“Mọi người, cùng đi không?” Tạ Sâm quay đầu nhìn mọi người, khóe miệng vẫn cứ mang theo mỉm cười, bất quá ngữ khí mở miệng lại lễ phép. Hình Nhị hồi thần, yết hầu nuốt một chút, liếc mắt nhìn Hình Đại dựa lên xe. Thấy đối phương cũng có chút bất đắc dĩ mà cười, Hình Nhị lập tức cũng không khống chế được, cúi đầu lắc đầu cười khổ. Cũng thật là một chút biện pháp cũng không có, liền tính lý trí cảm giác Tạ Sâm quả thực là hồ nháo, nhưng Ôn Duyên cũng không phải người vô cớ gây rối đi, hắn càng không giống người dư thừa lòng hiếu kỳ. Huống hồ đối phương vừa rồi vẫn là có mục đích dò hỏi tên nơi này, có lẽ, không nhất định là không biết chút gì. Hơn nữa…… Bọn họ sao có thể cự tuyệt đề nghị của Tạ Sâm? Bất luận từ phương diện nào nói tới, đều là vô pháp cự tuyệt. “Ai, đi thôi đi thôi. Lên xe, vào xem sao lại thế này. Mọi người đều mệt nhọc, sớm xong việc ngủ sớm, ngày mai còn phải lên đường.” Chu béo cuối cùng tổng kết, tất cả mọi người không có dị nghị mà lên xe, Ôn Duyên túm chặt Tạ Sâm, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm đối phương mở miệng nói: “Cậu…… Không sợ?” Cái từ “sợ” này hiển nhiên không đơn giản như ý tứ trên mặt chữ như vậy, nhưng mà Tạ Sâm chỉ là nhìn chính mình bị túm chặt lấy, hắn mỉm cười trở tay uốn éo, dùng tay cầm tay Ôn Duyên. Rồi sau đó không quản đối phương giãy giụa, ngón tay dùng sức vuốt ve mu bàn tay đối phương vài cái, sau khi tay đã quá đủ nghiện, hắn mới chậm rãi từ từ mà dừng lại. Ôn Duyên cũng không biết nên như thế nào đi định nghĩa loại hành động làm tim hắn gia tốc đập này của Tạ Sâm, chơi lưu manh sao? Nhưng hai người bọn họ đều là nam a, chiếm tiện nghi sao? Nhưng mẹ nó hắn cũng là nam nhân có tiện nghi cái lông a! Chỉ là, chẳng lẽ cứ như vậy không thể hiểu được tùy ý Tạ Sâm đối với hắn động tay động chân? Trong lòng biết rõ đối phương có tâm tính như thế nào muốn đụng vào chính mình, nhưng Ôn Duyên nói không ra loại cảm thụ này, quả thực là muốn lấy mạng! (Jeje: Ahihi đề nghị gọi tên hành vi này là “ăn đậu hũ trắng trợn” =]]]]) Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên đang rối rắm cảm xúc, làm như nhớ tới cái gì, đột nhiên nhếch môi nói: “Vì tình bạn, tôi như thế nào có thể sợ.” (Jeje: Chỗ này bản qt là “Vì tinh tế hữu nghị”, cơ mà dịch ra là vì tình bạn thứ nhất cho thuần Việt thứ hai nghe ảo lòi hơn =]]] Thề là lúc edit đến đoạn này suýt cười phun nước, vl “Vì tình bạn” =]]]) Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên toàn bộ cứng lại rồi, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ trán mình đều tê tê nhức nhức, chẳng lẽ đây chính là cảm giác thiên lôi cuồn cuộn trong truyền thuyết đây sao?! Tình bạn…… Hắn trước kia chỉ cho rằng nam chính là một người thật khốc huyễn cuồng bá ngậm tâm cơ, nhưng hai ngày gần đây, nam chính này…… Ôn Duyên nhìn bóng dáng Tạ Sâm đi phía trước, liên tưởng đến đã từng một lần cho rằng đối phương là thánh phụ đơn thuần ngốc thiếu, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại có chút cảm giác vô ngữ ngưng nuốt thê lương. Xe đi một lát thì vào