Chương thứ nhất này là chương của gian tình, tôi rất sung sướng a~ Bước vào đại sảnh trang viên, gã cởi áo khoác thật dày ra, treo nó lên giá cầu thang, xuyên qua bóng tối đi lên lầu ba, dừng lại trước căn phòng trong cùng. Gõ nhẹ ba cái, gã nói:「Quấy rầy rồi, thiếu gia.」Sau đó mở cửa, bước vào. Trong phòng không có chút ánh sáng. Gã dùng phép thuật làm cho căn phòng ấm lên, rồi mới bước ra cửa sổ, kéo rèm ra, ánh trăng nhu hòa lật tức tiến vào, chiếu sáng hơn phân nửa căn phòng. Trên chiếc giường thoải mái trong phòng, có một thiếu niên nhắm mắt, vẻ mặt an tường. Cậu ta hình như ngủ không an ổn cho lắm, mi gian có ẩn ẩn nếp uốn. Nhưng mà, cả người vẫn không nhúc nhích khiến cho người ta thật sự không thể không nghĩ tới một khía cạnh khác. 「 Còn đang ngủ sao, thiếu gia?」 Gã đi đến bên giường, nhìn chăm chú vào thiếu niên hãy còn đang chăm chú khóa mình vào trong chiếc chăn màu lam. Mấy tháng nay, cậu ấy đã bắt đầu thoát khỏi dáng người gầy yếu của năm nhất, cơ thể dần dần trở thành bộ dáng của mười ba tuổi, thân thể dần lớn lên trong chăn của cậu bé ngủ say bất giác run rẩy, mấy tháng nay, đêm nào mồ hôi lạnh của cậu cũng thấm đẫm sàng đan. Cũng may đoạn thời gian khó khăn nhất đã qua đi, giờ đây, cậu bé chỉ cần hồi phục tất cả các bộ phận cơ thể và tinh thần trong khi ngủ mà thôi. Trên thực tế, theo lý thuyết thì quá trình này chỉ cần ba tháng, dây dưa đến hiện tại, hoàn toàn là do… Sở thích thú vị của thiếu gia lại bạo phát đi…Biết rõ không có lợi rồi mà con cố tình kéo dài… 「 Vậy nên, đây là trừng phạt sao……」Tiếng nói tràn ngập từ tình thưa thớt vang lên trong không khí. Thiếu niên im lặng nằm chẳng hề có phản ứng. ——- Tùy tiện tìm một phòng thùng xe, ném toàn bộ hành lý vào, Hermione sải bước trong hành lang xe lửa, chỗ này hiện đang trong tình trạng gà bay chó sủa. Vô luận là nhóm học sinh của trường nào cùng đều bại dưới khí thế của Nữ hoàng Đỏ Gryffindor, đều nhường đường cho cô, có chút gì đó rất giống với tư thế của giáo sư Snape. “Draco Malfoy!” Còn chưa đi tới cửa, Hermione đã rút đũa phép ra, niệm một câu thần chú phóng đến cánh cửa của gian phòng dành cho quý tộc. Dưới ánh sáng chói lóa, cửa lớn gào thét mở ra. “Không hổ là Gryffindor, đúng là một chút học vấn cũng không có.” Trong phòng, một cô gái tóc đen phun ra một câu miệt thị, cái cằm giơ cao lên đúng góc đọ tiêu chuẩn của quý tộc. Đáng tiếc, đương sự căn bản chẳng thèm để ý đến cổ. Hermione dưới ánh mắt kinh ngạc của bè lũ Slytherin bước tới ghế chuyên dụng của Malfoy, nâng tay bắt được tên tiểu quý tộc vẫn trốn ở bên trong, lưu loát vung khủy tay đánh cái tên vốn kinh thường các chiêu thức rèn luyện của Muggle choáng váng. Có mấy bé Slytherin vốn là muốn chạy ra giải cứu vị cấp trưởng nhà mình, lại bị ánh mắt của tiểu mẫu sư khiến cho đóng băng tại chỗ. “Việc nhà người ta, chúng ta đừng xen vào.” Bên cạnh, chính mắt thấy thằng bạn nối khố bị liên kích đến phản kháng không nổi, lại bị kéo đi bằng phương thức lê bao tải cực kỳ tàn ác, Blaise hì hì cười bỏ đá xuống giếng.