Hảo Thụ Thừa Song
Chương 87 : Có lỗi liền phạt – 2
Liễu Nghi Sinh cảm thấy cái nơi đáng xấu hổ kia đã bắt đầu phát nhiệt, trong lúc giãy dụa, ngón giữa của Kỳ Canh đã đặt vào giữa hoa thần của y, mà vị trí đầu ngón tay chạm vào lại chính là con đường mà hoa lộ phân bố ra ngoài, y có thể cảm nhận được cảm giác ma sát mỏng manh giữa ngón giữa của Kỳ Canh với hạ thể của mình, càng ngày nơi đó càng trơn trượt, chỉ nghĩ thôi cũng biết mình đã không chịu nổi khiêu khích, phân bố ra *** thủy đáng ghét rồi, bên trong đã bắt đầu ngứa ngáy, đến cả thắt lưng đều nhuyễn xuống.
“A, đến cả tiền hí còn chưa có làm, chỗ kia chỉ mới bị ngón tay của Kỳ Canh đụng vào một cái liền đãng thành như vậy, ngươi còn nghĩ là bọn ta đến cường ngươi nữa hay sao?” Kỳ Thạc phi thường chú ý tới lời nói lẫy ban nãy của Liễu Nghi Sinh, một bên trào phúng y, một bên ra hiệu cho Kỳ Canh: “Ngươi chỉ cần chạm chạm vào bên ngoài là được rồi, đừng để không cẩn thận lại bị mút vào, miễn cho Tiểu Liễu Nhi lại có bằng chứng nói hai ta cường y nữa.”
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Kỳ Canh trả lời xong liền bắt đầu xoa nắn hoa thần đang từ từ mị đỏ lên, đầu tiên là ngón trỏ thô ráp cố ý đảo qua hoa đế mẫn cảm đa tình, ba ngón tay còn dư lại tách hoa thần ra, cũng không có tiến vào tiểu động đang chảy nước lênh láng mà lại nhanh chóng vỗ về hoa hạch đang phình to ra vì hưng phấn, cánh hoa mềm mại không gì sánh nổi sao có thể chịu đựng hắn chà đạp như vậy? Mới chỉ sờ vài cái, Liễu Nghi Sinh liền thống khổ kêu rên thành tiếng.
“Tiểu Liễu Nhi, nếu ngươi muốn giả vờ rụt rè thì phải nhịn rên ra tiếng chứ.” Kỳ Thạc đứng ở một bên nhìn đến sắp nổi lửa, thế nhưng hắn còn chưa có trừng phạt vật nhỏ này đủ đâu, vừa mở miệng ra liền nhục nhã, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc: “Chậc chậc, đã sắp chảy nước ướt cả tấm chăn dưới thân rồi, có muốn Kỳ Canh uống sạch tao thủy nhi của ngươi, giúp ngươi tiếp tục đóng giả vật chết không có phản ứng nữa hay không?”
Liễu Nghi Sinh nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu gần chết, y cắn răng muốn khiến cho thân thể đừng phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng tất cả đều là phí công. Hoa đế bị ngón tay xoa nắn đến hoàn toàn phát tao, cảm giác tê dại lan tràn ra khắp cả hạ thể, gần như y đã phải dùng hết khí lực cả người mới có thể ngăn chặn xúc động muốn nâng thắt lưng lên cao để phối hợp với tay của Kỳ Canh, đừng nói chi tới miệng huyệt đã ngứa ngáy đến mức chịu không nổi, nó không ngừng mấp máy cứ như mời gọi các nam nhân đến xâm phạm mình.
“Hmm… Cút… Không muốn…” Rõ ràng là muốn kiên quyết cự tuyệt nhưng lúc kêu thành tiếng lại hữu khí vô lực căn bản là không có chút tác dụng nào.
Tuyệt đối không thể để cho Kỳ Canh liếm y được, chỉ cần đầu lưỡi của hai người bọn họ nhẹ nhàng tách cái nơi không biết xấu hổ kia ra, nhất định mình sẽ thần phục để mặc cho bọn họ đùa bỡn mình.
Thế nhưng ngón tay đáng ghét kia lại dẫn không ít xuân thủy đi ra, mỗi lần trào ra một cổ *** thủy phía dưới liền trướng đến phát đau, trong huyệt cứ như có hàng ngàn con kiến cắn vào nội bích của y, ngứa đến mức y hận không thể kêu nam nhân hảo hảo quấy mị thịt không an phận kia, giúp y hóa giải cái loại khó chịu toàn tâm thực cốt này một chút là đủ rồi.
“Hmm… Ưm… Không…” Trong miệng còn đang phản kháng, thắt lưng đã không nhịn được mà nâng lên muốn mút lấy ngón tay của Kỳ Canh vào trong. Chỉ đi vào một chút thôi, chỉ cần được an ủi một chút thôi liền có thể khôi phục lại bình thường mà không cần cầu xin bọn họ nữa rồi.
Kỳ Canh đè lên thân thể đã sắp biến thành màu đỏ của bảo bối xuống dưới thân, tự nhiên biết phản ứng của y là có nghĩa gì, có thể thấy y lãng thành như vậy chứng tỏ là đã khát vọng nguy rồi, nhưng mở miệng ra lại cứ nói không, chọc cho người khác phải phát điên lên.
Hắn không chịu thỏa mãn cho Liễu Nghi Sinh, rút tay ra khỏi hạ thể ướt lênh láng của y, trong lòng căm giận, não nóng lên, đánh bốp bốp vào cái nơi nhuyễn nộn ở bên dưới.
