Harry potter chi chuộc tội

Chương 105 : Tin tức ở nurmengard.

CHƯƠNG 105: TIN TỨC Ở NURMENGARD. —o0o— Lucius giật mình bởi thần chú cảnh giác từ biệt thự Malfoy, “Valar, đưa hai cậu chủ nhỏ tới Nurmengard, nếu có gì không ổn thì trực tiếp tới Đường Bàn Xoay.” Lucius nhanh chóng hạ lệnh, vài lần độn thổ cho y biết gia tinh rất mạnh ở một mức độ nào đó. “Valar đã biết.” Gia tinh thuộc về gia tộc Prince hét lên một tiếng rời khỏi. “Sev…” Lucius nghiêm túc. “Luci, tôi ở đây.” Snape cất kỹ hòm độc dược, nắm đũa phép của mình, rốt cuộc đến ngày này rồi, đáp án sẽ lập tức tới thôi. “Bụp” Lucius búng tay một cái, một gia tinh thuộc về nhà Malfoy xuất hiện, “Đi xem vị khách của chúng ta, rồi đưa vào.” Thậm chí Lucius còn vuốt mái tóc dài, ngân nga nói. Snape nhìn bạn đời nhà mình một cái, đứng ở sau phía bên trái của Lucius một chút, vị trí này có thể để anh tiến nhưng công, lui nhưng trực tiếp dẫn Lucius đi. Sờ sờ Khóa Cảng trên người mình, Snape xác nhận dù là chạy trốn thì Lucius và anh cũng chắc chắn là người thắng lợi cuối cùng. “Huynh Trưởng Malfoy, Huynh Trưởng Malfoy, anh nhất định phải tin tôi!” Khi gia tinh xuất hiện lần nữa, đi theo sau là một cô ả tóc tai bù xù, trong tay ôm một đứa trẻ con, nếu không phải thời gian và hoàn cảnh không đúng lúc thì hình ảnh này nhìn rất giống con riêng của Lucius ở bên ngoài đã tìm tới cửa. “Cô Mina, tôi cho rằng đứa nhỏ trong ngực ngài không liên quan tới tôi.” Đương nhiên Lucius biết đó là ai, trên thực tế vừa nhìn thấy y đã nhận ra đó là con nhà Potter, “Kẻ Được Chọn” trong truyền thuyết, nhưng nó “hẳn là” không biết mọi chuyện tối nay, trừ việc trêu chọc cợt nhả thế này thì Lucius không có lời nào có thể nói. “Huynh Trưởng Malfoy, Huynh Trưởng Malfoy, Lord, Lord… Oaoa…” Như là tìm được nơi trút cảm xúc, Mina khóc oaoa lên. “Nếu cô Mina còn biết đây là ở đây thì cô ta nên biết ôm một đứa trẻ tới nhà một quý ông đã kết hôn là một chuyện cực kỳ không thỏa đáng.” Snape lạnh lùng mở miệng, dù là vì phối hợp, nhưng trường hợp khóc lóc trước mặt chồng mình thì thấy thế nào cũng mất tự nhiên. “Sev, em nên có lòng đồng tình.” Lucius lòng vui sướng, trên mặt lại trách cứ. Mina nghe Lucius trách cứ Snape vì cô, thậm chí còn nở nụ cười. “Hừ!” Snape hừ lạnh, rời khỏi vị trí của mình, Mina chỉ cảm thấy anh không vui, Lucius lại biết căn bản bạn đời nhà mình đang lợi dụng cơ hội này đi xem có phải chỉ có một mình Mina hay không. “A, cô Mina, có lẽ cô muốn chút Brandy? Bình tĩnh một chút, chậm rãi nói, cô tìm tôi là vì cô tin tôi có thể giúp cô, không phải sao?” Không thể không nói, nếu một Veela viễn cổ thực sự muốn mê hoặc người kia thì họ rất ít khi không thành công. Dưới sự hướng dẫn của Lucius, thậm chí Mina còn đưa lợi thế duy nhất của cô ta – giao Kẻ Được Chọn trong ngực cho gia tinh. “Đàn anh Lucius, anh nhất định phải giúp tôi.” Malfoy biến thành Lucius, Snape châm chọc. “Chúng ta nhận được tình báo, tìm được địa chỉ nhà Potter, rồi…” Mina cẩn thận nói hết, nhưng coi như cô ta có đầu óc, cũng không nói là Peter mật báo, tuy rằng Snape và Lucius cũng đã biết chuyện này rồi. Lucius miễn cưỡng duy trì vẻ mặt, ôi Merlin ơi, cô ta có thể không biết điều như vậy hay không, cô nhìn tôi như vậy thì tôi sẽ không lên được giường trong vài ngày đấy, Merlin biết thật ra Lucius còn muốn “chúc mừng” Chúa tể Hắc ám rơi đài kìa. Vì thế, sau khi Snape tỏ vẻ khẳng định thì Lucius biết mình không cần ứng phó nữa, Mina tới một mình. “Stupefy!” Lucius vung gậy rắn, trong lúc Mina hoàn toàn không kịp phản ứng thì đánh trúng, cô ta giật mình mở to hai mắt, nhưng vẫn hôn mê. “Giam cô ta vào trong địa lao,” Lucius hạ lệnh, khi y ngẩng đầu nhìn Sev nhà mình, gương mặt lại thỏa mãn hiền hòa, “Sev, chúng ta có thể yên tâm rồi, đi đón bọn nhỏ về đi.” “Hừ!” Snape hừ một tiếng, anh còn không muốn cho con công bạch kim này biết rằng, trong nháy mắt đó anh rất muốn ôm lấy Lucius, sự ẩn nhẫn của họ trong thời gian này rốt cuộc đã được bồi thường. “Kẻ Được Chọn thì sao?” “Chúa tể Hắc ám thất bại, nói cách khác Kẻ Được Chọn đã thành công, Sev, em đưa dược, xem ra cũng không được tin tưởng!” Lucius không phải không biết, chỉ là y không muốn nói. “Vậy thì liên quan gì tới chúng ta?” Snape dùng ngón tay tái nhợt của mình sờ lên vết sẹo tia chớp trên đầu Harry bé nhỏ, “Kẻ Được Chọn bị Chúa tể Hắc ám “dấu hiệu”.” Giọng nói anh ngập đầy châm chọc. “A, Sev thân mến của tôi, em ở gần Kẻ Được Chọn như vậy tôi sẽ ghen đó.” Lucius ôm tim, “Đi tới chỗ bác Gellert đón Qui và Dra về thôi, từ nay trở đi, không có gì có thể ép buộc chúng ta nữa.” Nói đến câu sau, giọng Lucius cực kỳ kiên định. Nói đùa, từ khi thức tỉnh huyết thống y đã bắt đầu sắp xếp chỉ đợi kết cục hôm nay, Chúa tể Hắc ám, phù thủy trắng, y muốn cho họ xem cái gì gọi là thực lực của “thế lực trung lập”. Cuối cùng Snape nhìn thoáng qua Lucius, cả đời này, họ sẽ không thẹn với nhau. Nhìn bạn đời nhà mình đi khuất, Lucius gọi về ưng vàng nhà Malfoy, đây chính là Kẻ Được Chọn bảng vàng đó, nhưng không biết, Dumbledore sẽ ra giá thế nào đây? — Tôi là đường ranh giới Kẻ Được Chọn được đưa tới nhà Malfoy — Đã mấy tiếng từ khi Abraxas tỉnh lại, nhưng chú vẫn cảm thấy không đúng lắm. Nói thế nào nhỉ? Vì nhất thời sơ suất chú bị Voldemort nguyền rủa là sự thật, khi Orion vẻ mặt thân thiết xuất hiện bên cạnh chú là chú đã biết. Điều này cũng giải thích vì sao kiếp trước chú không nói cho Lucius về bí mật đàn em kia – chết vì lời nguyền của phù thủy mạnh chỉ sợ chú còn chưa kịp làm gì cho gia tộc Malfoy thì đã bắt đầu đi, không có bức ảnh, Luci của chú có thể làm gì để bảo vệ gia tộc thì Abraxas cũng không muốn tưởng tượng. Cả đời này tuy chú đã có chuẩn bị, nhưng vẫn trúng chiêu, tuy chú đặt mình vào quan tài thủy tinh là để có thể tỉnh lại vào một ngày nào đó, nhưng thay đổi này có phải quá lớn hay không. Abraxas nở nụ cười, Malfoy sẽ không để người khác chỉ trích, dù hiện tại chú giận sắp nổ bùng rồi. Nghe một chút xem, nghe đi, cái gì gọi là “hoàng hậu”? Sao chú không biết mình đã “gả” cho một “ông vua” chứ? Hơn nữa, theo lý thì mình phải được đặt trong khu mộ gia tộc, hiện tại là sao? Chẳng lẽ nhà Malfoy đã bị công chiếm rồi? Nghĩ tới khả năng này, Abraxas đả cảm thấy người mình lạnh lẽo. Chỉ tiếc, vừa mới tỉnh lại từ lời nguyền sức khỏe chú còn quá yếu, pháp lực cũng như có như không, dựa vào tình thế trước mắt, Abraxas cũng chỉ ngồi ở bên bàn uống cà phê. Lúc tiến vào Snape đã thấy “father-in-law” của anh (Cha vợ? Cha chồng? Mọi người góp ý đi) đang lịch thiệp uống cà phê một mình, như là mỗi buổi trà chiều ở biệt thự Malfoy trong trí nhớ của anh vậy. “Chú Abra,” Snape