Hấp Huyết Nga

Chương 14 : Hấp huyết nga - Hồi 14

Giữa những kẽ ngón tay trên bàn tay trái của Sử Song Hà, không ngờ lấp loáng hàn quang điểm điểm! Bàn tay vừa phất, hàn quang bay ra, -- ám khí! Tiếng phá không rít gió cực kỳ sắc bén! Đỗ Tiếu Thiên hoảng kinh thất sắc, tiếng thét hoảng còn chưa thoát khỏi miệng, trên mình đã có mấy chỗ phún máu! Cự ly gần như vậy, lại dùng đến ám khí, vốn không dễ gì tránh né đón đỡ. Đỗ Tiếu Thiên không những đao bị quấn giữ, thân hình cũng bị kềm chế, vô phương đón đỡ tránh né. Giờ phút này Sử Song Hà không những đột ngột phát công, bản thân hiển nhiên cũng là cao thủ ám khí. Ám khí dạng đó, một mũi đã khó ứng phó, mấy mũi nhất tề bay tới, cho dù đao của Đỗ Tiếu Thiên không bị quyện bám, cũng ứng phó không nổi. Lực lượng của ám khí mãnh liệt, xuyên qua y phục, đâm phập vào bắp thịt, trong nháy mắt, Đỗ Tiếu Thiên đã biến thành một huyết nhân. Hông hắn liền gập xuống, cơ thịt trên mặt cơ hồ méo mó toàn bộ. Bị bảy tám mũi ám khí đâm trúng, thân mang bảy tám chỗ trọng thương, là người sắt cũng không chịu được. Sắc mặt hắn biến thành trắng nhợt. Bảy tám vết thương nhất tề phún loạn máu tươi, giây phút đó, sợ rằng đã trào ra hết một phần ba huyết dịch trên mình hắn. Tả thủ của Sử Song Hà phóng ra ám khí, hữu thủ cũng đồng thời vận kình rút kiếm lại, “soạt” một tiếng, đao trong tay Đỗ Tiếu Thiên bị gã giật lấy, bắn vào “bầu trời đêm”, “kịch” một tiếng ghim chặt vào “bầu trời đêm”. Khí lực hồn thân của hắn tối thiểu cũng đã tan biến hết một phần ba, nhưng nếu hắn tập trung dư lực lên tay, Sử Song Hà vị tất có thể dễ dàng giật đi đao của hắn dễ dàng như vậy. Tới nước này, hắn lại phảng phất đã thất hồn lạc phách, hắn thậm chí không thò tay bóp giữ những miệng vết thương đang ứa máu. Bất quá có che giữ cũng khó mà che giữ được, hắn chỉ có hai bàn tay. May là những ám khí đó đều không đánh nhằm chỗ yếu hại trí mệnh, hắn vẫn chi trì chịu đựng chưa ngã xuống. Có lẽ hắn nghĩ xung quanh đều không có đường để chạy, đến bước này chỉ còn nước chờ chết, cho nên hắn cả trốn chạy cũng không trốn chạy, đứng ngây ngốc như khúc cây tại đương trường. Mắt hắn trợn tròn đờ đẫn, đóng đinh trên mặt Sử Song Hà. Sử Song Hà hiện tại giết hắn dễ như trở bàn tay, chỉ tung ra một kiếm là xong. Gã lại không xuất thủ nữa, hoành kiếm trước ngực, ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải bóp mũi kiếm, đứng trên cái bàn hình dạng như một khối đá kia, cười khe khẽ nhìn Đỗ Tiếu Thiên, trong mắt tràn ngập vẻ chế giễu. Nhãn thần của Đỗ Tiếu Thiên lại cực kỳ phức tạp, cũng không biết là kinh sợ, là ngạc nhiên, hay là bi phẫn. Giây phút đó, sắc mặt của hắn lại trắng thêm vài phân, y phục trên mình lại càng đỏ bừng, máu tươi đã thấm đẫm y phục của hắn. Bầy nga đang bay lượn trong địa lao tựa hồ cũng ngửi được mùi huyết tinh, từng con từng con “rét rét” bay về phía Đỗ Tiếu Thiên, có con bám trên mình Đỗ Tiếu Thiên, có con bay xung quanh người hắn. Dụ hoặc của máu tươi đối với chúng không ngờ lại cường liệt như vậy. Những Hấp Huyết Nga nằm phục trên mình Đỗ Tiếu Thiên có phải đang hút lấy huyết dịch trên mình Đỗ Tiếu Thiên? Đối với những Hấp Huyết Nga đó, Đỗ Tiếu Thiên không ngờ lại hoàn toàn không có cảm giác gì tới. Trăng trắng, trời lam, cánh nga bích lục, mắt nga đỏ tươi, huyết dịch đỏ tươi. Hoa lá tản mác dưới đất, lá màu thanh lục, hoa màu vàng tươi. Sử Song Hà toàn thân bạch y, Đỗ Tiếu Thiên quan phục trên mình đen tuyền. Màu sắc hòa lẫn trong địa lao, mỹ lệ phi thường, mỹ lệ mà yêu dị. Biểu tình của Sử Song Hà cũng yêu dị, vốn đã yêu dị. Hiện tại ngay cả biểu tình của Đỗ Tiếu Thiên cũng biến thành yêu dị. Hắn mở miệng muốn nói, lại không nói ra được câu nào. Lời nói của Sử Song Hà trái lại đã đến trước: – Ta có nói khoác không? Đỗ Tiếu Thiên đáp: – Không. Giọng nói của hắn không còn vang hưởng nhưnãy, một người mất bao nhiêu máu như vậy, còn có khí lực để nói chuyện cũng không dễ gì rồi. Sử Song Hà lại hỏi: – Ngươi không còn binh khí, trên mình lại trúng ám khí của ta, còn có thể làm gì chứ? Đỗ Tiếu Thiên đáp: – Chờ chết. Hắn quả thật hiện tại chỉ còn có chờ chết. Sử Song Hà cười lớn, gã vừa cười vừa nói: – Bất quá ngươi yên tâm, ta bảo đảm ngươi không chết đau khổ lắm đâu, bởi vì trên ám khí của ta chưa bao giờ có tẩm độc! Đỗ Tiếu Thiên thốt: – Ta biết. Trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ đau đớn: – Ám khí không có độc, độc ở trong tâm ngươi! Sử Song Hà thốt: – Vô độc bất trượng phu! Đỗ Tiếu Thiên nói: – Ta thật không tưởng được ... Sử Song Hà thốt: – Rất có nhiều chuyện ngươi không tưởng được. Đỗ Tiếu Thiên gật đầu: – Tại sao vậy? Sử Song Hà hỏi lại: – Ngươi sắp chết tới nơi, còn muốn hỏi sao? Đỗ Tiếu Thiên đáp: – Chính là vì sắp chết cho nên ta mới không thể không hỏi cho rành rọt, ta thật không muốn chết một cách bất minh bất bạch. Sử Song Hà thở dài: – Tâm ý của ngươi ta biết, chỉ tiếc ý tưởng của ta lại bất đồng với ngươi. Đỗ Tiếu Thiên nói: – Ta đã khó tránh khỏi thoát chết, ngươi nể ta một lần thì đã sao. Sử Song Hà thốt: – Vốn không sao. Chỉ tiếc hiện tại ta không còn bao nhiêu thời gian dư thừa. Đỗ Tiếu Thiên hỏi: – Ngươi còn có chuyện phải đi giải quyết? Sử Song Hà đáp: – Nhất định phải đi giải quyết. Đỗ Tiếu Thiên nhịn không được lại hỏi: – Thật ra là chuyện gì? Sử Song Hà thốt: – Ngươi lại hỏi nữa? Đỗ Tiếu Thiên không khỏi thở dài một tiếng, cả tiếng thở dài của hắn cũng không tránh khỏi biến thành yếu nhược. Sắc