Giang Dĩ Mạch kinh ngạc: “Anh cởi quần áo làm gì?” “Cho em xem vết thương nha.” Mộ ngốc nghếch lưu loát cởi quần áo, lại gần. Giang Dĩ Mạch thấy trên người Mộ ngốc nghếch khêu gợi, lập tức mặt đỏ tim đập. Thật đáng tiếc, một người ngốc lại có dáng người tốt như vậy, thật là phí của trời. “Bà xã, sao mặt em đỏ vậy?” Mặt Mộ ngốc nghếch vô hại hỏi. “Ánh nắng chiếu vào.” Giang Dĩ Mạch đỏ mặt nói: “Nhanh xoay người qua.” “Được.” Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác. Giang Dĩ Mạch thấy vết thương sau lưng Mộ ngốc nghếch đang hình thành sẹp, khi anh hít thở càng hiện rõ hơn, nhìn thấy mà đau lòng. Nghĩ đến tình hình lúc đó, Giang Dĩ Mạch vẫn còn hoảng sợ. Lỡ như đạn bắn hơi lệch, không phải anh sẽ mất mạng sao? Giang Dĩ Mạch không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Ngón tay nhỏ nhắn chạm nhẹ lên vết thương, cảm thấy có lỗi với anh. “Có phải còn đau không?” Giang Dĩ Mạch ôn hòa hỏi: “Bây giờ tôi đưa anh đến bệnh viện…” Mộ ngốc nghếch quay mặt sang: “Bà xã thổi một chút sẽ hết đau.” “Để tôi dẫn anh đến bệnh viện xem thử đi, lỡ như nhiễm trùng sẽ không tốt.” Giang Dĩ Mạch muốn dẫn anh đến bệnh viện. Mộ ngốc nghếch kéo tay Giang Dĩ Mạch, trẻ con nói: “Bà xã, không cần đi bác sĩ, anh không sao, chỉ là có hơi đau, đau chút xíu thôi, thổi một cái liền hết đau.” Nói rồi đưa lưng về phía Giang Dĩ Mạch, gương mặt trẻ con nghiêm túc: “Bà xã, em thổi cho anh một chút thôi.” Nhìn lại lưng anh, Giang Dĩ Mạch nhìn thấy vết thương đang kết vảy, trong lòng băn khoăn, không thể làm gì khác hơn là làm theo lời anh, thổi một cái lên vết thương. Đột nhiên toàn thân Mộ ngốc nghếch cứng đờ. Giang Dĩ Mạch cảm thấy không đúng: “Sao vậy? Có phải rất đau không? Bây giờ tôi liền đưa anh đến…” Mộ ngốc nghếch quay mặt lại, ngây thơ cười nói: “Bà xã thật là lợi hại, thổi một cái liền hết đau.” “Có thật là không đau không?” Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc nghếch: “Sao tôi lại cảm thấy vừa rồi anh càng đau hơn mà?” Dáng vẻ Mộ ngốc nghếch rõ ràng là đang kìm nén, Giang Dĩ Mạch lau lưng của anh, cẩn thân chạm vào, chỉ sợ làm đau anh, sắc mặt Mộ ngốc nghếch lại càng không đúng, đột nhiên đứng lên, ngây thơ nói: “Anh thật sự không đau.” Ôm quần áo mở cửa bỏ chạy, thiếu chút nữa đụng vào Triệu quản gia đnag chuẩn bị gõ cửa. “Thiếu gia, người cẩn thận một chút.” Triệu quản gia thấy dáng vẻMộ ngốc nghếch có chút hốt hoảng, lo lắng nói. Giang Dĩ Mạch không biết Mộ ngốc nghếch bị làm sao: “Ông xã, anh chạy đi đâu vậy?” Mộ ngốc nghếch nhanh chóng mặt áo sơ mi vào: “Anh đói rồi.” Triệu quản gia thấy hai tai Mộ ngốc nghếch đỏ bừng, trong lòng hiểu ra, cười nói: “Lão gia đã trở lại, phu nhân bảo tôi đến đây gọi người và thiếu phu nhân đến ăn tối.” Quản gia đứng cạnh, Giang Dĩ Mạch không dám hỏi vết thương trên lưng anh, chuyện này cơ hồ người nhà họ Mộ không ai biết. Cô cũng không muốn người khác biết, bằng không lấy tính tình của mẹ chồng, khẳng định lại hung hăng mắng cô. Trên bàn đã bày bữa tối phong phú, thức ăn chay là chủ yếu, đa dạng phong phú, vừa tinh xảo vừa có dinh dưỡng. Mộ ngốc nghếch không ngừng gắp rau vào chén Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, ăn cái này.” “Bà xã, cái này ăn cũng rất ngon.” “Còn có cái này…” “Đủ rồi, tôi không ăn hết nhiều vậy đâu.” Giang Dĩ Mạch vội vàng ngăn cản anh gắp thức ăn vào chén mình, bằng không tất cả các món ăn trên bàn đều vào chén mình, mặt mẹ chồng đã đen đến mức cô không dám nhìn thẳng rồi. “Bà xã, vậy em ăn đi.” Trong đôi mắt hẹp dài của Mộ ngốc nghếch tràn đầy tình yêu. Mặt Đường Hân đen thui, con trai mình nuôi lớn có khi nào gắp thức ăn cho mình như vậy? Mộ Đình thấy con trai con dâu tương thân tương ái, cảm thấy vui mừng, nhưng cũng bất đắc dĩ thở dài một cái. Đường Hân hiếm khi nghe chồng mình than thở: “Mộ Đình, sao vậy?” “Không có gì, chỉ là thấy Thiên Thần và Dĩ Mạch hòa thuận như vậy, trong