Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A
Chương 11
Trên đường nghỉ ngơi hai lần, đến thời điểm chạng vạng, con đường đã có chút trở nên rộng lớn. Kỹ thuật điều khiển của Hình Nhị vượt quá dự đoán của mọi người, tuy rằng trên đường có rất nhiều chướng ngại cùng ngăn trở, nhưng hắn vẫn lái xe phi thường vẫn vàng gần như không xóc nảy, có thể do tình thế không lạc quan cho lắm, tư lúc lên xe buổi chiều tới giờ ben trong đều yên tĩnh, suốt quãng đường dài không có ai nói chuyện.
Những người khác không biết, trong lòng Ngô Mộng bỗng dâng lên nỗi sợ khủng hoảng không thể bỏ qua, có thể là bởi vì, nàng không có năng lực công kích đặc thù? Tuy rằng nàng có thể mang theo rất nhiều đồ vật tùy thân, nhưng nếu đến năng lực bảo vệ mình cũng không có, làm sao mà hưởng thụ những thứ kia được?
Cũng chỉ vì Cốc Vân Phi vốn theo chân bọn họ nay lại tách ra! Từ lúc nhìn thấy nữ nhân Điền Tâm kia, nàng đã có loại dự cảm này, bởi vậy thời điểm hai người nói muốn ở cùng một chỗ, nàng không nghĩ đến việc can thiệp. Đến hiện giờ nàng chỉ còn một lựa chọn duy nhất là Tạ Sâm, tuy rằng ngay từ đầu nàng vốn hướng về phía Tạ Sâm nhiều hơn, nhưng Tạ Sâm đối với nàng lại không nóng không lạnh, vốn dĩ nàng còn cảm thấy không cần vội vã, nào ngờ chưa đến nội thành đã loạn thành như vậy, nếu nói tiếp tục như thế……….
“Tạ Sâm, Tạ Sâm?”
Tạ Sâm nghiêng đầu, thấy Ôn Duyên khẽ cau mày nhìn chính mình, “Suy nghĩ cái gì đâu, Hình Nhị kêu cậu nhiều lần rồi kìa.”
Tạ Sâm biểu tình không thay đổi quay đầu nhìn về phía ghế điều khiển, Hình Nhị từ kính chiếu hậu nhìn hai người họ, nói: “Phía trước tang thi sẽ ngày càng nhiều, chúng ta có hai chiếc xe là mục tiêu di động cũng không nhỏ, nếu không tìm được chỗ đỗ lại, tối nay không tốt lắm. Theo tôi thấy chúng ta nên tìm trạm xăng dầu để tiếp thêm xăng, sau đó tôi cùng lão Tam đi thăm dò tình hình một chút, chờ xác định con đường nào đi được, chúng ta lại lên đường?”
Tạ Sâm mặt vô biểu tình im lặng ở phía sau, tựa hồ như đang cân nhắc, tự hỏi, đến khi Hình Nhị định mở miệng khuyên giải tiếp, Tạ Sâm đã nói: “Tốt.”
Hình Nhị cười một tiếng xoay tay lái, mà Ôn Duyên là cười không nổi. Bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy Tạ Sâm có hơi kỳ quái, từ sáng sớm hắn đã thấy có điểm không thích hợp, tuy rằng người này vốn dĩ không nói nhiều, nhưng hai ba lần hắn phát hiện, thời điểm bọn họ nói chuyện, Tạ Sâm hình như đến nghe cũng không nghe. Nhưng Tạ Sâm một ngày trước không phải như thế a, huống hồ khi nãy Hình Nhị kêu hắn nhiều lần như vậy, Tạ Sâm dường như không nghe thấy cũng không có biểu tình gì, trạng thái này cũng quá bất bình thường đi? Nếu gặp phải một đôi tang thi, này thực dễ dàng xảy ra chuyện?
“Tạ Sâm, cậu có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Không muốn để hai người phía trước chú ý, Ôn Duyên hạ thấp giọng nói với Tạ Sâm đang ngẩn người, bề ngoài nhìn vào giống như đang nói chuyện phiếm không có gì quan trọng.
Ngoài dự kiến của Ôn Duyên, giọng nói của hắn vừa mới rơi xuống một giây sau Tạ Sâm đã xoay lại. Bởi vì hắn không muốn để người phía trước chú ý, cho nên đã dịch đến gần bên cạnh Tạ Sâm, hai người gần như là tay dán tay, hơn nữa hắn nghiêng đầu, bởi vậy Tạ Sâm quay đầu lại như thế, hô hấp của hai người, cơ hồ trong một khắc đều cảm nhận được.
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, đầu Ôn Duyên nhất thời nóng lên, vấn đề quay mòng mòng trong đầu khi nãy đều biến mất.
Nhìn Ôn Duyên có chút ngốc lăng, Tạ Sâm hơi rũ rũ hạ mắt, ánh nhìn đảo qua mũi, chop mũi, nhân trung, môi, cằm, xương quai xanh,… của Ôn Duyên. Sau đó trong lúc vô tình liếc đến vòng cổ trên cổ Ôn Duyên, rốt cuộc không di động.
Đó là một cái hoa tai tạo hình trúc tiết làm từ phỉ thúy, tính chất thông thấu lục ý dạt dào, dùng tơ hồng xâu qua, treo ở xương quai xanh hơi hơi đi xuống dưới. Nếu không phải giờ này hai người cách nhau rất gần, hắn có thể từ khe hở cổ áo nhìn thấy, nhưng tình hình bây giờ, hẳn là nhìn không thấy.
Ôn Duyên cảm thấy Tạ Sâm nhìn chằm chằm cổ mình đã lâu, vừa định lên tiếng dò hỏi, đối phương đã chậm rãi nói: “Không có, chỉ là chân có hơi đau.”
Tạ Sâm trả lời không hạ thấp âm lượng, cho nên hai người phía trước đều nghe được. Ôn Duyên trong lúc nhất thời có chút xấu hổ bèn xoay đầu quay trở về! Hắn vốn định nhích về vị trí cũ, chỉ là ngẫm lại làm như vậy quá cố tình, dù sao tất cả mọi người đều là một phần trong đội ngũ, hắn cùng đồng bạn đoàn kết hữu ái cũng là chuyện hết sức bình thường đi?! Nhưng Tạ Sâm thực sự đáng giận! Hắn sao có thể đau chân chứ! Kia rõ ràng là giả bộ a………
“A Sâm chân anh còn đau không? Chờ lát nữa tìm được chỗ nghỉ ngơi em lấy thuốc ra cho anh dùng, sẽ không bị nhiễm trùng đi? Thời điểm này mà chân cẳng bị thương, hậu quả thật nghiêm trọng……..”
Ngô Mộng quan tâm Tạ Sâm, đồng thời ngữ khí mang theo chút oán, Ôn Duyên biết đó là nhằm vào hắn, bất quá hắn không giận Ngô Mộng, bởi vì những gì Ngô Mộng nói đều là thật. Dù Tạ Sâm là bị thương thật hay giả, lúc trước ghé vào người hắn chắn kệ hàng thật sự có phát sinh, chỉ là hắn có bản lĩnh nên không bị thương thôi, nhưng sự tình vẫn là như vậy.
“Tốt tốt, các người ở trong xe chờ, tôi bảo Hình Đại với Vệ Bình ra canh chừng, tôi đi phía trước nhìn xem, con phố phía trước có trạm xăng dầu, không biết tình huống như thế nào.”
Hình Nhị quay đầu hướng Tạ Sâm nói, nhưng Tạ Sâm chỉ rũ mắt, cũng không lập tức phản ứng, trực giác Ôn Duyên mách bảo không phải do Tạ Sâm cố tình muốn vậy, hắn đáy lòng nôn nóng, cũng không nghĩ ra Tạ Sâm rốt cuộc là làm sao, chỉ là không thể người khác nhận ra, bởi vậy chỉ có thể nhanh chân chen vào nói: “Được, chân Tạ Sâm đau nên không muốn nói chuyện, cứ làm theo như anh nói đi.”
