Hảo Thụ Thừa Song
Chương 34 : Trung khuyển khó làm
Bị lạnh lùng chừng mấy ngày, hiện tại hình dung Kỳ Thạc Kỳ Canh bằng câu sống một ngày đều bằng một năm cũng không quá đáng, sau khi nhận được lệnh triệu hoán bọn họ liền mừng rỡ đến mức sắp có thể bay lên trời luôn rồi. Quả thực là mấy ngày nay hai người đã ăn không ít khổ, sống chừng hai mươi năm trời, sẽ không có một khắc nào so được với chuyện Tiểu Liễu Nhi không thèm để ý tới bọn họ sau khi hai người phải gánh tội oan đâu.
Tiểu Liễu Nhi ba nói năm sai, không cho phép bọn họ xuất hiện ở trước mặt của y. Ban ngày quả thực là hai người không dám xuất hiện, thế nhưng đến buổi tối dù làm thế nào cũng không nhẫn nại được, may mà tế tự đại nhân cũng mở một con nhắm một con mắt, bọn họ có thể nhân thời điểm Tiểu Liễu Nhi ngủ say mà len lén tiến vào phòng của y, nín thở tập trung quan sát, nhiêu đó cũng đã là một sự thỏa mãn lớn lao rồi.
Nhưng lúc chưa thấy người còn không tính, hiện tại đã được thấy tận mắt, sau khi Tiểu Liễu Nhi mang thai thì rõ ràng thân hình đã gầy hơn không ít, thấy cảnh cằm nhỏ biến nhọn giống như là có ai đó dùng lực đâm vào tim của bọn họ, tuyệt đối khiến hai người đau lòng đến muốn chết muốn sống, hận không thể hướng về phía ánh trăng tru lên vài tiếng, ôm y vào trong ngực hảo hảo bảo bối bảo bối, thẳng đến khi bù đắp lại đủ mấy miếng thịt đã đánh mất mới thôi.
Thấy được, sờ không được, đau lòng gần chết, nhưng ngay cả hôn lên trán một cái cũng không thể làm, rất sợ sẽ đánh thức Tiểu Liễu Nhi. Dưới cái loại tra tấn này, hai người ca ca chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới đất nhìn vẻ mặt ngủ say của tâm can bảo bối, vừa nhìn chính là cả một đêm. Lòng của bọn họ đều bị Tiểu Liễu Nhi nắm chặt, chỉ cần chân mày của Tiểu Liễu Nhi nhíu lại, tim của bọn họ liền bắt đầu đau đớn, Tiểu Liễu Nhi mộng đẹp nở nụ cười ngọt ngào, bọn họ cũng sẽ vui vẻ giống như được ăn mật đường. Vừa nhìn liền thẳng đến khi trời gần sáng mới bằng lòng rời đi, tối hôm sau lại kiên trì đến báo danh, dường như cái gì cũng không dám hi vọng, chỉ cần có thể nhìn y một cái là tốt rồi.
Lần này được triệu kiến, mặc dù Tiểu Liễu Nhi có nói, không phải là muốn tha thứ cho bọn họ, chỉ là vì tế tự đại nhân quá bận rộn, để cho hai người đến hầu hạ y, nhưng như vậy cũng đã đủ khiến cho bọn họ vui đến sắp hỏng rồi, không nói hai lời liền chạy sang chỗ của người trong lòng, nghe nói y ăn uống không được tốt, còn đặc biệt mang theo bánh hoa quế do phụ thân làm riêng cho y.
Liễu Nghi Sinh còn đang thai nghén, hôm qua suy nghĩ minh bạch muốn cho hai huynh đệ đến làm trâu làm ngựa, sáng nay khẩu vị ăn uống đều biến tốt hơn, còn ăn được cả một bát cháo. Nào ngờ dường như tiểu gia khỏa này không định để y sống dễ chịu, vừa mới ăn cháo vào xong nó liền khuấy đảo ở trong bụng, y ôm lấy ống nhổ nôn đến rối tinh rối mù.
“Tiểu Liễu Nhi, sao lại nôn ra rồi!” Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ thấy y phản ứng mãnh liệt như thế, trong lòng liền kinh hãi, Kỳ Canh xông lên giúp y vỗ lưng thuận khí, Kỳ Thạc đi lấy chút nước đưa y súc miệng.
