Harry potter đồng nhân chi ngọ hậu
Chương 104 : Giám sát – ám hận
CHƯƠNG 104: GIÁM SÁT – ÁM HẬN
Sáng hôm sau, Soprano Brian đã có mặt trên bàn ăn giáo sư. Harry vừa nhìn thấy hắn, còn tưởng rằng mình đang nhìn thấy bản sao của Umbridge: nhìn qua hắn chỉ hơn bốn mươi tuổi, mặc trường bào màu hồng, mang cái bụng bia cực đại, đầu hói, đầu và mặt bóng loáng như nhau, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Y mở miệng tự thuật pháp lệnh giáo dục thứ mười hai: “…Ta hiện tại cực kỳ thất vọng với hiện trạng ở Hogwarts! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dự thính tất cả lớp học, ta nhất định phải sửa sai lầm nghiêm trọng này!” May mắn, thanh âm của hắn không khiến người ta ác hàn như Umbridge, là thanh âm bình thường của nam nhân trung niên.
“Ác mộng của chúng ta lại bắt đầu rồi!” Hermione thấp giọng nói.
“Lại thêm một con cóc hồng khác!” Ron nhỏ giọng nguyền rủa.
Harry không nói gì, hắn luôn chú ý đến biểu tình của các giáo sư trên bàn ăn: giáo sư McGonagall vẫn âm trầm; Sirius phá lệ đang thì thầm gì đó với Snape, từ biểu tình của Snape, Harry có thể thấy hai người họ đối với vị trưởng ban kiểm sát này cực kỳ chán ghét; Dumbledore… vẻ mặt của y rất kỳ quái, lần đầu tiên Harry không thấy y cười tủm tỉm, vẻ mặt y bình tĩnh, trong đôi mắt màu lam cũng mang sự yên bình trước cơn giông bão.
Harry cúi đầu, lúc này, chỉ e rằng Dumbledore sẽ ra tay thật sự!
Trong lớp Tiên tri buổi chiều, Soprano Brian liền xuất hiện ở của phòng học. Y mang theo một tập văn kiện, vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, y kéo chiếc ghế dựa từ cuối lớp ra, ngồi xuống, lấy bút lông, mở văn kiện ra.
Giáo sư Trelawney run rẩy, nàng nỗ lực trấn định, thử dùng ngữ điệu thường ngày, loại thanh âm mang vẻ thần bí, trầm thấp, lại có chút run run giảng bài: “Hôm nay, chúng ta tiếp tục nghiên cứu những lời tiên đoán về giấc mơ…”
Soprano Brian lập tức ghi lại trên giấy, Harry cúi đầu thảo luận với Ron những cảnh trong giấc mơ. Tối qua hắn lại mơ về Voldermort đáng thương hề hề, hơn nữa liên tiếp quấy rầy y, khiến y tức giận. Nhưng thật ra Harry muốn y nhanh tay động thủ lừa gạt hắn qua giấc mơ, nếu không, không bao lâu nữa, một Thực Tử đồ nào đó cũng có thể giết chết y! Đương nhiên hắn không thể kể lại giấc mơ kia, đành phải bịa ra giấc mơ khác.
Giáo sư Trelawney để mọi người tự do thảo luận, Soprano Brian đi đến cạnh nàng, bắt đầu đặt cho nàng một loạt câu hỏi: “Ngươi ở vị trí này đã bao lâu? Có thể xác thực một chút không?”
Giáo sư Trelawney cau mày, khoanh hai tay lại ôm chặt lấy vai, tựa hồ hy vọng làm như vậy có thể làm cho mình cảm thấy an toàn hơn trong sự kiểm tra mang tính vũ nhục này, thoáng ngưng một chút, nàng quyết định vẫn trả lời câu hỏi, nhưng không che giấu ác cảm mãnh liệt của mình, nàng dùng ngữ điệu tức giận đáp: “Gần mười sáu năm.”
“Là một khoảng thời gian tương đối dài.” Soprano Brian một bên nói, một bên ghi lại, “Là Dumbledore bổ nhiệm ngươi?”
“Đương nhiên.” Giáo sư Trelawney trả lời rất nhanh.
“Ngươi là cháu cố của Tiên tri gia vĩ đại Cassandra Trelawney?” Soprano Brian bắt đầu đặt những câu hỏi liên quan đến gia tộc của nàng, Giáo sư Trelawney cũng không hẳn là kẻ lừa đảo không học vấn không nghề nghiệp – ít ra nàng từng tiên đoán liên quan đến Harry và Voldermort, nhưng bình thường nàng chính là một nhà tiên tri không có năng lực, cho nên nàng bị mấy câu hỏi này liên tiếp đả kích đến tháo chạy, chỉ có thể trả lời mơ hồ.
