Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A
Chương 20
“Nếu tôi nói, sẽ giống như tôi thì sao.”
Tạ Sâm ngẩng đầu, thậm chí là có hơi quá, bởi vì ngửa ra sau, hắn rũ mắt nhìn thấy ánh mắt Ôn Duyên, giống như một vị thần tà ác coi khinh nhân loại, càng đừng nói khóe miệng kia mang theo ý cười chói lọi “ác liệt”.
“Hai chủ nhân của hai Linh Khí, trao đổi Linh Khí lẫn nhau đeo vào, là loại biểu hiện hòan toàn tín nhiệm đối phương bậc nhất. Linh khí cảm nhận được từ trường biến hóa của chủ nhân, cũng sẽ làm ra điều chỉnh tương ứng. Cái gọi là hợp hai làm một, chính là ý này. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi…….”
(Jeje: Hint bắn tung tóe mù mắt đám cẩu độc thân =_=”)
Ôn Duyên ngẩng đầu nhìn Tạ Sâm giờ khắc này có hơi biến thái, rồi sau đó da đầu có chút tê dại nhìn nanh sói trong tay, hắn tin tưởng nếu không làm theo lời Tạ Sâm nói, dù Tạ Sâm sẽ không lập tức giết chết hắn, nhưng cũng tuyệt đối làm ra những việc rất đáng sợ, hắn cũng không biết căn cứ vào đâu có loại cảm giác này, nhưng hắn biết là thế.
Suy nghĩ lợi hại trước sau hơn bốn mươi giây, Ôn Duyên cắn răng nhắm hai mắt, nếu đang ở tư thế đứng thẳng, chỉ sợ cũng muốn dậm chân một cái! Đôi tay hắn cầm lấy dây thừng buộc nanh sói phảng phất giống anh dũng hy sinh! Rồi đem nó tròng lên cổ của mình!
Thời gian phảng phất yên lặng một khắc, Ôn Duyên nhắm mắt lại lẳng lặng nghe động tĩnh xung quanh, chờ đến khi xác định thật sự không có dị tượng gì phát sinh, hắn mới chậm rãi mở mắt.
Tạ Sâm đứng đối diện hắn, vẻ mặt mang theo ý cười nhẫn nại, loại vẻ mặt này thật sự chưa bao giờ xuất hiện qua trên mặt hắn, cho nên Ôn Duyên trong lúc nhất thời ngốc lăng một chút. Đến khi phản ứng lại ý cười của đối phương, vẻ mặt Ôn Duyên thẹn quá thành giận!
“Cậu vừa rồi là đang lừa tôi!”
Ý cười của Tạ Sâm giảm bớt, rồi sau đó đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Ôn Duyên, hắn hơi cúi người xuống, trên mặt biểu tình cũng càng ngày càng đứng đắn. Thẳng đến khi Ôn Duyên nhịn không được muốn lui ra sau, chỉ nghe Tạ Sâm dùng loại âm thanh cơ hồ là thì thầm nỉ non, đối với hắn nói: “Tôi nói cái gì, cậu cũng đều tin?”
Nguyên bản hẳn là một câu nói ngả ngớn, nhưng ngữ khí Tạ Sâm làm Ôn Duyên trong lúc nhất thời hoàn toàn phản ứng không kịp. Bởi vì đó là một loại…… Đó là một loại ngữ khí trào phúng phảng phất cô tịch nhiều năm, là thứ hắn chưa bao giờ cho rằng sẽ xuất hiện trên người Tạ Sâm…… Một loại cao ngạo yếu ớt. Cảm nhận này làm Ôn Duyên cả người đều mờ mịt, yếu ớt? Tạ Sâm sao? Nhưng việc này còn chưa tính là gì, đáng sợ nhất là……
Giờ khắc này, Tạ Sâm dùng ngữ khí như vậy, hỏi hắn vấn đề như vậy. Hắn thế nhưng nói không lên lời phủ nhận……
Hắn biết chính mình không có bị Tạ Sâm khống chế, cũng biết chính mình không có bị Tạ Sâm quấy nhiễu.