lòng có chút cảm động, cũng có chút tiếc nuối.” Mộ Đình cảm khái, để đũa xuống: “Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn.” Mộ Đình đi đến phòng khách tiện tay cầm một tờ báo lên, Đường Hân cũng đi cùng ra, phân phó quản gia chuẩn bị trái cây. “Mộ Đình, ông có tâm sự phải không? Tôi thấy mấy ngày này cảm xúc ông không tốt lắm.” Mộ Đình đặt tờ báo xuống, thở dài: “Trong công ty có chút vấn đề.” Chuyện công ty Mộ Đình rất ít khi nói với bà, bà cũng không hỏi nhiều. Hôm nay chồng chủ động nói đến chuyện của công ty, khiến Đường Hân cũng có chút ngoài ý muốn, có thể tưởng tượng chuyện này nhất định rất nghiêm trọng. “Chuyện gì? Rất nghiêm trọng sao?” Đường Hân dò xét hỏi. “Mộ thị vốn định xậy dựng một khu vui chơi ở nơi nhộn nhịp nhất ở trung tâm thành phố, tất cả các phương pháp và thiết kế đều đã có, chỉ là mảnh đất lớn như vậy, chính phủ chậm chạp không chịu thông qua, chúng ta cũng cố gắng thương nghị với chính phủ, nhưng hôm nay đột nhiên nhận được tin tức, nói mảnh đất kia đã bị người khác nhanh chân giành trước rồi.” Đường Hân kinh ngạc: “Là tập đoàn nào lợi hại như vậy?” “Là một công ty nhỏ không có danh tiếng sắp phá sản.” Mộ Đình có chút bất đắc dĩ lại không cam lòng nói, cho tới bây giờ ông chưa bao giờ thua thê thảm như vậy: “Nghe nới trước đây không lâu công ty nhỏ bị một tập đoàn thần bí ở nước ngoài thu mua, mà không tra được mọt chút tin tức về lão tổng sau màn thu mua này.” “Muốn xây dựng một một khu vui chơi lớn ở trung tâm thành phố, không có chút năng lực không thể nào dám làm vậy, chỉ là muốn mau đất của chính phủ còn khó hơn, còn có muốn xây dựng khu vui chơi cần một nhà đầu tư hùng hậu, vô cùng phức tạp, nhưng đối phương lại thần không biết quỷ không hay bàn xong chuyện thu mua đát với chính phủ, nghe nói công ty con đã ném cành oliu với các công ty kiến trúc có thực lực, vấn đề tiền bạc không chỉ có tổng công ty ở nước ngoài ủng hộ, còn bí mật cùng nhiều công ty tài chính trong nước hợp tác đầu tư.” “Lão tổng ở sau màn công ty này lợi hại như vậy, một chút tin tức cũng không tra được sao?” Đường Hân hỏi. Mộ Đình thở dài: “Dường như đối phương cố ý không muốn người ngoài biết thân phận của ông ta, lúc tôi biết được chuyện này thì gọi điện cho một người bạn bên trong chính phủ tìm hiểu tình huống, ông ấy cũng không biết nhiều, chỉ biết người bí mật tiếp xúc với chính phủ là phụ tá của vị tổng giám đốc thần bí kia.” “Xem ra, giang sơn của nhà họ Mộ chúng ta gặp phải nguy hiểm rồi.” Mộ Đình liếc nhìn phòng bếp, Mộ ngốc nghếch đang ngây thơ nhìn Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, em ăn quá ít, ăn nhiều một chút.” “Đừng gắp thức ăn cho tôi nữa, tôi không ăn hết.” Mộ Đình thu hồi ánh mắt, có chút tiếc hận: “Nếu Thiên Thần không ngốc, cũng có thể vào công ty giúp tôi một chút, hôm nay tôi đã lớn tuổi, cũng có nhiều việc lực bất tòng tâm.” Lần đầu tiên Đường Hân cảm thấy dường như chồng mình già thật rồi, không có khí phách và ngoan tuyệt như trước kai. “Mộ Đình, chúng ta còn có Tử Duệ.” Đường Hân lập tức nói. Mộ Đình bất đắc dĩ nói: “Đứa bé Tử Duệ kia đối với buôn bán chưa nói tinh thông nhưng là thật sự có tài, là một mầm non tốt, chỉ là nó còn quá trẻ, quá xúc động, một số chuyện còn rối rắm, ví dụ như những chuyện nó làm với Dĩ Mạch trước kia…” “Chuyện đã qua rồi, ông còn nhắc lại làm gì?” Đường Hân có chút bất mãn: “Bây giờ chúng ta chỉ còn lại Tử Duệ, nếu không gọi Tử Duệ về nước, giúp ông chia sẻ một chút? Sớm muộn gì ông cũng phải lui xuống, cái nhà này phải dựa vào Tử Duệ rồi.” “Tử Duệ còn phải học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm.” “Ở trong nước cũng rất tốt, hơn nữa bên cạnh ông, có thể giúp ông, cũng có thể nhanh chógn quen với công việc hơn, sao lại không được?” Mộ Đình đặt tờ báo xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Bà nên biết, sản nghiệp trong nước là tôi để lại cho Thiên Thần.”