Harry potter chi chuộc tội
Chương 167 : Bài thi thứ nhất.
CHƯƠNG 167: BÀI THI THỨ NHẤT.
—o0o—
Draco không nói gì mà nhìn anh trai mặt mày vô cảm chồng đủ loại thức ăn vào đĩa mình, “Aquila, em không ăn hết nhiều như vậy.” Cậu hơi bất đắc dĩ nói, người sau chỉ mở to đôi mắt đen huyền di truyền từ Snape yên lặng nhìn cậu, Draco thở dài, chấp nhận bắt đầu ăn.
“Trò Malfoy cần phải ăn nhiều một chút, dù sao một lát nữa thôi là bài thi sẽ bắt đầu rồi.” Đây là một việc khác khiến Draco phải bất đắc dĩ, từ khi biết Snape mang thai, Abra trực tiếp “ra lệnh” Lucius không thể rời khỏi Snape nửa bước, còn Draco, Abra trực tiếp công khai ngồi ngay cạnh cậu, mang cái danh viết “nước Đức quan tâm quán quân nước Anh”. Dù sao tất cả mọi người đều biết chú là ông nội Draco thì sao? Ai dám đến hỏi Gellert bạn đời của ông xảy ra chuyện gì à?
“Ông… Ngài Grindelwald, cảm ơn ngài đã quan tâm.” Ở bên ngoài, Draco vẫn duy trì lễ nghi quý tộc của nước Anh tiếp đón quý tộc từ nước Đức.
Draco bên này không tốt lắm, bên Harry cũng không ổn gì, Hermione và Blaise như biến thành hai con gà mẹ, vây quanh Harry một người không ngừng lặp lại mọi thần chú có thể sử dụng, một người cố gắng đeo cho Harry đủ loại trang sức phòng ngự, theo lời của Blaise thì là “vinh dự cũng phải đặt sau tính mạng”. Thật ra cậu thì có phân biệt được hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần Harry có thể an toàn hoàn thành toàn bộ bài thi là được rồi.
Nhờ phúc của Chúa tể Hắc ám đời trước, Draco biết được nội dung bài thi đầu tiên. Draco biết, đương nhiên Harry cũng biết, nhưng cũng vì thế mà không ai biết Blaise đã giao cái giá gì, tới giờ Draco đều hiểu, tình bạn là tình bạn, còn ích lợi là ích lợi.
Cũng bởi vậy, kế hoạch Dumbledore sắp xếp để qua Ron lộ cho Harry về con rồng thất bại, khi Ron ngăn lại Harry nói cho cậu biết thì Harry lễ phép nói mình đã biết từ Draco, lúc ấy sắc mặt của Ron trở nên lạnh lùng, còn than thở cái gì “kẻ tội đồ, mầm tai vạ” linh tinh. Nhưng dựa vào ấn tượng tồi tệ về Ron thì Harry cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng quên chuyện này đi.
“Hermione, Blaise, mình biết rồi mà, yên tâm đi.” Harry có ý an ủi bạn mình, thật ra không phải cậu không khẩn trương nhưng thấy Blaise và Hermione còn khẩn trương hơn cậu thì cậu lại đột nhiên không khẩn trương nữa.
Rất xa, Draco và Harry nhìn nhau một cái, trong mắt đều mang vẻ thông cảm và đồng tình.
Vì thế khi vào lều trại thì Draco và Harry đều mang vẻ sống sót cũng không có gì kỳ lạ, Fleur trừng họ một cái, ngược lại Krum cung kính nhường chỗ cho Draco.
“Xin chào, các quán quân của Thi đấu Tam pháp thuật, thời tiết hôm nay thật đẹp đúng không?” Chưa đợi họ chào hỏi nhau thì vèn cửa lều được vén lên, một người trung niên cao lớn cường tráng đi tới, đôi mắt lam lóng lánh trên sắc mặt đỏ bừng, mái tóc vàng ngắn ngủn, phản xạ tia sáng dưới ánh mặt trời, đó là ông Ludo Bagman của Cục Thể dục Thể thao Bộ Pháp thuật, cũng là người chủ trì lần Thi đấu Tam pháp thuật này.
