Editor: Waveliterature Vietnam "Ông Black." Ellen bỗng nhiên hỏi. Sirius Black nghe được có người gọi tên mình, nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Ellen, như thể anh ta chưa từng gặp qua người này, ngay cả hai vị Ngạo La, cũng nhìn chằm chằm vào Ellen. "Đem ngôi sao lùn kia giao ra đi, anh có biết ý nghĩa của nó không?" Ellen vươn hai tay để vượt qua lùm cỏ, vừa nói "Anh được tự do." "Ta sẽ không quên…" Sirius thở dài nói, nhưng còn chưa nói xong, thì đã bị Ellen cắt ngang. "Ta biết cách làm của anh, điều mà ta muốn nói chính là hãy nghĩ về Harry." Ellen nhắc nhở. "Theo ta biết, anh chính là cha đỡ của bạn ấy, trong trường hợp tai nạn xảy ra với cha mẹ của bạn ấy, thì anh chính là người có đủ tư cách giám hộ, có thể đem đến cho Harry một cuộc sống tốt hơn." Ellen nhanh chóng nói, "Mà Harry, cũng vì vậy sẽ vui mừng vì được rời khỏi căn nhà mà không thân thiện với bạn ấy." Ellen nhìn về hướng Black, lần đầu nhận ra, trên khuôn mặt tiều tụy của Black lộ ra một nụ cười chân chính đầu tiên, nó biến hóa khiến người khác phải giật mình, dường như một người trẻ hơn hắn ta mười tuổi đang tỏa sáng từ đằng sau chiếc mặt nạ mỏng manh. Như vậy trong nháy mắt, Ellen có thể hiểu tại sao khi anh ta còn nhỏ luôn được hoan nghênh bởi các phù thủy nữ ở Hogwarts. Nhìn thấy Black nặng nề gật đầu, Ellen khẽ lắc đầu, có chút thổn thức, Dumbledore sẽ không đồng ý, nhưng Ellen có cách giải quyết. Bất quá anh sẽ đợi Sirius chạm vào tường trước, nếu như Gryffindor ngu ngốc không thể nghĩ ra được chỉ cần nói sau với họ là được rồi. Tiếp theo, họ không nói chuyện nữa, họ đi thẳng ra khỏi phạm vi cấm thực hiện ảo ảnh di hình của Hogwarts. Vừa ra khỏi khu vực Hogwarts, Albert liền thực hiện ảo ảnh di hình, đi tới bộ pháp thuật của nước Anh. Albert ra hiệu cho em trai và giáo sư lớp thuốc đi theo mình, Lao Eder khoanh hai tay và đi theo phía sau của họ. Danian và một số Ngạo La áp giải Sirius và ngôi sao lùn rời đi. Albert không ngừng lại, vội vã đi, đưa Ellen và họ đi thang máy và đi thẳng đến cửa văn phòng bộ trưởng, anh lễ phép gõ cửa, sau khi được sự cho phép, hai an hem bước vào và phát hiện, ch Owen Harris đang ngối đối diện với bàn của bộ trưởng, mỉm cười nhìn họ. Bộ trưởng Pháp thuật hiện tại, Connelly Fudge, mặc chiếc áo choàng sọc mà ông ta thường mặc, đứng dậy và bắt tay một cách lịch sự với người đứng đầu Slytherin tại Hogwarts. Sau đó, đôi mắt ông quay sang Ellen, và miệng anh nở một nụ cười nhạt. Mặc dù ông mỉm cười, nhưng khi Ellen liếc nhìn và kết luận, trong đầu bộ trưởng đang sản sinh ra một cơn bão. "Cậu chính là Ellen, thật sự là một đứa trẻ đầy tài năng!" Fudge lộ ra hàm răng trắng nõn, và trông khác thân thiện. "Cảm ơn ông, bộ trưởng Fudge." Ellen không kiêu ngạo, trả lời nhẹ nhàng và lịch sự. Điều này làm cho Fudge bắt đầu đánh giá cao về anh, rất ít sinh viên khi tiếp xúc với bộ trưởng mà vẫn bình tĩnh được như vậy, biểu hiện vô cùng hào phóng. "Sirius và Peter chính là do cậu phát hiện, đúng không?" Vẻ mặt của Fudge cũng được xoa dịu. Ellen gật đầu, còn chưa kịp trả lời, thì một tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn. Một phù thủy nam trung niên với mái tóc thẳng màu xám bước vào, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, khiến người khác khi nhìn vào cũng biết ngay phù thủy nam này có chuyện không dễ nói ra. Anh khẽ cúi đầu với giáo sư Snape, và đôi mắt nhìn Ellen một lúc. Ellen không cảm thấy sợ hãi, ánh mắt kiên định đối mặt với hắn, cuối cùng Crouch cũng dời ánh mắt mình đi. "Cornelius, ta có chuyện quan trọng muốn cùng anh trao đổi." Crouch nói đâu ra đấy, trên mặt một nụ cười