Trong đám sương mù, áo Thi Tĩnh bị hơi nóng và nước thấm ướt dính chặt trên thân thể mềm mại lồi hấp dẫn của cô . Áo sơ mi rất mỏng bị nước thấm ướt dính chặt trên người của cô, làn da trắng hiếm khi thấy dưới quần áo bị ẩm ướt có vẻ hơi phấn hồng, tóc đen ngang vai dính vào trên khuôn mặt hồng của cô, mượt mà nhô ra cùng với loại này áo nửa ướt phong tình khiến cổ họng Vân Dật Bạch khẽ nhúc nhích, con mắt tĩnh mịch sâu hơn. Hoàn toàn không biết ảnh hưởng của mình lúc này đối với Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh vuốt nước trên mặt chợt xoay người đưa lưng về phía cô"Anh —— không có mặc quần áo !" Nuốt xuống , Vân Dật Bạch nghe được giọng nói tối tăm khàn khàn của mình trong phòng tắm vang lên "Cô mặc đồ tắm?". Rõ ràng là do không khi ướt át trong phòng tắm, Thi Tĩnh lại cảm giác cánh môi mình khô nứt không tìm được âm thanh của mình. Cắn thật chặt cánh môi thủy chung không mở miệng được. Âm thanh có người từ trong nước đứng dậy nhất thời làm cho toàn thân cô căng thẳng lên, lý trí nói cho cô biết hiện tại nên lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng hai chân lại giống như là cắm rễ ở trên sàn, không thể nào di chuyển. Cho đến khi sau lưng ướt đụng phải một mảnh ấm áp, Thi Tĩnh giống như một con bươm bướm bị kinh sợ , tìm được hơi sức toàn thân, huyết sắc từ trên mặt biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dính vào hoảng sợ trong nháy mắt giằng co. "Buông tôi ra —— Vân Dật Bạch, anh buông tôi ra ——". Vân Dật Bạch vốn chỉ ném cho cô một cái khăn lông khô. Phát hiện cô giãy giụa theo bản năng nắm chặt trước người người. Trước kia bị áo nàng nửa ướt vung lên xao động cùng nóng ran cũng bởi vì hai người đến gần mà lên thăng mấy phần. Rên lên một tiếng, hắn hấp dẫn nhỏ giọng giọng nói bao hàm nồng nặc tình dục để cho nàng thân thể run rẩy càng thêm lợi hại. Đôi tay giống như cảm nhận được vòng eo ẩm ướt của cô, phía sau lưng của cô kề sát trước ngực của hắn, hô hấp nóng nặng nề thổi vào gáy ướt đẫm của cô. "Thi Tĩnh ——" Hắn nặng nề hô hấp gọi tên của cô, giống như là một loại ma chú để cho cô nín thở bất động. "Cô là ở quyến rũ tôi sao?" Vân Dật Bạch cắn vành tai của cô dịu dàng nguy hiểm nói . Không phải! Thi Tĩnh ở trong lòng gào lớn , cãi lại . Tuy nhiên nó không phát ra được âm thanh nào. Đem người trong ngực mà xoay người đẩy hướng mặt tường, Vân Dật Bạch chân dài một bước đi qua, cong chân đi tới nàng hai. Chân. Hắn. , cơ hồ trong nháy mắt, hạ thân hai người bí mật kề sát vào nhau. Hạ thân không ti sợi Vân Dật Bạch tiến quân thần tốc dán nàng nửa ướt áo. Thi Tĩnh có thể rõ ràng cảm thấy thứ dán chặt ở trên eo cô phình lên nóng rực. Trên mặt cô vốn tái nhợt lại nhuộm theo một chút đỏ tươi, "Anh —— tôi. . . ——" "Hả? !" Làm như không có nghe được lời của cô..., Vân Dật Bạch khom người cúi đầu nghiêng tai đến gần môi của cô. Thi Tĩnh cảm giác buồng tim của mình cơ hồ muốn nhảy tới ngực, chỉ cần cô mở miệng là có thể nhảy ra . Gương mặt đỏ bừng nhịp tim rối loạn không cho phép cô dám mở mồm. Chỉ có thể bất lực nhìn Vân Dật Bạch. Hắn muốn làm cái gì? Hắn đối với cô không có bất kỳ hứng thú. Tại sao ghét cô. Tại sao còn phải làm những thứ này đối với cô? Đây là mới thủ đoạn trả thù sao? Cảm thấy để cho cô tự mình rửa tội còn chưa đủ sao. Sẽ đối với cô —— Bỗng chốc. Cô trợn to hai mắt không biết từ nơi nào tới hơi sức dùng sức đẩy Vân Dật Bạch ra, kêu to, "Vân Dật Bạch, rốt cuộc anh muốn làm gì?" "Làm cái gì?" Vân Dật Bạch híp lại con ngươi. Đôi mắt tà ma nhìn từ trên xuống dưới toàn thân nửa ướt của cô, đùa cợt nâng lên khóe môi. "Bộ dạng cô như vậy xuất hiện trước mặt của tôi, cô cho là, tôi muốn làm cái gì?" Hắn châm chọc cười nói.