Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn
Chương 135 : Để Bọn Con Đến
Trời sáng, Sở Ngự Tây nhìn
Thương Đồng ngủ rất say, không nhịn được hôn lên trán cô một cái, mới đứng dậy mặc quần áo vào, anh viết tấm giấy để lại trên đầu giường, mới rời khỏi biệt thự Hậu Hải.
Dọc theo đường đi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù trời lạnh, nhưng rất trong, giống như tâm trạng của anh lúc này, vô cùng yên tĩnh.
Bệnh viện Hiệp Đồng.
Nhiễm Đông Khải đang ăn sáng cùng Niệm Niệm, Niệm Niệm nhìn thấy Sở Ngự Tây, nở nụ cười rạng rỡ.
Nhiễm Đông Khải quay đầu lại, thấy Sở Ngự Tây từ từ đi tới, lông mày của anh cũng không tối tăm như thường ngày, có mấy phần lạnh nhạt và thoải mái.
Sở Ngự Tây liếc nhìn Nhiễm Đông Khải, không có biểu hiện gì, nhưng nhìn đến Niệm Niệm ở bên cạnh, lại lộ ra sự dịu dàng xán lạn, anh ngồi xổm người xuống, lấy khăn tay cẩn thận lau cháo ở khóe môi cho Niệm Niệm, mỉm cười nói: "Niệm Niệm, hôm qua mẹ cháu rất mệt, trễ một chút nữa sẽ đến thăm cháu."
Niệm Niệm nghe không hiểu, nhưng rất khéo léo gật đầu: "Chú Nhiễm ở cùng với cháu, để mẹ ngủ nhiều một chút."
Nhiễm Đông Khải hiểu ý của anh, để bát cháo trong tay xuống, đứng dậy: "Ngự Tây, chỗ này giao cho anh, tôi phải đi."
"Anh đi đâu?" Sở Ngự Tây đứng dậy, gấp khăn tay.
Nhiễm Đông Khải sờ đầu Niệm Niệm, anh nhìn Sở Ngự Tây: "Tôi muốn đi Hàn
Thành, tìm toà cổ mộ kia, xem có thật sự như lời cha của anh nói hay không, bọn họ gặp nạn ở mộ thất, mới dẫn đến cái chết của cha tôi."
"Anh muốn chuyển động toà cổ mộ kia?" Sở Ngự Tây cay mày.
Nguyện vọng của cha Thương Đồng chính là bảo vệ toà cổ mộ kia. Đương nhiên, cũng bởi vì Tân Mộng Lan.
"Tôi sẽ không khai phá, nhưng nhất định phải biết rõ sự thật." Nhiễm Đông Khải đã hạ quyết tâm, nếu không anh sẽ không cam lòng.
"Tôi sẽ không để anh làm vậy." Sở Ngự Tây lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta đều đã sai, anh nghĩ cha tôi giết chết cha anh, nên mới tiếp cận bọn họ, muốn moi ra sự thật, thậm chí còn lấy điều này để làm tổn thương Vân Hề, trước kia là tôi quá vô tình, nên mới để anh tuỳ ý làm vậy, nhưng sau này sẽ không."
Đôi mắt của Nhiễm Đông Khải ngưng tụ, thê lương cười nói: "Xem ra, anh đã tháo gỡ được nút thắt. Tôi và anh đều giống nhau, nếu tôi không biết được sự thật, anh nghĩ tôi sẽ dừng tay sao? nói đến Vân Hề, thực ra từ trước đến nay tôi chưa từng chạm qua cô ấy, tôi không giống anh, bốc đồng như thế."
Anh ta nói không chê vào đâu được, đổi lại là mình, e rằng cũng phải điều tra triệt để.
Anh ta nói với mình, anh ta không có chạm vào Vân Hề, trên thực tế đã có lưu lại đường sống, để mình không cần can thiệp vào chuyện của anh ta nữa.
