Dường như không xác định được, anh sải bước đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng chạm tới trên mặt cô, như là muốn cảm nhận một chút cô có thật tồn tại hay không. Không còn cách mấy ngàn dặm xa, cô đang ở đây anh giơ tay là có thể đụng tay đến. "Lan Khê." Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô, khàn khàn mà kêu một tiếng. Một tiếng kêu này, anh gọi mà không xác định chút nào. Ánh mắt trong suốt của Lan Khê tràn ngập chất lỏng ấm áp, nhẹ nhàng dán vào bàn tay ấm áp của anh,một tay vẫn đang truyền nước biển thì nhẹ nhàng êm ái níu chặt lấy cổ áo của anh kéo anh cúi xuống. Hơi thở êm ái lòng người kia, càng dựa vào càng gần hơn. Mãnh liệt chua xót cùng rung động va chạm trong lòng, tay Mộ Yến Thần run rẩy, dường như không thể tin được cô đang dựa vào mình gần như thế, cho đến khi cánh môi kề nhau, cảm giác chân thật giống như dòng điện lan khắp toàn thân, bóng dáng to lớn mạnh mẽ rắn rỏi của anh mới đột nhiên rung động một cái! Ngón tay thon dài hơi run rẩy nâng mặt cô lên, nụ hôn nhẹ nhàng mang tính chất thăm dò, cảm giác mùi hương dịu ngọt quen thuộc kia càng lúc càng lớn, căng thẳng trong lòng Mộ Yến Thần như sợi dây đột nhiên đứt đoạn! ! Trong cổ họng anh phát ra một tiếng kêu khát vọng mà vui mừng, trong lòng tràn ngập cảm kích điên cuồng hôn cô thật mạnh! Cánh tay dài nâng người trên giường bệnh lên rất nhanh ôm vào trong ngực, khớp xương trắng bệch, giống như là muốn dụi mặt cô vào trong thân thể, cạy hàm răng cô ra xen lẫn nước mắt mằn mặn chảy xuống, bị anh mạnh mẽ cắn nuốt! Anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi không gặp cô, mười ngày, một tháng, hoặc là lâu hơn. . . . . . Anh chỉ biết anh nhớ cô đến tận xương tủy, nó dày vò bức anh sắp phát điên! ! Hơn lúc nào hết, giờ phút này anh càng nghĩ đến cô nhiều hơn, muốn nhào nặn xương thịt cô rồi từng miếng từng miếng nuốt xuống, cùng cô hòa thành một thể không bao giờ chia lìa! Ở trên boong tàu, anh nhìn cô cả người đầy máu. Anh nhìn họng súng đen ngòm chĩa vào huyệt Thái Dương của cô. Anh nhìn tay cô nắm chặt lưỡi dao lóe ánh lạnh, thoát khỏi khốn cảnh không chùn bước chạy về phía anh! Một khắc kia, trong lòng đau muốn tê liệt, đau đến cực hạn. Giữa răng môi giao hòa mang theo một chút mùi máu tươi, không biết là môi ai bị cắn, hay là khi hôn anh dùng quá sức, Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt kia tràn đầy đau lòng, hung hăng đau lòng. . . . . . Anh nhớ cô, đã lâu như vậy. Cánh tay của anh suýt nữa siết cô đến hít thở không thông. Lan Khê cũng ôm lấy anh, hai cánh tay mềm mại quấn chặt cổ của anh, trên mặt chảy đầy nước mắt. ". . . . . ." Tiếng thở dốc kịch liệt truyền đến từ phần môi tách ra, Mộ Yến Thần hôn lên trán cô, rồi mất khống chế anh hôn vào lông mày, mắt, gương mặt, khóe môi của cô. . . . . . Tràn đầy trời đất. Lan Khê ‘ưm’ một tiếng, đau nhức trên người nhắc cô nhớ đến miệng vết thương bị nứt ra một chút. Hàng mi dài ướt nhẹp nước mắt mở ra, run run nhìn anh một chút, trói chặt cổ của anh khàn giọng nhẹ nhàng nói: "Anh đừng cử động. . . . . . Trên người anh cũng đầy vết thương, em nhìn thấy. . . . . ." Một bên tay không bị thương của cô len vào trong áo sơ mi màu đen của anh, chạm tới trên vai phải của anh rõ ràng đang băng bó đeo băng quấn chặt xung quanh, còn có phía sau lưng, ngực, toàn bộ đều có vết thương. Thậm chí có thể sờ tới bởi vì mới vừa ôm kịch liệt trong khi hôn hít, vết thương lại toạc ra thấm đầy máu tươi ẩm nóng lần nữa. Khóe mắt Lan Khê lại ướt đẫm. Mộ Yến Thần sao lại không thấy, bàn tay giữ chặt gáy cô, trán anh chạm vào trán cô nói giọng khàn khàn: "Thật xin lỗi, anh về trễ. . . . . . Trách anh sao?" Thân hình Lan Khê cứng một chút. Cô nhìn gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch của anh dường như gầy đi nhiều khiến cho gương mặt của anh góc cạnh lạnh lùng lộ ra rõ ràng, cô nhớ lại những lời nói trước khi anh đi, trong lòng đột nhiên như bị gai nhọn đâm vào! ! Tâm trạng đột nhiên vui mừng khôn xiết từ lúc gặp lại rồi được cứu biến thành một nỗi đau lòng. Cô còn nhớ rõ trên boong thuyền trước khi nổ tung gặp người đàn ông kia, cô nhớ rành mạch không phải là mộng. Một nhà thì không muốn cô ở đó, một nhà thì từ chối đưa cô về, hết thảy chân tướng đều tàn nhẫn như vậy. Mộ Yến Thần mi lạnh cau lại, cô buông hai cánh tay mềm mại ra khỏi cổ anh, trong nháy mắt anh ôm chặt eo cô, trán anh chạm vào trán cô nhìn khuôn mặt thật gần của cô, không cho phép cô kháng cự lùi bước. "Mấy ngày qua anh không phân thân ra trở về nước được cũng là bởi vì chuyện này. . . . . . Sau khi tới nơi này anh hiểu tất cả đều sẽ không gạt được, một ngày nào đó em sẽ biết, cho nên không bằng đối mặt. Chỉ là anh không nghĩ sẽ dùng loại phương thức này để cho em biết. . . . . ." Hơi thở của anh tiến tới gần, dịu dàng mà bá đạo quấn vòng quanh khóe miệng của cô, khàn khàn nói, "Anh tình nguyện chính miệng nói cho em biết, cũng không muốn để em nhìn sắc mặt bọn họ." Nhưng tất cả, tất cả đều đã thành kết cục đã định, không thể nào lặp lại nữa. Trong giọng nói của Mộ Yến Thần đều tràn ngập đau khổ đến khoan tim thấu xương. "Khi em muốn phá bỏ đứa bé, anh đã ngăn em lại, có phải lúc đó anh đã biết thân thế của em. . . . . . Nhưng anh sợ em mới từ trong vực sâu bò dậy sẽ rơi đến trong vực sâu khác, mới gạt em nói anh không phải là con nhà họ Mộ?" Đôi mắt Lan Khê tràn đầy nước mắt, ngước mắt nhẹ giọng hỏi anh. "Phải." Mộ Yến Thần khàn giọng trả lời, hơi thở của anh giao hòa cùng với hơi thở của cô.