(*Lợi dụng lúc người ta khó khăn để làm việc xấu) “Gì mà gọi là “việc nhà”?!” Pansy mất hứng, giận dữ trừng cậu bé có làn da ngăm một cái, “Cậu cư nhiên đánh đồng…Draco với cái kia….cái kia?!” “Hở, cậu cũng biết rõ là không có khả năng mà, ăn dấm chua cái gì?” Làm bằng hữu của Hoàng tử nhỏ Slytherin, Blaise rất hảo tâm kêu bè lũ quần chúng hóng chuyện giải tán, xoay người trở lại ghế ngồi. Thật là không có khả năng thì tốt rồi. Ánh mắt của tiểu xà màu chocolate đen tối tối. Bên kia, Hermione tha Draco về thùng xe của mình, niệm thêm vài cái bùa chú phòng hộ vào cửa — mấy năm nay, đây là thứ ba người bọn họ thành thao nhất — sau đó, dùng lực lay tỉnh bạn tóc bạch kim. “Thật là, càng ngày càng thô bạo.” Draco nâng cằm lên, dùng giọng điệu cao ngạo nói — nếu xem nhẹ khuôn mặt hơi hơi hồng hồng của cậu. “Bớt sàm ngôn đi.” Vị cấp trưởng mới của Gryffindor phiền toái cắt ngang lời cậu, “Bên Tử đồ thực tử có tin tức gì không?” “Nếu bị người ta nghe thấy, hẳn sẽ nghĩ chúng ta đang làm gì đó a~ Tôi cũng không muốn bị hoài nghi, cô biết rõ mà, Chúa tể hắc ám rất đa nghi, chúng ta nên ít gặp nhau một chút.” “Cho nên tôi mới dùng cách đánh choáng rồi mới mang cậu đi.” Cô gái gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, giống như đang từ chối nghe mấy lời không liên quan đến trọng điểm của cậu. “Không có gì đặc biệt. Tôi theo cha và cha đỡ đầu tới vài nơi tìm hiểu thêm một chút — chỉ có vài nơi thôi, hình như bọn họ không muốn tôi bị liên lụy.” Bất đắc dĩ thở dài. Hiện tại cậu ta đã nắm giữ toàn bộ lớp giám sát, với cả cậu đã quen với phương thức trò chuyện và một vài động tác nhỏ của cha và cha đỡ đầu trong suốt mấy năm qua, thế nên mới có được một chút tin tức, “Buổi tối hôm đó, Harry bị Cốc lửa gửi đến một nơi, đó là nơi Chúa tể Hắc ám hồi sinh.” “Cái đó tôi cũng biết, còn gì nữa không?” “Ngoài việc này ra, bọn họ không nói cho tôi biết thêm gì cả. Bất quá, có lần tôi ngoài ý muốn nghe được, hình như có một kẻ thứ ba, đã mang Harry đi.” Draco cầm đồ uống trên bàn lên, tỏ vẻ đã nói xong. Hermione cũng cầm một cốc đồ uống, lại chỉ nắm trong tay: “Chuyện về kẻ thứ ba tôi cũng biết — đừng nhìn tôi như vậy, Fred George luôn có cách, mặc dù chỉ được một chút.” Khi có khi không xoay xoay cái cốc, trên mặt cô gái đầy vẻ sầu lo, “Lúc nghỉ hè, tôi bị giáo sư Dumbledore mang đến một nơi, đại khái là do hàng ngày tôi khá là gần gũi với Harry nên ông ấy mới đem chủ ý này đánh lên người tôi. Yên tâm, cũng chưa tiết lộ chuyện gì quan trọng, biện pháp Harry dạy tôi rất đúng, giáo sư Dumbledore chẳng hề phát hiện ra tí nào. Ngược lại, kẻ thứ ba kia khiến tôi lo lắng, có cảm giác như gã có liên quan rất lớn tới việc Harry biến thành như vậy. Vốn muốn liên hệ với Harry một chút, nhưng tôi bị hạn chế — cậu hiểu mà.” “Tôi cũng bị hạn chế.” Draco uống một ngụm đồ uống,“Cha mẹ tôi đều không muốn tôi tham gia vào chuyện của Tử thần thực tử, nhưng dì của tôi…Bellatrix, chắc cô đại khái cũng