Hảo Thụ Thừa Song
Chương 2 : Trúc mã hảo hữu
Từ nhỏ Liễu Nghi Sinh đã cảm thấy phụ thân tế tự cao quý vô song đối với mình một chút cũng không tốt, tính tình của người rất lãnh đạm, đối với y lại nghiêm khắc, khi y còn rất nhỏ đã để cho y đi học cái này cái kia, cho tới bây giờ khi mình học giỏi cũng chừa từng khen ngợi qua, học không tốt một chút tránh không được sẽ bị phạt, giống như lần này vậy, bất quá y chỉ là vô ý làm vỡ hộp đựng bọ chế dược của phụ thân mà thôi, thế mà liền bị phụ thân phạt đứng chép gia quy, không chép đủ hai mươi lần liền không cho phép quay về ăn cơm chiều.
Y ủy ủy khuất khuất bĩu môi, không phải chỉ để xổng mất mấy con bọ thôi sao, để y đi bắt về lần nữa là được rồi, cho y thời gian một nén nhang liền có thể khôi phục nguyên trạng, vì sao phải phạt y đứng chép gia quy cơ chứ, ai cũng biết y hận nhất chính là viết chữ, mỗi lần làm bài trên lớp đều là hai huynh đệ làm giúp y, huống chi lần này còn muốn chép hai mươi lần, trực tiếp phạt y ra ngoài phơi nắng chết còn sướng hơn.
Mắt thấy thái dương đều đã xuống núi, bụng không tự chủ được mà bắt đầu kháng nghị, sớm biết như vậy buổi trưa đã ăn nhiều hơn chút rồi, hiện tại vừa đói lại vừa mệt, hơn thế còn không thể ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng không thể ăn tối, trên đời này nhất định không có người nào so với mình càng đáng thương hơn nữa đâu.
Thật là nhớ món bánh hoa quế do tộc trưởng Kỳ bá bá làm, mùi hương hoa quế thơm ngát động lòng người kết hợp với thạch trong suốt như thủy tinh, trơn trơn hút một cái liền trượt thẳng vào trong miệng, vừa thơm vừa ngọt lại không ngán, đó là món điểm tâm mà y thích nhất, mỗi lần đi tìm Kỳ Thạc Kỳ Canh chơi cùng, Kỳ bá bá sẽ làm cho y thật nhiều, lần nào cũng khiến y ăn không hết, đồng thời còn mang cho mấy khối cho phụ thân nữa.
Chỉ là mỗi lần phụ thân đều lãnh đạm ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt qua một cái, chỉ nói mình không thích ăn ngọt, do đó đều để lại cho y.
Có bánh hoa quế ăn đương nhiên là rất tốt, nhưng phụ thân không thể ăn đến một mảnh tâm ý của Kỳ bá bá, y vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu như phụ thân chịu ăn thử một ngụm thôi nhất định cũng sẽ thích nó. Một món ngon như bánh hoa quế, có ai sẽ không thích cho được chứ?
Từ nhỏ có đôi khi Liễu Nghi Sinh rất hâm mộ huynh đệ Kỳ gia, bọn họ có một phụ thân tốt nhất trên thế giới, tộc trưởng Kỳ bá bá thân cao tướng lớn, nhìn qua cường tráng giống như một ngọn núi, hơn nữa thái độ làm người lại phóng khoáng hiền lành, yêu thích hài tử, sẽ luôn làm đồ ngon cho bọn y, dẫn bọn y ra thôn vào thành ngoạn, đâu như phụ thân của y không hiểu nhân tình, còn không cho y đi theo ra thôn ngoạn nữa chứ.
“Tiểu Liễu Nhi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Liễu Nghi Sinh thấy một đôi song bào thai tướng mạo giống nhau như đúc, chỉ là màu tóc có chút bất đồng đang đi tới, cặp mắt liền tỏa sáng, hướng về phía một người cao hơn y một cái đầu trong hai người bọn họ liền phi người nhào qua, đó là một thiếu niên với mái tóc dài màu đen tuấn lãng, ôm đầy cõi lòng chờ mong, vừa cọ vừa làm nũng nói: “Kỳ Thạc! Ta hảo đói hảo đói! Muốn ăn bánh hoa quế!”
