Bóng đêm lạnh giá.
Cách trọn một đại dương, thời điểm Nhiếp Minh Hiên nhận được điện thoại của Mộ Yến Thần thì bữa dạ tiệc chánh trị đang lúc cao trào. Khắp người anh ám đầy toàn mùi rượu và thuốc lá, nhìn thấy nơi nơi toàn những bóng dáng mỹ nữ lượn vòng, anh cảm thấy chán ghét. Nhìn thấy mấy chữ tên của người kia lóe lên trên màn hình, mí mắt của anh chợt giựt giựt! Đột nhiên anh nhớ tới hôm nay nhà họ Nhiếp mở dạ tiệc, anh và Tô Noãn đều ở đây, không ai chú ý tới nhà họ Mộ bên kia.
Giờ phút này Mộ Yến Thần đang bận rộn đến mù trời đất ở Los Angeles, sao có thể gọi điện thoại một cách vô ích cho anh đây?
Sắc mặt của Nhiếp Minh Hiên tái nhợt.
Không cần đoán anh cũng biết là đã xảy ra chuyện gì. Anh có chút hung dữ gạt đám người đang đứng chặn đường ở trước mắt ra, đứng tránh sang một bên để nhận điện thoại. Nghe xong lời sau cùng của Mộ Yến Thần, trong đầu anh như có tiếng sét nổ bùng một cái!
"... Chuyện này xảy ra từ khi nào?" Anh trợn to hai mắt, giọng nói, hơi thở mong manh.
"Hai giờ trước." Đầu điện thoại đằng kia nghe rõ tiếng gió lạnh gào thét đang càn quét, giọng nói khàn khàn của Mộ Yến Thần cũng tràn ngập sự u ám kinh khủng.
Nhiếp Minh Hiên hít một hơi dài, sải chân bước đi ra bên ngoài, ngay cả chào tạm biệt cũng bỏ qua, vội vã rời khỏi buổi dạ tiệc: "Tôi biết rồi, hiện giờ tôi sẽ lập tức đi tới sân bay và nhà ga xe lửa, tất cả những nơi có thể phong tỏa để điều tra tìm phương hướng, một chỗ cũng không bỏ sót! Cậu đã bố trí sắp xếp xong xuôi ở Los Angeles rồi có phải hay không, đã chuẩn bị tiếp ứng rồi chứ hả?"
"Khả năng ở sân bay và nhà ga xe lửa không lớn..." giọng Mộ Yến Thần vẫn âm u lạnh lùng nói: "Phó Minh Lãng mang theo Lan Khê không dễ đi qua những nơi kiểm tra giấy chứng nhận rất nghiêm ngặt ấy. Cậu hãy lưu ý tìm theo lối đường thủy một chút, tôi đã tìm cách liên hệ được với một người, hắn sẽ có cách liên lạc với cậu, giúp cậu tìm ra những tàu thuyền đi biển định kỳ, chở khách lậu mới chạy trong vòng mấy canh giờ qua, cậu nói cho tôi biết đường hàng không là được."
Trong lòng Nhiếp Minh Hiên tràn đầy kinh hãi.
"Biết rồi, tôi lập tức đi luôn... Yến Thần tôi biết bây giờ cậu rất nóng ruột... chuyện này là do tôi không đúng... tôi đã hứa sẽ thay cậu bảo vệ tốt cho Lan Khê và đứa nhỏ, nhưng bây giờ lại để cho hai mẹ con cô ấy gặp chuyện không may, mất tích ở ngay dưới mắt của mình..." Anh vừa nói xin lỗi vừa đi ra ngoài, trong con ngươi trầm tĩnh ngập tràn tia máu đỏ tươi và áy náy sâu sắc.
Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lúc này tay anh nắm lấy tay lái càng chặt hơn.
"Tôi sẽ không để cho em ấy gặp chuyện không may." Trừ phi tôi chết.
Anh cúi đầu khạc ra mấy chữ này, đưa tay đóng cửa sườn xe, chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị đàm thoại qua hệ thống vệ tinh.
Bên kia Nhiếp Minh Hiên đã chạy ra khỏi buổi dạ tiệc, dưới cơn gió lạnh đang càn quét khắp thành phố C, đi về hướng nhà để xe. Giờ phút này anh mới thực sự cảm thấy cực kỳ đau lòng, cực kỳ lo lắng! Cô gái mà anh đã từng vẫn hài hước gọi là "em gái" ấy hiện đang lâm vào cảnh nguy hiểm, sống chết chưa biết. Đây là do sơ sót của anh tạo thành, nếu cô mà gặp chuyện không may, nhất định anh sẽ không tha thứ cho mình.