biết, báo chí đã từng đăng trước lúc nghỉ hè, cái tin vượt ngục tập thể ở Azkaban ấy. Bà ấy là một người sùng bái cuồng nhiệt Chúa tể hắc ám, nghe nói chuyện bà ấy thích nhất bây giờ chính là giao tôi cho Chúa tể Hắc ám….Toàn bộ kì nghỉ hè tôi đều suy nghĩ biện pháp giám thị và liên hệ với Harry, nhưng hiển nhiên là không thành công.” Nói tới đây, Draco vô cùng hận mình sao không mạnh mẽ bằng một nửa Harry, “Nếu kẻ thứ ba thần bí kia có liên quan tới quá khứ của Harry, thậm chí chính là nguyên nhân cậu ấy trở thành như vậy, thì tình cảnh của Harry sau khi bị gã mang đi hiện tại chắc cũng chẳng khác chúng ta là bao, vì thế cho nên cậu ấy mới không liên hệ với chúng ta đi.” Trong tiềm thức, cậu vẫn không muốn tin cậu nhóc kia liên quan tới chuyện xấu, thậm chí nghĩ đến thôi cũng không muốn nghĩ. “Tóm lại, giáo sư Dumbledore đã muốn tổ chức thể lực đối kháng — đương nhiên, chúng ta vẫn luôn bị cái lý do ngu xuẩn “Các trò chưa đủ trưởng thành” gạt ra ngoài. Cậu hãy cẩn thận, nếu người kia biết cậu là một trong số ít những người gần gũi với Harry trong trường học thì nhất định sẽ giống như giáo sư Dumbledore muốn lấy từ cậu cái gì đó. Đúng rồi, cái này cho cậu.” Nói rồi, cô bé cầm một cái hộp từ trong rương ra, “Đây là độc dược tôi mới nghiên cứu ra, có thể làm tê liệt hệ thần kinh người khác trong thời gian ngắn. Không cần nghĩ cũng biết ý tứ của đối phương, Draco có chút dở khóc dở cười, “Chúa tể Hắc ám sẽ không cung cấp dấu ấn cho vị thành niên, sẽ không bố trí nhiệm vụ gì cho mấy nguời chưa trưởng thành, lại càng không có chuyện dùng phép Lời nguyền chết chóc trừng phạt họ đâu.” Là người thừa kế của gia đình quý tộc, cho dù là Chúa tể Hắc ám cũng phải có chút cố kị, như vậy mới có thể hành động dễ dàng. “Không ai biết trước được khả năng cậu bị dính Crucio* đâu, nên mang ơn chứ!” Hermione ngẩng đầu, tản ra nồng đậm khí thế nữ vương. (*Phép tra tấn) “Mang ơn?” Draco lấy lại ánh mắt ngạo mạn, “Cô bị lây nhiễm cái virus cuồng vọng tự đại Gryffindor rồi hả?” Nói vậy nhưng cậu vẫn cẩn thận nhận cái hộp, “Xét hành vi bạo lực của cô vừa rồi, tôi không thể không nhanh chóng lấy lại mặt mũi của nhà Malfoy.” Hermione lấy từ trong túi sách ra một cuốn sách, một bên phất phất tay bảo người nào đó có thể về. Cậu bé tóc bạch kim cảm thấy ngực hơi ngột ngạt, trút sự căm phẫn bằng cách đóng cửa cái sầm. ——- “Nhiệt liệt hoan nghênh vị Giáo viên Phòng chống nghệ thuật Hắc ám năm nay của chúng ta, giáo sư Dolores Umbridge!” Một con…À không, một mụ đàn bà nhìn qua giống hệt một con cóc màu hồng đứng dậy, hình như mụ vô cùng thích cảm giác được người ta chú ý. “Tên hề nhảy nhót*.” Giữa tiếng vỗ tay thưa thớt, Hermione nhẹ giọng thì thầm một câu.