“Các quán quân, nhiệm vụ của các trò đã được đặt trong túi, các trò chỉ cần cho tay vào và lấy ra một mô hình.” Ông cười khẽ trừng mắt nhìn. “Ưu tiên cho phụ nữ.”
Fleur đi tới, Draco và Harry có thể thấy bàn tay đưa vào của cô đang run lên, ngay sau đó một mô hình rồng giống hệt con xanh xứ Wales được lôi ra, trên cổ nó treo một số, “2”.
“A, tiếp theo là cậu Krum” Bagman chuyển cái túi tới trước mặt Krum, một con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía mang số “1” được chọn ra.
“Harry, cậu trước đi.” Draco đẩy đẩy Harry, người sau giật mình, khi cậu bỏ tay ra thì con rồng mũi cụt Thụy Điển mang số “3” đang ngủ gà ngủ gật trong lòng bàn tay cậu.
“Draco,” Harry hơi lo lắng lên tiếng, cậu biết Draco sẽ gặp phải cái gì, con Đuôi gai Hungary hung dữ nhất.
Khi các quán quân chuẩn bị xong, Bagman mới cất túi đi, “Các quán quân, nhiệm vụ của các trò rất đơn giản, chính là lấy được trứng vàng từ con rồng theo mô hình trên tay các trò, thứ tự đã có, vậy chúc các trò may mắn.” Cuối cùng ông mỉm cười.
Chuyện tiếp theo thì Harry không còn nhớ rõ, cậu chỉ nhớ Krum đi ra ngoài, tiếng động xôn xao Fleur đi ra ngoài, tiếng động cũng xôn xao, rồi trước khi cậu ra ngoài thì Draco nói một tiếng “Cố lên”.
Đứng ở trong sân, mọi nhan sắc trên khán đài đều chậm rãi về vị trí cũ, nhìn con rồng trước mặt mình, máu Gryffindor trong người Harry bùng nổ, “Accio Firebolt!” Cậu làm theo thảo luận cùng Blaise và Hermione, rất nhanh, thiên phú bay của Harry làm mọi người ở đây ngạc nhiên, ai cũng không ngờ phù thủy nhỏ Hufflepuff chưa từng chơi Quidditch ở Hogwarts lại có thiên phú trong lĩnh vực bay như thế.
Nói thật Blaise đã từng hỏi, vì sao Harry không tham gia Quidditch, Harry chỉ nói một câu rồi Blaise không còn khuyên nhủ nữa, “Mình không muốn trở thành người như cha.” Hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, hành động của James năm đó đã khiến Harry có một hướng cực đoan – sẽ không giống James ở bất cứ điểm nào, mà “ngôi sao Quidditch” là một danh hiệu đó.
Tránh né, chăm chú, thiên phú bay và mạo hiểm của nhà Potter cũng không phải chỉ là cái danh hão, tuy Harry có trả giá một chút nhưng vẫn thành công lấy được trứng vàng, hơn nữa vì biểu hiện xuất sắc của cậu mà cậu có được điểm cao nhất tới giờ.
Khi bên ngoài tạm dừng vỗ tay, Draco mới thở ra một hơi, cậu chỉnh lý áo chùng, ngón tay đeo nhẫn theo thứ tự đại diện cho đồ vật khẩn cấp của người thừa kế nhà Malfoy, nhà Prince và Gellert, cậu đại diện cho Malfoy, và đây là chiến dịch thuộc về Draco.
Hơi hơi ngẩng cao cằm, Draco đứng trước mặt con Đuôi gai Hungary, vì tên mình nên từ nhỏ Draco đã vô cùng thích sinh vật pháp thuật là rồng này, cậu cũng khá hiểu về Đuôi gai Hungary.
