Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu
Chương 137
Editor: heisall
“Mộ thiếu, em mang thai rồi.”
“Chuyện đó thì có quan hệ gì với tôi?” Đang nói chuyện là người đàn ông với dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, dù là phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như hoa sen mới nở cũng phải ảm đạm phai mờ khi so với anh ta.
“Em nghĩ đó là con của anh, đã sắp ba tháng, là một bé trai.” Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền ngắn, mang giày cao gót bảy tám phân, càng làm nổi bật lên vóc người hấp dẫn, hoàn toàn không nhìn ra là đang mang thai.
“Tiểu thư, cô đang nói đùa sao? Chúng ta quen biết nhau sao?” Hình như người đàn ông đang cố gắng nhớ thử người phụ nữ này là ai.
“Mộ thiếu, anh quên rồi sao, đêm hôm đó chúng ta cũng ở trong khách sạn này... “
“Xin lỗi, phụ nữ quá nhiều, tôi thật sự không nhớ nổi cô là ai.” Gương mặt của người đàn ông tỏ vẻ bất cần đời: “Cô chắc chắn đứa bé trong bụng cô là của tôi chứ?”
“Anh là người đàn ông duy nhất của em, không phải là của anh thì còn có thể là của ai đây?” Người phụ nữ nói xong còn phối hợp chảy xuống hai giọt nước mắt: “Mộ thiếu, em giao tất cả những thứ mình có cho anh mà không giữ lại chút nào, anh không thể bỏ mặc em được.”
“Đừng khóc, tôi có nói sẽ bỏ mặc cô sao? Cô nhìn đi, mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng ta đấy, mọi người còn tưởng rằng tôi đang bắt nạt cô nữa!”
“Mộ thiếu, cả đời em chỉ có mình anh, anh không thể bỏ mặc em và đứa nhỏ trong bụng.”
“Cái người này đang nói gì vậy, Mộ Viêm Huyên tôi là loại đàn ông không chịu trách nhiệm như vậy sao?” Mộ Viêm Huyên rất đứng đắn nói, khóe môi luôn chứa đựng một nụ cười phong khoáng thoải mái.
Bên môi người phụ nữ thoáng qua một nụ cười thầm, đều rơi vào mắt của người đàn ông.
“Cô chắc chắn đứa bé trong bụng cô chính là của Mộ Viêm Huyên tôi?”
“Dĩ nhiên, em chỉ có một người đàn ông là anh.” Thái độ của người phụ nữ rất kiên định.
“Cô chắc chắn?”
“Anh không tin tưởng em sao? Nếu như em lừa anh, sẽ chết không tử tế!” Thái độ của người phụ nữ có chút kích động.
“Đừng thề lung tung!” Mộ Viêm Huyên không nhanh không chậm cười nói: “Ngộ nhỡ thật sự mất mạng thì rất không đáng.”
“Mộ thiếu, em chỉ muốn để anh tin tưởng em mà thôi, đứa bé trong bụng em thực sự là của anh, em tuyệt đối không lừa anh.”
Mộ Viêm Huyên cười khảy nói: “Tôi sợ mình sử dụng các biện pháp an toàn không được hiệu quả thì sẽ không cẩn thận làm cho đối phương mang thai, nên nửa năm trước tôi đặc biệt đi đến bệnh viện làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh rồi.”
Sắc mặt của người phụ nữ thay đổi ngay tức khắc.
“Nhưng cũng không sao, có lẽ là ca phẫu thuật này làm không tốt, tôi nghe nói thai nhi ở trong bụng mẹ cũng có thể làm giám định, bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện, nếu đứa nhỏ này đúng là của tôi, tôi lập tức cưới cô, cho cô cùng đứa bé một danh phận.”
Người phụ nữ hoảng hốt lui về phía sau: “Xin lỗi, Mộ Thiếu, có thể là tôi có chút nhầm lẫn.”
“Sẽ không nhầm đâu, tôi là người đàn ông duy nhất của cô, đứa nhỏ này nhất định là của tôi, đi thôi, chúng ta đi bệnh viện......”