cũng không có. Fudge cau mày lại, "Albert, trước tiên cậu hãy đưa giáo sư Snape và Ellen sang phòng bên cạnh ngồi chờ một chút." Ellen thuận theo, đi theo Albert. Đây là một phòng khách rất rộng, giáo sư Snape tùy ý ngồi trên một cái ghế, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt bất định, rõ ràng ông không muốn nói chuyện cùng với Ellen, ông vì còn tức giận nên cảm thấy rất khó chịu. Ellen dứt khoát ngồi xuống một cái ghế, tiện tay lật tờ báo "Tiên tri hàng ngày" trên bàn, lỗ tai lắng nghe những chuyển động của phòng bên. Thính giác của Ellen nhạy bén, anh có thể cho phép anh biết được phòng bên cạnh đang nói những chuyện gì. "Nghe nói rằng nhóm Ngạo La bắt được Black đã trốn thoát và Peter đã chết trong nhiều năm?" Giọng của Crouch, không có bất kỳ biến động cảm xúc nào. "Batti, tin tức của anh thực sự được cập nhật rất nhanh, chúng ta vừa mới bắt được bọn họ." Giọng Fudge được pha trộn với sự không hài lòng. "Ta cho rằng nên lập tức nhốt Sirius vào Azkaban. Về phần ngôi sao lùn kia, rất có thể là hàng giả, chúng ta cần phải xác minh nó, có phải đây là lời nguyền xáo trộn của Black hay không." Giọng nói của Crouch rất lớn. "ta nghĩ, Ngạo La của chúng ta có đủ khả năng đánh giá một người con tỉnh hay là đã bị trúng thần chú," Fudge rất khó khăn trước Crouch, trong lòng ông có chút vui sướng. "Hơn nữa, ta đã yêu cầu Ủy ban pháp luật xem xét lại vụ án này một lần nữa, và tôi sẽ mời các thành viên Wissen Gamo tham dự. " "Được, nhưng tôi cũng hỏi, nếu như thẩm phán cuối cùng cũng chứng minh được Sirius là có tội, như vậy chẳng khác gì là sự phỉ báng đối với người thẩm phán." Giọng của Crouch trở nên lạnh lùng. "Phỉ báng thẩm phán sao?" Fudge không hiểu nói. "Ta có lý do tin tưởng rằng đây chính là một sự bôi đen hình tượng cá nhân. Bất luận kết quả như thế nào, uy tín của tôi sẽ bị tổn thương nếu như xét xử qua loa." Giọng nói của Crouch chứa một chút tức giận không dễ nhận thấy. "Ngôi sao nhỏ vẫn còn sống, đây là sự thật không thể phủ nhận, hẳn là anh không muốn từ chối bỏ hết điều này?" Fudge tăng tốc lời phát biểu của mình. "Câu chuyện êm tai tuyệt vời này, ai đã giảng cho anh nghe, bộ trưởng?" Crouch dường như kiểm soát cảm xúc của mình và hỏi một cách bình tĩnh. "Ông Crouch, đây không phải là một câu chuyện, ta có trách nhiệm phát hiện chân tướng và báo cho bộ trưởng biết." Ông Owen giọng nói vang lên. "Món quà giáng sinh là anh đưa cho bộ trưởng sao?" Crouch bình tĩnh tạo ra một trò đùa không vui. "vậy ta cũng sẽ gửi cho anh một món quà rồi," Crouch dừng lại một chút, ""Timeo Danaoset dona ferentes." Căn phòng bên cạnh đột nhiên yên tĩnh, Ellen không thể đoán trước được, Fudge phải đối mặt với cha mình và không thể hiểu được. Bởi vì đây là một từ Latin, nó có nghĩa là: Muốn gửi đến kẻ thù một món quà. Thật thú vị, Crouch đang để Fudge bảo vệ cha Ellen, hay là để anh ta cảnh giác với hắn? Hoặc, đây có phải là tuyên bố thách thức của Crouch với Fudge không? Đôi môi của Ellen xông lên với một nụ cười không rõ ràng. Trong một khoảnh khắc im lặng, ông Crouch tạm biệt và rời văn phòng của bộ trưởng. Ellen chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của cuộc trò chuyện rất nhỏ, rõ ràng, cha anh ta đang đàm phán với Fudge. Một lúc sau, Owen đẩy cửa phòng chờ và bước vào. "Giáo sư Snape, tôi rất vui mừng được gặp anh, ngay cả trong một cảnh như vậy." Owen lịch sự chào giáo sư Snape trước. Bên trong lời nói vô cùng khách khí, không khác gì những phụ huynh học sinh bình thường gặp thấy giáo ở trường – mặc dù ông không biết con trai của mình đã tiến hành trói buộc giáo sư lớp học ma dược như buộc một bó hoa…