Sau khi Liễu Nghi Sinh nôn xong thì đã có chút thoải mái hơn, thấy hai huynh đệ người đã khiến y phải nôn thành như vậy, lập tức liền trào lên sự phẫn nộ. Chỉ thấy đôi mắt phượng của y trừng lên, khôi phục chút khí lực giãy ra khỏi cái ôm của Kỳ Canh sau đó liền mắng: “Thấy ta nôn thành như vậy có phải là các ngươi rất đắc ý hay không?”
Đây thuần túy chỉ là bịa đặt, rảnh rỗi đi gây sự. Hai huynh đệ thương y như tính mệnh nếu như có thể thay y chịu tội, tuyệt đối là nghĩa bất dung từ, cho nên như thế nào lại có thể đắc ý vì nỗi thống khổ của y được đây?
Cánh tay đang ôm Liễu Nghi Sinh của Kỳ Canh bị y hất ra, thế nhưng hắn lại không dám cứng rắn ôm vào, chỉ có thể thu hồi mà lúng túng vò đầu.
Kỳ Thạc đang ngồi chồm hổm dưới đất đút nước cho y cười khổ nói: “Ngươi nghĩ đi nơi nào vậy, nhìn ngươi chịu tội, chúng ta chỉ hận không thể nôn thay ngươi, nhìn ngươi biến gầy, chúng ta liền hận không thể lóc thịt trên người ra đắp vào cho ngươi đâu. Cho nên ở đâu mà đắc ý đây?”
Lời Kỳ Thạc nói rất êm tai, vẻ mặt Liễu Nghi Sinh có hơi bớt giận, thế nhưng ngoài miệng vẫn là không chịu buông tha mà nói: “Hừ, còn không phải là do lỗi của các ngươi.”
“Đúng đúng, đều là của lỗi của chúng ta, nếu Tiểu Liễu Nhi muốn giết muốn quả (róc xương lóc thịt), chúng ta ngay cả một câu oán hận cũng không dám nói.” Kỳ Canh vội vàng bày tỏ lòng trung thành, hắn không thể nói được như Kỳ Thạc, nhưng sự chân thành tha thiết trong lời nói lại không thể khiến Liễu Nghi Sinh nghi ngờ.
Dường như đã có hơi mềm lòng rồi. Nhưng nhận thua chỉ vì mấy câu nói công phu của hai người bại hoại này thì chẳng phải là quá mất mặt hay sao? Liễu Nghi Sinh mím môi nói: “Ta đói bụng, cho ta thứ gì đó mà ăn vào sẽ không nôn đấy.”
Lời này gãi đúng chỗ ngứa. Kỳ Canh lập tức lấy ra bánh hoa quế do Kỳ Thiên Hữu làm, cẩn thận chia làm vài khối nhỏ, giống như hiến vật quý mà cười ngây ngô đưa đến trước mặt Liễu Nghi Sinh nói: “Bảo bối Tiểu Liễu Nhi, ca đút ngươi có được hay không, khi còn bé ngươi cứ để Kỳ Thạc đút ngươi, ta rất là ghen tỵ.”
“Tiểu Liễu Nhi ăn chút đi, bây giờ không phải là mùa hoa quế, phụ thân đã phải đi đến một nơi rất xa để tìm được chút hoa quế này, người biết ngươi thích ăn, đêm qua đã thức cả đêm để làm đó.” Kỳ Thạc ở bên cạnh cổ vũ, nếu như hiện tại dỗ được vợ, sau này phụ tử ba người cũng không cần đáng thương đến mức ai cũng không có biện pháp ngủ ngon giấc nữa rồi.
Bánh hoa quế trong suốt óng ánh, hương thơm xộc vào mũi, mùi vị giống như đúc cái hương vị mà khi còn bé chính mình từng nếm qua, đột nhiên mũi của Liễu Nghi Sinh có chút chua xót, mặc kệ hai huynh đệ này có hỗn đản ra sao, từ nhỏ đến lớn Kỳ bá bá vẫn đối đãi với mình cực tốt. Hiện tại hoa quế khó tìm, nghĩ đến liền biết muốn tìm được cũng thập phần khổ cực rồi, phần tâm ý này không thể uổng phí được. Y hé miệng nhu thuận ngậm lấy khối bánh hoa quế được Kỳ Canh đặt ở bên miệng, hương vị ngọt ngào thơm ngon hòa tan ở trong miệng, sau đó thấm vào cả tâm can, ngay cả cảm giác nôn mửa giống như đều đã tan thành mây khói rồi.