Kỳ Thạc tuấn lãng ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu niên, sờ sờ đầu của y ôn nhu cười nói: “Chính là đến thăm ngươi có đói bụng không nè, mang theo cho ngươi chút điểm tâm đây.”
“Bánh hoa quế cũng không ở chỗ của Kỳ Thạc đâu!” Thiếu niên với mái tóc dài màu nâu đứng ở bên cạnh mất hứng, hăm hở cầm lấy cái rổ trong tay đung đưa trước mũi Liễu Nghi Sinh, có chút ăn giấm nói.
“Kỳ Canh nhanh giao bánh hoa quế ra đây, sau đó đi chép gia quy giúp ta!” Liễu Nghi Sinh nhảy khỏi lòng Kỳ Thạc, chống nạnh quay về phía thiếu niên tóc nâu vênh mặt hất hàm sai khiến, “Phải chép cho giống nhau đó, nếu như để phụ thân ta phát hiện, ta liền thả tiểu trùng vào quần của ngươi!”
Liễu Nghi Sinh lớn lên tinh xảo xinh xắn, vẫn chưa tới thời kỳ đổi giọng nên thanh âm càng thêm nhuyễn nộn, cách nói bá đạo nhưng một chút cũng không khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm, trái lại là có chút xinh đẹp, bộ dáng mày liễu dựng thẳng càng làm cho người khác cảm thấy đáng yêu. Kỳ Thạc cầm lấy cái rổ trong tay đệ đệ qua nháy mắt với hắn, ám chỉ hắn đừng oán trách việc phải chép gia quy.
“Tại sao lại là ta, mỗi lần đau khổ mệt mỏi đều là ta phải gánh chịu!” Kỳ Canh sờ mũi một cái, bất mãn lẩm bẩm, lại tự động tự giác cầm lấy giấy bút ở một bên, phi thường thuần thục đổi thành tư thế cầm bút tay trái, rồng bay phượng múa viết.
Kỳ Canh chính là Liễu Nghi Sinh ngự dụng sao chép gia quy, gia quy của Liễu gia, trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn chép không tới một nghìn lần ít nhất cũng có mấy trăm, đơn giản là đọc thuộc làu làu, có thể so với Liễu Nghi Sinh còn rành hơn. Hắn một chút cũng không lo lắng tay trái viết chữ sẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vì chữ của Liễu Nghi Sinh, so với tay trái hắn viết ra không sai biệt lắm, cho dù có là tế tự đại nhân cũng chưa chắc có thể phát hiện ra được.
Bên này Kỳ Canh đáng thương phải đi làm cu li, bên kia Liễu Nghi Sinh đang phơi nắng chiều, dựa lên người Kỳ Thạc, ăn bánh hoa quế do hắn đút tới.
Thân thể thiếu niên như không xương tựa vào người Kỳ Thạc, ngay cả ăn bánh hoa quế đều lười, tùy tiện để Kỳ Thạc tách bánh hoa quế thành từng khối từng khối, mỗi lần sẽ đưa một khối vào trong miệng, còn chưa có nuốt xuống hết một khối liền há mồm chờ khối tiếp theo.
“Đều là của ngươi, ăn chậm một chút. Ngươi nói thử xem đã làm sai chuyện gì mà khiến tế tự đại nhân phạt ngươi?” Kỳ Thạc cười hỏi, một bên trên tay càng không ngừng tách bánh, thấy y ăn có chút ngán liền đưa nước lên, quả nhiên là ôn nhu săn sóc đến nguy rồi.
“Hmm.” Cuối cùng cũng Liễu Nghi Sinh nuốt hết bánh hoa quế trong miệng, uống một hớp hắng giọng một cái, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn oán giận nói: “Có lẽ là tâm tình phụ thân không tốt, ta bất quá chỉ làm hỏng cái hộp của người, hai tiểu bọ cánh cứng liền bay ra ngoài. Thế nhưng người lại dùng cách xử phạt thể xác để trừng phạt ta, Kỳ Thạc ngươi nói ta có phải là do phụ thân nhặt được hay không, người đối với ta cũng không tốt như Kỳ bá bá vậy.”