Sở Ngự Tây đứng đó, im lặng chốc lát và nói: "Chuyện này, nói với Đồng Đồng rồi hãy tính."
Nhiễm Đông Khải suy nghĩ một lúc, đang do dự, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh đi qua một bên, nhấc điện thoại, sắc mặt cũng thay đổi.
Sau khi cúp điện thoại, anh đi tới trước mặt của Sở Ngự Tây, gấp giọng nói: "Bệnh tình của mẹ tôi đang nguy kịch, ta trở lại Mỹ, chờ tôi về, nhất định phải đi tìm hiểu sự thật!"
Anh chạy hai bước, lại dừng chân lại: "Ngự Tây, nhất định phải đối xử tốt với hai mẹ con bọn họ, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Chú Nhiễm..." Niệm Niệm thấy anh phải đi gấp thì từ trên chỗ ngồi nhảy xuống, chạy về phía Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải ôm lấy Niệm Niệm, hôn vài cái, thấy sắc mặt của Sở Ngự Tây đã vô cùng khó coi, anh mới nở nụ cười: "Niệm Niệm chờ nhé, chú Nhiễm sẽ nhanh chóng trở lại!"
"Vâng ạ, Niệm Niệm chờ chú Nhiễm!"
Sở Ngự Tây đưa tay ra, có chút không cam lòng mở miệng: "Niệm Niệm ngoan, chú ấy phải đi, đừng làm trễ thời gian lên đường của chú ấy. Đến đây, để...chú ôm!" hiện tại Sở Ngự Tây rất muốn nói cho cô bé biết, mình mới là cha ruột của cô bé, nhưng không muốn dọa đến cô bé, đành phải uất ức hạ mình.
Nhiễm Đông Khải thấy thế, khẽ thở dài, bởi vì lo lắng, đành phải tạm thời rời đi.
Ngược lại Niệm Niệm rất nuối tiếc, cô bé ngồi đó, có chút buồn bã.
Sở Ngự Tây nhẹ giọng nói: "Anh ta có gì tốt?"
Đôi mắt của Niệm Niệm ngấn lệ nhìn bóng lưng của Nhiễm Đông Khải rời đi và nói: "Chú ấy dẫn cháu đi thảo cầm viên, nhìn hưu cao cổ có cái cổ rất dài, còn đi thế giới đáy biển, có rất nhiều sứa đẹp, tham quan rùa biển, chú ấy đối xử với bọn cháu rất tốt, còn mua rất nhiều đồ chơi..."
Sở Ngự Tây có chút tức giận, anh dịu giọng nói: "Niệm Niệm, sau này cháu muốn gì, chú cũng sẽ cho cháu có được không?"
"Lần trước chú Nhiễm mua đồ chơi, đều là do chú ném đi!" Niệm Niệm bĩu môi, rõ ràng thù rất dai.
Sở Ngự Tây vô cùng áy náy, anh vuốt tóc Niệm Niệm, dịu dàng nói: "Chú xin lỗi, sau này chú sẽ không như vậy nữa, có được không?
Niệm Niệm tràn đầy nghi ngờ nhìn anh, dường như đang xem xét lại, ý là để xem biểu hiện về sau.
Bác sĩ đã đến, hôm nay phải tiếp tục trị liệu.
Niệm Niệm vừa thấy bác sĩ đến, lập tức chui vào lòng của Sở Ngự Tây. cô bé có chút sợ hãi, đáng thương nhìn Sở Ngự Tây.
Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng không chịu được nữa, anh ôm lấy Niệm Niệm, trong lòng vô cùng đau xót, rốt cuộc anh đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian ở cùng con bé? Bây giờ anh hận không thể lấy tất cả mọi thứ để bù đắp cho con bé!