“Được rồi, như vậy, ngươi có tiên đoán cho ta một ít không a?” Soprano Brian hỏi.
Thân mình giáo sư Trelawney cứng đờ một chút, tựa hồ không tin vào tai mình, run run kéo kéo áo khoác, gắt gao quấn chặt lấy nó vào cần cổ gầy teo của mình, những chiếc vòng trên tay nàng vang lên đinh đương, nàng oán giận nói: “Loại năng lực này không phải người bình thường nào cũng có thể chứng kiến được!”
“Đương nhiên, ta biết.” Soprano Brian ôn hòa nói, rồi ghi lại, “Nhưng ít ra người cũng có thể nói một chút gì đi?”
“Ta -, nhưng mà – , nhưng mà -, – dừng lại!!!” Giáo sư Trelawney đột nhiên nói, thanh âm thường ngày của nàng rất nhỏ, hơn nữa có chút thần bí, nhưng tất cả đều bị cơn tức giận đánh vỡ, “Ta nghĩ ta có thể… Ta…”
“Xin đợi một chút, tiên sinh.” Harry thật sự nhịn không được, “Ngài đang điều tra trình độ giảng dạy của giáo sư Trelawney sao?”
“Không sai.” Soprano Brian ngừng biết, “Ngươi là…”
“Ngài hẳn đã nghe nhắc qua ta.” Harry cười lạnh, “Người tiền nhiệm của ngài nhất định đã kể cho ngài nghe chuyện về ta.’”
“Ngươi là…” Soprano Brian để ý thấy vết sẹo thoáng ẩn hiện giữa mái tóc, “Harry Potter?”
“Đúng vậy, tiên sinh.” Harry mỉm cười.
“Sao? Hay là ngươi lại muốn xin miễn học môn Tiên tri?” Soprano Brian cười lạnh nói.
“Đương nhiên không phải.” Harry nhanh chóng trả lời, “Ý của ta là, nếu ngài đến điều tra trình độ giảng dạy của giáo sư Trelawney, như vậy hẳn ngài nên kiểm tra trình độ của chúng ta, mà không phải trình độ của người dạy.”
“Nên… ngươi nghi ngờ sự giám sát của ta?” Soprano Brian chậm rãi nói, lấy bút lông ra viết gì đó.
“Ta không có ý đó, nếu ngài nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp.” Harry nhún nhún vai.
“Đây là ngươi gây trở ngại công vụ!” Soprano Brian nói.
“Ta là giúp đỡ ngài công tác.” Harry tỏ vẻ khó hiểu, “Chẳng lẽ đây cũng không đúng sao?”
“Ngươi!” Soprano Brian tức giận đến đỏ mặt, nguyên lai y muốn lỗi của Trelawney, bị Harry làm lẫn lộn, toàn bộ đều rối loạn! Y thở phì thì vung trường bào: “Hảo! Hảo! Potter tiên sinh, ta nhớ kỹ ngươi!”
Nói xong, y đạp cửa, đùng đùng đi ra ngoài.
***** Ta là lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp phân cách tuyến *****
Lại thêm một vị giáo sư Phòng ngự Hắc Ma pháp mới, giáo sư thường xuyên nhanh chóng thay đổi giáo sư khiến các học sinh cơ hồ choáng váng.
Một ngày học mới, Soprano Brian vừa tiến vào lớp học, liền hỏi: “Potter tiên sinh a?”
Hermione đứng lên, “Giáo sư Brian, Harry xin được miễn học môn Phòng ngự Hắc Ma pháp, ngài không biết sao?”
“Miễn học môn Phòng ngự Hắc Ma pháp?” Soprano Brian cười lạnh, “Y chưa thông qua khảo hạch của ta, như thế có thể coi là được thông qua! Weasley tiên sinh, y ở đâu?”
“Y đến hầm huấn luyện cùng giáo sư Snape, thưa giáo sư.” Ron tùy tiện nói, “Ngài có thể đến tìm y.”
“Chú ý ngữ khí của ngươi, Weasley tiên sinh!” Soprano Brian nhìn chằm chằm Ron.
“Đúng vậy, giáo sư, ‘thỉnh’ ngài đến hầm tìm y đi.” Ron lớn tiếng nói, kéo theo không ít học trò Slytherin bật cười.
Soprano Brian hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, sau đó nói: “Tự tập trước!”, nói xong ‘ầm’ một tiếng đóng cửa đi.
“Ha ha, giáo sư Snape nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn y.” Draco cười cực kỳ nham nhở.
“Y xong đời rồi.” Blaise Zabini thấp giọng nói, “Giáo sư Snape nhất định sẽ cho y một cuộc gặp mặt ‘ấn tượng sâu sắc’.”