thôn, con đường thôn này xây cất cũng không kém, ít nhất là quốc lộ chứ không phải đường bùn. Hai bên con đường là cây cối, phía sau chính là một loạt phòng ốc (*), khoảng cách giữa các phòng cũng không nhỏ, thôn không lớn, nghĩ cũng không đến nỗi xây một nhà dựa gần một nhà. (*) Phòng ốc ở đây là chỉ mấy căn nhà đó, nhưng qt để phòng ốc thì mình cứ để nguyên là vậy, các bạn chỉ cần biết nó là nhà là được =))) “Ai, đừng nói, các người xem, bên trong những viện đó, hình như còn đồ ăn.” Hình Nhị nói làm Ôn Duyên trước mắt sáng ngời, hắn quét mắt nhìn Tạ Sâm, ai ngờ đối phương con mắt mang ý cười mà nhìn hắn. Ôn Duyên nguyên bản muốn dời đi mắt, nhưng liên tưởng đến những lần giao phong gần nhất hắn giống như đều bị Tạ Sâm chế nhạo, lập tức không lùi khiếp (**), mặt vô biểu tình cùng Tạ Sâm đối diện thẳng thắn. (**) Lùi khiếp: Lùi lại + khiếp sợ Nguyên bản hắn còn đang sầu phát triển việc thu hoạch hoa quả trong không gian, thổ địa cùng nguồn nước trong không gian đều có sẵn, xem nhiều tiểu thuyết mạt thế như vậy, nếu không có khái niệm này coi như xong rồi. Thực vật thế giới này có bị lây nhiễm hay không hắn không biết, nhưng phải luôn có lòng phòng bị với mọi việc chưa xảy ra,  huống hồ mạt thế bùng nổ, rau dưa hoa quả gì đó sẽ biến thành tài nguyên khan hiếm, thật sự là chuyện hết sức bình thường, nếu không có điều kiện không gian thì thôi, đã có, tự nhiên không có đạo lý không lợi dụng. Hai người ôm tâm tư, mắt nhìn những chỗ xe đi qua, Tạ Sâm vẫn là vẻ mặt muốn cười nhưng không cười, Ôn Duyên quýnh lên, nhanh chóng mở miệng nói: “Béo ca, dừng xe! Tôi…… Mắc tiểu!” Chu béo nghe tiếng đầu tiên là cười “Vèo”, cũng là, loại từ mắc tiểu này từ trong miệng Ôn Duyên luôn xụ mặt nói ra, ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười, chỉ là lúc này không phải thời điểm cười cợt, Chu béo đi phía trước nhìn nhìn, toàn bộ thôn này đều tối lửa tắt đèn, có thể là bởi vì chung quanh không có bất luận nhà cao tầng sáng đèn nào, cho nên nơi này ban đêm có vẻ phá lệ đen nhánh. Nếu không phải bởi vì vừa rồi bọn họ mở đèn chiếu, đừng nói sân này, thật sự tối đến mức đường phía trước cũng không thấy rõ, hơn nữa Ôn Duyên cũng chưa nói có tình huống tang thi, nghĩ đến hẳn là an toàn đi. “Được, đi nhanh về nhanh a.” Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên lập tức đứng dậy, đặc biệt tự nhiên cũng đứng lên theo, vẫn là Chu béo nhìn màn hình thấy hắn cũng hướng đến cửa xe đi, theo bản năng mở miệng nói: “Sâm tử cậu cũng đi?” Tạ Sâm mới nhàn nhạt mà trả lời một tiếng “Ân”. Hai người sờ soạng đi tới phía trước, cũng không biết là phúc lợi xuyên qua hay thế nào, Ôn Duyên thời điểm trước kia ở trong đời sống hiện thực, có chứng bệnh quáng gà tương đối nghiêm trọng. Chính là từ sau khi thích ứng sinh hoạt thế giới này, hắn phát giác thị lực của mình vào ban đêm, quả thực tốt đến nghịch thiên thái quá! Hắn hiện tại không những thấy rõ ràng sự vật trước mắt, đối với vật ở xa, cũng có thể giống như ban ngày thanh tích phân minh. Loại cảm giác này hắn rất khó hình dung, rõ ràng