mặt hắn càng tái nhợt, trắng nhợt như người chết, thân người bắt đầu lắc lư xịu xuống. Đồ vật xung quanh lọt vào mắt hắn, chừng như đang phiêu phưỡng trong không khí vậy, hơn nữa mỗi một vật đều chừng như biến thành hai thứ. Sử Song Hà cũng biến thành hai người. Đỗ Tiếu Thiên biết mình đã mất máu quá nhiều, thần trí đã bắt đầu lọt vào tình trạng hôn mê, hắn cắn mạnh lên môi dưới, nứt toét cả da. Máu từ khóe miệng hắn chảy xuống, cũng lọt qua kẽ răng, chảy thấm vào xoang miệng của hắn, hắn vẫn còn cảm giác đau tê. Cảm giác đó không mạnh mẽ gì, nhưng có thể làm cho thần trí của hắn bật tỉnh, hắn nuốt một ngụm máu tươi, ngưng thần nhìn sang, vừa nhìn, tâm hắn đã phát lãnh. Kiếm của Sử Song Hà đã nhấc lên! “Véo” một tiếng, kiếm như lằn chớp đâm tới. Đỗ Tiếu Thiên trừng trừng mắt nhìn kiếm đang đâm về phía mình, động cũng không động. Hắn không phải là không biết né, cũng không phải là không thể né. Hắn vẫn có thể khống chế, điều động cơ năng của toàn thân, chỉ là hắn đã tuyệt vọng. Bởi vì hắn biết tuy có thể tránh được một kiếm đó, vị tất đã có thể tránh được kiếm thứ nhì, thủy chung phải chết dưới kiếm của Sử Song Hà. Cho nên hắn hoàn toàn buông lơi không vùng vẫy. Sử Song Hà không lý gì tới, càng không dừng kiếm lại, gã hiển nhiên đã hạ quyết tâm, không thể không giết Đỗ Tiếu Thiên. Kiếm đã như luồng chớp, tự nhiên chỉ trong một sát na là đâm tới! Kiếm của gã đâm thẳng vào ngực Đỗ Tiếu Thiên! Máu trào ra, lượng máu lại không nhiều. Huyết dịch trong thân thể của Đỗ Tiếu Thiên thật sự còn không được bao nhiêu. Giữa sát na đó, hắn có cảm giác lồng ngực đột nhiên bị một mũi băng đâm vào, huyết dịch còn dư lại phảng phất toàn bộ đã bắt đầu ngưng kết. Sau đó thần trí của hắn bắt đầu hôn mê. Hắn vẫn cảm thấy đau nhói, thứ cảm giác đau nhói đó liền trào dâng một niềm phẫn nộ. Hắn đột nhiên khản giọng thét: – Ta chết không nhắm mắt! Tiếng thét còn chưa tuyệt, người đã ngã xuống. Sử Song Hà rút kiếm ra. Đỗ Tiếu Thiên vốn không còn sức chi trì thân người, sở dĩ còn đứng yên được bất quá là do kiếm của Sử Song Hà chi trì. Đỗ Tiếu Thiên tịnh không chết lập tức. Một kiếm đó của Sử Song Hà tịnh không đâm vào chỗ trí mệnh. Có phải giữa sát na đó, gã đột nhiên cải biến chủ ý, không muốn Đỗ Tiếu Thiên chết không nhắm mắt, cho nên mới kiếm hạ lưu tình, chuẩn bị nói cho Đỗ Tiếu Thiên biết tất cả mọi bí mật của gã? Đỗ Tiếu Thiên giật mình tỉnh dậy, bất quá chỉ cách đó một chốc lát. Hắn từ trong trạng thái hôn mê vì bị đâm trúng mấy lượt đột nhiên tỉnh dậy. Tri giác đã có, hắn lại không mở mắt ra, khản giọng kêu lên: – Đây là đâu? Có phải là địa ngục? Hắn không ngờ lại nghĩ mình đã tiến vào địa ngục. Một thanh âm lập tức lọt vào tai hắn: – Có phải hay không, sao ngươi không mở mắt ra xem xem? Đỗ Tiếu Thiên miễn cưỡng mở mắt. Người hắn đã suy nhược không chịu nổi, cả khí lực để mở mắt cũng cơ hồ không có đủ. Vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy một mảng trời lam thẫm, một vầng minh nguyệt trắng nhợt. Ký ức của hắn tịnh chưa hoàn toàn suy thoái, trước khi hôn mê hắn đang ở đâu, phát sinh ra chuyện gì, hắn vẫn còn có ấn tượng. Hắn lập tức biết mình vẫn còn trong địa lao của Vân Lai khách sạn. Hắn đương nhiên nhớ được mảng trời đêm kia tịnh không phải là bầu trời đêm thật sự, vầng minh nguyệt kia cũng không phải là minh nguyệt chân chính. Mình còn đang ở nhân gian, hắn miễn cưỡng xoay chuyển mục quang, quay về phương hướng chỗ thanh âm truyền tới. Vừa quay qua là hắn đã nhìn thấy Sử Song Hà. Sử Song Hà vẫn đứng yên như tượng gỗ ở đó, tả thủ bưng một cái hộp sắt nhỏ mà dài, hữu thủ ba ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa bấu một mũi ngân châm dài năm sáu tấc. Ngân châm lấp loáng phát sáng dưới “nguyệt quang”, đầu sắc nhọn, lại to đến lạ thường. Thứ ngân châm đó thật ra có tác dụng gì? Sử Song Hà cầm ngân châm đó để làm gì? Đỗ Tiếu Thiên trừng trừng nhìn Sử Song Hà. Trong tròng mắt thất thần tràn ngập nỗi nghi hoặc. Sử Song Hà cuồng tiếu, nụ cười đó lại khiến cho người ta phát lãnh dựng tóc gáy. Đỗ Tiếu Thiên vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng cả ngẩng đầu cũng cảm thấy khốn khó phi thường. Cũng ngay lúc đó, hắn cảm thấy thân mình đang co thắt giật giật, huyết dịch trong người không ngừng bị rút ra. “Bầu trời đêm” chỉ có mười mấy Hấp Huyết Nga bay lượng, số còn lại đã đi đâu? – - Có phải đều đang bám trên người ta, thò ống hút đâm vào thịt da ta, hút lấy huyết dịch ta? Đỗ Tiếu Thiên tận hết dư lực, đưa đầu lên nhìn. Trên mình hắn quả nhiên bám đầy Hấp Huyết Nga, một mảng lớn màu bích lục, vô số điểm huyết hồng. Thân nga bích lục, mắt nga huyết hồng. Ngân quang lấp lánh giữa bích lục huyết hồng, trên mình hắn không ngờ có ghim mười mấy mũi ngân châm giống hệt mũi ngân châm đang cầm trong ba ngón tay của Sử Song Hà. Đầu ngân châm đều có một luồng máu tươi bắn ra như suối chảy. Thứ ngân châm đó hiển nhiên rỗng ruột, vừa cắm vào bắp thịt, huyết dịch trong cơ thịt đã theo châm mà bắn ra. Ống châm tuy không lớn lắm, huyết dịch trong mình Đỗ Tiếu Thiên lại không còn dư bao nhiêu, mười mấy ống châm đồng thời rút máu ra, tịnh không khó gì hút cạn huyết dịch còn lại trong mình hắn. Đỗ Tiếu Thiên sắc mặt tái nhợt, liều mình vùng vẫy, nhất tâm muốn rút mấy ngân châm trên người ra, hắn tịnh không thích chết kiểu này. Hắn lại chỉ còn có cái đầu còn có thể tự do di động, song thủ phảng phất đã tê dại hoàn toàn không tiếp nhận ý chí khống chế