(*Tên hề nhảy nhót là một thành ngữ Trung Hoa để chỉ những còn người không có phẩm chất tốt, không có tài năng thực sự, vì đạt được tư lợi mà không tiếc thủ đoạn, nguyên văn cả câu là “Khiêu lương tiểu sửu” trong đó “Tiêu lương” có nghĩa là “nhảy nhót”,”phá rối”,”ngang ngược tàn ác”; còn từ “tiểu sửu” có nghĩa là “tên hề”, “tên tiểu nhân”–ST) “Cậu nói gì vậy, Hermione?” Neville ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi. Ở Gryffindor, quan hệ của cậu với cô bé phù thủy ngày càng có khí thế nữ vương này cũng không tệ lắm, Hermione còn vô tư giúp cậu trải qua chương trình học tầng cao tầng thấp. “Không có gì, Neville.” Giơ lên nụ cười đủ khiến cho lũ Hufflepuff gặp ác mộng, Hermione liếc mắt nhìn vị giáo sư mới có chút khác loài, “Bộ dạng đúng là rất xấu, vừa đi ra đã dọa người là đứng rồi.” Cậu bé trung hậu thành thật, tính tình lại khá giống tiểu lửng (chỉ người nhà Hufflepuff) nháy mắt mấy cái: Thiệt uyên thâm, mình nghe hổng hiểu luôn. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu bạn bên cạnh, tiểu mẫu sư im lặng thở dài, mịt mờ liếc mắt nhìn về phía trưởng bàn cách đó khá xa: Nói với bên kia thế này, chắc là sẽ rõ ràng vô cùng đi~ Cuộc sống thật sự cô đơn tựa tuyết. Khi thu lại ánh mắt, ánh mắt đảo qua một cái bàn khác, tầm mắt cô dừng lại trên một vị trí trống không một hổi lâu. Vòng cuối cùng của giải đấu Tam phép thuật, Harry mất tích, đúng theo ý nguyện của người nào đó viết thư gửi đi nhưng hai ngày sau lại bị trả về. Hiện tại bọn họ chỉ biết là, cậu bé không có ở chỗ Tử thần thực tử, cũng không rõ đây có phải chuyện tốt hay không. Còn cái kẻ được gọi là kẻ thứ ba kia, bộ dạng thật không đáng tin….Bất quá, dưới mí mắt “người kia” mà vẫn có thể cướp người đi, hẳn là….có thể…tin tưởng đi. “…… Có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương như vậy…” Cánh môi tụ lại rồi mở ra, Hermione vừa lúc nghe được câu đầu tiên trong bà diễn thuyết dài ngoằn của mụ Cóc, cái giọng điệu ngọt nị giống thiếu nữ khiến người ta buồn nôn kia không ngừng đánh thẳng vào thần kinh cô Cô nhóc gần đây đặc biệt phiền toái nắm chặt dao trên tay. Đống đồ ăn lạnh cuối cùng cũng vãn hồi được lý trí đã sắp sửa đến cực hạn của cô. Bình tĩnh, Hermione Granger, tỉnh táo lại, đừng giống cái lũ Gryffindor nóng nảy, ngốc nghếch. Tiếng nói bén nhọn không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng, khàn khàn như sợ hỏng. Nói gì mà nói tôi vốn là Gryffindor mà. Một giọng nói khác cười nhạo. Neville không tự giác xê dịch sang bên cạnh 555 Hermione đột nhiên trở nên thật đáng sợ ~ Bên kia, Draco treo lên biểu tình rất chuyên chú, âm thầm tán thưởng trình độ ghê tởm của đám người Bộ pháp thuật thật sự ngày càng cao siêu. Học kì này, Bộ pháp thuật sẽ chèn người dưới sự thao túng âm thầm của “Người kia” vào sự vụ của Hogwarts, đây vốn là chuyện cậu đã sớm biết — dù cho chưa từng có ai xác minh với cậu, nhưng dưới hành vi, ngôn từ, cử chỉ thường ngày của cha là có thể đoán được, cậu thật hổ thẹn với cái thân phận Thiếu gia nhà Malfoy — đây cũng không phải là nói cha cậu sở hở chồng chất đâu nhé. Chỉ là…… Ánh mắt phảng phất lơ đãng lướt qua cái bàn cuối cùng mà tên nào đó vẫn thường hay ngồi, bạch kim tiểu quý tộc thở dài. Harry, thật đúng là không có tới a…… Cậu ấy hiện tại ở nơi nào? Đáp nè: Cậu ta hiện giờ đang vui vẻ nâng rượu. Được rồi, chưa trưởng thành thì không được uống rượu, hai chữ trước xin đừng nhìn. Ôm một bát sữa lớn, thiếu niên đã phát triển rất nhiều tựa vào cái đệm thiệt dày trên ghế, cái bàn tròn trước mặt có một cuốn sách đang mở, những trang giấy màu vàng ố cũ kĩ thể hiện nó đã có từ rất lâu rồi. