Ôn Duyên dựa tường ngồi, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bởi vì không gian của Ngô Mộng có hạn, cho nên chỉ lấy một ít thuốc chuẩn bị khẩn cấp, mặt khác dựa theo lời Tạ Sâm nói, theo quy củ đặt phần còn lại vào bên trong xong khóa lại, nếu có người sống sót đến đây chỉ cần dùng chìa khóa treo trên cửa liền có thể lấy được thuốc, như vậy cũng tránh được việc thuốc bị tang thi đạp hư. Nói là vậy, nhưng Tạ Sâm nhân lúc mọi người nghỉ ngơi dẫn hắn vào bên trong quét sạch hết hàng tồn kho, hiện tại trong không gian hắn số lượng thuốc men cùng đồ dùng ăn mặc đều hết sức khả quan, nhưng hắn một chút cao hứng cũng không có. Tâm tình hắn hiện tại người ngoài không hề trải qua nên không tưởng tượng được, đôi mắt hơi nhìn ra ngoài một chút liền có thể thấy ánh đèn màu đỏ ái muội bên trong cửa hàng đồ dùng, mà Cốc Vân Phi lại đang cùng Điền Tâm ở đó. Trong 《 Mạt thế thánh quang 》,  sáng sớm hôm sau Cốc Vân Phi chẳng biết đã đi đâu, cả đám người chờ đến giữa trưa cũng không thấy hắn về, chỉ có thể bỏ qua đi tiếp, tuy dọc đường đều để lại ký hiệu, nhưng thẳng đến khu an toàn cũng không gặp lại người này. Sau khi nghe Tạ Sâm giải thích, hắn tuyệt đối có lý do tin tưởng, chỉ sợ sau khi vào khu an toàn rồi cũng không nhìn thấy Cốc Vân Phi, có khả năng cả đời này hắn không gặp lại người này nữa. Mang theo loại tâm tình không thể lý giải, hắn biết dù cho không có hắn, kết cục của Cốc Vân Phi vẫn sẽ giống như vậy, huống hồ vì sự yên ổn của đội ngũ nam chính, hắn cũng không có khả năng ngăn chuyện này phát sinh. Nhưng hắn chính là nhịn không được trong lòng bực bội, cái này giống như gián tiếp giết người vậy! Đối với kẻ vẫn luôn sinh hoạt trong thời bình như hắn, thật sự không có biện pháp dễ dàng bình tĩnh! “Ngủ.” Ôn Duyên nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Tạ Sâm ở phía đối diện nhìn chằm chằm mình liền liếc một cái. Tạ Sâm không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng cùng Ôn Duyên đối diện. Rốt cuộc vẫn là Ôn Duyên chịu thua trước, hắn hiểu rõ ý tứ của Tạ Sâm, ngày mai còn muốn lên đường, buổi tối không nghỉ ngơi tốt, khẳng định ngày mai sẽ ảnh hưởng đến toàn đội, tại thời điểm này nhân tình chủ nghĩa không dùng được, nếu gặp phải tang thi, phản ứng chậm một chút cũng đủ vứt mạng nhỏ, tính toán cho bản thân, hắn nên đem cảm xúc đó áp xuống đi. Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên nhắm mắt hô hấp bình ổn, hình ảnh đối phương ngủ thực an tĩnh, trung quy trung củ nhắm mắt lại, miệng cũng là nhẹ mở, cái trán gật đầu một cái dưới ánh trăng chiếu vào phá lệ mềm mại, thấy được ánh trăng, Tạ Sâm ánh mắt ảm đạm một chút, hắn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy bầu trời ánh trăng, trông thật tròn, thoạt nhìn vừa trắng lại to. ……………………………… Cốc Vân Phi giống như phủng đồ sứ trên tay mà nhẹ nhàng phủng bàn chân Điền Tâm, ở phía trên thổi nhẹ nói: “Còn chỗ nào không tốt không? Còn đau không?” Điển Tâm sửa