của hắn. Ngực hông đùi chân cũng vậy, hắn thậm chí xoay mình cũng không thể. Hắn không tránh khỏi than lên một tiếng, khí lực dồn vào chuyện ngẩng đầu cũng tản mác hết trong tiếng than đó. Đầu lại rơi “bộp” xuống đất. Sử Song Hà nhìn hắn đang vùng vẫy: – Ngươi không chịu chết như vầy? Đỗ Tiếu Thiên hổn hển ấp úng: – Ai chịu thì là con cháu của loài rùa. Sử Song Hà nói tiếp: – Chết kiểu này kỳ tực cũng không có gì không tốt, ta bảo đảm ngươi không chết đau đớn mấy. Đỗ Tiếu Thiên hỏi: – Sao ngươi không để ta chết thống khoái một chút? Sử Song Hà hỏi: – Ngươi hy vọng chết thống khoái? Đỗ Tiếu Thiên đáp: – Đó là hy vọng duy nhất của ta, cũng là hy vọng cuối cùng của ta. Sử Song Hà trầm ngâm: – Nghe ngươi nói như vậy, nếu ta không cho ngươi chết thống khoái, cũng không tránh khỏi quá đáng. Đỗ Tiếu Thiên thốt: – Ngươi mau hạ thủ đi. Mặt mày hắn méo mó, méo mó đến mức không còn hình người nữa. Cảm giác máu tươi từ từ bị rút ra kỳ thực không tốt đẹp gì, chết như vậy tuy không đau đớn gì, lại tuyệt đối không thoải mái. Sử Song Hà nhìn hắn, chợt cười lên: – Nhưng làm như vậy lại không giống. Đỗ Tiếu Thiên hỏi: – Không giống cái gì? Sử Song Hà mục quang lạc trên bầy nga: – Không giống bị Hấp Huyết Nga hại chết. Đỗ Tiếu Thiên kinh hoàng tỉnh ngộ: – Thì ra là nguyên nhân đó cho nên ngươi mới hút cạn máu của ta. Sử Song Hà tịnh không phủ nhận: – Chính thị! Đỗ Tiếu Thiên hỏi: – Ngươi ... ngươi có chủ ý gì vậy? Sử Song Hà đáp: – Không có gì, chỉ bất quá muốn người ta tin rằng cái chết của ngươi là do Hấp Huyết Nga hút cạn huyết dịch trong người ngươi. Đỗ Tiếu Thiên nghĩ ngợi, lại than một tiếng: – Ngươi thật có nghề! Sử Song Hà thốt: – Nói hay lắm. Đỗ Tiếu Thiên cười thảm nói tiếp: – Huyết dịch trong mình ta hiện tại đại khái còn lại không bao nhiêu, ngươi hiện tại có hạ thủ cũng không sai sót gì. Sử Song Hà mục quang láy động, chợt lại cười lên: – Cũng được, để ta thành toàn cho ngươi! Hữu thủ của gã liền bay ra, ngân châm cầm giữa ba ngón tay đẩy bắn tới. Ngân châm lấp lánh dưới “nguyệt quang”, thoát khỏi tay nhắm ngay mi tâm của Đỗ Tiếu Thiên bắn tới! Ngân châm đó không ngờ đã cắm phập lên mi tâm của hắn! Nhất châm tuyệt mệnh! Đỗ Tiếu Thiên hoàn toàn không tránh né, trên mặt không ngờ còn thoáng hiện một nụ cười, hắn mỉm cười nghênh tiếp tử vong. Dưới tình hình hiện tại, có thể chết sớm một chút, đối với hắn mà nói, quả thật là một chuyện đáng để cao hứng. Mắt hắn lại vẫn không nhắm lại, song nhãn vẫn trừng trừng trợn tròn, chỉ là tròng mắt đã không còn sinh khí, hiện xuất một tia sáng khủng bố làm cho người ta kinh hoàng. Sử Song Hà không ngờ lại không động tâm, gã nhìn thẳng vào mắt Đỗ Tiếu Thiên, thậm chí còn cười lên được. Gã cười hỏi: – Ngươi hiện tại đã như nguyện, sao vẫn không chịu nhắm mắt? Đỗ Tiếu Thiên hoàn toàn không có phản ứng. Người chết làm sao còn có phản ứng được? Nơi lỗ mũi hắn phảng phất bốc ra một tia bạch khí lợt lạt. Đó lẽ nào là thi khí? “Nguyệt quang” cũng không biết có phải vì luồng thi khí đó hay không mà dần dần cũng biến thành mông lung. Gió đang thổi, mưa đang rơi, thế gió tịnh không mạnh, thế mưa cũng không lớn. Lúc Thường Hộ Hoa, Truyện Tiêu, Diêu Khôn ba người về đến nha môn, mưa lại càng yếu hơn. Yếu như là sương, như là khói. Ánh đèn trong sương khói cũng biến thành mông lung, mông lung giống như vầng trăng đạm bạc giăng giữa trời trong đêm sương. Giữa khói mưa ba người đi qua con đường nhỏ rải đá, hai vòm nguyệt môn, chung quy đã tiến vào đại đường. Cao Thiên Lộc, Dương Tấn đã đợi trong đại đường. Ngoại trừ bọn Cao Thiên Lộc ra, trong đại đường còn có ba người. Hai người hầu hai bên tả hữu Cao Thiên Lộc. Bọn họ chính là hai thị vệ tâm phúc của Cao Thiên Lộc. Còn có một người y phục cẩm tú, trang sức kiểu cách một công tử giàu có. Người đó vô luận quan sát cách nào cũng không giống là người nha môn, cũng không giống tân khách. Không có tân khách nào lại vào khách sảnh của người ta mà vẫn đầu đội nón trúc. Người đó trên đầu đội một cái nón trúc to, vòng quanh nón trúc còn giăng phủ một lớp sa. Mặt mày cách một lớp sa đã không thấy rõ rồi, bóng nón trúc cũng là một chướng ngại, dưới ánh đèn mê mông, càng hiển lộ sự thần bí của hắn. Người đó là ai? Có phải là Long Ngọc Ba? Mục quang của Thường Hộ Hoa bám trên lớp sa. Người đó phảng phất cũng đang cân đo Thường Hộ Hoa từ đằng sau lớp sa. Cao Thiên Lộc nhích người: – Thường huynh đến mau quá. Thường Hộ Hoa nghe tiếng quay đầu lại: – Không mau gì, lại bắt mọi người phải đợi lâu, thật thấy có lỗi. Cao Thiên Lộc nói: – Nói chuyện khách khí quá, mời ngồi. Thường Hộ Hoa thốt: – Xin được ngồi. Chàng bước tới trước hai bước, ngồi xuống một cái ghế bên phải, đối diện với cẩm y nhân, mục quang lại rơi trên khăn sa che mặt của cẩm y nhân. Cao Thiên Lộc mục quang xoay chiều, quay về phía cẩm y nhân. – Vị này là Long Ngọc Ba công tử. Thường Hộ Hoa thốt: – Vậy sao? Trong giọng nói của chàng tràn đầy vẻ nghi hoặc. Diện mục của cẩm y nhân ẩn tàng sau lớp sa, có phải là Long Ngọc Ba hay không, chàng thật không dám khẳng định. Đối với con người Long Ngọc Ba này, chàng tịnh không biết rành. Cao Thiên Lộc hỏi Long Ngọc Ba: – Long công tử đối với Thường huynh có phải cũng có ấn tượng? Long Ngọc Ba gật đầu: – Ký ức của ta luôn luôn rất tốt, đặc biệt là đối với danh nhân, trừ phi chưa có cơ hội gặp mặt, nếu không nhất định càng lưu ý hơn. Hắn ngưng một chút, lại nói: – Thường huynh là danh nhân trong danh