Hảo Thụ Thừa Song
Chương 99 : Phiên ngoại 1.1
Liễu Mộ Ngôn đã lớn tới chừng này rồi mà vẫn chưa bao giờ coi trọng Kỳ Thiên Hữu, chưa từng nhìn tới hắn ngày nào cả.
Ở trong mắt y, quả thực từ đầu tới chân của Kỳ Thiên Hữu đều tìm không ra được điểm tốt nào cả. Được rồi, có thể là hắn lớn lên rất tráng, người cũng rất anh tuấn, thế nhưng cho dù bề ngoài có tốt đến cỡ nào cũng không phải là địa phương Liễu Mộ Ngôn sẽ nhìn trúng, thôn dân của Kỳ Lân thôn người nào mà không vừa cao vừa tuấn, cho dù Kỳ Thiên Hữu có cường tráng hơn bọn họ thì đã sao, như vậy cũng không có gì nổi trội hơn người cả.
Huống chi, hành động của Kỳ Thiên Hữu lại không chút tương xứng với bề ngoài của hắn, một người có vẻ ngoài phóng khoáng như vậy lại hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ khí chất dương cương nào trong tính cách của hắn cả. Đặc biệt nhất là lúc đối mặt với mình.
Liễu Mộ Ngôn có nghĩ hoài mà cũng không thông, người này cùng lớn lên với y, cũng coi như là thanh mai trúc mã rồi, sao từ nhỏ đến lớn đều không có nửa phần tiến bộ, cứ như là y sẽ ăn thịt người không bằng vậy, vừa nhìn thấy y liền khép nép rụt rè. Y trợn mắt, Kỳ Thiên Hữu liền cúi đầu cười làm lành, y vừa nói đông, đến cả chữ tây Kỳ Thiên Hữu cũng không dám viết ra.
Liễu Mộ Ngôn là một người có nguyên tắc, y sẽ không cảm thấy vĩnh viễn mình sẽ không phạm sai lầm bởi vì Kỳ Thiên Hữu sống không hề có nguyên tắc khi nghĩ mọi lời y nói đều chính là chân lý. Tương phản, y đã khắc sâu ý nghĩ, bởi vì có cái vị Kỳ Thiên Hữu không biết phân biệt này ở bên cạnh nên y phải không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân, để tránh việc bị hắn khiến cho mất đi phương hướng, tự mình bành trướng.
Năm Liễu Mộ Ngôn 17 tuổi đã không còn thích chơi cùng với Kỳ Thiên Hữu nữa. Thân thể của phụ thân y không tốt lắm, y phải sớm tiếp nhận công việc của tế tự, đầu tiên là thường ngày sẽ cực kỳ bận rộn, thứ hai cũng là để cố ý lẩn tránh Kỳ Thiên Hữu, bởi vì y phát hiện, Kỳ Thiên Hữu ngoan ngoãn phục tùng y, phủng y lên đến tận trời, dường như không chỉ bởi vì bản thân y, mà còn bởi vì, hắn có tình cảm trên phương diện khác với y nữa..
Mặc dù ở tại Kỳ Lân thôn nam nam sống cùng một chỗ đã là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhưng y lại cự tuyệt không muốn chung sống với Kỳ Thiên Hữu, làm việc không có chủ kiến, đến cả trưa ăn món gì đều phải để y làm chủ, một nam nhân như vậy y mới không hiếm lạ gì đâu.
Vốn cho rằng quan hệ giữa y và Kỳ Thiên Hữu bất quá chỉ có Kỳ Thiên Hữu cứ quấn lấy y không khác gì thuốc cao bôi trên da chó, còn y nếu thấy phiền liền đánh hắn, không phiền thì coi hắn như không khí không cần quan tâm tới là được, ấy vậy mà phụ thân của y lại để cho bọn họ cùng đi vào trong thành hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.
Bởi vì giống cái trong Kỳ Lân tộc rất thưa thớt, thế nên phụ thân của Liễu Mộ Ngôn vẫn cố hết sức tìm kiếm tộc khác cho kỳ lân *** có khả năng sinh sản ra được hậu đại. Trải qua nhiều lần thử nghiệm, phụ thân của Liễu Mộ Ngôn phát hiện trong nhân loại có một loài người lưỡng tính có thể sinh hạ đời sau cho kỳ lân. Thế nhưng số lượng người song tính lại cực kỳ thưa thớt, muốn gặp được một người khó như tìm kim đáy biển. Nhưng không biết bằng một cách nào đó, lão tế tự lại biết được trong một thành trấn không xa Kỳ Lân thôn có đối tượng mà bọn họ muốn tìm.
