Harry potter đồng nhân chi ngọ hậu
Chương 86
CHƯƠNG 86 ĂN CHÁO – SỤP ĐỔ
“Hắc, ta nói, Harry… Ngươi thật sự muốn đem thứ này tặng cho chúng ta?” Fred chần chừ hỏi, hôm nay hai anh em sinh đôi đặc biệt đến thăm Harry – tuy rằng Harry nói hắn đã hoàn toàn khỏe, nhưng Pomfrey phu nhân vẫn kiên trì muốn hắn nghỉ ngơi hai ba ngày trong bệnh thất để ‘hảo hảo theo dõi’.
George lắc lắc túi vàng Galeon, nghe tiếng mấy đồng vàng phát ra thanh âm xủng xoẻng, không thể tin mà nói: “Đây là một ngàn đồng Galeon vàng! Một ngàn đồng! Ngươi thật sự muốn đầu tư vào cửa hàng của chúng ta?”
“Ta tin, các ngươi sẽ phát tài!” Trong mắt Harry hiện lên một tia giảo hoạt, “Mà ta… có được phân nửa cổ phần cửa hiệu các ngươi, ta cũng có thể có một chút lợi nhuận! Các ngươi biết ta rất ít khi dùng tiền (tiền của hắn đã có quá nhiều, cũng không ít hơn một ngàn đồng Galeon vàng), cùng mấy thứ đã muốn mốc meo trong túi lưu trữ, giao cho các ngươi, để các ngươi dùng số tiền đó đầu tư, kinh doanh, như vậy không phải tốt hơn sao?”
“Nếu, ngươi tin chúng ta như thế…” George nâng cằm làm bộ dáng trầm tư.
“Như vậy chúng ta liền…” Fred cũng nâng cằm lên.
“Chuẩn bị mở tiệm ” hai anh em sinh đôi vỗ tay hoan nghênh, “Chúng ta sẽ trở thành đệ nhất cửa tiệm đùa giỡn trong Ma Pháp giới – tuyệt đối sẽ vượt qua cửa tiệm đùa giỡn trong Hẻm Xéo!”
“Ta đây sẽ đợi đến lúc đó ” Harry cười nói.
Hai anh em sinh đôi đi rồi, Harry ở lại bị Pomfrey phu nhân bắt uống một lọ ma dược khó nuốt đến cực điểm, bữa trưa lại bị nàng buộc chỉ uống một chén nước bí đỏ cùng một chén cháo rau nhỏ (Harry: 55555 Ta ghét cháo rau Pomfrey phu nhân: bệnh nhân chỉ được phép ăn những món nhẹ!)
Đến chạng vạng, bữa tối… vẫn là cháo rau!!! Harry cứng đờ nhìn cái chén trước mặt, khóc không ra nước mắt: ta thật sự là không muốn ăn cháo rau a a a
“Potter tiên sinh, ăn nhanh lên!” Pomfrey phu nhân quan sát hắn.
“Ta…” Harry cầm muỗng, “Ta vẫn không thể…”
“Ngươi không thể không uống!” Pomfrey phu nhân la, “Là một bệnh nhân, ngươi phải bổ sung dinh dưỡng cần có – nhất là vitamin! Nhìn ngươi xem, thiếu dinh dưỡng đến mức độ này rồi! Ngươi còn dám kiêng ăn! Ngươi…. (tỉnh lược 500 chữ)”
“Ta…” Harry bị nàng làm cho á khẩu không nói cả lời được, miễn cưỡng gạt gạt mấy muỗng, “Ta chỉ muốn… muộn một chút sẽ ăn…”
“Cũng không được!” Pomfrey phu nhân lại một lần nữa lên lớp, “Ăn cơm phải có quy luật! Bằng không dinh dưỡng của ngươi vô pháp hấp thụ bình thường! Phải biết rằng tình trạng hiện tại của ngươi… (tỉnh lược 500 chữ)”
“Được rồi, Poppy, ngươi cũng biết y là bệnh nhân, ngươi tha cho hắn đi.” Snape đang chuẩn bị đến hỏi thăm Harry, vừa nhìn thấy khuôn mặt Harry mồ hôi lạnh nhỏ giọt, phu phân Pomfrey lại không ngừng thao thao bất tuyệt một bên, trong lòng biết rõ hắn địch không lại mấy lời lảm nhảm của nữ vương bệnh thất, vì thế lên tiếng giải vây giúp hắn.