nhân! Thường Hộ Hoa cười một tiếng, hỏi: – Long huynh bộ không phải cũng vậy sao? Long Ngọc Ba thốt: – Thường huynh đối với ta, sợ rằng không để ý gì tới. Thường Hộ Hoa nói: – Ngược lại thì có, chỉ là hiện tại ... Long Ngọc Ba ngắt lời: – Hiện tại, trên đầu ta có đội nón trúc, trước mặt phủ khăn sa, cho nên Thường huynh vô phương khẳng định. Thường Hộ Hoa nói: – Chính phải. Long Ngọc Ba thốt: – Cho dù ta có tháo nón trúc xuống, Thường huynh vị tất có thể nhận ra ta. Thường Hộ Hoa nói: – Ký ức của ta tin rằng không thua gì ngươi. Long Ngọc Ba thốt: – Chuyện này với ký ức hoàn toàn không liên quan với nhau. Thường Hộ Hoa hỏi: – Vì nguyên nhân gì? Long Ngọc Ba đáp: – Mặt ta đã không còn là bộ mặt năm xưa nữa. Thường Hộ Hoa giọng kinh ngạc: – Ồ? Long Ngọc Ba biết chàng không minh bạch, giơ tay chầm chậm tháo nón trúc trên đầu. Cao Thiên Lộc liền nhíu mày, Dương Tấn lại xoay mặt tránh. Thường Hộ Hoa thấy vậy, trong lòng thật cảm thấy kỳ quái, chằm chằm nhìn bàn tay đang tháo nón trúc của Long Ngọc Ba. Bàn tay đó từ từ gỡ nón trúc xuống. Nón trúc vừa gỡ xuống, mặt Long Ngọc Ba đã bộc lộ dưới ánh đèn. Tim Thường Hộ Hoa lập tức như bị người ta quật một roi tàn nhẫn, cả trái tim co thắt lại. Một tiếng “quỷ” đã lọt đến sát bờ môi của Diêu Khôn, cơ hồ sắp thoát ra. Khuôn mặt của Long Ngọc Ba bộc lộ dưới ánh đèn đơn giản không giống mặt người, cũng không giống mặt quỷ. Mặt quỷ mà con người miêu họa, tối thiểu cũng dễ nhìn hơn gương mặt này gấp mười lần. Khuôn mặt này giống như một trái dưa hấu đã chín rữa, nói vậy cũng không phải là một thí dụ đúng lắm. Dưa hấu màu đỏ, khuôn mặt này lại màu trắng. Màu trắng thảm làm cho người ta kinh tởm, rởn tóc gáy rùng mình, trắng đến mức tản phát hàn quang u ám như ánh đèn vậy. Trên mặt không có lông mày, cũng không có mũi, mắt không cùng kích cỡ như nhau, cơ thịt khoé mắt trái toét ra, toét xéo xuống một lằn rãnh, lằn rãnh đó sâu nông cũng không đều, chỗ sâu lộ ra cả đầu xương trắng thảm. Mắt phải vẫn còn giống mắt người, mắt trái lại không còn giống con mắt nữa. Tròng mắt màu trắng sữu, giống như một viên sỏi. Mũi chỉ còn là hai lỗ hổng, môi gần như lật lên hết, bên trái khuyết mất một mảng thịt, răng nướu ẩn hiện chỗ khuyết. Răng vàng đục, một vài cái đã mẻ gãy. Đỉnh đầu cũng có một lằn rãnh, tựa hồ lúc nào cũng có thể nứt toét ra hai bên, phân nửa trước chỉ còn thưa thớt le que vài cọng tóc. Một cái đầu như vậy nếu quả có người nào còn nghĩ là đầu người, đầu óc của người đó sợ rằng có vấn đề. Đầu óc của bọn Thường Hộ Hoa hoàn toàn không có vấn đề. Miệng của cái đầu đó đang nói tiếng người với bọn họ, bọn họ không nghĩ cái đầu đó là đầu người cũng không được. Thình lình nhìn thấy một cái đầu như vậy, tin rằng ai ai cũng khó lòng tránh khỏi thất kinh. Thường Hộ Hoa cũng không ngoại lệ. Long Ngọc Ba liền rờ rờ lằn rãnh trên đỉnh đầu: – Ta vốn dùng chỉ may lại, vợ ta lại nghĩ không may còn dễ nhìn hơn, cho nên ta mới cắt chỉ. Thường Hộ Hoa rùng mình, điềm đạm lên tiếng: – Ồ? Long Ngọc Ba cười một tiếng: – Ta mà Thường huynh trước đây từng gặp có phải có bộ dạng như vầy không? Hắn không cười còn đỡ, vừa cười là khoé miệng lại toét ra, cơ thịt lòng thòng như muốn rơi rớt xuống. Thường Hộ Hoa bất nhẫn nhìn nữa, than một tiếng: – Không. Long Ngọc Ba hỏi tiếp: – Thường huynh hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt này của ta? Thường Hộ Hoa không phủ nhận. Long Ngọc Ba lại thốt: – Như vậy ta có thật sự là Long Ngọc Ba hay không, Thường huynh chắc phải hoài nghi cực kỳ. Thường Hộ Hoa nói: – Không tránh khỏi. Long Ngọc Ba lại cười một tiếng: – May là ta còn có biện pháp có thể chứng minh thân phận của mình. Thường Hộ Hoa hỏi: – Biện pháp gì? Dương Tấn xen miệng: – Trên người hắn có xăm hình ba con rồng. Thường Hộ Hoa chưa nói gì, tả thủ của Long Ngọc Ba đã cởi nút xuống đến hông. Bên trong người hắn không có y phục gì khác. Vừa cởi áo ra, bắp thịt nửa thân trên đã bộc lộ dưới dương quang. Bắp thịt phần dưới đầu của hắn mới giống bắp thịt người. Trên da thịt quả nhiên có xăm ba con rồng. Rồng xăm nhe răng giương trảo, sắc thái màu mè, vị trí bất đồng, hình trạng khác biệt, lại đều sinh động như sống. Long Ngọc Ba mục quang nhìn xuống: – Ta xếp hàng thứ ba, người trong giang hồ vì vậy kêu ta là Long Tam công tử. Thường Hộ Hoa nói: – Chuyện đó ta có nghe người ta đề cập tới. Long Ngọc Ba nói tiếp: – Cũng vì vậy mà ta đặc biệt kêu người xăm lên mình ba con rồng này, ta vốn là người rất thích rồng. Thường Hộ Hoa nói: – Ta cũng có nghe nói. Long Ngọc Ba lại thốt: – Ba con rồng này xuất xứ từ tay Dư phu nhân ở kinh thành, đồ hình lại do chính ta thiết kế. Thường Hộ Hoa nói: – Song thủ của Dư phu nhân danh mãn kinh thành, kỹ thuật xăm mình nghe nói đã đến mức đăng phong tạo cực. Long Ngọc Ba thốt: – Cho nên ta mới tìm đến bà ta. Thường Hộ Hoa nói: – Cao thủ như bà ta, tự nhiên là tâm tư cẩn trọng, lực mô phảng cực cường. Long Ngọc Ba hỏi: – Ngươi lo bà ta có thể xăm ba con rồng này cho người khác? Thường Hộ Hoa điềm đạm đáp: – Đó tịnh không phải là hoàn toàn không có khả năng. Long Ngọc Ba gật đầu: – Ngươi lo như vậy kỳ thực cũng không phải là không có lý, có một chuyện ngươi nên biết rõ. Thường Hộ Hoa hỏi: – Chuyện gì? Long Ngọc Ba đáp: – Sau khi Dư phu nhân xăm ba con rồng này cho ta không lâu, song thủ đã bị tê liệt, sau này không thể xăm mình cho ai khác nữa, ba con rồng này là tác phẩm cuối cùng của bà ta, ta cũng là khách nhân