“Có phải là bọ cánh cứng màu đỏ không? Ha ha đáng đời ngươi bị phạt là phải rồi a Tiểu Liễu Nhi ngu ngốc.” Kỳ Canh đang ở bên kia chép gia quy nghe được chân tướng câu chuyện, trắng trợn cười nhạo Liễu Nghi Sinh.
“Hừ có ngươi mới đáng đời đó!” Liễu Nghi Sinh tùy tay cầm lấy một cục đá nhỏ chọi về phía Kỳ Canh đang hả hê, may mà Kỳ Canh kịp tránh đi, nếu không thì cái mũi đã phải chịu hậu quả nặng nề rồi.
“Kỳ Canh nói không sai, ta từng nghe phụ thân nói về bọ cánh cứng màu đỏ, là do tế tự đại nhân ở trong núi hơn một tháng giăng bẫy mới tóm được một đôi đang ở ***, ngươi đập một cái, toàn bộ tâm huyết của người đều trở nên uổng phí, lần tới còn không biết đến khi nào mới có cơ duyên gặp lại, ngươi nói tế tự đại nhân phạt ngươi chép gia quy có phải là rất nhẹ rồi hay không?” Kỳ Thạc kéo lấy Liễu Nghi Sinh ôm vào trong lòng, yêu thương thổi thổi lên cái mũi nho nhỏ của y.
“Giao phối là cái gì? Rất khó tìm sao?” Liễu Nghi Sinh mở to đôi mắt long lanh ngập nước, mang theo vẻ mặt không hiểu nhìn Kỳ Thạc.
“Giao phối là. . . Là chuyện sau này ngươi trưởng thành rồi sẽ rõ. Một lát cầm lấy gia quy đã chép hảo về đưa cho tế tự đại nhân còn có xin lỗi nữa, biết chưa?” Kỳ Thạc mất tự nhiên nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, hắn và Kỳ Canh chỉ mới đến tuổi vị thành niên, độ tuổi thiếu niên của kỳ lân so với con người có lâu hơn một chút, ít nhất đến 20 tuổi mới có thể ***, bởi vì bản năng nên so với bạn cùng chăng lứa bọn họ sẽ hiểu rõ chuyện người lớn hơn đôi chút, nhưng nếu phải đàm luận, vẫn sẽ có chút không biết làm sao, huống chi đây còn là phải giải thích cho một thiếu niên chỉ có 12 tuổi.
“À, vậy sau này khi ta lớn lên cũng sẽ *** sao?” Không biết vì sao Liễu Nghi Sinh lại cảm thấy phi thường hưng phấn với cái từ ngữ mới mẻ này, quay đầu lại kiên nhẫn hỏi tiếp.
“Phốc.” Kỳ Canh sẽ không có chừng mực như Kỳ Thạc, nghe thấy vấn đề này, nhịn không được liền chen miệng nói: “Ngươi điêu ngoa bá đạo như vậy một chút đều không làm cho người khác yêu thích, mới sẽ không có người nguyện ý *** với ngươi đâu!”
“Hừ ngươi nói bậy!” Liễu Nghi Sinh bị Kỳ Canh đả kích như vậy, trong lòng không phục, ở trong ngực Kỳ Thạc cọ tới cọ lui nói: “Kỳ Thạc ca ca ngươi nguyện ý *** với ta sao?”
Kỳ Thạc chỉ cảm thấy cả đầu đều là mồ hôi, thiếu niên mang theo vẻ mặt đơn thuần mong đợi nhìn hắn, chỉ có thể kiên trì lung tung đáp vài tiếng, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn đệ đệ không đáng tin cậy kia, chỉ hy vọng Tiểu Liễu Nhi sẽ sớm quên cái chuyện *** này, bọn họ còn chưa tới tuổi thành niên, lỡ như bị tế tự đại nhân nghe được bọn họ dạy Tiểu Liễu Nhi loại chuyện của người lớn này, chắc chắn hai huynh đệ bọn họ còn có Tiểu Liễu Nhi sẽ bị đập cho một trận ra trò.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
22 chương
14 chương
15 chương
45 chương
26 chương
19 chương