Hảo Thụ Thừa Song
Chương 110 : Phiên ngoại 4.1
Cho dù A Thổ có nghĩ nát óc cũng không ra, trên đời này, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con thì sẽ đào hang. Theo lý mà nói, phu quân Ma Quân của y thật thật sự sự chính là rồng phượng trong loài người, ngoại trừ tính tình có hơi tệ chút, còn những thứ khác dù có tìm thế nào cũng không ra được khuyết điểm. Hơn nữa A Thổ y có thể là có chút đần, có chút ngốc, nhưng dù sao cũng là một người đứng đắn, ấy thế mà hài tử do hai người bọn họ sinh ra, làm sao có thể trở thành bộ dáng này được chứ?
Từ nhỏ đến lớn, Thương Mặc chưa từng làm ra được bất kỳ chuyện đứng đắn nào, ngoại trừ làm xằng làm bậy thì cũng chỉ có làm xằng làm bậy. Hôm nay trộm áo lót thiếp thân của Trương ma nữ, ngày mai ăn cắp trứng rồng do ma long phải lao lực thiên tân vạn khổ mới sinh ra được.
Kể từ khi A Thổ sinh hắn ra xong, bình thường không cần làm gì cả, việc duy nhất y cần làm chỉ có đi theo sau mông hắn thu thập cục diện rối rắm, nhận lỗi với con dân của Ma giới là toàn bộ công tác của y.
Nhưng y chỉ là một người chất phác, thực sự vô pháp cầm cái áo lót đã bị vẽ thành đủ mọi màu sắc, dù có giặt cũng giặt không sạch đem trả cho Trương ma nữ người ta, cũng không biết nên ăn nới với ma long về lí do tại sao hài tử của hắn gần nở, thậm chí đã phá xác ra khỏi vỏ rồi còn bị cắn cho một cái.
Nhìn cái mặt than muốn nói lại thôi của Thương Lộ, A Thổ đỡ trán buồn khổ nói: “Ngươi cứ nói thẳng đi. Lần này Thương Mặc lại chọc ra cái loại phiền phức gì nữa rồi?”
Thương Lộ được cho phép liền dùng tham âm lạnh lùng chậm rãi nói ra từng chữ một: “Hôm nay ở ngoài chợ điện hạ đã đùa giỡn một ma nữ nhà lành, sờ vào ngực của người ta, kết quả vị hôn phu của ma nữ đang ở bên cạnh đã đánh nhau với điện hạ. Điện hạ vô công rồi nghề, cũng không tinh thông võ nghệ, căn bản không phải là đối thủ của người ta, kết quả đã bị đánh thành đầu heo, hiện tại đang chữa thương tại Ma y.”
A Thổ nghe thế, đến cả chút xíu cảm giác đau lòng cho nhi tử cũng không có, ngược lại đại khoái nhân tâm thở dài nói: “Đánh hay lắm! Ngược lại ta còn phải bồi thường và ban thưởng cho ma nữ với vị hôn phu của nàng đàng hoàng mới được.”
Thương Lộ cắt lời y: “Dựa theo thuộc hạ thấy thì hiện tại không có dễ giải quyết như vậy đâu, điện hạ hết đánh đấm rồi còn nói năng lỗ mãng, người ta có nói, lần tới đừng để điện hạ ra khỏi Ma cung, không thôi y gặp một lần sẽ đánh một lần, đánh tới chừng nào phụ thân của điện hạ nhận không ra mới thôi.”
A Thổ căng thẳng đầu óc, biểu tình đã muốn khóc tới nơi, đây là cái kiểu tính tình quái quỷ gì vậy chứ, đã đùa giỡn vị hôn thê của người khác rồi mà còn có thể hùng hồn nói năng lỗ mãng? Loại này tử không có giáo dục, không có quy củ hài thật sự là do y và Thương Kỳ sinh ra đó hả? Nhất định là tại quả thiên tử bị hư rồi…
An bài Thương Lộ tặng thật nhiều lễ vật an ủi đến nhà ma nữ kia xong, A Thổ liền kêu Ma Quân lại, chạy sang chỗ Ma y chỗ thăm nhi tử.
Kỳ thực nói đi cũng phải nói lại, lúc Thương Mặc không mở miệng cũng được coi là một thanh niên tuấn tú đỉnh đỉnh. A Thổ thầm nghĩ bị đánh cũng tốt, ít nhất trong một khoảng thời gian sắp tới nó sẽ không thể đi ra ngoài gây thị phi, mà mình cũng có thể bớt lo một chút, nhưng khi nhìn đến mặt mày nhi tử bầm tím bất kham, cánh tay bị treo bằng băng vải, trên người còn loang lổ vết máu, hình như đúng thiệt là phụ thân cũng nhận không muốn ra luôn rồi đó. Dù sao đây cũng là hài tử mình hoài thai tháng mười sinh ra, A Thổ vẫn thấy có chút đau lòng.