Thân thể phụ thân của Liễu Mộ Ngôn đã gần đất xa trời cho nên không có cách nào đi xa được, ông chỉ có thể kêu Liễu Mộ Ngôn đi, lão tế tự biết tuy rằng hài tử này còn trẻ tuổi thế nhưng tính cách lại thành thục ổn trọng, còn có hài tử Kỳ Thiên Hữu kia chở che, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Sau khi dặn dò mọi chuyện xong xuôi rồi, Liễu Mộ Ngôn và Kỳ Thiên Hữu liền lên đường.
So với Liễu Mộ Ngôn cứ gấp rút lên đường không nói được một lời, ngược lại Kỳ Thiên Hữu có vẻ khá là hưng phấn. Bọn họ đều là lần đầu tiên đi xa nhà, tuy rằng Kỳ Thiên Hữu lớn hơn Liễu Mộ Ngôn 3 tuổi nhưng lại không theo kịp sự trưởng thành của y chút nào, dọc theo đường đi cứ nhìn đông rồi lại nhìn tây, gặp cái gì cũng thấy hiếu kỳ.
Một lát sẽ nghe hắn ồn ào: “Mộ Ngôn Mộ Ngôn, ta có hái một đóa hoa, hoa này không có trong Kỳ Lân thôn, đẹp lắm nè, tặng cho ngươi được chứ?”
Một lát sau lại nghe hắn nói: “Mộ Ngôn Mộ Ngôn, đi lâu như vậy có mệt không, có muốn uống miếng nước nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi tiếp không?”
Liễu Mộ Ngôn làm như không nghe thấy, không ngừng thúc ngựa chạy về phía trước, hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định kêu to ở phía sau: “Nếu không để ta biến thân, ngươi cưỡi ta chạy đi, dù sao người khác cũng không nhận ra ta đâu…”
Liễu Mộ Ngôn càng chạy càng nổi gân xanh, cuối cùng thực sự nhịn không được phải bắt lấy hắn đánh cho một trận mới có thể khiến cho cái tên nói nhiều kia im miệng được một chút. Tuy nhiên thôn phụ đi ngang qua lại líu lưỡi: “Sao đệ đệ lại có thể đánh ca ca hắn như vậy được chứ, quá tàn nhẫn quá bạo lực rồi đó!”
Thông tin lão tế tự cung cấp cũng không nhiều, chỉ nói người đó sẽ xuất hiện ở bên cạnh phía Tây Nam của Du Châu, tin tức mơ hồ như thế, sau khi đến Du Châu rồi, Liễu Mộ Ngôn và Kỳ Thiên Hữu bắt đầu đi hỏi thăm từng nhà để tìm người bọn họ muốn gặp.
Ngày đầu tiên tìm kiếm không quá thuận lợi, Kỳ Thiên Hữu ăn vạ nói hắn đi không nổi nữa, lôi kéo Liễu Mộ Ngôn đi vào một tửu lâu chọn một đống đồ ăn, đã vậy còn gọi thêm một vò nữ nhi hồng hảo hạng, nói người là sắt cơm là thép, phải ăn no rồi thì ngày mai mới có sức đi kiếm người được nữa.
Vốn dĩ Liễu Mộ Ngôn dự định mang theo lương khô tùy thân, để bọn họ có thể tùy tiện ăn một chút là được rồi. Cũng không phải đi ra ngoài hưởng lạc, phải sống cho thoải mái mới chịu được, không thôi lại quên mất chính sự nữa thì nguy.
Nhưng cũng không biết Kỳ Thiên Hữu đã học được từ chỗ nào mà lại bày ra bộ dáng hệt như đại gia tài đại khí thô, phân phó tiểu nhị: “Dọn toàn bộ tất cả những món nổi danh trong tiệm ra đây, cuối cùng còn bỏ thêm câu, gia có rất nhiều bạc.”
Quả thực Liễu Mộ Ngôn rất muốn quẳng cái tên không biết mất mặt này xuống từ lầu 2.
Nếu đã gọi nhiều đồ ăn như vậy rồi mà để lãng phí cũng không tốt. Liễu Mộ Ngôn yên lặng ăn cơm, Kỳ Thiên Hữu lại không ngừng ồn ào, một lát nói cái này ăn ngon, một hồi lại nói cái kia mỹ vị, hận không thể gắp mỗi món vào trong bát của y, còn không ngừng dụ y uống rượu nữa.