“Thật đấy, là tôi thật sự nhầm lẫn.” Người phụ nữ lập tức bỏ chạy trối chết giữa ánh mắt khỉnh bỉ của đám khách hàng đang tới lui cùng với nhân viên của khách sạn.
Mộ Viêm Huyên xoay người chuẩn bị đi vào thang máy, thì nhìn thấy em gái của mình đứng ở trước mặt.
Gương mặt của hai anh em có năm sáu phần tương tự, vừa nhìn đã biết là anh em ruột.
Gương mặt của cô gái mang nét thùy mị dịu dàng của phụ nữ hơn so với anh trai, trong ánh mắt lại lộ ra sự kiên định.
“Anh, em xin anh hãy ra dáng là Thiếu tổng của tập đoàn Mộ thị một chút có được không? Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, anh còn mang chuyện tình rắc rối lộn xộn của anh tới nơi này nữa là sao?”
“Là do vị tiểu thư kia nhầm lẫn, chuyện này không liên quan đến anh.” Mộ Viêm Huyên tỏ vẻ vô tội.
“Ai mà không biết anh cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, rước lấy toàn hoa đào thối!”
“Oan uổng quá, em gái tốt của anh, hôm nay anh đặc biệt bỏ lại tất cả mọi chuyện để tới đây ăn mừng sinh nhật của em, sao em có thể nói anh trai như vậy được chứ? Anh thật sự rất đau lòng......”
“Hừ!” Mộ Ngưng Huyên xoay người đi vào thang máy.
Mộ Viêm Huyên bất đắc dĩ cười cười, đi theo vào.
Bóng đêm xinh đẹp.
Trong một căn phòng của khách sạn đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ nhưng rất long trọng.
Một đám nam nữ trẻ tuổi uống rượu ăn mừng.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con gái duy nhất của nhà họ Mộ.
Mộ Viêm Huyên đi tới ngồi ở bên cạnh em gái, cánh tay thon dài ôm lấy vai của em gái, đùa giỡn cười nói: “Bảo bối, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, trước tiên anh chúc em sinh nhật vui vẻ! Bắt đầu từ hôm nay em đã chính thức trở thành người lớn, nếu có cái gì không hiểu cứ hỏi anh.”
Lời nói chứa đầy hàm ý, và sự mập mờ.
Anh chính là như vậy, đối với em gái ruột mà cũng không nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Mộ Ngưng Huyên liếc mắt nhìn anh trai không đứng đắn một cái, không khách khí đẩy tay của anh ra: “Anh gọi ai là bảo bối đấy? Lấy móng vuốt bẩn thỉu của anh ra, em là em gái của anh, anh ôm em gái, người không biết còn tưởng rằng chúng ta là người tình đấy.”
Lúc cô nói chuyện thì liếc mắt nhìn người con trai có chút lạnh lùng đang ngồi trong góc uống rượu, gương mặt đỏ ửng.
“Nếu em không phải là em gái ruột của anh, anh đã xuống tay với em rồi.” Mộ Viêm Huyên nói giỡn.
“Anh, nếu anh còn dám nói lung tung, ngay bây giờ em sẽ gọi điện thoại méc mẹ, hôm nay lại có phụ nữ chạy tới cửa nói là đã mang thai con của anh, cũng đã ba tháng, là một bé trai!”
“Wey wey wey, anh là anh trai ruột của em đấy, sao em có thể hãm hãi anh trai của em như vậy chứ?”
“Em đâu có hãm hại, danh tiếng đa tình của anh đã sớm truyền đi khắp thành phố này rồi, thường xuyên có phụ nữ chạy tới cửa nói là đã mang thai đứa bé của anh......”
“Anh họ, anh lại làm lớn của người nào vậy?”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh một giây, mọi tầm mắt đều đồng loạt nhìn lại.
Người mới vừa nói là một anh chàng người lại với mái tóc vàng rất đẹp trai, tay đang cầm một cái ly cao cổ, bên trong là nửa ly rượu đỏ uống còn dư lại.
Bởi vì uống hơi nhiều, nên làn da trắng nõn nhiễm chút màu hồng.