Ron nhún nhún vai, tỏ vẻ “Không phải ta muốn y đi, là y nhất định muốn tự tìm cái chết’.
Soprano Brian nổi giận đùng đùng đi đến hầm, ‘đông đông đông’ đập cửa. Harry nguyên bản vẫn theo phân phó của Dumbledore đến hầm ‘học’ Bế quan bí thuật.
Lúc này, Snape đang ôm hắn, hai người đang tình chàng ý thiếp. Đột nhiên một tên xông đến sát phong cảnh như vậy, Snape bực không để đâu cho hết, giựt mạnh cửa ra: “Ai?”. Vừa thấy là Soprano Brian, Snape càng thêm tức giận: “Brian tiên sinh, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi hiện tại đang dạy học, đến văn phòng của ta làm gì?”
Soprano Brian hắng giọng: “Giáo sư Snape, ta đến tìm học trò của ta quay về lớp học.”
“Học trò… của ngươi?” Snape khó hiểu.
“Chính là Potter tiên sinh.” Soprano Brian nói, “Hắn phải trở về lớp học.”
“Brian giáo sư.” Harry từ bên trong bước ra, “Ta nhớ ta đã xin miễn học Phòng ngực Hắc Ma pháp, hơn nữa Hiệu trưởng đã phê chuẩn.”
“Nhưng ngươi chưa thông qua khảo hạch của ta, Potter tiên sinh.” Soprano Brian không chịu buông tha, “Đơn xin của ngươi vốn chưa được thông qua.”
“Hay là Brian tiên sinh cho rằng năng lực của ngài có thể làm cho Potter không qua được khảo hạch?” Snape cười lạnh, nhìn y từ trên xuống dưới, “Ta thấy, với năng lực của ngài, chỉ sợ rằng không thể đồng thời chống đỡ nổi sự tấn công của sáu vị giáo sư đi?”
“Năng lực của ta, ta tự biết rõ.” Soprano Brian lắp bắp nói, “Hiện tại, ta nhất định phải mang Potter tiên sinh đi, nếu không ta sẽ cho rằng y trốn học.”
“Potter tiên sinh hiện đang nhận sự hướng dẫn của ta.” Snape nói, “Đây là chỉ định của hiệu trưởng.”
“Nhưng ta lại không nhận sự điều phối của Dumbledore!” Soprano Brian nói, “Ngày nào Potter tiên sinh còn chưa qua khảo hạch của ta, ngày đó đơn xin của y vẫn chưa được thông quan, y nhất định phải đến lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp của ta!”
“Nga?” Snape cười lạnh, “Một khi đã như vậy… Potter tiên sinh, không bằng bây giờ ngươi chịu sự khảo hạch của Brian tiên sinh đi?”
“Vâng, giáo sư Snape.” Harry nói xong, rút ma trượng ra, chỉa vào Soprano Brian.
“Ngươi muốn làm gì!” Soprano Brian sợ đến mức lui về sau mấy bước, “Ta… ta là quan chức Ma Pháp bộ! Ngươi… ngươi ngươi ngươi… không thể tấn công ta!”
“Đây không phải tấn công.” Harry nói, “Ngài không phải đã nói chỉ cần qua sự khảo hạch của ngày, ta có thể miễn học môn của ngài hay sao? Ta là đang khiêu chiến với ngài a?”
“Ngươi… ngươi không được đến gần đây!” Soprano Brian kích động rút ma trượng ra, “Ta rất lợi hại! Ngươi…”
“Expelliarmus!” Harry vung ma trượng lên, ma trượng của Soprano Brian liền bay đi, y sợ đến mức té ngồi trên đất. Harry thở dài, vẫy vẫy ma trượng: “Thật ngượng, giáo sư Brian, ta ra tay quá nhanh, ngài không sao chứ?”
“Ta… Ngươi…” Soprano Brian nói năng lộn xộn.
“Xem ra ngài không sao a.” Harry thu hồi ma trượng, “Như vậy, ta đã qua khảo hạch? Vậy… thỉnh ngài đi thong thả.” Harry hơi gật gật đầu, đi vào trong hầm.
Snape khoanh hai tay lại, từ trên nhìn xuống Soprano Brian: “Brian tiên sinh, xem ra ‘năng lực’ của ngài đích xác không tốt lắm a. Được rồi, ta thấy rằng, ‘năng lực’ của Potter tiên sinh ngài cũng đã thấy. Hiện tại, ngài nên trở về dạy học, đi thong thả, không tiễn. “ Nói xong, y cười lạnh đóng cửa lại.
Để lại Soprano Brian chật vật ngồi trên đất, vẻ mặt ngoan độc: “Harry Potter! Thù này ta nhất định sẽ phải báo!” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
433 chương
65 chương
13 chương
57 chương
42 chương
84 chương