“Severus, ngươi đến thật đúng lúc.” Pomfrey phu nhân quay đầu lại, “Potter tiên sinh hắn kiêng ăn thật nghiêm trọng! Thật giống như ngươi lúc trước cũng như vậy…”
Thấy Pomfrey phu nhân lại bắt đầu thao thao bất tuyệt một phen, thậm chí còn có xu hướng muốn vạch trần khứu sự (chuyện xấu) mấy chuyện lúc trước, Snape vội chen vô nói, “Được rồi, Poppy, ngươi vẫn chưa ăn tối, mau đi đi! Hôm nay có món thịt dê lát, đến muộn sẽ không còn…”
“Nhưng, bữa tối của Potter tiên sinh…”
“Ta đến uy hắn.” Snape nhận nhiệm vụ này, “ Ta cam đoan, khi ngươi quay lại, hắn nhất định đã ăn xong.”
“Vậy phiền ngươi.” Pomfrey phu nhân cảm kích cười với y, đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Pomfrey phu nhân ly khai, Harry dẩu miệng: “Ngươi còn tiếp tay ”
Snape bất đắc dĩ lắc đầu, dùng muỗng múc cháo, uy đến miệng hắn: “Ân?”
“Không cần!” Harry đem đầu quay sang chỗ khác, “Ta không thích cháo rau!”
“Không được kiêng ăn.” Snape nói, “Harry, Poppy nói rất đúng, ngươi phải hảo hảo bổ sung dinh dưỡng.”
“Ngươi trước đây chẳng phải cũng kiêng ăn…” Harry than thở.
“Ta và ngươi không giống nhau.” Snape biện giải, “Ân? Ăn!”
“…” Harry cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng, “Hảo hảo, ngươi uy ta, ta liền ăn.”
Snape bị tên tiểu tử quấn lấy người khiến cho không còn cách nào khác, uy đến miệng của hắn, Harry cũng thuận theo mà ăn, nhưng không nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng, sau đó… đột nhiên bổ nhào vào trong lòng y, miệng đối miệng đem cháo uy vào miệng Snape.
“Ngươi…” Snape bị bắt phải mở miệng, cảm thấy miệng mình bị nhét cháo vào, không khỏi thấp giọng cười. Y thuận thế ôm eo Harry, đem hắn ôm chặt vào lòng, bị động chuyển thành chủ động, hôn xuống thật sâu. Cái lưỡi lướt qua khoang miệng Harry, đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau, mùi cháo rau thơm ngát theo chiếc hôn trở nên có cảm giác say hơn bình thường, tinh khiết và dễ chịu…
“A, mỗi người một nửa mới công bằng sao ” Harry cuối cùng cũng rảnh để thở gấp, kháng nghị.
“Nga?” Snape nói như trêu tức, “Vậy… muốn hay không chia sẻ một chút?”
“Hảo!” Harry bất phục nói, “Ai sợ ai a!”
Hai người liền cứ như vậy, ngươi một ngụm ta một ngụm đem cháo ‘chia sẻ’ với nhau. Hơn nữa, sự thật chứng minh, Harry vẫn thua Snape một bậc – điểm này dựa trên đôi môi sưng đỏ sau khi ăn xong là có thể nhìn ra được.
Khi Pomfrey phu nhân quay trở lại, nàng rất hài lòng thấy Harry đã ăn hết cháo rau: “Severus, không tồi! Xem ra ngươi sau này thường xuyên đến một chút, muốn Potter tiên sinh ngoan ngoãn ăn cháo thực không dễ dàng a!” Bất quá môi Harry sao lại sưng lên thế kia a? Hay là cháo quá nóng? Pomfrey phu nhân nghĩ trong lòng.
Snape vuốt ve đôi môi, ám hữu sở tri nói: “Đương nhiên, ta rất thích việc ‘giám sát’ Potter tiên sinh… dùng cơm…”
Harry đỏ mặt, im lặng không nói.
***** Ta là Đại cẩu đến đây thăm tiểu H phân cách tuyến *****
“Harry, ta đến thăm ngươi!” Sirius vọt vào giữa bệnh thất, bên cạnh còn có Remus cùng đến thăm Harry, “Ngươi sao rồi… chết tiệt, mũi thò lò ngươi ở trong đây làm cái gì?” Y đối với người đang ngồi cạnh giường Harry trợn mắt nhìn.
“Poppy nhượng ta… chiếu cố Harry.” Snape cười lạnh nhìn Sirius, “Dáng vẻ thật giống con chó ngu ngốc nhà ngươi, con nuôi của mình ở trong bệnh thất nhiều ngày như vậy bây giờ mới đến…”
“Ngươi!” Sirius nghẹn đến nói không thành lời, “…Harry! Ta ta ta… Ngươi ngươi ngươi…”
“Hừ, võ mồm của cẩu thật đúng là…” trong lời nói của Snape ngầm có ý châm chọc, “Linh hoạt a…”
“Mũi thò lò!” Sirius hét lớn một tiếng.