Mộ Viêm Huyên không để ý đến những ánh mắt đang nhìn, chỉ lạnh nhạt cười khẽ mấy tiếng, giống như làm người khác lớn bụng hoàn toàn không phải là chuyện xấu gì.
“Đương nhiên là phụ nữ rồi, đàn ông thì làm gì có khả năng lớn bụng chứ?” Mộ Viêm Huyên cười đùa nói: “Mọi người cũng không cần ngạc nhiên như vậy, đều đã là người trưởng thành, trong tình yêu nam nữ, cô tình tôi nguyện, là chuyện rất bình thường!”
“Vậy anh cũng nên chú ý một chút, nếu làm cho người ta lớn bụng cũng không phải là một chuyện hay.” Một người trẻ tuổi ngồi ở trên ghế sa lon cách đó không xa lên tiếng nói.
“Xem ra cậu hiểu được rất nhiều, Mộ Dương, đến đây trao đổi một chút......” Mộ Viêm Huyên ý vị sâu xa nói giỡn.
“Anh!” Mộ Ngưng Huyên nóng nảy: “Em sẽ gọi điện thoại cho mẹ ngay bây giờ, nói với mẹ là anh dạy hư em!”
Cô lấy điện thoại ra làm giống như thật sự muốn bấm gọi.
Mộ Viêm Huyên bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản, nếu thật sự gọi mẹ đang ở nước ngoài chạy về, thì những ngày rong chơi thoải mái của anh cũng sẽ chấm dứt.
“Em gái, anh sai rồi, anh xin lỗi em còn không được sao?”
Hai anh em cãi nhau ầm ĩ, bữa tiệc sinh nhật cũng chuẩn bị kết thúc.
Mộ Viêm Huyên cũng hơi say, chuẩn bị rời đi.
“Anh, anh đã uống rượu, không lái xe được, nếu không thì ở lại khách sạn nghỉ một đêm đi......”
Mộ Viêm Huyên ôm em gái: “Không cần, anh tìm người lái dùm.”
Trợ lý đã lái xe chờ ở bên ngoài khách sạn, Mộ Viêm Huyên lảo đảo lên xe, gào thét lái đi.
Trên đường cái yên tĩnh, một chiếc xe sang trọng đang chạy ổn định, chỗ ngồi phía sau xe có một con quỷ say đang nằm, không để ý đến phía sau có một chiếc xe đi theo.
Xe đang chạy trên đường, cũng bởi vì uống nhiều rượu, nên Mộ Viêm Huyên đang ngủ bị cơn buồn tiểu làm tỉnh ngủ, bảo trợ lý dừng xe.
“Anh ở đây đợi tôi...tôi đi tiểu xong sẽ lập tức trở lại.”
Mộ Viêm Huyên xuống xe, tìm chỗ đi tiểu.
Chiếc xe theo dõi nãy giờ cũng lặng lẽ dừng ở gần đó.
“Không sai, chính là chiếc xe đó.”
“Cẩn thận một chút, đừng để anh ta nhìn thấy mặt của chúng ta.”
Hai người lén lén lút lút đến gần.
Trợ lý vẫn ngồi ở chỗ tài xế yên lặng chờ, hơn nửa đêm rồi nên cũng có chút mệt mỏi, vì vậy ngủ gà ngủ gật.
Cửa sau xe đột nhiên mở ra, trợ lý cho là Mộ Viêm Huyên lên xe, vừa muốn nghiêng đầu nhìn, liền bị đối phương đánh ngất xỉu.
“Lão đại, chiếc xe này xem ra rất đắt tiền, bán đi nhất định sẽ kiếm được bộn tiền!”
“Vậy còn không mau đi, còn chần chừ gì nữa?”
“Người này thì làm thế nào?”
“Ném ra ngoài!”
Hai người nhanh chóng vứt trợ lý ra khỏi xe.
“Đợi đã nào...!” Lão đại đột nhiên mở miệng: “Xem trên người anh ta có tiền không?”
Hai người lập tức lục soát khắp người của trợ lý, móc ra một ví tiền, bên trong có mấy tấm thẻ, không có mật mã cũng vô dụng.
