Một tay cầm túi hành lý đơn giản . Thi Tĩnh đi bộ đi vào trong khu biệt thự sang trọng. Vân gia ở chỗ này bởi vì nơi này quản lý cẩn thận, xe taxi chỉ có thể đưa đến cửa. Cô tự mình xách theo hành lý đi tới. Xem ra Vân Dật Bạch tựa như có lẽ đã nói với bảo vệ an ninh nên Thi Tĩnh cũng không có nhiều cản trở, rất thuận lợi đi vào khu biệt thự giàu có. Một tay vừa nắm địa chỉ vừa xách theo hành lý Thi Tĩnh khó khăn đi. Ở phía sau của cô là một chiếc xe con theo sát ở sau lưng. Không cần quay đầu lại cô cũng biết người phía sau là ai. Vân Dật Bạch bảo tài xế giảm tốc độ xe lại đi theo sau lưng Thi Tĩnh. Nhìn cô từng bước một bước tập tễnh. Nhưng không có mở miệng. Rốt cuộc, Thi Tĩnh tức giận xoay người lại: "Vân Dật Bạch, anh BT à! Làm gì đi theo tôi?" Từ khi cô bắt đầu xuống xe taxi vào cửa, người này rõ ràng là phải ra khỏi cửa, cũng đang phía sau quẹo cua đi theo cô. Anh ta có bệnh à! Nghe được cô tức giận mắng, Vân Dật Bạch không có tức giận, ngược lại nhướng nhướng mày, ý bảo tài xế dừng xe. Hắn mở cửa chậm rãi xuống xe. "Cô mắng tôi!" Thân thể cao lớn nguy hiểm tiến tới gần cô. Hắn chậm rãi nói. "Tôi. . . . . ." Thi Tĩnh thấy ánh mắt lóe sáng của hắn, không tự chủ lui về phía sau một bước. "Mới vừa rồi khí thế mắng tôi đi đâu rồi? Hiện tại tránh cái gì mà tránh?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói. "Tôi mới không có tránh anh!" Thi Tĩnh quật cường nói. Vân Dật Bạch hừ hai tiếng, đôi tay ôm ngực liếc nhìn cô: "Làm sao cô vẫn còn ở nơi này?" "Tôi vừa tới!" Không ở nơi này thì ở nơi nào? Có bệnh! Nhìn ra vẻ bất mãn của cô. Vân Dật Bạch không nói gì một tay rút ra địa chỉ trong tay cô , tiện tay ném một cái, tiếp tục mở miệng, "Đi thôi!" "Đi nơi nào?" Thi Tĩnh không hiểu hỏi. "Mẹ tôi không ở nơi này! Nơi này là chỗ tôi ở!" Đầu hắn cũng không quay lại nói. Nghe vậy, Thi Tĩnh giựt giựt khóe miệng. Địa chỉ trong tay cô là trước kia Dật Thanh cho. Vẫn chưa có tới. Sau đêm đó, cô cũng không có hỏi thăm địa chỉ Vân gia. Vân Dật Bạch cũng không có nói cho cô biết. Cho nên hắn mới có thể. . . . . . Nghĩ đến mình thiếu chút nữa phải đi gia đình hắn, Thi Tĩnh không nhịn được rùng mình một cái. Đồng thời cũng nhẹ nhàng thở một hơi. Chỉ cần không phải đơn độc đối mặt Vân Dật Bạch, trong lòng cô sẽ buông lỏng rất nhiều. "Cô rất thoải mái?" Giọng Vân Dật Bạch ác ma truyền đến, "Thừa dịp hiện tại hô hấp nhiều hớp không khí mới mẻ!" "Tại sao?" Thi Tĩnh không dùng đến não hỏi. Bước chân hắn dừng lại, bên quay người lại, "Ba ngày sau đó tôi dọn đi!" "Á?" Thi Tĩnh há hốc mồm nhìn nụ cười trên mặt hắn. Cô biết là hắn cố ý mà! Vân Dật Bạch xoay người lên xe, đồng thời tài xế mở chốt cửa xe đặt hành lý ở trong tay Thi Tĩnh sau bên trong. Mà Thi Tĩnh còn lại là hiểu nhìn Vân Dật Bạch đã lên xe . Hắn không lên tiếng, cô cũng không có dám lên. Hắn cau mày "Lên xe! Chẳng lẽ cô thích ở đây?" "Ồ!" Cô xoay người ngồi ở bên cạnh tài xế . Cửa xe còn chưa đóng, liền nghe đến Vân Dật Bạch nói. "Ngồi chỗ nào?" Thi Tĩnh quay đầu lại, không hiểu nhìn hắn, "Vậy chúng ta đi nơi nào?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô.Không khí yên lặng bao trùm trên xe. Tài xế không tự chủ lau một phen mồ hôi. Nhìn Thi Tĩnh. Bất đắc dĩ, Thi Tĩnh không thể làm gì khác hơn là xuống xe. Sau khi mở cửa xe ngồi xuống như vậy càng thêm đến gần Vân Dật Bạch, cô không tự chủ đến gần cạnh cửa cố gắng rúc người mình vào. Châm chọc nhìn cô một cái, Vân Dật Bạch ngược lại không tiếp tục tìm phiền toái. Hai người khó giữ được bình tĩnh kéo dài nữa. Trong lúc lắc lư, một ngày mệt mỏi cộng thêm mấy ngày nay cũng không có nghỉ ngơi tốt Thi Tĩnh tựa vào trên cửa xe buồn ngủ. Đầu gõ thủy tinh một cái. Vân Dật Bạch quay đầu liếc nhìn Thi Tĩnh một chút, chỉ thấy cô bởi vì tư thế ngủ không thoải mái, đầu nhỏ từng phát từng phát gõ cửa thủy tinh. Có lúc bởi vì đụng đau còn hơi mím môi cau mày. Những động tác nhỏ này ở trong mắt của hắn không khỏi làm giảm vẻ lạnh trên gương mặt hắn. Thần thái cũng không lạnh lùng giống trước như vậy. Bỗng chốc! Xe thắng gấp một cái. Cơ thể Thi Tĩnh nghiêng trong nháy mắt theo quán tính nhảy lên trước. "Oh!" Đau kêu một tiếng, Thi Tĩnh đột nhiên đụng phải cái ghế ngồi trước. Vân Dật Bạch bỗng chốc ngồi thẳng người, theo bản năng đưa tay chắn trước trán Thi Tĩnh. Thi Tĩnh cứ như vậy thẳng đụng phải. Khẽ cau mày, trước khi Thi Tĩnh hoàn hồn hắn bỗng nhiên thu tay lại, không tự chủ nắm chặt quả đấm. Vừa mới trong nháy mắt kia , hắn cũng không nhớ tới quá khứ. "Thật xin lỗi, tổng giám đốc! Mới vừa rồi có con mèo." Tài xế vội vàng quay đầu lại nói. "Lái xe!" Vân Dật Bạch âm trầm nói, sửa sang lại một chút y phục, chậm rãi nhắm mắt lại.