Liễu Mộ Ngôn không biết rượu là cái gì, nghe Kỳ Thiên Hữu không ngừng khoe khoang rượu này chính là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại, đã vậy hắn còn ngẫu hứng ngâm xướng vài câu thơ mời rượu chẳng biết đã nghe được từ đâu, Liễu Mộ Ngôn không có phòng bị, bất tri bất giác liền uống vào không ít.
Thẳng đến khi đầu óc choáng váng được người nọ thả xuống giường Liễu Mộ Ngôn mới hơi tỉnh táo lại đôi chút, hình như cảm giác này chính là say rượu trong truyền thuyết đi? Tuy rằng đầu có chút choáng nhưng thân thể lại nhẹ bỗng rất thoải mái, nhìn gương mặt Kỳ Thiên Hữu ở trước mắt cũng không đáng ghét như xưa nữa, trái lại y còn cảm thấy có chút khả ái.
“Ta đây là… Đang ở nơi nào?” Y quan sát bốn phía, cảm thấy phi thường xa lạ.
“Đây là khách ***, đêm nay chúng ta sẽ ngủ lại đây.” Kỳ Thiên Hữu phát hiện Liễu Mộ Ngôn không có đẩy hắn ra như mọi hôm nữa, đã vậy còn chịu để cho hắn đựa gần sát vào y, Kỳ Thiên Hữu vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ rượu này đúng là đồ tốt.
“À… Vậy ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.” Liễu Mộ Ngôn thấy bên ngoài đã tối om, nghĩ đến chắc cũng nên đi ngủ rồi, nhưng ngoài dự đoán là Kỳ Thiên Hữu cũng không có rời đi, trái lại còn dựa vào y sát hơn nữa, hắn ghé vào lỗ tai y khẽ thổi khí, nói: “Ta không đi, ta muốn ngủ với ngươi.”
Ngủ chung? Lỗ tai bị thổi khí biến thành màu hồng hồng, bởi vì đang say nên đầu óc của Liễu Mộ Ngôn còn chưa kịp phản ứng xem đang xảy ra chuyện gì, không ngờ y đã bị Kỳ Thiên Hữu đẩy ngã mất rồi.
“Mộ Ngôn, Mộ Ngôn.” Kỳ Thiên Hữu khẽ đè lên người y, ghé vào tai y tiếp tục kêu lên từng tiếng từng tiếng.
Y trừng mắt lên, chẳng biết tại sao lại cảm thấy Kỳ Thiên Hữu gọi mình hết sức dễ nghe, từ khi nào thì thanh âm của hắn lại trở nên trầm thấp gợi cảm như vậy rồi, không ồn ào, không nóng nảy, tựa như trong tên của y bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, nhu tình như nước.
“Mộ Ngôn, ta yêu ngươi.” Đôi môi nóng bỏng của nam nhân hôn lên trán, lông mi, mắt, mũi của y. Hôn đến mức không có chỗ nào không trở nên nóng cháy theo.
Tuy rằng thân thể của Liễu Mộ Ngôn đang vô lực nhưng suy nghĩ vẫn còn đủ thanh tỉnh. Lúc này y cũng không dám khẳng định, rõ ràng mình chán ghét người này như vậy, sao hiện tại lại cho phép hắn đè lên người mình chứ? Nhất định là có chỗ nào không đúng rồi, y nghĩ không ra, ngược lại thân thể và trái tim đều mềm nhũn thành một mảnh.
Y vẫn chưa có suy nghĩ cẩn thận thì môi đã bị nam nhân trên người tóm lấy. Trong chớp mắt trời đất quay cuồng, thiên hôn địa ám.
Cảm giác răng môi quấn quít lấy nhau quá mức tiêu hồn, nhiệt độ nóng bỏng và cảm giác tê dại truyền đến từ môi khiến cho người khác không dám tin tưởng, trằn trọc quấn quít lấy nhau, liếm mút săn sóc chu đáo, y không biết từ khi nào thì mình đã mở khớp hàm ra để cho nam nhân tiến quân thần tốc, chỉ biết là trong miệng y đang bị đầu lưỡi của nam nhân dây dưa đến không ngừng run rẩy, đến cả tiếng rên rỉ chưa bao giờ xuất hiện cũng không tự chủ được mà thoát ra ngoài.