So với y Thương Kỳ càng đau lòng hơn, hắn thấy nhi tử bị đánh thành bộ dạng này liền mất hết bình tĩnh, vội chạy đến bên giường nhi tử hỏi han ân cần: “Nhi tử, sao lại có người dám cả gan đánh cho con thành ra như vậy? Để phụ thân đi trả thù bọn họ giúp con! Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ mà, tại sao lại có thể đánh con ta mà không thủ hạ lưu tình thế này được chứ!”
A Thổ đã có thể đoán được cái tính kiêu ngạo kia của nhi tử là được di truyền từ người nào rồi. Y nổi nóng kéo lấy tay áo của Ma Quân quát lớn: “Thương Kỳ nếu ngươi dám đi tìm người ta gây phiền phức, ta liền không để yên cho ngươi đâu!”
“Ngươi làm phụ thân của người ta như thế nào vậy hả? Nhi tử bị người khi dễ thành như vậy rồi mà ngươi không chịu ra tay giúp nó, trái lại còn ngăn cản ta đi giáo huấn người nọ?” Chỉ cần gặp phải chuyện của nhi tử Thương Kỳ liền biến thành phụ thân không thể nói lý chỉ biết sủng nịch con, đối với lần này A Thổ không biết nên làm sao cho phải, có đôi khi thực rất muốn đóng gói hai phụ tử họ ném tới một nơi mà mình không nhìn thấy được, nhắm mắt làm ngơ luôn cho xong.
“Ta mới phải hỏi ngươi làm phụ thân của người ta như thế nào đó? Chỉ mới nghe nói mẹ hiền chiều hư con, chưa từng nghe nói qua cha hiền lại chiều hư con, Thương Kỳ ngươi chính là người đầu tiên đó!”A Thổ tức muốn chết, ***g ngực không ngừng phập phồng: “Ngươi nhìn nhi tử ngươi bị người ta đánh thành như vậy, tại sao lại không hỏi thử xem nó đã làm gì để bị người khác đánh? Bộ toàn bộ Ma giới này chỉ có hài tử của ngươi là con, còn hài tử của người khác không phải con, đáng bị nhi tử của ngươi đánh hay sao? Ngược lại ta cảm thấy con dân Ma giới đánh hay lắm, nhi tử của ngươi nên bị người ta đánh cho một trận như vậy mới biết được nên làm người thế nào.”
A Thổ vốn là một người không quá biết ăn nói, nhưng chỉ cần đụng đến vấn đề giáo dục nhi tử thì y sẽ luôn nói đạo lý rõ ràng, cái này chỉ có thể lý giải là tại mọi người bức ra mà thôi…
Thương Kỳ bị lời y nói chọc cho bướng lên, hắn vội cãi lại: “Cái gì mà nhi tử của ngươi nhi tử của ngươi chứ, bộ nhi tử của ta lại không phải là nhi tử của ngươi hay sao? Ta mặc kệ, dù sao nhi tử của ta không thể bị đánh oan uổng như vậy được, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho nó.”
“Công đạo cái rắm!”A Thổ nổi giận, tát một bạt tay vào mặt Thương Kỳ: “Ngươi có còn là người đứng đầu Ma giới hay không? Vì cái thằng nhóc quậy phá kia của ngươi mà đến cả đúng sai cũng không phân biệt được luôn rồi sao. Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, toàn bộ Ma giới này ai mà không oán than dậy trời dậy đất, nói nhi tử của chúng ta chính là một nhị thế tổ vô công rồi nghề, cuối cùng hôm nay ta cũng đã biết nguyên nhân khiến cho nhi tử không có tiền đồ, chỉ biết gây rắc rối khắp nơi là từ đâu ra rồi. Chính là tại ngươi đó Thương Kỳ!”
Y dùng khí thế bức người đánh phu quân, trực tiếp đánh cho Thương Kỳ ngốc ra luôn. Sau đó y lại xoay người đi tới trước mặt Thương Mặc, gương mặt hàm hậu đều đỏ lên vì tức: “Thương Mặc con nghe cho ta, Ma y nói trên người con phần nhiều đều là ngoại thương, mấy ngày nữa sẽ lành lại thôi. Sau khi vết thương khỏi rồi con phải ở trong tẩm cung của mình chép tứ thư ngũ kinh, mỗi bộ chép 10 lần, không chép đến khi đọc thuộc làu làu thì cứ tiếp tục chép, tới chừng nào con hiểu được đạo lý đối nhân xử thế thì thôi.”