Đã có thể như vậy, đối phương nói cái gì, hắn cư nhiên đều sẽ tin?
Này thật là đáng sợ……
————————————
Trong bóng tối, Hình Tam đột nhiên mở hai mắt. Cho dù là ở đêm khuya tối đen, hắn vẫn mang kính râm và khẩu trang trên mặt như võ trang hạng nặng, đôi mắt giấu sau kính nhẹ chớp hai cái. Hình Tam chậm rãi mở miệng nói: “Không thấy bọn họ.”
Nghe Hình Tam nói như thế, Hình Nhị một bên chậm rãi mở mắt ra. Hắn làm như nghĩ tới cái gì, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: “Tạ Sâm này thật ra có chút ý tứ. Hôm nay đám người kia nhận ra cậu, hắn không có khả năng không nhìn ra. Nếu từ sớm đã biết năng lực của cậu, vậy càng nên biết tình huống hiện tại, cậu đều có thể dò xét ra. Hắn đây rõ ràng là muốn nói ra lập trường của hắn, Ôn Duyên kia…… Thật đúng là không động vào được.”
Hình Đại vẫn luôn nhắm hai mắt, giờ này hai tay trước ngực thay đổi vị trí, hắn nhíu mày mở miệng nói: “Cậu ngay từ đầu không nên đánh chủ ý lên Ôn Duyên, đừng nói vô nghĩa nữa, mau ngủ!”
Hình Nhị bị Hình Đại nói nghẹn một chút, lập tức chỉ hừ nhẹ một tiếng không nói chuyện nữa, Hình Tam cũng nhắm mắt lại không đi quấy nhiễu hai người bên cạnh, trong lúc nhất thời cả không gian tối đen, lại trở nên yên tĩnh.
————————————
Ôn Duyên vốn tưởng rằng cả người mình sẽ mệt mỏi, sẽ không tỉnh nổi, kết quả không có, giống như lần ở hiệu thuốc, một giấc ngủ dậy cư nhiên một thân nhẹ nhàng, ngược lại so với chất lượng giấc ngủ bình thường, còn tốt hơn rất nhiều.
Nguyên bản hẳn là ở trong không gian nghỉ ngơi, tuy rằng hai người cũng chưa nói rõ, nhưng hắn cùng Tạ Sâm đều rất rõ ràng bên ngoài giường trong phòng là giường đơn, nếu dùng tư thế bình thường ngủ, giường kia căn bản chứa không nổi hai đại nam nhân bọn họ.
Chỉ là…… Tạ Sâm lấy lý do “Có thể làm Linh Khí càng thêm quen thuộc khí tràng hai người” cùng “Để ngừa vạn nhất có người gõ cửa”, cùng hắn ra khỏi không gian, ở trên giường đơn kia, cùng nằm nghiêng song song ngủ.
Ai cũng không có cách nào hiểu được đêm nay đối với hắn dày vò như thế nào. Nguyên bản hắn muốn cho Tạ Sâm ngủ ở bên trong, sau đó đưa lưng đối mặt Tạ Sâm, như vậy hoàn toàn liền không có áp lực. Nhưng Tạ Sâm nói hắn trước nay đều chỉ xoay ra ngoài mà ngủ, ngụ ý chính là, nếu Ôn Duyên muốn cùng hắn lưng tựa lưng ngủ, Ôn Duyên phải dựa vào tường kia, này Ôn Duyên sao có thể đồng ý?!
Nguyên bản nằm chung một cái giường đã rất kỳ quái, nếu hắn còn dựa vào tường kia! Cảm giác trở nên rất nguy hiểm! Cho nên lập tức cự tuyệt!
Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng đối diện với biểu tình cười như không cười của Tạ Sâm, Ôn Duyên chỉ đành mặt vô biểu tình nằm ở bên ngoài, xoay người nhìn cửa phòng. Mà Tạ Sâm nằm ở phía sau hắn, hô hấp phả vào cổ hắn, không lạnh không nóng, không nhanh không chậm.