cuối cùng của bà ta. Thường Hộ Hoa thốt: – Ồ? Long Ngọc Ba cười, nói tiếp: – Cho nên ngươi yên tâm, thiên hạ tuyệt đối không có người thứ hai trên mình có ba con rồng như ta. Thường Hộ Hoa chợt hỏi: – Ngươi nói sau đó không lâu, kỳ thực là bao lâu? Long Ngọc Ba đáp: – Ba ngày. Thường Hộ Hoa hỏi: – Chuyện này xảy ra đã bao lâu rồi? Long Ngọc Ba đáp: – Ước chừng bảy tám năm trước. Thường Hộ Hoa hỏi: – Ngươi hình như không khẳng định mấy? Long Ngọc Ba đáp: – Chuyện bảy tám năm trước ai có thể khẳng định chứ. Thường Hộ Hoa cảm thấy kỳ quái: – Vậy sao chuyện ba ngày ngươi lại nói một cách khẳng định như vậy? Long Ngọc Ba cười không đáp. Thường Hộ Hoa lại thốt: – Song thủ của Dư phu nhân nghe nói luôn luôn khỏe mạnh kiện toàn phi thường, ba ngày sau khi xăm mình cho ngươi liền bị tê liệt, chuyện này xảo hợp quá. Long Ngọc Ba nói: – Sự tình trên thế gian có lúc xảo hợp như vậy. Thường Hộ Hoa hỏi dò: – Có phải ngươi lo bà ta lại đi xăm ba con rồng trên mình ngươi cho người khác, cho nên đã thỉnh bà ta thoái hưu sớm? Long Ngọc Ba đáp: – Hình như không phải. “Hình như?” Thường Hộ Hoa cười lạt một tiếng: “Thủ đoạn của Long huynh, trong giang hồ đã vang tiếng từ lâu”. Long Ngọc Ba nói: – Vậy sao? Giọng nói của hắn trầm xuống: – Ta lần này đến đây tịnh không phải là vì chuyện bảy tám năm trước. Thường Hộ Hoa gật đầu. Long Ngọc Ba nói tiếp: – Bằng vào ba con rồng này đã đủ chứng minh thân phận của ta rồi. Thường Hộ Hoa không nói gì. Long Ngọc Ba từ từ cài áo lại, lại nói: – Chuyện này có thật hay không cũng không khó gì điều tra rõ ràng, bởi vì Dư phu nhân còn sống mà. Thường Hộ Hoa trầm ngâm: – Quan sai đã đi đâu để tìm Long huynh? Long Ngọc Ba đáp: – Đến nhà ta. Thường Hộ Hoa trầm ngâm, lại thốt: – Theo ta biết, Long huynh không những quyền kiếm đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, còn thiện dụng ám khí, mười hai mũi Tử Mẫu Ly Hồn Thoa trong tay nghe nói đã đến bước xuất thần nhập hóa. Long Ngọc Ba cười: – Đó là bằng hữu trên giang hồ thường thếp vàng lên mặt ta. Giọng nói vừa ngưng, trong tay hắn đã lòi ra mười hai mũi kim thoa dài ngắn như nhau. Thường Hộ Hoa mục quang bám trên kim thoa: – Quả nhiên là Tử Mẫu Ly Hồn Thoa. Long Ngọc Ba hỏi ngược: – Thường huynh bằng vào đâu mà khẳng định được là Tử Mẫu Ly Hồn Thoa? Thường Hộ Hoa đáp: – Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi đang giác lượng võ công với Ngũ Nghiêm Song Hùng. Long Ngọc Ba nghĩ ngợi: – Lúc đó, ta nhớ hai người bọn chúng cứ dai dẳng không phân lý tình, cuối cùng còn dùng tới ám khí, ta giận quá mới thưởng cho mỗi tên một mũi Tử Mẫu Ly Hồn Thoa. Thường Hộ Hoa thốt: – Ta tuy không có bản lãnh hễ thấy là không quên gì, đối với những vật đặc biệt, ấn tượng lại khắc sâu hơn thường lệ. Long Ngọc Ba lại hỏi tiếp: – Ngươi có phải cũng đã từng lưu ý ta dùng binh khí gì? Thường Hộ Hoa thốt: – Long Hình Kiếm! Câu nói vừa ra khỏi miệng, trong tay Long Ngọc Ba đã có thêm một thanh trường kiếm. Thân kiếm uốn lượn hẹp bề, hai mặt kiếm đều có chạm khắc vẩy lân, lấp loáng dưới ánh đèn, giống như sống vậy. Mục quang của Thường Hộ Hoa cũng nhoáng lên, chầm chậm gật gật đầu. Long Ngọc Ba liền hỏi: – Thường huynh hiện tại có còn nghi vấn gì đối với ta không? Thường Hộ Hoa lắc đầu: – Không còn. Long Ngọc Ba một mặt thu kiếm, một mặt nói: – Thường huynh thật quá cẩn thận. Thường Hộ Hoa thốt: – Chuyện quan hệ trọng đại, sao không cẩn thận được. Long Ngọc Ba hững hờ nói: – Con người cẩn thận một chút cũng tốt, người không cẩn thận, ngày sau nhất định sẽ hối hận. Trong lời nói tựa hồ còn có ngụ ý. Thường Hộ Hoa không để ý: – Binh khí trong võ lâm cơ hồ gắn liền với sinh mệnh, trừ phi mạng không còn, nếu không tuyệt không thể để nó lạc vào tay người khác. Long Ngọc Ba phất tay tra Long Hình Kiếm vào vỏ: – Thanh kiếm này đối với ta cũng vậy, nó tối thiểu đã cứu mạng ta hai lần. Thường Hộ Hoa thốt: – Cho nên chỉ có giết ngươi mới có thể lấy được Long Hình Kiếm của ngươi. Long Ngọc Ba cười một tiếng: – Chỉ có biện pháp đó. Thường Hộ Hoa thốt: – Người có thể giết ngươi, ta thấy tịnh không có mấy ai. Long Ngọc Ba nói: – Có lẽ có rất nhiều người, chỉ bất quá cho đến bây giờ ta vẫn chưa đụng phải. Thường Hộ Hoa thốt: – Người có bản lãnh giết ngươi căn bản bất tất phải giả dạng ngươi. Long Ngọc Ba nói: – Đúng, ngươi căn bản bất tất phải hoài nghi. Mục quang của Thường Hộ Hoa lập tức chuyển về lại trên mặt Long Ngọc Ba: – Mặt ngươi sao lại biến thành như vậy? Long Ngọc Ba từ từ đội nón: – Theo ngươi thấy, đây là kết quả hình thành vì cái gì? Thường Hộ Hoa đáp: – Có phải là độc dược? Long Ngọc Ba nói: – Hảo nhãn quang. Thường Hộ Hoa hỏi: – Độc dược gì mà lợi hại vậy? Long Ngọc Ba đáp: – Ngũ Độc Tán! Thường Hộ Hoa giật mình: – Ngũ Độc Tán của Độc Đồng Tử? Long Ngọc Ba đáp: – Chính thị! Thường Hộ Hoa thốt: – Không trách gì. Long Ngọc Ba nói: – Trúng Ngũ Độc Tán tất chết chắc không có cách cứu, ta có thể bảo trụ được tính mạng là đã vạn hạnh quá rồi. Thường Hộ Hoa gật đầu. Long Ngọc Ba lại nói: – Y hủy mặt ta, ta lấy mạng y để thường bồi, vụ giao dịch này kỳ thựccũng không lỗ. Hắn chợt thở dài một tiếng: – Bất quá ta cũng không liệu được mặt mày lại biến thành như vầy. Thường Hộ Hoa thốt: – Chuyện cũng bất tất giữ trong lòng. Long Ngọc Ba nói: – Rất nhiều người đều ngạc nhiên ta biến thành như vầy, không ngờ còn có dũng khí sống còn, lại không biết ... Thường Hộ Hoa nói tiếp giùm hắn: – Chết yên lành không bằng sống hư hoại. Long Ngọc Ba ngửa mặt cười lớn, khuôn mặt lại lộ ra, bộ dạng cười lớn của hắn càng khó coi. Thường Hộ Hoa không khỏi rùng mình. Long Ngọc Ba cười nói: – Nhưng nếu ta là một nữ nhân, chỉ sợ đã đi nhảy sông rồi. Thường Hộ Hoa thốt: – Trọng yếu nhất của một người tịnh không phải là tướng mạo. Long Ngọc Ba nói: – Nói thì nói vậy, thật sự nghĩ như vậy lại có được bao nhiêu người? Thường Hộ Hoa đáp: – Không nhiều. Long Ngọc Ba nói: – Ta hiện tại giống như một ác quỷ đến từ cõi u minh. Thường Hộ Hoa không nói gì. “Ác quỷ đến từ cõi u minh chỉ sợ còn dễ nhìn hơn ngươi!”