“Còn ngươi nữa.” Y chỉ về phía Ma Quân: “Trước khi nhi tử của ngươi chép xong không cho phép ngươi mang cho nó bất kỳ món nào cả, mỗi ngày nó có bánh ngô ăn no bụng là đã đủ rồi. Ai trong hai người các ngươi không nghe lời ta thì sau này không cần nói chuyện với ta nữa, ta sẽ coi như mình không có người nhà mất mặt như hai ngươi!”
Hiếm khi y mới nổi nóng, thế nên đến cả Thương Kỳ đều có chút ngượng ngùng, không dám cãi lại. Hắn quăng cho Thương Mặc một ánh mắt, ý bảo con mình nhanh xin lỗi phụ thân của nó để tranh thủ được nhận sự khoan hồng.
Thương Mặc mặt đầu heo bị khí thế ban nãy của phụ thân hắn dọa cho hết hồn, hiện tại mới tìm về thanh âm của mình, vội vàng nói: “Con sẽ nghe theo toàn bộ lời phụ thân nói, sau này không bao giờ đùa giỡn ma nữ nhà lành ở bên ngoài nữa. Hôm nay cũng chỉ vì con hiếu kỳ bộ ngực của nữ nhân là như thế nào mới tiện tay sờ một cái mà thôi, nào biết rằng nam nhân của nàng ta lại bưu hãn như vậy…”
A Thổ chưa có nghe xong mà đã đứng không yên, hận không thể nhét cái thằng nhóc quậy phá này trở ngược vào bụng coi như cho tới bây giờ cũng chưa từng sinh nó ra trên đời này.
Ma Quân còn ở một bên châm dầu vào lửa: “Ngươi xem nhi tử cũng đã nhận lỗi rồi, ngươi liền phạt nhẹ lại một chút đi, không bằng chỉ cần chép một lần thì thế nào? Tứ thư ngũ kinh cũng nhiều lắm, người của Ma giới chúng ta cần gì phải học mấy cái thứ này chứ, cho nên cứ chép một lần Tam Tự kinh thôi ha.”
A Thổ hung hăng đạp cho Ma Quân một cước, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được phép thương lượng, ta sẽ phái Thương Lộ nhìn chằm chằm các ngươi!”
Y không có cách nào tiếp tục ở lại nơi có hai phụ tử này thêm một giây phút nào được nữa, y tiến lên cảnh cáo Thương Kỳ thêm một lần: “Ngươi nhớ cho rõ đó, ta đã nói không được phép cho nó ăn bất kỳ thứ gì, có hiệu lực kể từ hôm nay trở đi, cái này chỉ là cảnh cáo thôi.”
Vừa mới đi tới cửa, chợt nghe Thương Kỳ cố ý đè thấp giọng nói với Thương Mặc: “Nhi tử con có muốn ăn chút gì không? Bò viên được chứ?”
Chân lảo đảo một cái, gần như là cực kỳ bi thương. Nhất định là đời trước A Thổ y đã làm quá nhiều chuyện xấu nên bây giờ mới gặp phải hai phụ tử này, có đúng hay không?
Rút kinh nghiệm xương máu, trong cái khó ló cái khôn. A Thổ cứ suy đi tính lại mãi, y nghĩ cứ để Thương Mặc ở lại Ma giới làm tiểu thái tử của Ma giới ngày nào thì ngày đó sẽ không học được gì tốt lành cả. Muốn để nó trưởng thành thì phải có người quản nó mới được. Nhưng ở Ma giới, không đề cập tới chuyện không dựa vào Thương Kỳ được, mà đến cả lời của mình Thương Mặc cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Còn ai có thể quản nó được đây?
A Thổ nghĩ a nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp rất khả thi. Tục ngữ nói, thành gia trước lập nghiệp sau, hôm nay Thương Mặc đã 18 tuổi, trong tam giới đây gần như là độ tuổi có thể thành gia được rồi, chỉ cần Thương Mặc thành gia, có người trong lòng, tự nhiên tâm tư cũng sẽ trưởng thành hơn.
A Thổ càng nghĩ càng thấy phương pháp này quá hợp lý, nhưng trời đất bao la, nên tìm cho Thương Mặc một người vợ như thế nào để nó có thể cam tâm tình nguyện bị quản được đây nha? A Thổ lại cân nhắc nửa ngày, đột nhiên y nhớ đến tam nhi tử của Tiểu Liễu Nhi, không phải từ nhỏ hài tử kia đã được nhi tử ác bá của mình coi trọng, còn phái cả ma sủng của nó đi bảo vệ hài tử kia luôn sao?
