Lúc xế chiều.
Khi Mộ Yến Thần đi vào quán cà phê lộ thiên thì Tô Nhiễm Tâm đã ngồi chờ được hai giờ rồi.
Cảm giác thấy bóng người trước mắt nhoáng lên một cái, bàn tay cầm ly cà phê của Tô Nhiễm Tâm chợt cứng đờ,không cần ngẩng đầu cũng cảm giác được hai luồng ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần đang phóng tới .
"Tôi nhớ đã nói với bà rất rõ ràng mọi việc rồi, bà còn muốn cái gì nữa đây?"
Chịu đựng ánh mắt lạnh lùng mang theo chút địch ý kia, Tô Nhiễm Tâm hít sâu một hơi ngước mắt, nói giọng khàn khàn: "Chẳng phải là cậu muốn biết về thân thế của Lan Khê hay sao? Cậu hãy ngồi ở chỗ này khoảng mười phút, tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Mấy chữ cuối cùng, giống như mặt hồ nước đang phẳng lặng chợt nổ tung dậy sóng, khiến cả người Mộ Yến Thần bị kích động, run lên, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao, chăm chú nhìn thẳng vào trên người bà, mãi lâu sau anh mới cảm thấy nhịp thở của mình mới được thông thuận một chút.
Tôi sẽ nói cho cậu.
Mấy chữ này, anh chờ đợi thật vất vả, nghĩ lại mà sợ.
Kéo chiếc ghế dựa ở bên cạnh chiếc bàn thủy tinh ra, Mộ Yến Thần ngồi xuống, nhếch cặp môi mỏng phun ra mấy chữ thế này: "Bà nói đi."
Tô Nhiễm Tâm cười lạnh: "Cậu... ngay một chút cũng không hề thấy kỳ lạ vì sao tôi lại không nói cho cậu biết về thân thế của Lan Khê hay sao? Một mặt thật sự là bởi vì nguyên nhân của chị gái tôi, mặt khác, chắc chắn cậu cũng không sao đoán được?"
"Bà nói đi!" Anh vẫn như trước chỉ nhàn nhạt buông ra mấy chữ.
Khẽ hít một hơi, Tô Nhiễm Tâm nhẫn nại cũng không còn, nhẹ giọng nói: "Tôi biết cậu định làm cái gì, trừ bỏ chuyện về thanh danh của chị tôi không nói đến, hai người cho dù không cùng huyết thống cũng là quan hệ anh em, ở cùng với nhau sẽ danh không chính, ngôn không thuận. Chẳng qua là cậu muốn tìm được cha đẻ của Lan Khê, vạch rõ mối quan hệ, khiến ông ta nhận lại Lan Khê, như vậy giữa hai người sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì với nhau nữa. Cho dù chỉ là quan hệ huyết thống trên danh nghĩa, việc trấn an hai vị đứng đầu dòng họ đều là thứ yếu, cái quan trọng nhất ở đây chính là, hai người có thể ở cùng nhau, thậm chí muốn kết hôn sinh con cũng không có vấn đề gì, tôi đoán có đúng hay không?"
Người đàn bà trước mắt anh đầu óc cũng không đến nỗi trì độn quá, vẫn như trước, rất thông minh nhạy bén.
Mộ Yến Thần nheo mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bà, thân hình to lớn tao nhã dựa vào trên ghế, chờ lời nói tiếp theo của bà.
Tô Nhiễm Tâm cười thê lương, trong mắt đã ngân ngấn lệ: "Bây giờ, nếu như tôi nói cho cậu biết, việc khiến cho cha đẻ của Lan Khê nhận lại con mình, chấp nhận con bé là con gái của ông ta, khả năng này tuyệt đối không có, vậy cậu có thể tiếp tục kéo dài nữa hay không?"
Mí mắt của Mộ Yến Thần chợt giật giật! !
Một suy nghĩ về tình yêu của mình có thể sẽ gặp chút nguy hiểm chợt lóe lên. Anh nhắm mắt lại, ngón tay dài khẽ xoa nơi mi tâm nói giọng khàn khàn: "Vì sao vậy?"
"Người đàn ông kia ngay từ đầu cũng không hề hay biết mình có đứa con gái này."
Ngay từ đầu ông ta cũng không hề hay biết.
Một nỗi đau đớn như một vật sắc nhọn đâm thẳng vào trong tim anh, đau nhói, Mộ Yến Thần lạnh lùng ngước mắt lên, cố che giấu đè nén vào trong vẻ mặt bi thương, tiếp tục hỏi: "Làm sao có thể như vậy chứ?"
Tô Nhiễm Tâm tiếp tục cười lạnh: "Trước hết cậu hãy nghe tôi nói xong đã... Ông ta không chỉ không hề hay biết, hơn nữa cho dù hiện tại ông ta có biết cũng sẽ không thể thừa nhận Lan Khê là con gái của mình. Trên thế giới này có một loại gia đình được gọi là gia tộc Hoàng thất, cũng có một loại đứa con khi sinh ra không được hưởng sự vinh quang, mà chỉ mang tiếng gièm pha."
Một từ ngữ đầy xa cách không chút quen thuộc xói vào trong óc, lúc này nghe qua thật không chân thực. Cho dù Mộ Yến Thần có ngu dốt đi chăng nữa, chỉ nghe qua cũng có thể hiểu được, hiểu được tình hình hiện tại của Lan Khê, càng nghe lại càng hiểu được đây chính là cái được gọi là bí ẩn về thân thế có nhiều chuyện thực đáng sợ.
"Cha đẻ của em ấy là người của Hoàng thất sao? Người nước nào vậy?" Anh nhắm mắt lại khàn giọng hỏi, mi tâm nhíu chặt.
"Nước Anh." Tô Nhiễm Tâm đáp, "Chỉ có điều huyết thống Hoàng thất lại không có trong người ông ta, ông ta là người Trung Quốc, nhưng vợ của ông ta lại có dính dáng với huyết mạch của Hoàng thất, coi như là chi thứ trong gia đình. Bọn họ có một đứa con, hiện sống ở Luân Đôn."
Một nụ cười có chút khổ sở hiện lên khóe miệng, Tô Nhiễm Tâm một ngụm uống hết sạch ly cà phê đã nguội lạnh, trong miệng đầy vị chát. Bà cười yếu ớt, nói: "Ở đất nước Trung Quốc chúng ta, loại hình thức hôn nhân này đối với đàn ông mà nói, được gọi là ở rể. Mộ Yến Thần, cậu cảm thấy có người vợ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người chồng của mình, đã ở rể nơi Hoàng thất mà còn có con riêng ở ngoài không? Không cần nói đến việc nhận tổ quy tông, chỉ sợ rằng, nếu như cậu muốn ông ta chấp nhận điều này, ông ta sẽ chấp nhận sao?"
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
318 chương
86 chương
50 chương
433 chương
8 chương
22 chương