. Dương Tấn ráng đè nhịn câu nói đó. Cao Thiên Lộc liền xen lời: – Thân phận của Long công tử đã không thành vấn đề nữa, bọn ta hiện tại có thể đàm luận về việc xử trí di sản của Thôi Bắc Hải. Thường Hộ Hoa gật đầu. Dương Tấn quay sang hỏi Long Ngọc Ba: – Đối với chuyện này, Long công tử biết được bao nhiêu? Long Ngọc Ba đáp: – Rất ít. Dương Tấn hỏi: – Rất ít là bao nhiêu? Long Ngọc Ba đáp: – Ta chỉ qua miệng của quan sai đến tìm ta mà biết được Thôi Bắc Hải đã liệt tên ta vào danh sách những người kế thừa di sản của y. Dương Tấn hỏi: – Cho nên ngươi đến? Long Ngọc Ba đáp: – Thôi Bắc Hải là đại tài chủ giàu có nổi tiếng vùng Giang Nam, gần đây ta lại khốn khó, y quan chiếu như vậy, ta không đến thì thật không phải với y. Dương Tấn lại hỏi: – Ngươi có quan hệ thân thích gì với Thôi Bắc Hải không? Long Ngọc Ba đáp: – Hoàn toàn không có quan hệ thân thích. Dương Tấn hỏi: – Ngươi là hảo bằng hữu của y? Long Ngọc Ba đáp: – Ta chỉ biết vùng Giang Nam có Thôi Bắc Hải. Dương Tấn hỏi: – Hoàn toàn chưa gặp mặt? Long Ngọc Ba đáp: – Đã gặp mặt hai lần. Dương Tấn hỏi: – Ở đâu? Long Ngọc Ba đáp: – Nếu ta nhớ không lầm, đều là trên đường đi. Dương Tấn hỏi: – Ngươi sao lại biết y là Thôi Bắc Hải? Long Ngọc Ba đáp: – Lần đầu tiên ta đi chung với mấy bằng hữu. Dương Tấn hỏi: – Mấy bằng hữu đó của ngươi, có người nhận ra y? Long Ngọc Ba đáp: – Chính thị. Dương Tấn hỏi: – Ngoài ra các ngươi hoàn toàn không có qua lại? Long Ngọc Ba đáp: – Không có. Dương Tấn nói: – Kỳ quái thật, y không ngờ lại chỉ định ngươi làm người thừa kế di sản của y. Long Ngọc Ba thốt: – Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, cho nên mới đến xem xem. Dương Tấn “ồ” lên một tiếng. Long Ngọc Ba thốt: – Đó kỳ thực là nguyên nhân chủ yếu nhất mà ta đến. Hắn liền hỏi: – Di chúc của Thôi Bắc Hải nói làm sao? Dương Tấn đáp: – Trên di chúc có viết rõ, sau khi y chết, tất cả di sản đem chia đều cho ba người. Long Ngọc Ba hỏi: – Còn có hai người nữa? Dương Tấn nhất thời không đáp, ký ức của y tựa hồ không tốt mấy. Thường Hộ Hoađáp giùm y: – Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình. Long Ngọc Ba thốt: – Bọn họ là bằng hữu của ta, bằng hữu rất tốt. Dương Tấn nói tiếp: – Đều đã chết. Long Ngọc Ba gật đầu. Dương Tấn hỏi: – Chu Hiệp đã chết bệnh cách đây hai, ba năm? Long Ngọc Ba đáp: – Không sai. Dương Tấn lại nói tiếp: – Nguyễn Kiếm Bình bảy tám tháng trước cũng bị cừu nhân ám sát. Long Ngọc Ba đáp: – Không sai. Dương Tấn hỏi: – Đối với cái chết của hai người bọn họ, ngươi có thể bổ sung gì không? Long Ngọc Ba thốt: – Chu Hiệp quả thật là bị bệnh chết, điểm đó ta có thể khẳng định, bởi vì mấy bằng hữu bọn ta đương thời đều ở bên giường bệnh. Dương Tấn hỏi: – Lúc Nguyễn Kiếm Bình bị giết thì sao? Long Ngọc Ba đáp: – Đối với chuyện gã bị giết, ta lại không rõ mấy. Dương Tấn nói: – Căn cứ theo điều tra của bọn ta, hắn mỗi ngày mùng một và mười lăm đều đến Phi Lai Tự đến thành nam ăn cơm chay ... Long Ngọc Ba thốt: – Đồ chay Diệu Thủ hòa thượng của Phi Lai Tự nấu thật không tệ chút nào. Dương Tấn hỏi: – Ngươi biết thói quen đó của gã? Long Ngọc Ba đáp: – Đương nhiên là biết. Hắn ngưng một chút, lại nói: – Ta còn biết gã ăn chay xong đang trên đường về thành thì bị người ta chém một kiếm từ sau lưng. Dương Tấn hỏi: – Ngươi còn biết gì nữa? Long Ngọc Ba đáp: – Đó là mọi chuyện ta biết được. Dương Tấn quay sang hỏi: – Cừu nhân của gã ngươi có biết không? Long Ngọc Ba đáp: – Đại đa số đều biết. Dương Tấn hỏi: – Cừu nhân tồn tâm muốn giết gã, có bao nhiêu người? Long Ngọc Ba đáp: – Mỗi một cừu nhân của gã đều hận gã đến thấu xương, mỗi một người đều tồn tâm muốn giết gã. Dương Tấn hỏi: – Theo ngươi thấy, người nào đáng hoài nghi nhất? Long Ngọc Ba đáp: – Mỗi một người đều đáng hoài nghi. Dương Tấn hỏi: – Trong đó có ai là người có quan hệ đến di sản của Thôi Bắc Hải không? Long Ngọc Ba đáp: – Không có! Dương Tấn hỏi nữa: – Còn bằng hữu của gã? Long Ngọc Ba đáp: – Có. Dương Tấn hỏi truy: – Ai? Long Ngọc Ba đáp: – Ta! Dương Tấn nói: – Ta hỏi là trừ ngươi ra. Long Ngọc Ba đáp: – Không có. Hắn liền cười nhẹ một tiếng, tiếp lời: – Người thừa kế di sản của Thôi Bắc Hải, chỉ có ta, Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình ba người, Chu Hiệp đã chết, người có quan hệ không phải chỉ còn một mình ta sao? Dương Tấn “hừ” một tiếng, không nói gì. Long Ngọc Ba hỏi tiếp: – Di sản của Thôi Bắc Hải phân phối làm sao? Cao Thiên Lộc ứng lời: – Trên di thư của y có ghi rõ, sau khi y chết, tất cả di sản chia đều cho ngươi, Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình ba người ... Long Ngọc Ba ngắt lời: – Nếu trong ba người bọn ta có người bất hạnh chết đi? Cao Thiên Lộc đáp: – Giao lại cho con cháu của người đó. Long Ngọc Ba thốt: – Nếu nói ba người bọn ta đều chết hết, tất là chia đều cho con cháu của ba người bọn