Hơi lạnh đầu mùa đông từ bên ngoài mãnh liệt tràn vào trong xe. Bánh xe chậm rãi dừng lại ở ven đường. Giống như phát hiện bên này xảy ra chuyện gì, nhân viên trực ban trước cửa khu nhà đều tò mò nhìn qua hướng bên này. Mộ Yến Thần xuống xe, con mắt sắc lạnh lùng khẩn trương, sải bước vòng qua hông xe đi tới bên này. Lan Khê ngồi xổm người xuống, nắm lấy dây leo hoa đằng mọc quấn quanh tầng dưới chung cư, kịch liệt nôn ọe. Một ít cổ mùi tanh ghê tởm xông tới đột ngột, cô không biết có phải mình say xe hay không, vì bình thường tuy Mộ Yến Thần lái xe nhanh nhưng vẫn luôn luôn vững vàng, cô ngồi ở bên cạnh anh cho tới bây giờ cũng chưa hề bị say xe. Thấy cô nôn khan hoài không dứt, bàn tay Mộ Yến Thần đặt lên bờ vai của cô, cau mày ôm cô vào trong ngực. "Thế nào?" Anh thấp giọng hỏi, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực mình đang tràn đầy thống khổ. Trong bụng từng cơn buồn nôn vẫn nhộn nhạo muốn trào lên, Lan Khê nhíu mày nghĩ muốn đẩy anh ra, sợ chốc nữa ngộ nhỡ không nhịn được sẽ ói lên người anh, nhưng cánh tay anh cứng như sắt ôm rất chặt, không cho phép cô nhúc nhích dù một chút. Mất một lúc lâu rốt cuộc loại cảm giác đó cũng bị ép xuống, bàn tay yếu ớt của cô vịn vai anh, thở dốc không ngừng. "Em thấy chỗ nào không thoải mái? Dạ dày phải không?" Mộ Yến Thần cau mày thấp giọng hỏi, một tay để lên trán của cô kiểm tra tình huống của cô, một tay nhẹ nhàng xoa chỗ dạ dày của cô. Buổi trưa, hình như cô ăn không ngon, cũng không ăn được bao nhiêu. Lan Khê thống khổ lắc đầu: "Em không biết, vừa rồi đột nhiên khó chịu, hiện tại lại không có chuyện gì. . . . . ." Chỉ là cả người mệt mõi không còn hơi sức, cái cảm giác uể oải không phấn chấn này thật chật vật giống như xuân thiếu thu khốn..., ngay cả gân cốt cũng đều bủn rủn . Mộ Yến Thần lạnh lùng môi mỏng mím chặt, xác nhận cô thật sự không có sao mới bảo cô đứng yên đấy, còn anh đem xe đỗ ở trong nhà để xe, rồi cùng cô lên lầu. Từ phòng ngoài rét lạnh đi tới bên trong phòng, một cỗ ấm áp hơi thở bao lấy cô. Lan Khê ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt trong suốt, cảm giác giống như chính mình trở về nhà mình. "Khi nãy lúc đi từ nhà ba ra, em nói buổi chiều còn có việc?" Mộ Yến Thần xoa xoa sợi tóc của cô, cúi đầu hôn cô một cái hỏi. Lan Khê ngẩn ra, lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Cô gật đầu: "Phải, hôm nay trước khi về nhà em liền nhớ tới, Kiều Khải Dương vẫn còn ở khách sạn gần đó, là em dẫn anh ta tới nên không thể bỏ mặc, buổi trưa anh ta gởi nhắn tin muốn em buổi chiều ra ngoài gặp mặt." "Mấy giờ?" Nét mặt thản nhiên, Mộ Yến Thần vòng qua cô, đem áo khoác vứt trên ghế sa lon, anh hỏi. "Ba giờ rưỡi." Về đến nhà càng thấy mệt mỏi hơn, Lan Khê nhìn bóng lưng cao ngất của anh, không nhịn được đi tới nhẹ nhàng quấn lấy anh, ngón tay xanh nhạt vờn nhẹ trên ngực anh khi anh cởi nút áo sơ mi ra. Mộ Yến Thần đứng dậy, trong ánh mắt sâu thẳm lưu chuyển một tia dịu dàng sâu sắc, khống chế bàn tay nhỏ bé đang trêu chọc mình, ôm cả người cô lên đi về phía phòng ngủ, tới bên giường đặt cô nằm xuống . "Anh đi lấy một ít nước nóng, chờ anh một chút." Lan Khê hơi kinh ngạc, chống người lên chờ anh, đợi đến khi anh bưng ly nước nóng đi tới mới hỏi: "Anh không tức giận à?" "Tức giận em đi gặp mặt anh ta?" Mộ Yến Thần hỏi ngược lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ hồng lên, tay nâng cái ly cảm thấy hơi nóng, nhưng lại không dám buông tay. "Từ giờ tới ba giờ rưỡi còn có chút thời gian, em trước ngủ một giấc, lát nữa anh đi với em." Anh nói chậm rãi. Hai mắt Lan Khê đột nhiên trợn to! Đột nhiên cô cảm thấy hơi buồn cười, mới vừa rồi cô còn đang suy nghĩ người đàn ông này như thế nào lại trở nên rộng lượng rồi, thì ra là vẫn hẹp hòi như cũ, một chút cũng không thay đổi. Thấy cô nhếch miệng cười, Mộ Yến Thần nheo mắt lại, tay cù nhè nhẹ vào trên eo cô: "Nghĩ cái gì vui vẻ như vậy?" Lan Khê cảm thấy nhột, tránh né không kịp, nước nóng không cẩn thận vẩy lên chăn, cô "A!" lên một tiếng. "Anh nháo cái gì thế, đây là chăn của anh, bị ướt rồi em xem buổi tối anh đắp như thế nào?" Cô cố ý hất mặt để giáo huấn, trong đôi mắt sáng lóng lánh tràn đầy giảo hoạt. "Đắp như thế nào à? Kéo em cùng nhau đắp. . . . . ." Mộ Yến Thần nheo mắt, cầm ly nước trong tay cô để lên trên bàn, lúc này mới kéo cô tới ôm vào trong ngực. Nhìn khóe miệng cô tươi cười ngọt ngào, trên mặt tràn đầy ý cười, trong đầu Mộ Yến Thần bất chợt lóe lên như chợt nhớ ra chuyện gì đó!