lại tác phong kiên cường ở trong xe lúc nãy, hai mắt đẫm lệ nhưng không cho nước mắt rơi xuống, nàng khẽ cắn môi, hàm răng trắng tinh chỉ lộ một chút, môi vừa hồng lại mềm, “Ân…… Vân Phi ca, anh…… Nhẹ một chút……” Trong lúc nói chuyện, Điền Tâm tay trái không chú ý mà đem váy mình hơi nhấc lên một tí, nguyên bản váy dài đến nửa cẳng chân, bởi vì động tác của nàng mà lộ ra nửa đùi. Cốc Vân Phi cả người đều ngây dại, hắn chỉ cảm thấy tâm thần của mình đang chạy như bay! Âm thanh Điền Tâm ôn nhu dễ nghe đến như vậy! Nũng nịu đến mức muốn chảy ra thành nước! Giờ khắc này ánh đèn trong nhà khiến mặt nàng phá lệ trắng nõn động lòng người, ánh mắt kia ướt đẫm, giống như tiểu động vật yếu ớt chọc người xong…….. “Vân Phi ca? Ai…… Vân Phi ca anh làm cái gì?” “Anh không làm gì cả, anh chỉ muốn ôm em, Điền Tâm, cho anh ôm một cái.” “Ngô…… Vân Phi ca…… Đừng…… Đừng như vậy……” Nhìn Cốc Vân Phi đang như si như say chôn đầu trước ngực mình, khóe miệng Điền Tâm gợi lên một tia băng lãnh nhưng âm thanh lại càng thêm nhu nhược động lòng người, “Vân phi ca, hôm nay mệt mỏi quá a, chúng ta, nghỉ ngơi sớm chút đi……” “Ân, ân! Nghỉ ngơi sớm chút…… Bây giờ liền nghỉ ngơi!” ……………………………… Có thể là bởi vì đột nhiên đối mặt mạt thế, cho nên thân thể không đuổi kịp tiết tấu, giấc này Ôn Duyên ngủ đặc biệt sâu, sâu đến mức Tạ Sâm lay hắn thật nhiều mới chậm rãi tỉnh lại, ngay từ đầu hắn còn tưởng cả người mình sẽ đau nhức đến không cử động được, nhưng không ngờ một chút cảm giác khó chịu cũng không có! Toàn thân tràn ngập khoái cảm lười nhác nhẹ nhàng! Ôn Duyên ngáp một cái duỗi eo dưới, vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, trừ bỏ người của Tạ Sâm ở bên ngoài, còn lại đều dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn. Ôn Duyên cũng ngây ra, hắn không phải vì ánh mắt những người khác mà vậy, bởi vì đứng đối diện kia là hai người, hai người kia…….. Sao có thể…… Như thế nào…… Khả năng…… “Tiểu Duyên……. Chúng ta cuối cùng cũng tìm được con!” Phu nhân trung niên đứng bên trái chưa mở miệng đã khóc lóc, nam nhân đứng bên cạnh bà cũng không nhịn được mà lộ ra vui mừng lại chua xót tươi cười. “Đúng vậy tiểu Duyên! Con có biết không, mấy ngày nay ta và mẹ của con sắp phát điên rồi? Nếu không phải vì nhìn thấy tiệm thuốc có người, chúng ta nói không chừng đã bỏ lỡ! Tiểu Duyên a, mấy ngày nay con như thế nào? Có bị thương chỗ nào không? Bọn họ……… Đều là bằng hữu của con sao?” Ôn Duyên cưỡng bách chính mình nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng hắn vô luận thế nào cũng không biết phải đối mặt với tình huống hiện tại ra sao!  