ta? Cao Thiên Lộc đáp: – Chính thị. Long Ngọc Ba thốt: – Nhưng Chu Hiệp tịnh chưa thành gia lập thất ... Cao Thiên Lộc nói: – Vậy thì do ngươi và Nguyễn Kiếm Bình, hoặc con cháu của gã đến nhận lãnh. Long Ngọc Ba thốt: – Nguyễn Kiếm Bình cũng luôn luôn độc thân, không có người thừa kế. Cao Thiên Lộc nói: – Vậy thì còn có ngươi hoặc con cháu của ngươi thừa thụ. Long Ngọc Ba cười một tiếng: – Thật rất tình cờ, ta cũng như bọn họ, cũng chỉ có một mình. Cao Thiên Lộc nói: – Chỉ cần ngươi còn sống là có thể. Long Ngọc Ba hỏi: – Lẽ nào tất cả di sản của Thôi Bắc Hải để cho ta một mình thừa hưởng? Cao Thiên Lộc đáp: – Không sai chút nào! Long Ngọc Ba ngây người, cười khổ: – May là ta tới bây giờ mới biết chuyện này, nếu không cái chết của hai người họ e rằng làm cho ta không thoát khỏi có liên quan. Cao Thiên Lộc cười. Long Ngọc Ba lại liền hỏi: – Nếu như cả ta cũng chết luôn, di sản của Thôi Bắc Hải xử trí ra sao? Cao Thiên Lộc tiếp lời: – Hoàn toàn giao cho hảo bằng hữu của y ... Ông ta còn chưa nói ra tên tuổi, mục quang của Long Ngọc Ba đã chuyển về phía Thường Hộ Hoa: – Có phải là Thường Hộ Hoa huynh? Cao Thiên Lộc đáp: – Không sai. Ông ta liền hỏi: – Ngươi cũng biết bọn họ là hảo bằng hữu? Long Ngọc Ba đáp: – Đương nhiên là biết. Cao Thiên Lộc thốt: – Thường huynh hôm trước mới đọc được di thư của Thôi Bắc Hải. Long Ngọc Ba thốt: – Vậy sao? Nghe giọng điệu của hắn, hình như không tin lắm. Thường Hộ Hoa nghe được: – Ngươi nghi ta sát hại Nguyễn Kiếm Bình và Chu Hiệp? Long Ngọc Ba đáp: – Không có chuyện đó. Hắn cười một tiếng, nói tiếp: – Chu Hiệp rõ ràng là bệnh chết, ngay cả Nguyễn Kiếm Bình, bằng vào bản lãnh của Thường huynh, cũng căn bản không cần phải ám toán sau lưng. Thường Hộ Hoa cười lạt. Long Ngọc Ba thở dài một tiếng: – Phong di thư Thôi Bắc Hải để lại thật không có lý. Thường Hộ Hoa thốt: – Ồ? Long Ngọc Ba nói: – Phong di thư đó thật không nên viết như vậy. Thường Hộ Hoa hỏi: – Nên viết làm sao mới đúng? Long Ngọc Ba đáp: – Nên đảo sửa vị trí trước sau. Thường Hộ Hoa “ồ” lên một tiếng: Long Ngọc Ba giải thích: – Ý muốn nói trên di thư nên viết rằng sau khi y chết, tất cả di sản toàn bộ giao cho Thường huynh, Thường huynh vạn nhất có bất trắc, mới để ta và Nguyễn Kiếm Bình, Chu Hiệp ba người chia nhau. Thường Hộ Hoa hỏi: – Vậy sao? Long Ngọc Ba nói: – Có như vậy, hiện tại ta ít ra không có nguy hiểm gì. Thường Hộ Hoa hỏi: – Ngươi lo ta vì di sản của Thôi Bắc Hải mà mưu sát ngươi? Long Ngọc Ba đáp: – Lo phi thường. Thường Hộ Hoa cười lạt: – Di sản đó ta không để trong mắt. Long Ngọc Ba quay sang hỏi: – Di sản đó có bao nhiêu? Dương Tấn tiếp lời: – Bảy tám hòm châu bảo ngọc thạch, hoàng kim bạch ngân, còn có mười mấy kiện kỳ trân dị bảo. Long Ngọc Ba nghe, không có phản ứng gì. Con số kinh hồn như vậy, không ngờ hắn lại không động tâm. Thường Hộ Hoa một mực lưu ý thái độ của Long Ngọc Ba, liền hỏi: – Ngươi hình như không để trong lòng? Long Ngọc Ba cười: – Đối với ta mà nói, không phải là một thứ kích thích. Dương Tấn tiếp lời: – Ngươi tự nhiên nhận được một số tài sản to lớn như vậy, không cao hứng chút nào sao? Long Ngọc Ba đáp: – Ta lo còn lo chưa kịp, làm sao mà cao hứng được. Dương Tấn hỏi: – Ngươi lo lắng thật sao? Long Ngọc Ba hỏi: – Lẽ nào là giả? Dương Tấn hỏi: – Có biện pháp gì có thể giải trừ nỗi lo sợ của ngươi không? Long Ngọc Ba đáp: – Đem danh sách người thừa kế mà di thư liệt trình đảo ngược vị trí lại. Dương Tấn hỏi: – Chỉ biện pháp đó? Long Ngọc Ba đáp: – Chính thị. Dương Tấn nói: – Chuyện đó trừ phi Thôi Bắc Hải sống lại ... Long Ngọc Ba thốt: – Thôi Bắc Hải nếu sống lại, tài sản của y lại không cần để ta thừa hưởng nữa. Dương Tấn hỏi: – Còn có biện pháp nào không? Long Ngọc Ba nhún vai. Dương Tấn nhịn không được, lại hỏi: – Ngươi thật là lo ... Thường đại hiệp giết ngươi? Long Ngọc Ba lại dùng câunãy: – Lo phi thường. Cao Thiên Lộc liền xen miệng: – Thường huynh đâu phải là thứ người đó? Long Ngọc Ba nói: – Tốt nhất đương nhiên là không phải. Cao Thiên Lộc nói: – Ngươi đối với y tựa hồ đặc biệt có thành kiến. Long Ngọc Ba tịnh không phủ nhận. Cao Thiên Lộc hỏi: – Đó là vấn đề tâm lý hay là có nguyên nhân khác? Long Ngọc Ba đáp: – Sao cũng được, trước khi còn chưa tiếp nhận di sản của Thôi Bắc Hải, trừ phi ta bình an vô sự, nếu không y đừng hòng thoát khỏi quan hệ đó. Cao Thiên Lộc, Dương Tấn mục quang đều tập trung lên mình Thường Hộ Hoa. Thường Hộ Hoa tịnh không có bất cứ biểu thị gì. Long Ngọc Ba nói tiếp: – Có thể giết được ta, chỉ có một mình y, sau khi ta chết, người duy nhất được lợi cũng chỉ có một mình y. Thường Hộ Hoa cười lạt: – Trong võ lâm ngọa hổ tàng long, có thể giết ngươi nào chỉ có một mình ta, nói đến tài sản của Thôi Bắc Hải ta càng không để trong mắt. Long Ngọc Ba nói: – Để hay không để trong mắt chỉ có tự ngươi mới biết được. Mỗi một câu nói của hắn hiển nhiền đều ghim lên Thường Hộ Hoa, tựa hồ có gì hục hặc với Thường Hộ Hoa. Thường Hộ Hoa lại như không có gì xảy ra, cũng không nói gì nữa. Long Ngọc Ba còn nói: – Bất quá Thường huynh hoàn toàn không để trong mắt thì ta cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì bản lãnh kiếm tiền của Thường huynh không chừng còn cao minh hơn cả Thôi Bắc Hải, cho nên mấy con số cỏn con kia tự nhiên không coi ra gì. Thường Hộ Hoa vẫn không nói gì. Mục quang của bọn Cao Thiên Lộc, Dương Tấn không tránh khỏi bám trên mình hai người bọn họ, trong tròng mắt mang đầy