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ khiến người ta buồn ngủ xuyên vào, khiến cho bầu không khí yên tĩnh có thêm một tầng cảm giác biếng nhác độc đáo. Thiếu nhiên uống một ngụm sữa, nhíu nhíu mi, lại vươn tay lật một trang sách nữa. “Thật không hiểu cậu còn kiên trì cái gì nữa?” Một giọng nói có chút bất đắc dĩ vang, giữa bầu trời đêm trở nên dụ hoặc trí mạng, “Không phải đã quyết định rồi sao?” Thậm chí còn chẳng thèm nhìn, Harry tùy ý để đối phương đi tới trước mặt mình, nháy mắt kéo ra mọt cái ghế dựa giống của mình, ngay sau đó đối phương cũng thoải mái dựa vào, đôi mắt tiên nhiễm ánh đỏ lưu luyến trên người cậu. “Ý của anh là, muốn em bỏ cái sinh hoạt nhàn nhạ này đi sao, nên ra ngoài làm lụng vất vả cho đến chết à?” Không mang theo bất cứ cảm tình gì, chỉ đơn giản là một câu tự trần thuật. Giọng nói ngọt nhạt buốt giá mang theo khuynh hướng cảm xúc duy độc chỉ có ở thời kì sau khi đổi giọng. Mị lực khác hoàn toàn với cái giọng nói non nớt trước kia. “Tên quản gia của cậu cũng tốt còn gì, chuyện gì phiền toái thì ném cho gã là được.” Thiếu niên thật không quý tộc liếc mắt một cái, ý tưởng thật vô trách nhiệm. “Nhìn cái mặt của gã là dạ dày em đau liền, tiếp một trận đi.” Không biết từ nơi nào lấy ra một quyển sách, đưa qua, “Ngược lại là anh, nghĩ xong chưa, tiểu Thất?” “Đừng gọi tôi là tiểu Thất!” Đối phương thẹn quá hóa giận phản bác lần thứ n. “Anh là mảnh hồn thứ 7, đương nhiên phải kêu là tiểu Thất rồi.” Câu giải thích không đến nơi đến chốn này khiến cho đối phương — cũng là mảnh hồn Voldemort trong cơ thể Harry — mím chặt môi. Không được. Hắn tự nói với mình, bây giờ chưa được. Là mảnh hồn sinh ra ngoài ý muốn, lực lượng của hắn còn xa mới bằng các mảnh hồn khác, nơi này lại là không gian kí ức của đối phương, không có thiên thời địa lợi thì mình nhất quyết không phải đối thủ của cậu bé lúc nào cũng treo trên mặt một nụ cười nhẹ này. Muốn dạy dỗ cậu ta thế nào cũng phải đợi đến lúc cậu ta tách mình ra đã, bây giờ…trước cứ vậy đã…. Trong lòng thất bại thở dài, “Chờ đến khi cậu tách tôi ra, tôi sẽ thử tự hợp lại mình.” “Tách ra?” Giọng chợt cao vút, Harry kinh ngạc nhìn hắn, “Anh nói đùa gì thế?” “……” Lập tức nhận ra ý tứ của cậu, Voldemort chụp bàn đứng lên, đôi đồng tử đỏ tươi lòe ra tia tức giận, “Harry Potter!” “Hình tượng quý tộc kìa, tiểu Thất.” Cây bút trong tay dạo một vòng, khóe miệng Harry giơ lên một cái, “Em thừa nhận là em không có thói quen tự sát.” Ánh mắt tối đi, nhón tay khi có khi không vỗ về trang sát,“Cho nên mới hao tổn tâm cơ sống đến bây giờ a ~” Im lặng, giọng nói vẫn còn mang theo một chút non nớt đàn dần tiêu tán.