cúi đầu, ám văn và hoa văn trên khuy áo bạc ở áo chùng khiến Abraxas rất hài lòng. “Sev, chúc mừng! Con nên gọi ta là “cha”.” Cũng hiểu được không cần nói nhiều, “Luci đâu? Mà đây là chỗ nào?” Snape hơi ngạc nhiên nhìn Abraxas, Lucius và anh vẫn cho rằng giữa Chúa tể Hắc ám và Abraxas chắc chắn đã có gì đó, vì hai người đã sớm có thống nhất trong vấn đề này – chỉ cần không quá mức, thì họ sẽ không gây áp lực cho thế hệ trước. “Cha.” Snape lại cúi đầu, đây là người nhà của anh, “Nơi này là Nurmengard nước Đức.” “Nước Đức? Nurmengard? Gellert?” Abraxas nhướn mày, câu trả lời này làm chú bất ngờ, đã từng là gia chủ Malfoy, đương nhiên Abraxas biết chỗ giam giữ Chúa tể Hắc ám đời trước. Nhưng mà… nhìn chén cà phê xinh đẹp trong tay, đột nhiên Abraxas có dự cảm xấu, “Vì sao cha lại ở đây?” “Cha, xin cho con đi trước.” Snape nghiêm mặt, Lucius đã nói, chuyện không xấu hổ của hai người già họ thì để cho họ tự giải quyết là được, hiện tại tìm bọn nhóc nhà mình thì quan trọng hơn. “Cháu nội của ngài cũng ở đây, xin cho phép con đưa chúng tới.” Cháu nội? Lần đầu tiên Abraxas bỏ qua hình tượng quý tộc mà cười híp mắt, “Ôi ôi, Sev thân mến của ta, con và Luci cũng đã có con rồi?” Là nhân chứng của thần chú trước kia, Abraxas là người biết Lucius và Snape là bạn đời linh hồn sớm nhất, bởi vậy chú không hề giật mình, nhưng nếu chú biết Luci nhà mình còn thức tỉnh huyết thống thì chỉ sợ chú còn vui vẻ hơn nữa. “A, a, còn không được,” Ngay sau đó, Abraxas như nhớ ra cái gì, “Lần đầu tiên gặp cháu của cha, thậm chí cha còn chưa tắm rửa thay quần áo, Merlin ơi, quả thực không thể tha thứ, nếu cháu của cha không thích cha thì làm sao?” Khóe miệng Snape giật giật, đã thấy Chúa tể Hắc ám đời trước trêu chọc dáng vẻ ngốc nghếch của Lucius, lại nhìn phản ứng của Abraxas, Snape chỉ có thể nói, thật đúng là cha con. “Severus, cháu đã tới rồi, bác nói này, Aquila và Draco làm sao có thể tự mình tới đây, bác…” Đúng lúc đó, cửa chợt mở ra, Chúa tể Hắc ám đời trước đang sáng láng đi vào, rồi ông nhìn thấy được Abra ngồi cạnh bàn. “Ơ… Abra, xin chào… Rất vui vì được biết… ơ… không phải… ý ta là, xin chào, ta là Gellert Grindelwald.” Gellert cảm thấy mình càng nói càng sai, vốn quan hệ giữa ông và Abra chỉ là nhất thời, làm sao ông nói được? Hiển nhiên, Thánh Đồ chưa báo cho ông tin tức Abraxas đã tỉnh lại, ai bảo Chúa tể Hắc ám đời trước đã ra lệnh, trong lúc ông đang chơi đùa với hai nhóc con thì không thể làm phiền chứ. “Bác Gellert, Lucius bảo cháu đón bọn trẻ về nhà, nếu hôm nay ngài rất “bận”…” Snape nhấn mạnh từ này, “Chúng cháu xin đi trước.” Rồi, anh quay sang Abraxas, “Cha à, Luci bảo con nói với ngài, gia tộc Malfoy luôn hoan nghênh ngài trở về.” Gần như không cho Chúa tể Hắc ám đời trước và Abraxas thời gian phản ứng, Snape lướt đi như gió. Bác Gellert? Luci? Cha? Gia tộc Malfoy? Abraxas thả lỏng thần kinh, vừa nãy lời của Snape cho chú rất nhiều tin tức, ít nhất người trước mắt sẽ không làm hại gia tộc Malfoy, thậm chí còn có điều băn khoăn? “Vậy thì, ông là ai? “Bác” Gellert?” Abraxas nói ý tứ, sao chú không nhớ gia tộc Malfoy có cái gì khiến Chúa tể Hắc ám đời trước nhớ thương nhỉ. Abraxas sẽ không nghĩ đến, ngay từ đầu, Chúa tể Hắc ám đời trước nhớ thương, không phải là gia tộc Malfoy, mà là bản thân chú. Đăng bởi: admin