“Trừ bỏ câu đó, ngươi còn câu nào khác để nói không?” Snape cười lạnh.
“Ngươi…” Sirius đang chuẩn bị bổ nhào đến, nhưng đã bị Remus kéo lại: “Sirius, ngồi xuống!”
“Remus…” Sirius chống không lại ngăn cản của ái nhân, đành ngoan ngoãn ngồi xuống – chỉ kém không cố gắng vẫy vẫy đuôi đằng sau. (Kirei: thê nô a)
“Đã lâu không gặp, Severus.” Remus mỉm cười với y, “Harry, có đỡ hơn chút nào không?”
“Thỉnh gọi ta là giáo sư Snape.” Snape nói, “Tình trạng của Harry…? Ta nghĩ mắt ngươi hẳn không cận thị đến mức nhìn không ra tình trạng gì đi? Hay là… lang dược đã khiến cho… thị lực và trí lực của ngươi bị thoái hóa?”
“Mũi thò…”
“Sirius!” Harry không thể không lên tiếng ngăn y, “Ngươi đừng luôn nhắm vào Sev!”
“Ngươi… ngươi gọi y là gì…” Sirius bị một chữ ‘Sev’ đả kích, “Ngươi… các ngươi…” Tuy rằng y sớm biết bọn họ có tình ý với nhau, nhưng… bọn họ không phải đã…
“Thì giống như ngươi đang thấy.” Snape bước qua ôm Harry, đương nhiên, vì không muốn gây kích động đến con chó ngu ngốc kia, y cũng không làm những động tác quá phận (kỳ thật y rất muốn làm như vậy).
“Không… Không…” Sirius đứng lên, lảo đảo mấy bước, “Như thế nào lại…” Rõ ràng ước nguyện ban đầu của giáo sư đã không đạt được, đương nhiên, ngươi cũng có thể cho rằng năng lực thừa nhận của đại cẩu chúng ta quá yếu ớt – Sirius nhất thời cứng đơ, sau đó hóa đá, sau đó… nứt ra, một khối vỡ vụn chất thành một đống nhỏ…
“Sirius…” Harry nhìn đống vỡ nát kia, “Ngươi… không có việc gì đi?”
“Không… không…” Đống vỡ nát dần dần phục hồi thành đại cẩu của chúng ta mặt mày xanh mét, y bị tin này đả kích khiến cho một câu nói đầy đủ cũng không nói được. Y cố gắng trấn định, tự nói với mình: Sirius, ngươi phải bình tĩnh! Hít sâu, hít sâu… Y hít một hơi thật sâu, thật vất vả đem cảm xúc bình ổn lại một chút, sau đó mở miệng: “Harry… thích nam nhân cũng không quan trọng, nhưng… trên đời này hảo nam nhân nhiều như vậy, ngươi như thế nào lại cố tình chọn một người như vậy… Y… y so với ngươi lớn hơn gần hai mươi tuổi, có thể làm phụ thân của ngươi rồi!”
“Sirius, ta thích y, tuổi của y không thành vấn đề.” Harry thở dài, “Ngươi có biết, y vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bảo hộ ta, hơn nữa… ân, ta cảm thấy y rất có mị lực…”
Sirius nhìn như muốn nôn: “Có mị lực? Y? Harry, chuyện vui này không buồn cười chút nào. Y là một tên ở… chết tiệt! (Bởi vì tóc của giáo sư hiện tại đã không còn đầy dầu)… Mặc kệ ngươi nói thế nào, y là không được! Không được!”
“Con chó ngu ngốc, Harry chẳng qua hỏi ý kiến ngươi, hắn có suy nghĩ của riêng mình, ngươi không thể can thiệp!” Snape hừ lạnh.
“Ta là cha đỡ đầu của hắn!” Sirius quát, “Đừng cho rằng ta không biết suy nghĩ của ngươi, ngươi xác định ngươi không đem hắn làm…”
“Ta biết hắn không phải Lily.” Snape nghiêm túc nói, “Con chó ngu ngốc, ta cũng không ngốc đến mức phải tìm một thế thân!”
“Ngươi sao lại dám… trước mặt Harry…” Sirius tức giận đến mức nói không ra lời, “Hắn…
“Sirius, ta biết Sev đã từng thích mẫu thân ta.” Một câu của Harry lại lần nữa đả kích đại cẩu thành một đống vỡ nát.
“Ngươi… Ngươi biết…” Sirius sụp đổ Ngươi cư nhiên cái gì cũng đều biết, ta còn ở đây lo lắng cái này cái kia cho ngươi, thân là một người cha đỡ đầu… ta có thể không lo sao! Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
280 chương
45 chương
7 chương
67 chương
239 chương