Đạp trợ lý một cước, vứt ví tiền lại: “Đi thôi, lên xe!”
Cùng lúc này Mộ Viêm Huyên đã giải quyết nỗi buồn, mở cửa bước lên xe: “Tốt rồi, bây giờ có thể đi.”
Hai người đang chuẩn bị lái xe liền đầu nhìn lại, thấy một người xuất hiện.
Hai người trao đổi ánh mắt một cái, người ngồi bên cạnh nhân cơ hội Mộ Viêm Huyên chưa phát hiện ra định đẩy anh ta xuống xe.
Mộ Viêm Huyên bỗng có cảm giác không đúng, hai người này là ai?
Trợ lý đâu?
“Các người là ai......”
Một quyền đánh xuống, Mộ Viêm Huyên đang say nên cũng bị đánh ngất xỉu.
“Ném anh ta xuống nhanh đi!”
“Lão đại, anh nhìn cái đồng hồ trên tay trái của anh ta kìa, hình như là Armani phiên bản số lượng hạn chế......”
Đầu chợt bị vỗ một cái: “Cái gì mà giống như, đó là đồ tốt đó! Mày tới lái xe, để tao lục soát thân thể anh ta, lúc này chúng ta phải nhanh rời đi thôi, đừng để người khác phát hiện.”
Trong đêm tối, chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời đi.
Thành phố náo nhiệt phồn hoa từ từ trở nên tiêu điều, đường đi cũng có vẻ chật hẹp khó đi.
Chiếc xe sang trọng đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, Mộ Viêm Huyên mặc quần cụt bị ném từ trong xe ra ngoài, theo con dốc lăn xuống, rớt vào trong một vũng nước.
Xe nhanh chóng rời đi.
“Lão đại, hình như bộ quần áo này rất quý giá, đem đi cầm nhất định có thể đổi được giá tốt!”
......
Buổi sáng hôm sau.
Trong vũng nước màu đen toàn dầu mỡ có mấy con ruồi bay loạn, xung quanh thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua liếc nhìn người đàn ông mặc quần cụt đang nằm trong vũng nước, không biết kẻ lang thang này từ đâu tới, tất cả mọi người đều tránh ra xa, rồi đi vòng qua.
Ánh nắng chói chang đâm vào mắt không tránh được, Mộ Viêm Huyên nhíu mày, khó chịu mở mắt ra.
Thích ứng với ánh nắng chói chang, nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, đột nhiên ngồi bật dậy.
Đôi tay không cẩn thận nhúng vào vũng nước, cúi đầu xem xét, mới phát hiện ra cả người mình đang ngồi trong một vũng nước đen như mực, chiếc quần cộc và cả người cũng bị nhuộm đen rồi.
Đây là nơi nào?
Tại sao mình lại ở chỗ này?
Đầu đột nhiên đau đớn, hình như mình say rượu.
Tối hôm qua mình uống quá nhiều thì phải.
Từng đoạn kí ức nhỏ vụn.
Hoàn toàn không nhớ được tại sao mình lại ở chỗ này.
Đứng dậy từ dưới đất, nhìn cả người mình dính đầy mỡ vô cùng nhếch nhác, người xung quanh thì bịt mũi tránh xa, Mộ Viêm Huyên anh đường đường là Thái Tử Gia* của tập đoàn Mộ thị, đã bao giờ bị đối xử như thế này đâu?
*Thái tử gia: là chỉ con trai của những gia đình giàu có, quyền thế
Việc quan trọng lúc này vẫn là tranh thủ thời gian gọi điện cho trợ lý lái xe tới đón mình.
Lúc này Mộ Viêm Huyên mới bi kịch phát hiện ra trên người mình trừ một cái quần cộc ra, thì cái gì cũng không có.
Điện thoại di động cũng không biết đã ném đi nơi nào rồi.
Một đồng cũng không có.
Muốn mượn điện thoại để gọi, nhưng những người đi ngang qua vừa thấy anh đến gần, thì giống như thấy quỷ, có thể trốn được bao xa thì trốn.