Chuyện này tuyệt đối có hi vọng, bọn nhỏ đều đã lớn như vậy rồi, đã lâu không có liên lạc tình cảm, không bằng dẫn theo nhi tử đến nhà Tiểu Liễu Nhi thăm vợ tương lai, nhìn xem hài tử nhà mình có thể cưới Tiểu Liễu Nhi về nhà làm vợ hay không, nếu nhi tử đã có vợ quản thì cái người làm phụ thân như y cũng có thể mọc ít vài cọng tóc bạc lại rồi.
Cũng không biết thằng nhóc quậy phá nhà y có phúc khí này không nữa.
A Thổ nói tâm tư của y cho Thương Kỳ nghe, Thương Kỳ mang theo vẻ mặt không tình nguyện nói: “Sao lại muốn nhấc lên quan hệ với nhà mẹ đẻ của ngươi vậy hả, Ma giới có nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy còn không thể chọn ra một người gả cho nhi tử sao?”
A Thổ liếc hắn một cái nói: “Ngươi cứ ngẫm lại thử xem, toàn bộ Ma giới này ai mà không biết phẩm hạnh của nhi tử nhà chúng ta, còn có thể tìm cho ra một nhà đàng hoàng nguyện ý gả khuê nữ hoặc nhi tử cho nó hả?”
Dù cho Thương Kỳ có bao che khuyết điểm tới cỡ nào đi nữa cũng không thể không thừa nhận, lời vợ hắn vừa mới nói ban nãy thiệt con mẹ nó có đạo lý.
Kế hoạch dụ dỗ nhi tử nhà Tiểu Liễu Nhi chính thức khởi động, A Thổ chạy đi thuyết phục nhi tử của mình.
Thương Mặc chơi đùa nhiều năm như vậy đã quen tự do thoải mái, đương nhiên hắn sẽ không muốn cưới vợ về quản giáo mình làm chi. Hắn vừa định cự tuyệt đề nghị của A Thổ thì chợt nghe y nói: “Nhi tử, con có còn nhớ lúc con 7 tuổi phụ thân có dẫn con đến Kỳ Lân thôn chơi, con cứ ôm ôm, hôn hôn một búp bê nhỏ hơn con vài tuổi không chịu buông tay, sau đó bị hai ca ca của người ta hành hung một trận chứ?”
“Phụ thân người đừng có nói lung tung như vậy, sao con có thể làm ra chuyện mất mặt thế được.” Thương Mặc khinh thường phủ nhận.
A Thổ thở dài, biết lúc đó hài tử còn nhỏ tuổi, không nhớ ra được cũng thập phần bình thường, vì thế y liền hỏi tiếp: “Vậy con cũng phải nhớ rõ ma sủng của mình chứ, cái con báo đen kia đã đi đâu rồi?”
Thương Mặc nhíu mày, hôm nay cái mặt đầu heo của hắn đã khôi phục, nhìn qua cũng là một chàng trai tuấn tú, hiện tại nhíu mày lại càng lộ ra khí chất anh tuấn hiên ngang. Về chuyện ma sủng, đương nhiên là Thương Mặc có ấn tượng, nhớ mang máng lúc hắn còn rất nhỏ ma sủng đã được hắn phái đi bảo hộ một người rất quan trọng, nhưng cụ thể người đó là ai thì hắn lại không có một chút ấn tượng nào cả.
“Con không nhớ rõ cũng không sao, đi cùng với phụ thân một lần, đã nhiều năm không gặp, con cũng nhớ ma sủng của mình chứ hả? Đó là ma sủng đã định ra huyết khế với con, cũng tới lúc nên thu hồi lại rồi. Thế nào, đi một chuyến với phụ thân chứ?”
Lúc này Thương Mặc đã bị thuyết phục, nghĩ ra khỏi Ma giới cũng không tồi, nói không chừng dọc theo đường đi sẽ có đại đại tiểu tiểu mỹ nhân cho hắn đùa giỡn, hơn nữa còn có thể với đoàn tụ ma sủng, nghe qua cũng không phải là một chuyện quá tệ.
Hai phụ tử đạt thành hiệp nghị, mỗi người đều mang ý xấu riêng, họ gói tất cả lễ vật lớn nhỏ muốn tặng cho một nhà Tiểu Liễu Nhi, hăng hái bừng bừng xuất phát.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
50 chương
89 chương
36 chương
7 chương
67 chương