thần sắc nghi hoặc. Thái độ và lời nói của Thường Hộ Hoa, Long Ngọc Ba hai người thật có chỗ kỳ quái. Cao Thiên Lộc vừa định hỏi dò, Long Ngọc Ba đã quay sang ông ta: – Đã là thân phận của ta đã được chứng thực không có vấn đề, có phải đã thành người hợp pháp thừa kế phần di sản của Thôi Bắc Hải không? Cao Thiên Lộc đáp: – Không sai. Long Ngọc Ba hỏi: – Hiện tại ta có thể đi xem số châu bảo ngọc thạch, hoàng kim bạch ngân mà Thôi Bắc Hải để lại cho ta không? Cao Thiên Lộc ngớ người: – Hiện tại? Hiện tại là giờ nào? Dương Tấn xen lời: – Hiện tại là đêm khuya, chờ ngày mai đi cũng được. Long Ngọc Ba nói: – Nói chuyện tiện lợi đương nhiên là ngày mai, bất quá ... Dương Tấn ngắt lời hắn: – Ta biết trong lòng ngươi đang vội muốn đi xem thử, bất quá cho dù có vội, cũng đâu cần vội đêm nay. Long Ngọc Ba lập tức cười lên: – Dù sao thì cũng đã là vật của mình, bây giờ hay ngày mai kỳ thực đều như nhau. Dương Tấn nói: – Đúng rồi. Long Ngọc Ba thốt: – Ta lại lo bị mất. Dương Tấn cười lớn lắc đầu: – Ta còn nghĩ ngươi lo chuyện gì, hóa ra là lo chuyện đó. Long Ngọc Ba hỏi: – Số kim ngân châu bảo đó để ở đâu? Dương Tấn đáp: – Trong thư trai. Long Ngọc Ba thốt: – Theo ta biết, y tịnh không phải là người thô thiển sơ hốt. Dương Tấn hỏi: – Ngươi nghĩ y đem bao nhiêu kim ngân châu bảo tùy tùy tiện tiện đặt trong đó? Long Ngọc Ba hỏi: – Không phải vậy sao? Dương Tấn lắc đầu: – Đương nhiên là không phải. Y ngưng một chút, lại nói: – Bên dưới thư trai, có một địa thất. Long Ngọc Ba hỏi: – Y đem số kim ngân châu bảo giấy dưới địa thất? Dương Tấn gật đầu. Long Ngọc Ba thốt: – Đường tiến vào địa thất đó đương nhiên rất bí mật. Dương Tấn đáp: – Đương nhiên. Long Ngọc Ba thốt: – Chỉ cần có đủ thời gian, bí mật gì cũng có thể tìm ra. Dương Tấn nói: – Ngươi an tâm, cửa vào địa thất bài đầy cơ quan, không phong bế cơ quan trước mà đạp chân vào, chết chắc. Long Ngọc Ba thốt: – Vậy thì trước tiên có thể phong bế cơ quan được. Dương Tấn đáp: – Nói thì dễ lắm. Long Ngọc Ba hỏi: – Sao vậy? Dương Tấn đáp: – Ngươi có biết Thôi Bắc Hải là đệ tử của người nào không? Long Ngọc Ba hỏi: – Người nào? Dương Tấn đáp: – Huyền Cơ Tử! Long Ngọc Ba ngây người: – Ta biết có người đó. Dương Tấn hỏi: – Còn biết gì nữa? Long Ngọc Ba đáp: – Còn biết lão ta tinh thông cơ quan. Dương Tấn hỏi: – Thôi Bắc Hải là quan môn đệ tử của lão, ngươi nghĩ lão có đem học vấn truyền cho y không? Long Ngọc Ba đáp: – Nhất định rồi. Hắn lại trầm ngâm: – Cơ quan Thôi Bắc Hải an bài trong thư trai tin rằng cũng nhất định rất tinh tế, rất lợi hại. Tim Dương Tấn lại đập lên thình thịch, gật đầu liên hồi: – Đích xác là rất tinh tế, rất lợi hại. Long Ngọc Ba thốt: – Những cơ quan đó đương nhiên hoạt động thường xuyên. Dương Tấn nói: – Nếu không thì thiết chế làm gì. Long Ngọc Ba lại thốt: – Các ngươi đương nhiên đã từng tiến vào địa thất. Dương Tấn đáp: – Ừm. Long Ngọc Ba liền hỏi theo: – Các ngươi làm sao có thể tiến vào? Dương Tấn mục quang quay sang Thường Hộ Hoa: – Đó hoàn toàn là nhờ vào Thường huynh. Long Ngọc Ba thốt: – Vậy sao? Dương Tấn nói tiếp: – Thường huynh cùng Thôi Bắc Hải là lão bằng hữu, đối với phương diện cơ quan tự nhiên cũng có nghiên cứu. Long Ngọc Ba hỏi: – Sau khi các ngươi ly khai có khởi động lại cơ quan không? Dương Tấn gật đầu, định nói gì đó, Long Ngọc Ba đã lên tiếng hỏi: – Bên ngoài cũng có phái quan sai canh chừng? Dương Tấn đáp: – Ừm. Long Ngọc Ba liền quay sang Thường Hộ Hoa: – Thường huynh mấy ngày nay ở đâu? Thường Hộ Hoa đáp: – Quá nửa thời gian là ở trong thư trai đó. Long Ngọc Ba thoát miệng hỏi: – Ngươi vào trong đó làm gì? Thường Hộ Hoa đáp: – Tra án. Long Ngọc Ba hỏi: – Thường huynh đầu nhập công môn từnào vậy? Sao trên giang hồ hoàn toàn không có tin tức? Thường Hộ Hoa đáp: – Ta tịnh không có đầu nhập công môn. Cao Thiên Lộc tiếp lời: – Thường huynh lần này được Thôi Bắc Hải thỉnh tới, nhưng lúc y tới, Thôi Bắc Hải đã chết, nguyên nhân cái chết có nhiều nghi vấn, đến hiện tại vẫn chưa thể tìm ra chân tướng, cho nên mới ở lại tới bây giờ. Long Ngọc Ba hỏi: – Không có mục đích gì khác? Vấn đề đó chỉ có Thường Hộ Hoa mới có thểđáp, Thường Hộ Hoa lại không có phản ứng gì hết. Long Ngọc Ba đinh đinh nhìn Thường Hộ Hoa, lại hỏi: – Thường huynh tốn sức phí lực đến là vì sao? Thường Hộ Hoa điềm đạm đáp: – Chỉ vì Thôi Bắc Hải đã từng là bằng hữu của ta. Long Ngọc Ba thốt: – Ta biết các ngươi từng là bằng hữu rất tốt. Thường Hộ Hoa gật đầu. Long Ngọc Ba nói tiếp: – Ta lại cũng biết, các ngươi từ ba năm về trước đã trở mặt, sau đó một mực không lai vãng nữa. Thường Hộ Hoa cười lạnh một tiếng: – Chuyện ngươi biết cũng không ít. Long Ngọc Ba thốt: – Quả thật không ít. Thường Hộ Hoa hỏi: – Ngươi có biết y đã từng cứu mạng ta, đến bây giờ ta vẫn chưa có cơ hội hoàn trả lại phần tình đó cho y không? Long Ngọc Ba thốt: – Chuyện đó thì không biết. Hắn cười hắc hắc rồi mới nói tiếp: – Đó thật là một lý do rất hay. Trong lời nói hiển nhiên còn có ngụ ý. Thường Hộ Hoa không lý gì tới. Long Ngọc Ba mục quang hấp háy: – Nếu không đi xem thử, ta thật không an tâm. Cao Thiên Lộc trầm ngâm: – Ngươi đã là người thừa kế tài sản của Thôi Bắc Hải một cách hợp pháp, đương nhiên có quyền đi xem tài vật Thôi Bắc Hải để lại cho ngươi, tuy hiện tại không thuận tiện mấy, nếu nói ngươi nhất định muốn đi, cũng không thể không đi. Long Ngọc Ba cười: – Người ta nói Cao đại nhân thông tình đạt lý, quả nhiên rất thông tình đạt lý.