Tiếng thét chói tai của kẻ không muốn sống này khiến ý thức Vân Dật Bạch trở nên thanh tỉnh, vội nắm lấy cánh tay đang giãy giụa lấy tay bịt miệng đang cố gắng gào thét của cô. Lòng bàn tay đau xót, Vân Dật Bạch bỗng đen mặt nhưng không rút tay về. Để tùy Thi Tĩnh hung hăng cắn. Răng nanh bén nhọn hung hăng đâm vào da thịt anh, dòng máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay chảy xuống trên mui giày anh. La hét trong im lặng khiến cả người Thi Tĩnh thấy choáng váng, trong nháy mắt người cũng thiếu dưỡng… Cảm thấy sức lực cắn trên bàn tay dần buông lỏng, cùng lúc đỡ lấy thân thể mềm mại của cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc, bởi vì thiếu dưỡng khi la hét mà cau mày khổ sở. Trên đôi môi đỏ còn dính máu tươi của mình, mùi máu tanh tràn ngập trong hơi thở của cô, gay mũi khó ngửi. Không tự chủ sờ lên khuôn mặt thiếu huyết sắc. Trong lòng Vân Dật Bạch lạnh nhạt có chút cảm xúc khác thường. Tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, anh khom người ôm lấy thân thể Thi Tĩnh đưa tới căn phòng bên cạnh. Chờ anh trở lại phòng của mẹ, đúng lúc Louie thu hồi ống nghe bệnh đứng thẳng người. Nhận thấy sự xuất hiện của anh, Louie nghiêm nghị mở miệng, “Anh Vân, anh yên tâm, mẹ Vân không có chuyện gì. Nghỉ ngơi thật tốt là được!” “Ừm. Còn gì không?” Vân Dật Bạch hỏi. Louie đưa ra bộ mặt khó xử nhìn anh, “ Anh Vân, chuyện ngày hôm nay tôi đã nghe qua. Tôi cảm thấy…” “Tôi biết cậu muốn nói gì.” Vân Dật Bạch đánh gãy lời cậu ta, “Tôi sẽ cân nhắc!” Trong nhà có người tinh thần không ổn định quả thực chăm sóc không dễ. Chuyện hôm nay có thể sau này sẽ lại tái diễn. Vân Dật Bạch không thể không lo lắng về những lời Louie nói. “Như vậy tuy rằng có chút ủy khuất với dì, nhưng cuối cùng vẫn bảo đảm an toàn cho anh!” Louie nói thẳng. “Ừm. Đúng rồi, còn có người cần cậu xem một chút! Ở bên cạnh, tự cậu đi đi!” Vân Dật Bạch lên tiếng. Muốn nói lại thôi nhìn Vân Dật Bạch một chút, Louie đành phải rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Vân Dật bạch từ từ đi tới bên cạnh người mẹ, quỳ một gối xuống bên giường nhìn bộ dáng yếu ớt của mẹ. Cảm nhận được có người bên cạnh mẹ Vân mở mắt, trấn tĩnh trong mắt khiến không ai cảm thấy bà là người thần kinh thất thường. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đứa con lớn, mẹ Vân yếu ớt nở nụ cười, “Dật Bạch” “Mẹ!” Vân Dật Bạch thấp giọng trả lời. Mẹ Vân chậm rãi cầm lấy bàn tay Vân Dật Bạch, dịu dàng nói, “Dật Bạch, có phải mẹ lại gây chuyện gì hay không?” Lúc tỉnh lại, bà biết mình có bệnh. “Không đâu!” Vân Dật Bạch phủ nhận. "Con luôn là vậy, em trai gây chuyện con phải giải quyết. Mẹ có bệnh, lại gây phiền hà cho con! Mẹ thật xin lỗi!” Nói tới đây, mẹ Vân không khỏi rơi lệ. Mấy năm nay, bà luôn mê mê tỉnh tỉnh, mỗi lần tỉnh lại đều là đứa con duy nhất này ngồi bên người. Có đôi khi bà thậm chí còn nghĩ cứ vậy kết liễu chính mình không làm tăng thêm đau khổ cho đứa nhỏ này nữa. Trên thực tế bà cũng từng làm vậy, bất quá ấn tượng lần ấy thật sự khắc quá sâu. Bà không dám có ý nghĩ liều lĩnh như vậy nữa. “Không quan trọng mẹ, chỉ cần mẹ thật tốt. Con làm cái gì cũng được!” Mẹ là người thân duy nhất trên đời của anh. Bất luận như thế nào anh đều phải chăm sóc người thân duy nhất này. “Thật khổ cho con!” Bà rất ích kỷ. Một người luôn đắm chìm trong cái chết của Dật Thanh, đem tất cả đau khổ để lại cho con lớn, bà thật sự rất ích kỷ. Có lẽ do hiệu quả của thuốc, mẹ Vân minh mẫn một lúc rồi lại chìm vào giấc ngủ. Vân Dạt Bạch hiểu rõ. Có lẽ đến ngày mai, mẹ lại lần nữa quên hết mọi thứ. Ba năm qua, anh đã quen rồi!