Niệm Niệm đi trị liệu, Sở Ngự Tây đứng ở bên ngoài, anh gục đầu xuống, hy vọng duy nhất bây giờ, chính là Đồng Đồng có thể mang thai. Anh nghĩ đến mấy lần trước đó, anh lại còn để cô uống thuốc, thật sự là một tên khốn khiếp!
Lúc đang phiền muộn, thì bên cạnh có một người dựa vào. không cần quay đầu lại, cũng biết là Thương Đồng, chỉ có cô, mới mềm mại như vậy, làm cho anh có cảm giác ấm áp.
"Sao không gọi em?" trên mặt Thương Đồng còn mang theo một chút ửng đỏ, cô nhìn vào trong cửa sổ thuỷ tinh, Niệm Niệm đang tiếp nhận trị liệu, đôi mắt không nhịn được rơi lệ.
Sở Ngự Tây khẽ nói: "Anh sợ em quá mệt mỏi."
Thương Đồng cúi đầu xuống, cô cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Em...sáng nay cái kia tới."
"Cái nào?" Sở Ngự Tây không rõ nguyên do, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở và thất vọng của Thương Đồng, lập tức hiểu được. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô:
"Anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Im lặng một lúc, Sở Ngự Tây lại mở miệng nói: "Em định khi nào nói với Niệm Niệm, anh là cha của con bé?"
Thương Đồng sửng sốt: "Cái này...hình như bây giờ không phải lúc?"
Với lại, bây giờ Niệm Niệm đang trị liệu, con bé nhỏ như vậy, không hiểu được gì cả, nếu nói cho con bé biết, Sở Ngự Tây mới là cha của con bé, không biết có ảnh hưởng đến tâm trạng của con bé hay không, con bé cũng chưa chắc hiểu hết.
Sở Ngự Tây bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi."
"Chiều nay, em muốn dẫn Niệm Niệm đi gặp...bà ngoại của con bé." Thương Đồng nhẹ giọng nói, cẩn thận nhìn sắc mặt của Sở Ngự Tây.
Sở Ngự Tây nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: "Cũng nên để ông nội của con bé nhìn con bé một chút."
Hai người cùng nhìn Niệm Niệm ở bên trong cửa sổ thuỷ tinh, hy vọng duy nhất, chính là các cô đều có thể bình an.
----- Vũ Quy Lai -----
Buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Sở Hán Thần ngồi trước giường, từ đầu đến cuối ông đều nắm lấy tay của Tân Mộng Lan, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Thương Đồng cẩn thận đi lên phía trước, nhìn người phụ nữ ngủ say trên giường, bà vẫn đẹp như thế, cho dù đã lớn tuổi, vẻ ngoài vẫn rất xinh đẹp, tính cách lại càng đặc biệt. Khi cô còn bé, xem qua ảnh chụp của bà, đã cảm thấy bà là một mỹ nhân, sau này nhìn thấy bà thật sự, mới phát hiện, bà so với trong hình còn đẹp hơn.
Đáng tiếc lúc đó, lập tức tràn đầy căm hận đối với bà, cho rằng bà là người phụ nữ xấu xa phá hoại hạnh phúc gia đình người khác trong miệng của Sở Ngự Tây, cũng hận bà vứt bỏ mình và cha.
Ai ngờ, còn có một đoạn quá khứ như vậy.
Có lẽ, bởi vì cha muốn tác thành cho bà, mới kiên quyết ra đi, thay tên đổi họ, nhưng vẫn yêu bà như cũ.
Thương Đồng cúi đầu, dắt Niệm Niệm, khẽ nói: "Niệm Niệm, gọi bà ngoại đi..."
Niệm Niệm cẩn thận đi lên phía trước, nhìn Tân Mộng Lan, lại nhìn Thương Đồng: "Mẹ, sao bà ngoại vẫn còn ngủ vậy ạ?"
Sở Hán Thần từ từ quay đầu lại, nhìn thấy ba người Sở Ngự Tây, Thương Đồng và Niệm Niệm, nét mặt của ông hơi dãn ra, lại nói không nên lời, hiển nhiên gặp cú sốc lớn mới trở nên như vậy.