Hình Nhị gật gật đầu, “Tốt, vậy lát nữa xong xuôi chúng ta tìm chỗ nào tốt tốt nghỉ chân một chút, vừa lúc bôi thuốc cho hắn, bằng không sẽ càng đau hơn.”
Ôn Duyên nhanh chóng gật gật đầu, Hình Nhị mở cửa xuống xe, hắn chọn địa phương này, đây là một ngã tư có đường giao nhau, hướng nào cũng đều thông thoáng, không chỉ rộng lớn có nhiều lựa chọn tốt, hơn nữa tầm nhìn cũng trống trải, nếu tang thi xuất hiện liền có thể phát hiện trước tiên.
Ngô Mộng vốn định quay đầu lại cùng Tạ Sâm nói nói mấy câu, nhưng nhìn Ôn Duyên mặt vô biểu tình ngồi cạnh bên, nàng hơi nhíu chân mày xong quay lên lại.
Động tác của Ngô Mộng Ôn Duyên đều thấy cả, nhưng lúc này hắn không rảnh giúp người khác, trong lòng hắn đang vội muốn chết, nam chính rốt cuộc là bị gì a?! Trong sách đâu có xuất hiện phản ứng này a? Như thế nào phản ứng lại đột nhiên trở nên trì độn ngu si?
Vấn đề ở chỗ người khác hỏi hắn nhưng hắn lại giống như không nghe thấy gì a! Một lần hai lần miễn cưỡng có thể cho qua đi, nhưng cả ngày hôm nay hắn đều mang trạng thái này a! Cái gì mà ngoạn ý nhi a? Cái này không phải điềm báo lão niên si ngốc đi? Nam chủ thần bí trâu bò chẳng lẽ muốn như vậy liền chết sớm sao? Hắn không cần a!!
Hình Đại, Vệ Bình cùng Phác Tĩnh Nghiên thay phiên canh giữ hai bên sườn xe cho bọn họ, Hình Đại đứng ở bên trái, Vệ Bình và Phác Tĩnh Nghiên đứng ở bên phải, Ngô Mộng xem xét trái phải bên ngoài ba người, cũng không biết nghĩ gì, lập tức mở cửa xe đi xuống.
Ôn Duyên không có tâm tư suy nghĩ xem Ngô Mộng vì cái gì ghét hắn đến thế, thà rằng xuống xe chứ không cùng bọn họ ngồi cùng nhau, hiện tại trong lòng tràn đầy ảo não rốt cuộc Tạ Sâm bị sao vậy, bởi vậy sau khi xác định bản thân nhỏ giọng nói chuyện cùng Tạ Sâm người bên ngoài tuyệt đối không nghe được, hắn cơ hồ là gấp không chờ nổi mà mở miệng nói: “Tạ Sâm? Cậu làm sao vậy? Đừng nói cái gì mà chân đau! Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Ngoài dự kiến của Ôn Duyên, phản ứng của Tạ Sâm lúc này đây lại thực nhanh chóng, đối phương quay đầu nhìn về phía Ôn Duyên, ánh mắt kia thật sâu, Ôn Duyên bị nhìn da đầu đều có chút tê dại, vừa định mở miệng nói, chỉ thấy Tạ Sâm đột nhiên duỗi tay nắm phía sau cổ hắn, động tác này làm Ôn Duyên hoàn toàn ngây dại, xúc cảm lạnh lẽo trên cổ khiến lòng hắn dâng lên một cỗ hàn ý!
Tạ Sâm cứ như vậy kéo cổ Ôn Duyên, hướng đến gần mình, lúc Ôn Duyên đột nhiên giơ tay định đẩy hắn ra, ngón tay Tạ Sâm vừa động, đem tơ hồng giấu ở cổ áo đối phương cầm lên, tay Ôn Duyên đang muốn đẩy đối phương đều cứng lại rồi, chỉ thấy Tạ Sâm chậm rãi cầm lên trúc tiết phỉ thúy, không chút để ý nói: “Từ đâu ra?”
