Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
Chương 147 : Ellen và Lain quyết đấu
Editor: Waveliterature Vietnam
Những con chim Lôi Điểu trốn trong ba cặp cánh của người lớn tuổi đã biến mất, Henry Jones đã bị chọc giận, từng bước đến gần Leonard, dễ dàng ngăn chặn những câu thần chú của ông.
Cuộc đấu tranh của họ trở nên khốc liệt hơn, những ma chú trong nhà xao động, gây ra một vụ nổ dữ dội, và đồ đạc, tường và thậm chí cả mái nhà bị nổ tung.
Giáo sư Flitwick đã thuận lợi giải quyết xong Duy Dung, nhìn thấy vậy nên nhanh chóng đến giúp đỡ Leonard.
Giáo sư Flitwick đã bắn ra một câu thần chú mãnh liệt, đánh vào tên phù thủy nam mập mạp cường tráng kia, rồi đem hắn ném lên không trung.
Khuôn mặt của Henry lóe lên một nụ cười nhạo báng và bực bội, tấn công mạnh mẽ đến với Leonard. Hắn bắn ra một câu thần chú như một cây roi, và các chuyển động ngày càng trở nên hung ác.
Ban đầu Leonard và Henry có thể canh tranh khó phân cao thấp, nhưng Leonard đã bị lời nguyền không thể tha thứ tra tấn, cộng thêm trong tay không có đũa phép của mình. Bởi vì vậy, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cuộc tấn công của Henry.
Nhưng mà đúng lúc này, một ánh sáng đỏ chói lóa bắn ra từ bóng tối, một câu thần chú đánh vào Henry, khiến anh ta ngã ngửa sấp mặt, làm rơi ra cây đũa phép thuật của mình.
Là Ellen! Ellen đã thi triển lời nguyền tước bỏ vũ khí, thành công lấy đi cây đũa phép của Henry. Hơn nữa, dưới tình thế cấp bách, anh đã dùng hết toàn bộ sức lực, phát ra một sức mạnh ma thuật rất đáng kinh ngạc.
"Tuyệt! Cây đũa phép đã bay đến!" Leonard đã thành công trong việc lấy đũa phép của Henry.
Henry căm tức nhìn Leonard Nox, trong mắt hắn có một sự căm thú rất sâu sắc.
Giáo sư Flitwick đã biến ra một sợi dây thừng, buộc Henry lại thật chặt. Leonard Nox còn thêm cho hắn một câu thần chú hóa đá.
Hai mắt Henry trợn lên, mang theo khuôn mặt không cam lòng, ngã xuống mặt đất.
"Tôi không biết ai đã tạo ra câu thần chú? Sạch sẽ và gọn gàng!" Leonard khen ngợi.
"Tôi nghĩ rằng tôi có thể biết đó là ai và âm thanh « Loại bỏ vũ khí » rõ ràng là giọng của Ellen." Giáo sư Flitwick rất hài lòng rằng sinh viên có thể sử dụng những phép thuật mạnh mẽ như vậy.
"Ellen, có phải em không?" Giáo sư Flitwick hỏi.
Nhưng mà, trong phòng không có bất kỳ ai trả lời ông. Ellen đã sớm ra khỏi căn phòng, vì đôi tai nhạy bén của Ellen đã nghe thấy tiếng Jessica và Iain đánh nhau.
Khi một tiếng nổ lớn vang lên trong nhà, những tên côn đồ đang đứng bên ngoài đã vội trở vào trong và được ban cho một câu thần chú, do Jessica và Iain đã phục kích sẵn nên không kịp trở tay.
"Loại bỏ vũ khí", "Tất cả hóa đá" Những phép thuật này, dường như có sức tấn công thấp và không có lợi với sự hợp tác của ba người.
Sự xuất hiện của quán quân quyết đấu giáo sư Flitwick và Leonard, thì bọn thổ phỉ này, những cọng rơm cuối cùng này thất bại chỉ là sớm muộn.
"Jessica, Iain, làm tốt lắm!" Giáo sư Leonard nhìn hai người một cách âu yếm yêu thương.
"Ellen ở đâu? Em ấy không ở cùng các em sao? » Giáo sư Flitwick hỏi.
"Giáo sư, em ở đây." Ellen ở cách đó không xa hiện ra thân hình.
"Ellen," Leonard nói với sự kích động, "Ellen khi lúc ta tuyệt vọng, chuẩn bị từ bỏ.. em đã ra tay tương trợ cho ta! Ta sẽ không bao giờ quên chuyện này, chàng trai, cảm ơn em!"
"Không có gì, ông Leonard." Ellen thái độ khiêm tốn khiến Leonard đánh giá cao hơn.
« Đúng rồi, các em có nhìn thấy Lôi Điểu kia không? » Leonard hỏi.
"Tất nhiên, thưa ngài, em đã giấu nó ở bên kia, tôi nghĩ rằng nó cần được trị liệu tốt nhất." Ellen chạy sang một bên, sau đó bí mật triệu tập Lôi Điểu từ không gian thú cưng và đưa nó cho Leonard Nox.