Đi tới khoảng cách mà con rồng có thể chấp nhận, Draco lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, phản xạ ra ánh lam đậm. Chỉ đũa phép vào, miệng cậu lẩm bẩm, bốn phía yên lặng, mọi người nhìn hoàng tử nhỏ bạch kim này lịch thiệp vung đũa phép trong tay, rồi từ đỉnh đũa phép vung ra một sợi dây nhỏ màu lam, chậm rãi thành hình chung quanh con Đuôi gai Hungary.
“Trận pháp, đó là trận pháp của thuật sĩ luyện kim!” Một lão phù thủy kiến thức rộng rãi đột nhiên đứng lên, rồi như nhớ tới điều gì đó mà thở dài một câu, “Thật đúng là Malfoy.”
Phù thủy bên cạnh bắt đầu hỏi, cũng nhanh được trả lời. Một nhánh quan trọng trong luyện kim học là trận pháp, pháp lực và hình dạng khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau, không nói tới hiện giờ rất ít trận pháp mà vẽ ra một trận pháp cần được một bậc thầy độc dược điều chế ra một độc dược cấp A, đây mới là nguyên nhân quan trọng mà trận pháp khan hiếm.
Hiện tại Draco dùng trận pháp, không chỉ khiến tất cả mọi người đã biết chuyện gia tộc Prince, cũng biết lịch sử lâu đời của gia tộc Malfoy – không có một thư viện đầy đủ thì sao có thể nghiên cứu được loại trận pháp đã thất truyền từ lâu này được.
Nhưng mọi người ở đây sẽ không biết Draco học luyện kim lại là từ Gellert, mà Gellert là bậc thầy luyện kim lại có quan hệ với nhiều bậc thầy luyện kim nổi danh, khiến Draco có thể đứng như người khổng lồ nhìn toàn bộ giới phù thủy bởi tri thức về luyện kim học.
“Ồ—!” Sân đấu bắt đầu sôi lên, dù là nước Anh, nước Pháp hay nước Đức thì các phù thủy nhỏ đều đỏ mặt, dáng vẻ lịch lãm hoàn toàn không coi rồng ra gì đã chinh phục mọi người, vô số động vật nhỏ đều đỏ mặt, phản ứng nhanh thì đã bắt đầu cân nhắc làm sao có thể tóm được vị hoàng tử nhỏ bạch kim này vào dạ hội Giáng sinh năm nay.
Draco giơ cao quả trứng vàng, cúi đầu bốn phía, Gellert hài lòng nhìn biểu hiện của học sinh ông, trong lòng tràn ngập đắc ý. Bên kia, Snape hoàn toàn bị chọc giận bởi ánh nhìn khiêu khích cuối cùng của Draco, “Nhóc con đáng ghét, đó chính là rồng! Đã lấy được rồi vì sao còn không ra!”
Lucius ôm người vào lòng, người nhà có quyền lợi chờ ở cạnh lều trại, nên y cũng không sợ có người nào, “Sev, đừng lo lắng.”
Snape như tìm được nơi gây ra mọi chuyện, cắn lên vai trái Lucius một cái, còn không hết giận lại bắt đầu mở miệng quở trách Lucius từ năm thứ năm như con công lăng nhăng đến mấy ngày hôm trước còn có thư tỏ tình gửi tới, Lucius hoàn toàn bị nọc độc phun từ đầu tới chân, rồi còn bị “ôn tập” nhiều lần nữa.
Aquila ngồi một mình trên khán đài, bên cạnh cậu là Abra, khi Draco đi ra cúi đầu cậu mới phát hiện móng tay mình đâm sâu vào lòng bàn tay chảy máu, cậu nhíu mày, ếm một thần chú chữa trị đơn giản, Draco ổn là tốt rồi, còn mình thì cậu không quan tâm.
Sau khi được khẳng định bởi số điểm gần như tối đa, Draco đắc ý đi về với người thân, không ai chú ý, trong đám người có hai tầm mắt oán hận nhìn cậu, một kẻ trong đó khẽ cắn môi, dù vi phạm mệnh lệnh Lord cũng không sao, gia tộc Malfoy, chắc chắn phải trả giá vì sự phản bội lúc trước! Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
98 chương
46 chương
10 chương
17 chương
203 chương
17 chương