Thế là y cũng không làm ra vẻ nữa, há mồm liền nói với Kỳ Canh: “Còn muốn.”
Đây là nói muốn bánh hoa quế, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên một cái, đầu lưỡi phấn nộn, biểu tình đòi ăn thực đáng yêu, tâm của hai huynh đệ cũng theo đó mà nhuyễn ra. Kỳ Canh không ngừng vội vàng đưa lên tiếp một khối, cứ uy từng khối như thế, rất nhanh thì một giỏ bánh hoa quế nhỏ đã trở nên trống rỗng.
“Ha ha, phụ thân kêu chúng ta đến đây nhận lỗi với người, hoa quế rất khó tìm, hắn cũng liền tự đi hái. Lần tới khi đến mùa hoa nở, sẽ làm cho ngươi ăn nhiều hơn một chút.” Kỳ Thạc vừa sắp xếp lại giỏ xách vừa giải thích.
“Không cần khiến Kỳ bá bá phải khổ cực.” Liễu Nghi Sinh quay đầu lại không muốn nhìn vào ánh mắt ẩn tình đưa tình của nam nhân.
“Sao lại còn gọi là Kỳ bá bá, không phải ngày ấy đã đổi giọng gọi phụ thân rồi sao?” Kỳ Canh không đầu óc, sau khi thốt ra lời này, Kỳ Thạc liền biết không ổn.
Quả nhiên vừa nhắc tới ngày ấy, sắc mặt của Liễu Nghi Sinh vừa mới trở nên dễ nhìn một chút nay lại lập tức xụ xuống. Hai người bọn họ còn mặt mũi nhắc tới chuyện ngày ấy? Thực sự là ngay cả thời gian tốt đẹp trong một nén nhang cũng không giữ nổi mà!
Liễu Nghi Sinh thụi một cái vào Kỳ Canh đang dựa sát bên cạnh, sau đó liền ngã xuống giường: “Ta muốn ngủ trưa, hai ngươi cút đi.”
“Không phải là mới vừa dậy không bao lâu hay sao?” Hai huynh đệ không ngừng kêu khổ, mới nhìn thấy người chưa được bao lâu, chỉ nói có mấy câu a, ngay cả bàn tay nhỏ bé còn chưa từng được vuốt ve nha. Tuy rằng sau khi Tiểu Liễu Nhi mang thai bọn họ đều nắm chắc thời gian ngủ của y, nhưng còn chưa tới giờ thìn, chưa trưa mà đi ngủ không phải là ngủ có chút nhiều hay sao.
“Sao vậy? Có ý kiến?” Liễu Nghi Sinh cũng lười nói nhảm với bọn họ, chân mày dựng lên lạnh nhạt nói.
“Không có không có, Tiểu Liễu Nhi thích ngủ bao lâu thì cứ ngủ bấy lâu.” Kỳ Thạc dỗ dành nói.
“Tiểu Liễu Nhi ngủ có nóng hay không, để ta ở bên cạnh quạt cho ngươi đi!” Kỳ Canh liều mạng nghĩ ra lý do để có thể khỏi phải rời đi, ngây ngốc ở trong phòng của Tiểu Liễu Nhi, ngửi được hương vị của y cũng đã là chuyện tốt đẹp rồi!
Đã đến tám tháng âm lịch, đắp một tấm mền còn ngại lạnh thì làm gì cần tới quạt gió chứ. Liễu Nghi Sinh liếc mắt không thèm nói, quyết định không để ý tới hai cái tên ngu ngốc này, bọn họ thích nhìn thì cứ để cho bọn họ nhìn, dù sao thì hai người cũng đã nhìn vài buổi tối rồi, cũng không thấy mình thiếu đi khối thịt nào.
Liễu Nghi Sinh xoay lưng về phía bọn họ, đã nhiều ngày rồi chưa từng cảm nhận được loại cảm giác thỏa mãn này, vừa ấm áp lại vừa an tâm, rất đương nhiên là chỉ sau một chút y liền tiến vào giấc ngủ ngọt ngào.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
50 chương
89 chương
36 chương
7 chương
67 chương