là ô sơn sao hắc (***), nhưng lại vô cùng rõ ràng. Loại năng lực nhìn ban đêm này, quả thực cùng với ấn tượng của hán về dã thú nào đó không sai biệt lắm, thậm chí là từng có lúc, mà đều bị đề cập…… (***) Ô sơn sao hắc: tương tự như tối đen như mực, nói chung là chỉ cảnh rất tối. Ôn Duyên vừa muốn hướng bên trong đi, Tạ Sâm duỗi tay ngăn cản hắn một chút, hai người đứng ở trước cửa một cái sân. Ôn Duyên rõ ràng thấy rõ giàn nho bên trong, mặt trên thậm chí còn kết đầy quả nho, nhưng bàn tay Tạ Sâm không hề buông ra, làm hắn không lý do khẩn trương một chút. Tạ Sâm không nói gì, mà là ngồi xổm □ nhặt lên mấy tảng đá, ở thời điểm Ôn Duyên còn chưa phản ứng lại, “Vèo vèo vèo” vài cái ném nhiều phương hướng bất đồng, cục đá dừng ở mặt cỏ trong sân phát ra tiếng vang nhỏ, nhưng cùng lúc đó, Ôn Duyên mắt thấy từ trong bóng tối vụt ra bóng đen, lấy tốc độ cực nhanh xẹt qua tầm mắt bọn họ hướng nơi xa chạy tới, hình ảnh đột nhiên phát sinh này làm Ôn Duyên sửng sốt một giây, Tạ Sâm lại cười đẩy cửa viện, nghiêng đầu nói với hắn: “Tang thi không có, nhưng mèo với chó thì không nhất định, chúng nó có biến dị hay không, chúng ta đến bây giờ vẫn chưa xác định, tiểu tâm vi thượng.” Ôn Duyên trong lúc nhất thời có chút xấu hổ cùng ảo não, Tạ Sâm nói không sai, bọn họ thật là nên tiểu tâm, có điều chính là nguyên nhân đối phương nói không sai, hắn mới càng buồn bực. Nhân gia là nam chính đều tiểu tâm cẩn thận như vậy,  hắn hai ngày này là làm sao vậy, tín niệm giám định trước kia đâu? Đều cho chó ăn? Nghĩ đến đây, Ôn Duyên hít sâu một hơi, hắn đối Tạ Sâm gật gật đầu, rồi sau đó hết sức chăm chú mà hướng trong viện đi. Trừ bỏ lực chú ý ở ngoài, mắt cùng tai cơ hồ đều toàn bộ đầu nhập cho công tác. Bộ dáng kia, quả thật là chân nhân bản quét mìn. Tạ Sâm nhìn đối phương như vậy, lại không có mở miệng cười nhạo, chỉ là mặt mang mỉm cười mà đi ở phía sau đối phương, không nói gì. Ôn Duyên lúc trước chưa từng thu qua thực vật, thời điểm tay đặt trên giàn nho còn có chút khẩn trương, sợ sẽ đem mỗi gian nhỏ thu vào, còn quả nho để lại tại chỗ. Nhưng chân chính thực tiễn sau đó làm hắn cực kỳ vui vẻ, bởi vì quả nho cư nhiên nhổ tận gốc, tính cả giàn nho cũng bị hắn thu vào! Hơn nữa dùng tinh thần lực quan sát một chút, quả nho cư nhiên là hoàn hảo không tổn hao gì! Quả thực thần kỳ!! Có thành công này đây, Ôn Duyên mắt không ngừng kinh hỉ đem rau dưa trên mặt đất vuốt qua,  cũng mặc kệ là cái gì, ba bảy hai mốt đều bỏ vào trong không gian. Tạ Sâm không biết đi vào trong phòng làm cái gì, Ôn Duyên chỉ cảm thấy đối phương không ở lại càng tốt, miễn cho bộ dáng tham lam của chính mình bạo loát trước mặt đối phương. Tuy rằng cũng nói không nên lời là vấn đề lớn gì, nhưng tổng cảm thấy hy vọng không như vậy là được. Qua hai phút, Tạ Sâm từ trong phòng đi ra, thấy Ôn Duyên tràn đầy thích thú như cũ như vậy, vừa định mở miệng nhắc nhở một câu, lại thấy Ôn Duyên đột nhiên dừng lại, rồi sau đó nhấp nhấp miệng, làm như châm chước cái gì. Cuối cùng lại thu hai cây không biết là thực vật gì, lúc này mới