Hai người kia! Hai người kia là cha mẹ nuôi trong thế giới thực của hắn a! Bọn họ sao có thể xuất hiện trong tiểu thuyết?! Bọn họ là từ đâu tới? Là giống hắn xuyên qua đây ư? Nếu không sao lại có nhân vật trong tiểu thuyết mà hắn không biết?! Sao có thể, sao lại thế này?! Hắn căn bản không nhớ có nhân vật phụ nào tên Ôn Duyên! Nói gì đến cha mẹ nuôi!! Này rốt cuộc là con mẹ nó sao lại thế này!! Tạ Sâm ngồi ở bên cạnh, cảm giác được Ôn Duyên trong nháy mắt nắm chặt tay trái, chỉ là tay kia giấu bên cạnh người lại vừa lúc bị hắn chống đỡ, người đối diện không nhìn thấy. Loại cảm giác chỉ có mình hắn thấy được tâm tình chân thật của Ôn Duyên làm trong lòng Tạ Sâm sinh ra loại cảm xúc không nói rõ, nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người, Hình Nhị trước đó đã mở miệng: “Chúng ta quen với tiểu Duyên lúc đi trên đường, hai vị đây là…….. cha mẹ của hắn?” Lời Hình Nhị nói làm hai người nhanh chóng gật đầu, phu nhân lập tức lau nước mắt nói: “Thật sự không nghĩ tới còn có cơ hội nhìn thấy nó, ta đã bảo tiểu Duyên từ nhỏ đã thông minh lại nhanh nhẹn, nhất định sẽ không có việc gì!” Nam nhân đứng ở bên cạnh cũng vui mừng mà thở dài, đúng lúc này, Hình Nhị một bên nhìn phu nhân đang khóc thút thít kia, một bên ngữ khí kinh người nói: “Này có hơi kỳ quái, tiểu Duyên bình yên vô sự a, nhưng vì sao…… Kỳ quái…… Quá kỳ quái……” Hình Nhị nói lấp lửng không hết câu, nhưng Hình Đại lại nhíu nhíu mày nói: “Lão Nhị, đừng có trước mặt người sống mà thần thần bí bí.” Không đợi Hình Nhị lên tiếng phản bác, phu nhân đang khóc thút thít kia nghe thấy lời Hình Nhị nói một cách rõ ràng, lập tức nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Cái gì kỳ quái? Cậu nói vậy là có ý tứ gì?” Hình Đại ngăn cản Hình Nhị đang định nói tiếp lại, liếc mắt nhìn phu nhân một cái nói: “Không có gì, không cần nghe hắn nói.” Hình Nhị lập tức vẻ mặt không tán thành mà kéo cánh tay Hình Đại xuống, sau đó đối với phu nhân mang vẻ mặt cau mày nghiêm túc mà nói: “Không gạt bà, tôi xem tướng mạo của bà có một đứa con thân sinh, người hơi cao lại gầy, làn da trắng nõn tuấn tú, chỉ là hắn mấy ngày nay tình cảnh không được tốt, giờ phút này vẫn đang bị giày vò. Tuy rằng tiểu Duyên có vài điểm phù hợp, nhưng hắn rõ ràng bình yên vô sự, cho nên tôi mới nói kỳ quái.” Hình Nhị nói làm phu nhân lảo đảo đến mức suýt ngất xỉu, nam nhân đứng bên cạnh liền chạy nhanh đến đỡ bà, hai người đều hoảng sợ, phụ nhân cũng không quản ba bảy hai mốt, bắt lấy Hình Nhị vội vàng nói: “Đại sư! Đại sư ta ta là có một nhi tử! Không phải, tiểu Duyên cũng là nhi tử của ta! Nhưng nhưng hắn không phải nhi tử thân sinh! Ngài nói nhi tử ta có nguy hiểm?! Nó rõ ràng đi cùng với bộ đội sao lại gặp nguy hiểm?! Tại sao lại như vậy?! Đại sư cầu xin ngươi cứu nhi tử ta a đại sư!” Hình Nhị bị phu nhân túm lấy lắc tới lắc lui, người trong phòng đều im lặng, có ngây ra, cũng có phát ngốc, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kinh ngạc cảm thán. Ở bên nhau lâu như vậy, bọn họ còn không biết Hình Nhị luôn đi chung với họ lại còn có năng lực này………. “Hắn gặp nguy hiểm gì tôi không biết, nhưng tôi biết hắn việc lớn không thành, hiện tại đang ở hướng phía Bắc, nếu đến cứu đúng lúc sẽ qua đi, về sau sẽ xuôi gió xuôi nước lại không gợn sóng, nhưng nếu