"Hèn hạ!" Đổi lấy hai từ lạnh lùng của Thi Tĩnh là ánh mắt lạnh của Vân Dật Bạch. Anh khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười lạnh, "Hèn hạ? Cô có biết ông ta rời đi khiến công ty phải chịu bao nhiêu tổn thất hay không?" "Liệu có tổn thất gì, ông ấy chỉ muốn có lương cao hơn thôi, anh không cấp được tại sao không cho ông ấy đi?" Thi Tĩnh không hiểu vì cái gì. Làm ăn không phải do hai bên lựa chọn sao? Sao lại bức ép người ta? "Ông ta làm việc cho công ty, ông ta biết quá nhiều cơ mật phát triển của công ty. Nếu như cơ mật bị tiết lộ. Ai có thể bồi thường được tổn thất này cho tôi?" Vân Dật Bạch trầm mặt giải thích, "Ông ta muốn đi, có thể. Trực tiếp về hưu. Muốn tới chỗ khác ăn. Không thể nào!" Ngược lại cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Trầm ngâm chốc lát, lúc này mới ngại ngùng, nhẹ nhàng mở miệng, "Ông ấy cũng chưa chắc! Ngộ nhỡ, thực sự ông ấy không tiết lộ ..." "Trên thương trường, không có ngộ nhỡ." Vân Dật Bạch lạnh giọng khẽ quát. Ngộ nhỡ như vậy không phải công ty nào cũng gánh nổi. "Này ... vậy anh cũng không cần uy hiếp người ta!" Thi Tĩnh vẫn thấy có chút quá đáng. Vân Dật Bạch nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, trong lòng cười lạnh một tiếng. Mặt không đổi sắc nói, "Trên vai tôi gánh vác mạng sống của hơn nghìn người, không thể vì cái có thể, mà làm cuộc đánh đổi này!" Cô biết anh nói không sai. Nhưng mà, làm vậy với người đã trên năm mươi tuổi, thật khiến người ta cảm thấy không thoải mái. "Thu hồi sự đồng tình của cô lại. So với cô ông ta còn tốt hơn nhiều." Anh giống người luôn ngược đãi nhân viên của mình như vậy sao? Thi Tĩnh hơi mím môi, điều này cũng đúng! Bây giờ, ai cũng đều mạnh hơn cô! Cô thật không có lập trường gì cả. Chỉ đành ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn Vân Dật Bạch xử lý công việc. Cùng lúc đó thời gian buổi sáng cũng như vậy trôi qua. Bữa trưa bị hủy bỏ, hai người tự lo liệu việc ăn uống. Vân Dật Bạch nhìn tài liệu, hoàn toàn chìm đắm trong công việc, căn bản quên mất đã qua buổi trưa. Đồng hồ chỉ đúng một giờ. Rốt cuộc không nhịn được nữa, cô liền ra đứng trước mặt anh. Ngày thường anh đều đối xử với mình như vậy sao? Ánh sáng trước mặt tối lại, lúc này Vân Dật Bạch mới ngẩng đầu, "Thế nào?" Thi Tĩnh đưa tay chọc chọc cánh tay Vân Dật Bạch, đợi cô sờ đủ rồi anh mới cười như không cười mở miệng, "Sờ thích lắm sao?" "Ai thích sờ vào anh!" Thi Tĩnh giận dữ mắng. Vân Dật Bạch cười một tiếng, liếc mắt nhìn cô, mang theo mấy phần đùa giỡn, chứng cứ rõ mồn một trước mắt cô còn muốn phủ nhận? Gương mặt đỏ bừng lên, Thi Tĩnh cắn răng mở miệng, "Tôi đang xác định xem rốt cuộc anh làm bằng gì?" "Vậy cô xác định sao?" "Xác định. Anh là tảng đá sao? Anh không đói bụng à?" Nghe cô nói vậy, Vân Dật Bạch mới liếc nhìn thời gian. Thì ra đã hơn một giờ. Anh sớm đã quen với cách sống như vậy. Chuyển con mắt sang Thi Tĩnh, "Đói bụng?" "Ừm!" Thi Tĩnh nặng nề gật đầu. "Vậy cô đi ăn đi! Trở lại nhớ mang cho tôi một hộp cơm!" Dứt lời lại cúi xuống xem văn kiện. Một lúc sau, anh lại ngẩng đầu nhìn Thi Tĩnh vẫn chưa rời đi, hỏi, "Thế nào?" Thi Tĩnh lúng túng nhìn chằm chằm Vân Dật Bạch, muốn nói nhưng cuối cùng chỉ cười, "Cái đó ..." "Hả?" Một bàn tay trắng nộn xòe ra trước mặt anh, Thi Tĩnh cười lấy lòng nhìn anh, "Tôi không có tiền!" Đùa à, cô bị anh kéo mạnh lên máy bay sao có thể mang theo tiền?! Nghe vậy, Vân Dật Bạch nhất thời đen mặt. Lấy ví tiền ra đưa cho cô. Lúc này Thi Tĩnh mới xoay người rời đi. Đi ăn ...