“Mộ Ngôn ngươi thật tốt, thật tốt.” Hình như Kỳ Thiên Hữu đang cực kỳ kích động, thân thể hùng tráng đặt ở trên người của y không ngừng rung động, hắn phát ra thanh âm nghẹn ngào tựa như cự thú, cúi đầu liếm qua cằm, hầu kết của y, liếm đến y ngứa ngáy một mảnh, cũng run rẩy theo sự rung động của hắn.
“Hmm… .” Liễu Mộ Ngôn cảm thấy mình sắp bị hắn ăn sạch, cái loại nuốt chửng hoàn hoàn chỉnh chỉnh tựa như tằm ăn rỗi. Y lắc đầu phản kháng nhưng lại bị Kỳ Thiên Hữu cố định hai cái tay đang dùng sức chống cự lại.
“Mộ Ngôn, ta muốn ngươi.” Liễu Mộ Ngôn xin thề đời này cái tên hỗn đản nhu nhược chưa từng dùng loại khẩu khí ra lệnh cho mình giống thế này bao giờ đâu. Là ai đã dạy hắn nói như vậy? Hay là tại đang ở trên giường? Nhưng không biết tại sao tim lại hoàn toàn mềm nhũn ra. Dường như cái tay vừa mới được thả lỏng ra của y cũng tự có chủ trương của mình, bởi vì nó đã tự động vòng qua cổ của Kỳ Thiên Hữu luôn rồi.
Người mình đã yêu lâu như vậy đang nhu thuận nằm ở dưới thân mình, nhìn mình mị nhãn như tơ, còn nhiệt tình như lửa âm thầm chấp nhận mình xâm chiếm, Kỳ Thiên Hữu cảm thấy cứ như bản thân mình đang nằm mơ vậy.
Đúng vậy, chỉ có trong mơ Mộ Ngôn của hắn mới có thể để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, tựa như giấc mộng mỗi tối của hắn.
Nếu như đang mơ, vậy hắn có làm thế nào thì cũng đâu có sao đâu ha?
Liễu Mộ Ngôn chỉ thấy đôi mắt Kỳ Thiên Hữu tối sầm lại, khí tức nồng đậm của giống đực phả vào mặt y. Chẳng biết từ khi nào mà y phục đã bị cởi ra, rơi tán loạn ở trên mặt đất, cơ thể đang ôm lấy y đầy nóng bỏng, hùng tráng mà hữu lực, chỉ vừa mới chạm tay vào đã có thể đụng đến cơ bắp cứng rắn, da thịt ngăm đen tỏa ra vẻ sáng bóng khỏe mạnh, Liễu Mộ Ngôn cảm thấy cổ họng của mình có hơi khô khan.
Kỳ Thiên Hữu còn khát hơn cả y nữa, không đúng, hắn khát hơn y gấp cả trăm lần, cả nghìn lần luôn nữa kìa! Hắn bắt đầu liếm dọc theo cần cổ non mịn không chút khách khí, tựa như đang thành kính nhấm nháp món ăn tinh xảo ngon miệng nhất trên đời này.
“Hmm…” Liễu Mộ Ngôn đã không ngăn cản được bản thân mình phát ra âm thanh khiến người khác phải mất mặt này nữa, sao hắn có thể liếm lên chỗ đó của mình chứ? Chỗ này của nam nhân có cái gì tốt để liếm đâu? Thế nhưng loại cảm giác tê dại kỳ kỳ quái quái này là thế nào đây? đầu v* của nam nhân cũng sẽ nhạy cảm như vậy sao?
Đáng thương thay cho đầu nhũ chưa bao giờ được người nhấm nháp đang lén lút nở rộ lên ở trong miệng Kỳ Thiên Hữu, dưới ánh nến lóe ra một chút vệt nước *** mỹ, từ bộ dáng khô quắt đã bị nam nhân ngậm đến dựng thẳng, đồng thời sau khi được nam nhân mút liếm cũng chuyển từ mềm mại sang cứng rắn, đến cả màu sắc cũng biến đổi từ màu phấn hồng sang đỏ tươi.
Kỳ Thiên Hữu thích gần chết, không hiểu tại sao giấc mơ hôm nay lại tuyệt vời như vậy, đầu nhũ này còn mẫn cảm và tao lãng hơn bình thường gấp mấy lần. Hắn thực tủy biết vị, vừa mút vừa liếm, thẳng đến khi Liễu Mộ Ngôn ưm ưm cầu xin mới dời sang mục tiêu mới — mông ngọc trơn bóng khả ái.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
50 chương
89 chương
36 chương
7 chương
67 chương