Ôn Duyên yết hầu giật giật, chậm rì rì nuốt nước bọt, hắn vừa rồi không thể hiểu được, còn tưởng rằng Tạ Sâm, cho rằng Tạ Sâm là muốn……
Đột nhiên lắc lắc đầu, Ôn Duyên hít sâu hai cái, cảm giác tâm tình bình phục trở lại, hắn tận lực mở miệng nói: “Lúc còn nhỏ, cha mẹ nuôi thỉnh xin được cho tôi, nghe nói là được cao tăng khai quang qua.” Thấy ánh mắt Tạ Sâm vẫn luôn dừng ở mặt trên, Ôn Duyên có chút khó hiểu nói: “Có vấn đề gì sao?”
Tạ Sâm nhìn hắn một cái, rồi sau đó lại đem ánh mắt trở xuống tới rồi điếu trụy thượng, ánh mắt kia nhất thời hiện lên mang theo hung ác đoạt lấy, lại nhất thời hiện lên mang theo do dự giãy giụa, cứ như vậy qua hồi lâu, ánh mắt hắn mới chậm rãi quay trở về vẻ thâm thúy bình tĩnh, “Đừng cho người khác nhìn đến. Ai muốn cũng không được.” Tạ Sâm dừng một chút, tiếp tục nói: “Bất luận kẻ nào, bao gồm tôi.”
Cách nói này của hắn rất kỳ quái, cái gì mà “bao gồm tôi”? Kỳ thật nếu đối phương thật sự bạo lực cướp đi thứ này, chính mình có năng lực ngăn cản sao? Ôn Duyên có chút khó hiểu mà nhíu mày, rối rắm sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc vẫn là không nhịn được nói: “Chuyện khác cậu không nói, tôi không hỏi. Nhưng mà cậu hôm nay cả ngày đều không thích hợp, rốt cuộc……”
“Thời điểm nghỉ ngơi, tôi sẽ rời các người trong chốc lát.”
Bất thình lình, tin tức như tin dữ, khiến Ôn Duyên mở to hai mắt nhìn, nam chính phải rời bọn họ?!
“Vì cái gì?!”
Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên giật mình cực độ, ánh mắt hắn không chịu khống chế mà dừng lại ở phía trên cặp môi hơi mở ra của Ôn Duyên. Ôn Duyên ngơ ngác nhìn Tạ Sâm một tay vuốt ve cánh môi mình, động tác mềm nhẹ mà thong thả, khiến da đầu hắn tê dại, thời điểm không biết nên đối mặt với cục diện này như thế nào, ngón tay đối phương bỗng dưng dùng sức, hung hăng ấn rồi lại xoa!
Loại động tác xem chừng thô bạo này làm môi Ôn Duyên đau xót, hắn cau mày muốn thối lui, nhưng mà tay Tạ Sâm kiềm chế hắn gắt gao, hắn giương mắt, hung hăng mà trừng mắt nhìn Tạ Sâm liếc mắt một cái, nhưng ai biết nhìn đến lại là ánh mắt nguy hiểm mười phần tràn ngập xâm lược của Tạ Sâm, hàm nghĩa minh bạch chất chứa trong ánh mắt kia, Ôn Duyên cả người rùng mình một cái, vừa động cũng không dám động.
Tạ Sâm không nói gì, hắn chỉ là nhìn Ôn Duyên hơn nữa hơi nhíu mi, cảm thụ được yết hầu đột nhiên dâng lên cảm giác khô nóng, trong lúc nhất thời bên trong thùng xe im lặng, hai người hô hấp đều có chút tăng thêm, Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên kia vì động tác của mình mà có chút co rúm người lại, thật lâu sau sau hắn mới buông tay, rồi sau đó chậm rãi quay lại đầu, mắt nhìn phía trước.
Hai người đều trầm mặc một hồi, Tạ Sâm bình tĩnh mà mở miệng nói: “Có một số việc, nếu lại không rời đi, sẽ không chịu khống chế.”
Ôn Duyên không nói gì, hắn nỗ lực xem nhẹ tiết tấu phù phù kinh hoàng trong lồng ngực, nhìn về phía một bên ngoài cửa sổ, mọi thứ lung tung rối loạn cả lên, quả thực đều lung tung rối loạn…………
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
74 chương
70 chương
38 chương