rất là tiếc nuối mà ngừng hành động được xưng là càn quét lại. “Sao lại ngừng?” Ôn Duyên quay đầu, thấy Tạ Sâm đứng ở cửa, lại là vẻ mặt muốn cười lại không cười nhìn chính mình. Lập tức hắn cũng lười so đo với đối phương, chỉ là cong lưng đem cỏ tương đối cao rơi rụng trên mặt đất trong viện đều rút lên, sau đó lại đem đám bùn đất bị đào lên đó san bằng lại, “Nếu rút hết, thấy thế nào cũng khiến người ta nghi ngờ.” Tạ Sâm thấy có chuyện lạ gật gật đầu, rồi sau đó làm như không chút để ý nói: “Nếu cậu thu nhiều rau dưa hoa quả có sẵn như vậy, khả năng hạt giống gì đó cũng không dùng được…… Kia mau trở về đi thôi, phụ cận phòng ở đây cũng chưa có vấn đề gì, còn phải hướng vào trong đi.” Ôn Duyên sửng sốt hai giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Tạ Sâm, lập tức bước xa mấy bước vọt tới mắt nhìn Tạ Sâm liền phải bước ra khỏi cửa viện, “Cậu vừa rồi nói hạt giống là có ý tứ gì? Ai nói tôi không cần?! Ở đâu?!” Tạ Sâm quay đầu lại nhìn Ôn Duyên liếc mắt một cái, đối phương trên mặt hơi mang biểu tình nôn nóng cực kỳ ít có, bởi vậy gợi lên trong Tạ Sâm vài phần tâm tư muốn trêu đùa đối phương một chút. “Hôn tôi một cái, tôi liền nói cho cậu.” ………… Khớp hàm Ôn Duyên đóng mở cực nhỏ vài lần, thảng đến khi Tạ Sâm thấy cằm đối phương, bởi vì cảm xúc dao động quá lớn, cơ hồ đều có chút xu thế phát run…… Lập tức lấy tốc độ cực nhanh mà cúi đầu hôn lên môi Ôn Duyên, trước khi rời đi còn há mồm nhẹ nhàng cắn đối phương một chút. Môi thịt Ôn Duyên cảm giác mười phần, co giãn thật tốt, theo động tác cắn rời đi của Tạ Sâm, bị cứng rắn kéo ra rồi đàn hồi trở lại. Nếu không phải Tạ Sâm thập phần rõ ràng giờ này khắc này không phải lúc cảnh tượng tiếp tục tuyệt hảo, hắn thật muốn dứt bỏ sở hữu, hảo hảo cùng Ôn Duyên ôn tồn một hồi. Liến hướng miệng đầy đặn mềm mại, phiếm thủy quang của đối phương. “Ân…… Tôi thân ngươi một chút cũng giống nhau. Tôi như vậy vất vả đem mấy túi hạt giống đều bỏ vào trong không gian, tổng phải được chút thù lao, cậu nói có phải hay không?” Ôn Duyên cảm thụ được tư vị môi hơi tê dại, nhìn ánh mắt trêu đùa mang theo cảm xúc mạc danh của Tạ Sâm, hắn nâng tay áo lên lau miệng, không nói gì, lướt qua Tạ Sâm, thẳng phía xe mà đi tới. ———————— “Nữ nhân kia là trốn tang thi sao? Không phải, nếu là trốn tang thi, sẽ không lựa chọn nơi này, liền tính lựa chọn nơi này, có thể không lên tiếng, nhưng không cần thiết không đốt đèn. Nàng là trốn người sao? Cũng không phải, nếu là trốn người, nên là một chút thanh âm cũng đều không phát ra, chúng ta lúc trước, cũng sẽ không còn có thể nghe thấy âm thanh. Nàng là người tay không tấc sắt sao? Không phải, loại ngồi ở trong phòng chờ đợi, không có năng lực bảo vệ mình, căn bản không có khả năng sống tới ngày nay. Như vậy, nàng vừa không phải trốn tang thi, hơn nữa cũng không phải trốn người, hơn nữa bản thân lại có năng lực, kia nàng vì cái gì một hai phải ở chỗ này?” Ôn Duyên mới vừa lên xe liền nghe được Hình Nhị nói như thế, không đợi mở miệng, chỉ nghe Hình Nhị lại nói: “Nàng có khả năng, là bị nhốt ở nơi này.”