...
Chạy ròng rã ở trên đường suốt mấy giờ xe, cuối cùng đã có thể loáng thoáng ngửi thấy hương vị tanh mặn của nước biển.
Hoặc giả cũng có thể, hương vị tanh mặn này là từ vết thương ở vai phải của anh bị phá vỡ.
Nhưng vết thương này không quá nguy hiểm.
Mộ Yến Thần không biết mình gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, liên lạc với bao nhiêu người, nhưng ít nhất khi sắp đến bến cảng, đường càng ngày càng rộng rãi. Khi đến nơi đã gần rạng sáng, giao lộ phía trước đột nhiên có mấy chiếc xe chạy ra,chậm rãi chạy về phía xe của anh, ánh sáng đèn xe dần dần yếu đi, dường như ra để nghênh đón anh.
Tốc độ xe của Mộ Yến Thần cũng không giảm, lao thẳng qua.
Mấy chiếc xe ở tiếp tục theo sát phía sau.
Thời điểm xuống xe, đồng hồ điện tử trong xe lóe lên chỉ bốn giờ đúng. Trong xe, có tin nhắn truyền đến từ hệ thống vệ tinh, Nhiếp Minh Hiên đã phối hợp thành công với người bên kia, đã điều tra được số hiệu của tàu biển tư nhân chở khách chạy định kỳ chở Phó Minh Lãng. Dự đoán đến khoảng lúc rạng sáng sẽ đến Los Angeles, nhưng cụ thể ở nơi nào thì không rõ.
"Mộ tiên sinh, " phía trước có người ra đón, hé ra gương mặt tuấn tú vô cùng trầm tĩnh, nhưng ở dưới cằm có mấy vết sẹo dài do bị dao chém nên có vẻ hơi dữ tợn: "Chúng tôi điều tra được một chút tình hình, trước buổi sáng sớm hôm nay quân cận vệ của hoàng gia đã đáp chuyến bay đến Los Angeles, đoán chừng sau đó sẽ trực tiếp tới bến cảng để thi hành mệnh lệnh ... "
"Tôi đoán không sai đó là do công chúa Isha, Hoàng thất nước Anh đã điều quân đội tới, tuy ít người nhưng đều rất tinh anh, mục đích là vì để bảo vệ người kia được an toàn, người này có phải là Laurie Kerr, người đàn ông mà ngài muốn tìm không? "
Phó Minh Lãng.
Mộ Yến Thần vừa đi vào trong vừa nghe, cả khuôn mặt lãnh lẽo như băng. Anh vừa nghe đã biết ngay chuyện này là do quyết định riêng của công chúa Isha, bởi vì lần này Phó Minh Lãng đi một chuyến tới Trung Quốc rồi trở lại, mục đích tuyệt đối không phải là về nhà.
... Hắn khổ cực tự mình đi bắt cóc Lan Khê như vậy, mục đích chẳng qua cũng muốn tìm anh trả nợ máu của mối thù hận lúc trước.
Rất nhanh bàn tay ở bên cạnh nắm chặt lại thành quả đấm, khớp xương trắng bệch vang lên tiếng lách cách.
" Phái người giữ chặt sân bay ở phía bên kia, làm cho những thứ gọi là quân cận vệ đang trên đường tới kia, trực tiếp biến mất luôn, mang những thi thể đó đưa đến phủ công chúa Isha ... nói cho bà ta biết đây là báo ứng do con trai của bà ta đã đặt bom của hãng ở Los An-geles."
Giọng nói âm u này, khiến mọi người đang theo sát ở phía sau run lên một cái!
"Dạ! Mộ tiên sinh." Hắn chỉ có thể tuân lệnh, nhưng không nhịn được liền hỏi một câu: "Nhất định phải giết hết toàn bộ sao?"
Cặp mắt rét lạnh của Mộ Yến Thần lạnh lùng quét về phía người ở phía sau.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, nói đáp lại: "Dù sao cũng là cấm quân hoàng gia, đều là người vô tội, chúng ta thật sự nhất định phải làm như vậy sao?"
"Những người này ở trong quân đội vô cùng xa xỉ, dựa vào sự che chở của quốc gia mà làm những chuyện ác. Làm quý tộc mà lại dùng súng đối với người bình thường ... nhưng đến lúc thực sự cần hiến dâng sinh mạng thì có ai đi lên không? Sao anh không đi hỏi xem, những người bị chết trong vụ hãng bị nổ tung có ai không vô tội không?"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
61 chương
86 chương
276 chương
24 chương
281 chương
46 chương
81 chương