Ôn Duyên ý đồ gì cũng không dám nghĩ, tuy rằng hắn là gay, nhưng hắn luôn cho rằng mình có tiết tháo của gay. Ít nhất hắn cũng không phải nhìn thấy bất kỳ nam nhân nào cũng nảy lên tâm tư ở phương diện kia, càng không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể phát tình.
Hắn thích nam, nhưng hắn không thấy việc này so với thích nữ thì có gì bất đồng? Chẳng lẽ thẳng nam nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào, đều sẽ lập tức suy xét muốn hay không cùng nàng làm một phát sao? Mập ốm cao thấp, cho dù là giữa nam nữ, cũng có sự phân biệt giữa thích và không thích đi? Cho nên nếu hắn thích nam nhân nào đó, cũng không phải tùy tùy tiện tiện chỉ cần giới tính là nam là được a. Hắn trước kia vẫn luôn cho là vậy a, cũng vẫn luôn là như vậy cho tới giờ a……
Chỉ là, như bây giờ thì tính là gì?
Nguyên bản Ôn Duyên đầu óc thanh tỉnh, hiện tại có thêm chút hỗn độn, đêm qua Tạ Sâm như thế nào hắn không biết, nhưng hắn cũng thật chính là trời gần sáng mới chịu không được mà ngủ, hắn sống lâu đến vậy, vẫn là lần đầu cùng một con trai khác nằm ở khoảng cách gần như thế mà ngủ! Tuy rằng cái gì cũng chưa làm! Nhưng mà……
Ôn Duyên cảm giác mặt mình có hơi nóng, hắn cảm thụ được hô hấp của đối phương trên cổ mình, tiết tấu thực đều, hẳn là còn chưa tỉnh đi, chỉ là mới sáng sớm…… Trong đầu hắn, như thế nào lại có loại ý tưởng này liền không dừng được?!
Ôn Duyên khẩn trương nhấp miệng nhắm mắt, không đợi chính hắn tìm ra manh mối, thứ phía sau kia không biết từ khi nào ngày càng dựa vào hắn như đá, tức thì làm hắn muốn cử động cũng không dám……
Phảng phất toàn bộ không gian trong phòng đều như nhau, Ôn Duyên hô hấp cũng ngừng lại, thứ cứng như đá kia, hắn là nam đương nhiên biết! Chỉ là hiện tại toàn bộ suy nghĩ của hắn đều dồn lên thứ đồ kia, trừ bỏ trong đầu kêu gào tình huống bên ngoài này, mặt khác hắn trong lúc nhất thời cái gì cũng đều nhớ không nổi!
“Tỉnh?”
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm làm Ôn Duyên giật mình một cái! Cảm giác trực quan nhất chính là, lông tơ từ cánh tay đến sau cổ, toàn bộ tựa như chịu đựng gió lạnh, cơ hồ căn căn dựng đứng theo hô hấp của Tạ Sâm mà đong đưa, hiện ra một cảnh tượng vui sướng hướng vinh phồn hoa!
“Ha hả……”
Tiếng cười không áp lực từ phía sau làm Ôn Duyên đột nhiên hoàn hồn, hắn lập tức chống đệm giường ngồi dậy, giây tiếp theo xoay người rời đi, đứng cách đầu giường trái phải ước chừng một thước, cơ hồ là lần đầu tiên, dùng ánh mắt mang theo tức giận nhìn Tạ Sâm.
Tạ Sâm xem xét hắn liếc mắt một cái rồi thôi, ngáp một cái, sau đó dùng loại âm thanh giống như vừa tỉnh ngủ mở miệng nói: “Ngủ ngon sao?”
Ôn Duyên nhìn Tạ Sâm ngồi dậy một chút, không có đáp lời, bởi vì trời mới biết, hắn đột nhiên cảm thấy phía dưới của mình giống như là cũng…… Như vậy? Cơ hồ mỗi nam nhân sáng sớm ngủ dậy đều phải trải qua quá trình tất nhiên này, vừa rồi hắn phản ứng lớn như vậy, có phải hay không hơi……
“Đi rửa mặt đi, bọn họ hẳn là đã tỉnh, gặp Ngô Mộng lấy đồ dùng rửa mặt.”
Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên liên tục gật đầu, hắn có chút xấu hổ mà xoay người kéo cửa, thời khắc muốn bước chân ra, âm thanh Tạ Sâm không lớn không nhỏ mà nói: “Tốt nhất trước đi WC, sau đó mới hẵng tìm nàng.”
Ôn Duyên cắn răng đem cánh cửa không nhẹ không nặng đóng lại, sau đó tận lực mang vẻ mặt nghiêm túc đi từ lối nhỏ ra ngoài, tuy rằng trong lòng không rõ đang chờ đợi cái gì, nhưng nhìn thấy trong đại sảnh ba anh em Hình gia cùng Ngô Mộng hoặc đứng hoặc ngồi, Ôn Duyên vẫn là theo bản năng dùng dư quang nhìn lướt qua phía dưới chính mình.
“Các người tỉnh rồi, ai? Như thế nào lại là cậu ra đâu? A Sâm đâu?”
Ba anh em Hình gia thật ra cũng không sao cả, tất cả mọi người đều là nam, vốn cũng không có gì, nhưng Ôn Duyên thấy Ngô Mộng đều là vẻ mặt thản nhiên cùng chính mình nói chuyện, biểu tình tựa như căn bản không phát hiện lều trại nhỏ bên dưới của mình, tuy rằng nói không nên lời hiện nay trong lòng là cảm giác gì, nhưng Ôn Duyên vẫn là tận lực cười cười, “Hắn mới vừa tỉnh, còn ở phía sau, có thể cho tôi một bộ đồ dùng rửa mặt được không.”
“Nga, tỉnh thì tốt. Chúng ta đã sớm dậy, bởi vì vừa rồi dạo một vòng bên ngoài thấy còn an toàn, nên không tính đánh thức các người. Kia, cầm lấy, đi rửa đi.”
Ôn Duyên tiếp nhận công cụ rửa mặt Ngô Mộng đưa qua, không nhanh không chậm mà hướng buồng vệ sinh đi, sau khi đóng cửa lại, hắn hồi tưởng dặn dò của Tạ Sâm hôm qua trong không gian, lập tức nhấp môi khống chế được xúc động muốn tiến vào không gian một chuyến, thành thành thật thật đi ngoài, thành thành thật thật rửa mặt.
Hắn vô tâm tư đi quản người bên ngoài đang nói cái gì, toàn bộ tâm trí đều lung tung rối loạn treo trên người Tạ Sâm, nếu nói là suy nghĩ về Tạ Sâm, hắn cũng nói không nên lời là nguyên do gì, nhưng loại cảm xúc này nhất định là cùng Tạ Sâm móc nối, trăm phần trăm là cùng Tạ Sâm có quan hệ. Này rốt cuộc là như thế nào thay đổi? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì chính mình, đeo nanh sói thuộc về Tạ Sâm sao?
Ôn Duyên dùng nước rửa kem đánh răng còn sót lại bên miệng mình rồi lại vội vàng lau mặt, sau đó hắn cau mày, đem nanh sói từ trong cổ lấy ra xem. Thời điểm sờ lên thứ này, cảm xúc vẫn giống như hôm qua lạnh lẽo thấu xương, nếu là mùa đông đeo thứ quỷ quái này không phải là thuần túy tìm ngược sao……
“Phanh! Phác phanh!!!!”
Hẳn là từ nhà này cách đến cửa hàng ngũ kim không xa, xảy ra vài tiếng làm mặt đất cơ hồ phát run vang lớn! Cảm nhận được phương hướng thứ kia, Ôn Duyên đầu tiên là ngốc mặc hai giây, sau đó hoàn hồn nhanh tay đem nanh sói bỏ vào trong quần áo, tay trái đẩy cửa buồng nhà vệ sinh, nhìn bên ngoài thấy đám người kia cũng ngơ ngẩn, dưới tình thế cấp bách cơ hồ hô to nói: “Tạ Sâm đâu?! Mau đem người kêu hắn ra đây a!”
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
74 chương
70 chương
38 chương