Thương Đồng ngồi xổm người xuống, khẽ nói: "Đúng vậy, bà ngoại mệt mỏi, nên muốn ngủ một lát, chờ bà ngoại ngủ đủ, sẽ tỉnh lại."
Sở Hán Thần nghe xong những lời này, mới có phản ứng, lẩm bẩm nói: "Mộng Lan, nếu bà mệt, thì ngủ một lát, tôi chờ bà, chờ bà tỉnh lại."
Sở Ngự Tây nhìn thấy tóc bạc ở thái dương của Sở Hán Thần, nhiều năm qua, anh chưa bao giờ cẩn thận nhìn kỹ ông, thì ra ông đã già như vậy!
Con người không đấu lại năm tháng.
Tầm mắt của Sở Hán Thần từ từ dừng lại trên người Niệm Niệm, trong mắt ông bắt đầu ngấn lệ.
"Niệm Niệm, gọi ông nội đi." Thương Đồng nhẹ nhàng nói.
Niệm Niệm dè dặt gọi một tiếng: "Ông nội..."
Sở Hán Thần không ngừng gật đầu, ông đưa tay, run giọng nói: "Mộng Lan, bà mau tỉnh lại đi, đây là con gái của Ngự Tây, bà hiểu lầm rồi, bọn họ...bọn họ rất tốt, thật sự rất tốt..."
Sở Hán Thần lau đi nước mắt của mình, ông đã hoàn toàn suy sụp, hối hận và tự trách hoàn toàn đánh bại ông.
Sở Ngự Tây thấy vậy, trong lòng cũng có chút không nỡ.
Anh nhìn Thương Đồng đối xử ôn hoà với cha mình, Niệm Niệm lại vô cùng hiểu chuyện, bọn họ từng trải qua nhiều thứ như vậy, sự bình yên này, khó có được cỡ nào.
Sở Hán Thần nắm lấy bàn tay nhỏ của Niệm Niệm: "Hình ảnh của Vân Hề, Vân Hề lúc nhỏ cũng như vậy..."
Sở Ngự Tây ở sau lưng ông khẽ nói: "Báo tin cho Vân Hề chưa?"
Sở Hán Thần gật đầu, thấp giọng nói: "Nó đang trên máy bay trở về."
Sở Ngự Tây không nói nữa, một lát sau, anh mới bước lên phía trước và nói: "Hay là chuyển viện đi, như vậy bọn con sẽ dễ dàng chăm sóc hơn."
Sở Hán Thần không dám tin ngẩng đầu lên, thằng bé nói thằng bé muốn chăm sóc Mộng Lan sao? Thằng bé thật sự không hận bọn họ nữa?
Sở Ngự
Tây nhận thấy sự ngạc nhiên trong mắt ông, nghiêm túc gật đầu, anh đưa tay nắm lấy tay Thương Đồng: "Bọn con, sau này sẽ chăm sóc tốt cho hai người."
Thương Đồng cũng gật đầu.
Bây giờ, chỉ mong các cô đều có thể bình an.
---- Vũ Quy Lai ----
"Ba, con đã về." Sở Vân Hề ném va li, chạy đến bên giường, thấy Tân Mộng Lan không có ý thức, nước mắt lập tức rơi như mưa.
"Mẹ..."
Sở Hán Thần im lặng ngồi một bên.
Sở Ngự Tây đi làm thủ tục chuyển viện trở về, nhìn thấy Sở Vân Hề, anh dừng bước chân.
"Vân Hề..." Thương Đồng ở bên cạnh anh nhẹ nhàng mở miệng.
Sở Vân Hề quay đầu lại, nhìn Thương Đồng, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, rốt cuộc chị ta muốn làm gì?
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
10 chương
10 chương
45 chương
5 chương
191 chương