Lúc này phía đối diện có một cô gái trẻ đang đi tới, Mộ Viêm Huyên phát huy tài năng của mình, lợi dụng vẻ đẹp của anh, đi quyến rũ con gái người ta.
“Hi, tiểu thư......”
“A ——! Biến thái!” Đối phương không đợi anh nói cho hết lời liền vung túi xách lên đập mạnh tới, sau đó chạy trốn giống như thấy quỷ.
Trước kia phụ nữ thấy anh liền ôm ấp yêu thương, đuổi cũng đuổi không hết, bây giờ lại nói anh là biến thái?
Mộ Viêm Huyên làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được, chỉ trong một đêm mà mình từ một đại thiếu gia nhà quyền thế người gặp người yêu biến thành một tên biến thái người gặp người ghét!
Cách đó không xa là một sườn núi cao lớn, đứng ở phía trên có thể nhìn được xa một chút.
Mộ Viêm Huyên đứng ở trên sườn núi nhìn quanh bốn phía một lượt, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cảm giác giống như mình xuyên không đến một thế giới khác vậy.
Cây xanh bao phủ khắp nơi, nhà mái ngói san sát nhau, mỗi nhà đều có một cửa một sân riêng biệt.
Men theo sườn núi đi xuống, muốn tìm một người để hỏi thăm xem đây là nơi nào, tiện thể mượn luôn cái điện thoại để gọi.
Nhưng người đi đường vừa thấy anh liền tránh xa, không có ai sẵn lòng đến gần anh.
Cũng không biết đi bao lâu, bụng đói đến kêu lên.
Mộ Viêm Huyên thấy phía trước hình như có khá nhiều người, liền đi nhanh tới, nhìn thấy trước con hẻm là một quán ăn nhỏ, mặc dù không được vệ sinh nhưng thật sự không chê, vì đói bụng rồi nên cũng không quan tâm nhiều như vậy.
“Ông chủ, bánh bao của ông bán thế nào?”
“Một đồng tiền một......” Ông chủ cửa hàng bánh bao thấy một người chỉ mặc một cái quần cộc, toàn thân đen thui, không nhìn rõ mặt, cho là kẻ lang thang hoặc là một người có vấn đề về đầu óc, nên đuổi giống như đuổi ruồi: “Đi đi, cút nhanh lên, đừng phá hỏng chuyện buôn bán của tôi.”
Mộ Viêm Huyên có bao giờ bị người khác đối xử như vậy đâu?
“Ông chủ, ông có ý gì? Sao lại đối xử với khách hàng......”
“Tên điên, mày có tiền không? Mua không nổi thì cút ngay!”
“Ông......”
“Ông cái gì, cút nhanh lên, đừng ngăn cản việc làm ăn của tôi!”
“Thái độ này của ông là gì?” Mộ Viêm Huyên tức giận.
“Nghèo mua không nổi thì kêu la cái gì chứ? Hồ Tử, thả chó ra!”
Một con chó lớn đột nhiên xông ra, nhào về phía Mộ Viêm Huyên.
Mộ Viêm Huyên bị dọa sợ liền bỏ chạy, cái quần cộc bị con chó lớn cắn rách một miếng, lộ ra nửa cái mông.
Cuối cùng cũng tránh được miệng chó, vừa che nửa cái mông lộ ra bên ngoài, vừa không được tự nhiên chạy đi tìm chỗ trốn.
Bộ dạng này thì làm sao gặp người khác được chứ?
Mặt mày Mộ Viêm Huyên xanh mét, chạy đến một con hẻm vắng vẻ, dựa vào tường rào ngồi xuống.
Điện thoại di động không mượn được, trên người không có tiền, quần áo thì không đủ che người, bụng lại đói sắp ngất đi.
Sao mới trong một đêm mà cuộc sống của mình lại trở nên rối một nùi như vậy?
Giống như bị làm phép, trong một đêm hoàng tử biến thành tên ăn xin.
Mộ Viêm Huyên thở dài một hơi, mắng một câu.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
52 chương
18 chương
428 chương
145 chương