Chỗ kia của Liễu Nghi Sinh từng bị hai người đùa bỡn trăm phương ngàn kế nhưng đã bao giờ bị bọn họ đánh qua như vậy đâu, lúc bàn tay đánh lên hoa thần phát ra tiếng vang dội, lúc rời đi, bàn tay đã dính đầy nước, hơn nữa còn có thể kéo ra một sợi tơ *** mỹ.
Kỳ thực chỗ kia cũng không có bị đánh quá đau, nhưng lại còn đáng xấu hổ hơn khi bị đánh vào mông nữa, cảm giác xấu hổ vô cùng ập tới cứ như cơn lũ ăn mòn tất cả lý trí của Liễu Nghi Sinh, trong chớp mắt thân thể y ửng đỏ lên, lại nhịn không được cảm giác tê dại dưới hạ thân, y khóc lớn lên, điên cuồng giãy dụa cái mông tránh thoát khỏi bàn tay của Kỳ Canh.
Kỳ Canh đánh bộp bộp mấy chục cái, căn bản là Liễu Nghi Sinh không có cách nào trốn thoát, hoa thần đáng thương bị đánh đến đỏ bừng nương theo tiết tấu vỗ vào của hắn mà run rẩy cứ như nụ hoa trong gió, đến cả cặp đùi đang tách xa nhau cũng run rẩy không bến bờ, Kỳ Canh đánh đến đỏ bừng mắt, nghe y nức nở mang theo dục vọng ở bên trong, liền đánh mạnh vào hoa đế đã sung huyết kia.
“A…” Khoái cảm cao ngất không bình thường đã đánh sâu vào Liễu Nghi Sinh khiến cho đầu óc y trở nên trống rỗng, chỉ thấy y thét cao một tiếng rồi thắt lưng mềm nhũn ra, tê liệt ngã xuống giường khẽ run rẩy, mà Kỳ Canh đang cúi xuống hạ thân y đã bị dòng nước chảy xiết trào ra từ tiểu huyệt của y kích thích.
Đừng nói là Kỳ Canh, Kỳ Thạc đứng ở bên cạnh cũng đã trợn mắt lên luôn rồi. Tao bảo bối của bọn họ, có mạnh miệng hơn nữa thì sao nào? Bị nam nhân đánh vào chỗ kia mà lại có thể đánh đến cao trào, Kỳ Thạc vừa yêu vừa hận phản ứng của y, hạ thân trướng đến khó chịu, không đảm đương nổi vai trò của khách xem nữa, thở hổn hển xé y phục ra sau đó cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Liễu Nghi Sinh nhắm mắt lại khẽ rên thành tiếng, chỉ cảm thấy thoải mái tựa như toàn thân đang rong chơi giữa những đám mây đến bất khả tư nghị, hoàn toàn không còn khí lực đi suy nghĩ những chuyện khác nữa.
Hai huynh đệ thấy y đã nhũn thành như vậy, bị xuân thủy y bắn ra quấy đến mức cổ họng căng thẳng, thèm ăn muốn chết. Thế là cả hai đều lưu luyến ở giữa hai chân của y, một người kẹp lấy một chân, bắt đầu tinh tế gặm cắn từ bắp đùi nhạy cảm, chậm rãi tiếp cận đến nguồn suối, một người chiếm lấy mật thần, hung hăng mút vào trong miệng.
“Hmm…” Liễu Nghi Sinh vừa mới trải qua cực hạn nào chống cự lại nổi sự chăm sóc của bọn họ, y sợ hãi muốn tránh ra, nhưng tay vẫn còn bị cột lại, thắt lưng thì đang bủn rủn, nhất thời cũng quên mất mình và hai người kia đang giận nhau, bất đắc dĩ mở miệng cầu xin: “Hmm đừng liếm… Khó chịu…”
Âm tinh của thư thú có lực hấp dẫn cực kỳ trí mạng với kỳ lân, căn bản là Kỳ Thạc Kỳ Canh cũng không có để ý tới y, nuốt vào từng ngụm lớn âm tinh y vừa mới bắn ra, không những vậy còn sợ chưa đủ, miệng cứ ngậm lấy hoa thần của y, đầu lưỡi đã tiến sâu vào trong huyệt, đầu lưỡi hai người cùng tách hoa bích ra, mút lấy mật nước đang không ngừng cuộn trào ra ngoài.
Đây quả thực là muốn mạng Liễu Nghi Sinh mà, y thấy mình có phản kháng cầu xin cỡ nào cũng không có tác dụng, ngọc hành còn chưa bắn ra dương tinh đang vểnh cao, chỉ cần cúi đầu liền có thể nhìn thấy hai người đang chúi đầu vào hạ thể y đùa bỡn, bởi vì có sự xuất hiện của đầu lưỡi nên thư huyệt cũng không có khó chịu như vừa rồi nữa, thế nhưng vật tượng trưng cho nam tính lại khó chịu đến mức không ngừng trướng đau.
Y chịu không nổi cái loại dằn vặt sảng khoái chỉ có ở bên dưới này, vừa nâng hạ thể của mình tiến sát vào miệng hai người tựa như hiến tế, vừa lãng kêu: “Ô a… Ca, cũng sờ sờ phía trước của ta… Phía trước cũng muốn thoải mái… Hmm ưm…”
Rốt cuộc Kỳ Thạc Kỳ Canh cũng đã ăn no, nghe y lắp bắp khẩn cầu, tâm tư cũng có hơi mềm nhũn ra. Kỳ Canh còn chưa có thương lượng với Kỳ Thạc, không nhịn được rời khỏi hoa huy*t của y trước, xoa xoa vật nhỏ đang đòi thoải mái hỏi: “Muốn thoải mái như thế nào đây? Cũng giúp ngươi ngậm ngậm lấy chỗ này được không?”
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
50 chương
89 chương
36 chương
7 chương
67 chương