Sau đêm hôm đó, cô cũng không gặp lại Vân Dật Bạch lần nữa. Thi Tĩnh giờ mới biết Vân
Dật Bạch rất bận, thời gian ở nhà của hắn cũng rất ít. Cho nên cô không cần phải hồi hộp chờ hắn bỗng nhiên xuất hiện.
Thời gian này cô cũng phát hiện một sự việc kỳ quái. Cô gái mới tới để chăm sóc mẹ Vân tự xem mình là chủ nhân, trong nhà không làm việc gì, mỗi ngày vênh váo sai khiến người làm. May mắn cho Vân Dật Bạch là còn có cô tận tâm chăm sóc cho mẹ Vân.
Nhưng đợi mãi không thấy Vân Dật Bạch có biểu hiện gì, cô cũng không quan tâm chuyện này nữa.
“ Chú Hoàng”
Tranh thủ lúc mẹ Vân đang ngủ trưa, Thi Tĩnh đi vào trong vườn tìm chú Hoàng.
“Có chuyện gì sao,Thi Tĩnh?” Chú Hoàng vừa cầm bình nước tưới cây trong vườn vừa quay đầu lại nhìn cô hỏi.
“Cháu muốn kể với chú nghe một số chuyện!”
Để bình tưới nước xuống, chú Hoàng lại gần, nói: “ Cháu nói đi!”
“Chú Hoàng, cô gái mới tới chăm sóc mẹ Vân tên là gì?” Thi Tĩnh có chút áy náy,đến giờ cô còn không biết tên tuổi cô gái đó nữa.
“ Quên không nói với cháu chuyện này. Cô ấy là Lam Đình, con gái của Tổng giám đốc
Lam thị. Nghe nói cô ấy tới đây là để học tập cách chăm sóc người bệnh. Không biết vì sao cô Lam biết Đại thiếu gia đang cần tìm người chăm sóc mẹ Vân nên nhờ Tổng giám đốc Lam nói với Đại thiếu gia cho cô ấy tới đây . Cháu không cần phải để ý chuyện này đâu!” Chú Hoàng thân tình nói. Bọn họ cũng dễ nhận thấy mục đích Lam Đình tới đây không phải để chăm sóc mẹ Vân.
“Thì ra là thế!” Thi Tĩnh khẽ gật đầu, giờ cô đã hiểu rõ tình huống ngày hôm đó.
“ Cô Lam gây khó dễ cho cháu sao?” Chú Hoàng lo lắng hỏi.
“Không có, không có! Cháu không sao hết!” Thi Tĩnh ngượng ngùng cười một tiếng. Hiện tại, cô cảm thấy mình hơi xen vào chuyện của người khác rồi.
“ Cô Lam dù nói cái gì cháu cũng không cần để ý. Chờ Đại thiếu gia trở lại chú sẽ nói với cậu ấy.” Chú Hoàng an ủi.
“ Cháu thật không có việc gì!” Dù sao Lam Đình cũng không thích nói chuyện với cô. Nói đến cũng thật buồn cười, cô và Lam Đình lâu như vậy cũng chưa nói với nhau câu nào.
“ Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Lời nói của chú Hoàng chưa dứt đã nghe thấy tiếng la mắng từ trong nhà vọng ra. Chú
Hoàng và Thi Tĩnh nhìn nhau một cái, sau đó cùng đi vào trong nhà.
“Cô không có mắt sao? Không thấy tôi xuống lầu sao? Nếu để những mảnh vụn này đâm trúng tôi,cô bồi thường nổi sao?” Mới vừa vào cửa, liền nghe được tiếng chửi bới của
Lam Đình. Ở cửa cầu thang, Tiểu Cạn đang cúi đầu nghe Lam Đình mắng.
Chú Hoàng bước nhanh về phía trước, “Cô Lam, chuyện này là như thế nào?”
Thấy chú Hoàng, Lam Đình càng thêm tức giận, ngón tay chỉ vào chú Hoàng, “ Đây là ông sắp xếp? Miếng thủy tinh phải nhanh chóng dọn dẹp, chẳng lẽ chờ người khác bị thương, mới chịu dọn dẹp sao?”
“Tôi là đang muốn dọn, đang đi lấy dụng cụ thu dọn thì………….” Tiểu Cạn đang muốn giải thích thì lại bị Lam Đình mắng nặng hơn, “Cô câm miệng, nơi này không đến phần cô nói!”
“ Cô……………………” Tiểu Cạn uất ức chu miệng lên, cặp mắt đỏ bừng rưng rưng nhìn chú
Hoàng cùng Thi Tĩnh.
Vốn đây cũng không phải là chuyện gì lớn, Thi Tĩnh êm ái mở miệng, “ Cô Lam, cô cũng không có bị thương, vậy chuyện này coi như xong. Tiểu Cạn mau thu dọn mảnh vỡ đi!”
Thi Tĩnh vừa mở miệng, chú Hoàng liền bảo Tiểu Cạn mau làm việc, Tiểu Cạn gật đầu.
Mà một màn này lại bị Lam Đình thấy được, mắt đẹp nhíu chặt chuyển sang nhìn Thi Tĩnh.
Lam Đình cao ngạo hất cằm lên đi tới trước mặt cô.
“Cô là ai ? Dám xen vào chuyện của tôi!”
Dứt lời không đợi Thi Tĩnh hoàn hồn, một bàn tay đánh vào mặt Thi Tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
10 chương
78 chương
122 chương
123 chương
42 chương
123 chương
2 chương
11 chương