không qua được……” Vợ chồng hai người liếc nhau, lập tức đồng thời quay đầu nhìn về phía Ôn Duyên, phụ nhân lại là nhịn không được khóc: “Tiểu Duyên, chúng ta không có khả năng cùng nhau đi được rồi, cho dù không phải hướng Bắc, chúng ta đi tìm đệ đệ con, con cùng các bằng hữu……..” Ôn Duyên từ đầu đến cuối không biết phải phản ứng thế nào trước tình huống trước mặt, nhưng hắn trong lòng mơ hồ cảm giác, hai người này tuy thoạt nhìn giống cha mẹ nuôi của hắn như đúc, thậm chí tính cách cùng phản ứng đều rất giống, nhưng hẳn là không phải từ trong thế giới hiện thực xuyên qua, bởi vì trình độ tiếp thu của bọn họ với mạt thế quá tự nhiên, huống hồ còn có sự tình tìm “đệ đệ” hắn, bọn họ nói đi theo bộ đội, nói cách khác, hai người này là nhân vật nguyên tác trong sách, cho dù là ẩn, nhưng cũng là nhân vật nguyên tác. Chỉ là, chỉ là hắn rõ ràng là xuyên qua đây a, chẳng lẽ ở thế giới này còn có một người nữa lớn lên giống Ôn Duyên hắn như đúc sao? Như thế nào…… Khả năng đâu…… Hai người kia cùng Hình Nhị cảm tạ một hồi, thu thập chút thuốc men liền nhanh rời đi, người trong phòng đều có chút trầm mặc, không ai hỏi vì cái gì Cốc Vân Phi còn không trở lại, cũng không ai quan tâm Điền Tâm đi đâu, tất cả mọi người đối với việc Hình Nhị biểu hiện năng lực đều sợ ngây người, chỉ có Phác Tĩnh Nghiên, nàng nhìn về phía ánh mắt Ôn Duyên, mang theo chút than thở cùng…… Thương hại đi. Hai vợ chồng vừa đi, Hình Nhị liền khôi phục bộ dạng mắt cười mị mị như xưa, Ôn Duyên sau khi lấy lại tinh thần cũng không biết nên nói gì, nhưng vẫn đứng dậy chủ động hướng Hình Nhị nói: “Vừa rồi…… Cám ơn anh.” Kỳ thật hắn cũng không biết nên cám ơn Hình Nhị cái gì, nhưng không thể hiểu được, hắn cảm thấy mình nên nói cảm ơn. Hình Nhị đỉnh đạc mà vẫy vẫy tay nói: “Không khách khí, hai người kia, dù là lừa dối, không riêng gì cậu, chúng ta đều không có thiện cảm.” Thấy Hình Nhị dùng từ “lừa dối” để hình dung, Ôn Duyên nhịn không được mở to mắt. Kỳ thật nếu nói giật mình, hán thấy mọi người đều giật mình đi? Bỏi vì trong thế giới thực hắn cùng đệ đệ kia giống như Hình Nhị miêu tả giống nhau như đúc a? Người cao dáng đẹp, bộ dáng cũng tuấn tú, cơ hồ đều giống a? Như thế nào lại là lừa dối?! “Hà! Thiên cơ bất khả lộ! Cậu hiện tại hỏi tôi tôi cũng sẽ không nói cho cậu, chờ về sau có cơ hội rồi nói sau. Dọn dẹp một chút đồ vật, chúng ta chạy nhanh đi, bọn họ có thể lại đây, một hồi sẽ còn có những người khác lại đây, cứ tới tới lui lui, không chừng lại có thân thích của mấy người khác, đến lúc đó không dễ thoát thân.” Những người khác đều gật gật đầu, Ôn Duyên đành phải thu hồi ánh mắt trông mong của chính mình, chỉ là hảo cảm trong lòng với Hình Nhị quả thực tăng trưởng tiến bộ vượt bậc! Người này không giống diện mạo mỏ chuột tai khỉ của hắn, tuy rằng nói chuyện có chút thẳng thắn, nhưng thoạt nhìn cũng không phải đại gian đại ác, hơn nữa thân thủ lại tốt, so với trong sách miêu tả lại càng thêm trâu bò a!