"Được rồi, những đứa trẻ, những gì con cần bây giờ là về nhà và nghỉ ngơi. Ta sẽ thông báo cho Quốc hội để giải quyết phần còn lại." Leonard tuy có chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt ông tràn đầy niềm vui. "Ferri Ouse, Tại sao bạn không gửi những đứa trẻ này trở lại? »
"Chúng ta có thể tự đi trở về, chú, Ellen đã học được ảo ảnh di hình." Jessica nhanh nhẹn nói.
"Ồ, phải không? Ferri Ouse, sinh viên của anh rất giỏi, vượt xa so với người phù thủy cùng tuổi!
Nhưng dường như Vương quốc Anh không quản lý chặt chẽ về mặt này như ở Hoa Kỳ. Chúng ta chỉ có thể học tài nghệ này khi đủ 17 tuổi và cần quản lý thật sự nghiêm khắc." Leonard, người nhận được câu trả lời từ Ellen, hết lần này đến lần khác khen ngợi.
Giáo sư Flitwick vẻ mặt rất vui, mặc dù ông không tiện bình luận về những điều thực sự bất hợp pháp của Ellen, nhưng ông cũng rất tự hào về Ellen.
Ellen mang theo Jessica và Iain cùng trở lại căn phòng ấm áp, an toàn và thoải mái.
Với trận bão tuyết bên ngoài, trong màn đêm vô biên, tối tăm, ba pháp sư nhỏ mệt mỏi nhanh chóng bước vào giấc mơ
Ngày hôm sau, khi Ellen thức dậy, bầu trời đã bắt đầu lộ sáng và bên ngoài cũng dần trở nên sáng sủa.
Khi Ellen đi xuống cầu thang, thì ngạc nhiên khi nhìn thấy giáo sư Flitwick ngồi trên ghế Salon, còn Leonard Nox thì đang bận rộn trong phòng bếp.
"Giáo sư, buổi sáng tốt lành, hôm nay các ngài không cần đi ra ngoài sao?"
"Mọi chuyện đã được giải quyết. Henry đã bị xử tử hình bằng một hình phạt tàn khốc nhất, hắn đã đi vào căn phòng tử hình." Leonard nghe câu hỏi của Ellen, mạnh mẽ nói.
Sau khi Jessica và Ian tắm rửa, nhìn thấy Leonard, người đang bận rộn trong bếp, và cũng rất ngạc nhiên.
"Chú ơi, hôm nay chú không đến Đại hội ma thuật à?" Jessica đi vào bếp một cách thân mật, giúp Leonard làm bữa sáng.
"Hah, hôm nay là Giáng sinh, cuối cùng tôi cũng có thể ở nhà và dành kỳ nghỉ quan trọng này với mọi người." Leonard mỉm cười chân thành.
"Thật tốt quá!" Jessica và Iain đồng thanh nói.
Bữa sáng là một chiếc bánh nhỏ thịt bò, sự thèm ăn của Jessica và Iain, khiến Ellen ngây người kinh sợ. Nhìn tướng ăn của hai chị em này khiến Ellen không nhịn được liền cầm lấy chiếc bánh và căn một miếng đầy hương vị.
Nhìn thấy bộ dạng của Ellen có chút không thể giải thích được, Jessica cười khanh khách, "Ellen, chúng tôi thích ăn bánh nướng thịt bò do chú Leonard làm từ khi còn nhỏ. Đây là một món ăn chứa đầy ký ức tuổi thơ của chúng tôi."
Oh, hóa ra là họ không phải đang ăn chiếc bánh, mà là đang hồi tưởng lại ký ức và tình yêu. Ellen gật đầu, sau đó mở miệng và ăn phần còn lại của chiếc bánh, không lãng phí đồ ăn chính là một đức tính tốt.
Sau bữa tối, khoảng thời gian giải trí hiếm hoi này khiến Leonard thích thú.
"Ferri Ouse, anh có nhớ mục đích ban đầu khi anh đến Hoa Kỳ không?" Leonard mỉm cười và nhìn Giáo sư Flitwick.
"Tất nhiên, đó là để Ellen và Iain quyết đấu." Nghe nói về bài ca quen thuộc ông liền hiểu ý, đối với lời đề nghị quyết đấu mà Leonard đưa ra, Giáo sư Flitwick vô cùng tự tin - Từ việc quan sát trận chiến trước đây với tư cách là một nhà vô địch trong trận quyết đấu, anh ta biết rằng Ellen chiếm tỷ lệ chiến thắng cao hơn Iain nhiều.
Một vài người đã đi đến trong sân, và tuyết trong sân đã được dọn sạch.
Cả Ellen và Iain đều rút đũa phép ra và chào nhau. Tư thế của Iain rất thô lỗ, nhưng nó không thể hiện quá ra bên ngoài, hơn nữa anh cũng rất dũng cảm không sợ hãi.
Nghi lễ của Ellen rất tốt, có sự tao nhã đủ để hấp dẫn các phù thủy của vương quốc Anh - mặc dù tuổi tác khiến anh ta trông có vẻ giả tạo hơn một chút.
"Nghe khẩu lệnh của tôi, ba - hai - một -, bắt đầu!" Jessica háo hức tuyên bố rằng cuộc đấu tay đôi bắt đầu.
Truyện khác cùng thể loại
1780 chương
31 chương
33 chương
63 chương
574 chương
57 chương