Edit: Tuyết Nguyệt Lam   Mẹ Đường đứng ở ngoài buồng vệ sinh, thấy Giang Mỹ Kỳ đi ra, cẩn thận hỏi: “Kỳ Kỳ, con không thoải mái sao?” Bà không dám nghĩ đến hai chữ mang thai, bởi vì con trai của bà đã bị bắt vào ngục giam từ bốn năm tháng trước, nếu cô ta mang thai từ lúc đó, thì bao tử đã sớm lớn hơn rồi. “Có lẽ ăn phải cái gì đó hỏng rồi thôi.” Giang Mỹ Kỳ thuận miệng nói, tạm thời vẫn chưa muốn để cho mẹ của Đường Hạo Thiên biết chuyện này. Sáng sớm, Giang Mỹ Kỳ liền đến bệnh viện kiểm tra, tuy trong lòng đại khái đã đoán được, nhưng vẫn quyết định đi bệnh viện xác định lại một lần nữa. “Chúc mừng cô, Giang tiểu thư, cô đã mang thai, đã hơn hai tháng.” Bác sĩ khách khí nói. “Hơn hai tháng?” Giang Mỹ Kỳ lặp lại. “Đúng vậy, đã mười tuần rồi.” Bác sĩ nói. “Cảm ơn.” Giang Mỹ Kỳ rời khỏi khoa phụ sản của bệnh viện, trong lòng không biết đang tính toán cái gì, có người gọi cũng không nghe thấy. “Chị!” Giang Gia Kiệt đi qua đẩy cô ta, Giang Mỹ Kỳ mới hồi phục tinh thần lại. “Gia Kiệt, sao sớm như vậy mà em đã đến bệnh viện rồi hả?” Cô ta nhớ, đứa em trai này xưa nay rất thích ngủ nướng mà, buổi tối đi quán bar thường đến nửa đêm rạng sáng mới trở về, buổi sáng không ngủ đến mặt trời lên cao thì sẽ không dậy. “Em đến thăm ba.” Giang Gia Kiệt nói: “Ba ngày càng không khỏe, ngày hôm qua ba lại phát bệnh phải đưa tới phòng cấp cứu, bác sĩ bảo em chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Giang Mỹ Kỳ nghĩ đến chuyện của mình không nghe Giang Gia Kiệt nói cái gì, khiến Giang Gia Kiệt cực kỳ mất hứng, “Chị, rốt cuộc chị có nghe em nói hay không đấy?” “Ba không sống được lâu nữa, chị biết rồi.” “Chị, sao chị lại có thái độ như vậy? Đó là ba ruột của chúng ta đấy.” Giang Gia Kiệt nói. “Ai rồi cũng sẽ đến ngày đó, em cần gì phải sốt ruột?” Giang Mỹ Kỳ cũng không thích thái độ này của em trai: “Hiện tại chị đã là người của nhà họ Đường, chuyện của nhà họ Giang không liên quan nhiều đến gì, chị tình nguyện đến bệnh viên thăm ba dỗ ba vui vẻ đã rất tốt rồi.” “Chi dỗ ba vui vẻ sao? Rõ ràng là chị muốn cho người ngoài thấy sự hiếu thuận của chị thì có! Mỗi lần tới bệnh viện đều có phóng viên tới chụp, người khác còn tưởng rằng chị rất quan tâm đến ba, còn không phải vì thanh danh mà chị dối trá, tưởng em không biết sao!” “Chị không muốn giải thích với em, lúc nào cũng muốn cãi nhau với chị, em muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi, tóm lại chị không thẹn với lương tâm.” Giang Gia Kiệt tức giận đến bốc hỏa: “Giang Mỹ Kỳ, chị còn là con gái của ba sao?Không lo lắng chuyện sống chết của ba, còn vì sợ phải bỏ tiền thuốc thang cho ba mà chạy ra nước ngoài với đàn ông...” “Đủ rồi, Giang Gia Kiệt, em mà còn nói linh tinh nữa thì đừng trách chị không nhận em là em trai.” Giang Mỹ Kỳ cắt ngang: “Sáng sớm như vậy chị đã đến thăm ba, em còn nói chị như vậy? Quả thực khiến chị quá thất vọng, đau khổ!” Trong lòng Giang Gia Kiệt tò mò,  ngày hôm qua ba bị đưa vào phòng cấp cứu, gọi điện thoại cho cô ta, cô ta lại nói có việc bận không tới được, sao hôm nay sáng sớm đã chạy tới? Hắn không tin cô ta thật tâm quan tâm đến ba. Hai chị em ầm ĩ một trận, Giang Triển Bằng thấy con gái đến thăm mình, rất vui, bởi vì ngày hôm qua phát bệnh vừa mới được cứu, thân thể vẫn có vẻ rất yếu, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có. “Mạch Mạch không có tới sao?” Ba đứa con mà chỉ có hai đứa đến thăm, trong lòng Giang Triển Bằng vẫn có chút không tiếp nhận được. Giang Mỹ Kỳ vội đi qua trấn an ba: “Ba, ba đừng đau lòng, hiện tại để con gọi điện thoại cho chị.” Giang Gia Kiệt thấy chị mình ở trong phòng bệnh và ngoài phòng bệnh hoàn toàn là hai người khác nhau, cực kì không vừa mắt, nhưng không nên làm ba mất vui, nên không vạch trần cô ta trước mặt ba. Giang Dĩ Mạch trực tiếp từ chối không tiếp điện thoại của Giang Mỹ Kỳ, ngay sau đó điện thoại của nhà họ Mộ ở phòng khách vang lên, Ninh Tử vội vã chạy tới tiếp điện thoại, vừa nghe là giọng Giang Mỹ Kỳ, khẽ lẩm nhẩm nhìn chung quanh: “Sao lại là cô?” “Tiểu Tử, cô bảo với Giang Dĩ Mạch, nói ba không được khỏe!” “Được, tôi lập tức đi, chuyện lần trước tôi nói với cô...” “Cô đi ngay bây giờ đi, chậm thêm tôi sợ cô ta sẽ không được gặp mặt ba cô ta nữa đâu.” Giang Mỹ Kỳ cắt ngang. Ninh Tử đành phải lập tức đi lên lầu nói với Giang Dĩ Mạch. Nửa giờ sau Giang Dĩ Mạch xuất hiện tại bệnh viện, vọt vào phòng bệnh, thấy ba ngồi ở trên giường bệnh vừa ăn cháo vừa nói gì đó với Giang Mỹ Kỳ, giống như đang rất vui, nở nụ cười. “Mạch Mạch, con đã đến rồi!” Giang Triển Bằng cao hứng gọi Giang Dĩ Mạch. Giang Dĩ Mạch đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy sắc mặt ông trắng xanh tiều tụy, nhưng đã tốt hơn ngày hôm qua một chút, trong lòng thở phào một hơi. “Ba chị em con đều ở trong này, ba có chuyện muốn nói với các con.” Giang Mỹ Kỳ thương tâm nói: “Ba, thân thể ba không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều, đừng nói nữa.” “Ba sợ bây giờ không nói về sau sẽ không có cơ hội, hiếm khi cả ba đứa cùng có mặt.” Người đến lúc sắp chết, , lời nói rất thân thiện. Giờ phút này Giang Triển Bằng cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ba chị em các con trở thành tình trạng ngày hôm nay, cũng do ba không tốt, trước đây không dạy dỗ các con cho tốt, hóa giải hận thù trong lòng các con, mới khiến các con oán hận nhau nhiều năm như vậy.” “Tại ba, toàn bộ đều do ba...” “Ba, đừng nói nữa, ba cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.” Giang Mỹ Kỳ lo lắng nói. “Kỳ Kỳ, ba biết con đau lòng ba, nhưng hôm nay ba muốn nói hết tất cả.” Giang Triển Bằng giống như đang nói di ngôn, nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, đưa tay bảo cô đến gần một chút. Giang Triển Bằng một tay lôi kéo tay Giang Mỹ Kỳ, một tay kéo tay Giang Dĩ Mạch, đặt tay hai người lên nhau: “Mạch mạch, Kỳ Kỳ, ở nhà quan hệ hai con luôn bất hòa, Gia Kiệt ba không lo lắng, nó chỉ vì còn quá trẻ, quá xúc động, trước kia cãi nhau với Mạch Mạch đều là do nó thấy bất bình thay mẹ và con.” Giang Triển Bằng nhìn về phía Giang Mỹ Kỳ: “Ba không biết sẽ trụ được đến bao giờ, Kỳ Kỳ, con đáp ứng ba, về sau con phải hòa thuận với chị, mặc kệ như thế nào thì hai con cũng là chị em ruột, ba không muốn nhìn chị em hai con đấu đá nhau cả đời.” Giang Mỹ Kỳ khóc gật đầu: “Con biết, ba, con nhất định sẽ hòa thuận với chị, mặc kệ chị có không thích con, chán ghét con, con cũng hòa thuận với chị, sẽ không khiến ba thất vọng.” Giang Dĩ Mạch và Giang Gia Kiệt lần đầu tiên có cùng suy nghĩ, cảm thấy chán ghét Giang Mỹ Kỳ diễn trò. Giang Mỹ Kỳ khóc to, giống như ba không còn cô ta sẽ rất đau lòng vậy. “Mạch Mạch, con cũng đáp ứng ba, hòa thuận với em trai em gái con.” Giang Triển Bằng nhìn về phía Giang Dĩ Mạch: “Đời này ba không có gì tâm nguyện, chỉ hi vọng chị em các con hòa thuận, đây là tâm nguyện duy nhất của ba.” Giang Dĩ Mạch không nói lời nào. “Mạch Mạch, ba cầu xin con, nếu con không muốn ba chết không nhắm mắt, đồng ý với ba.” Giang Triển Bằng tận tình khuyên bảo, lấy tình thân và cái chết uy hiếp. Cũng đã nói đến mức này, Giang Dĩ Mạch cũng không có biện pháp không đồng ý, gật gật đầu, coi như là đáp ứng. Giang Triển Bằng mới yên lòng, cười nói: “Như vậy ba an tâm, bây giờ có chết cũng không có gì tiếc nuối rồi.” Ở trong phòng bệnh đợi một lúc, đến khoa phụ sản phối hợp với bác sĩ trị liệu. Khi cô đến khoa phụ sản, Giang Mỹ Kỳ lại cản đường của cô. “Tôi mang thai rồi.” Giang Mỹ Kỳ khí thế nói. “Chúc mừng.” Vì vừa rồi mới đồng ý với ba sẽ hòa thuận, Giang Dĩ Mạch nhàn nhạt nói một câu rồi chuẩn bị rời đi, lại bị Giang Mỹ Kỳ cản đường đi. “Trong bụng tôi là con của chồng cô Mộ Thiên Thần.” Giang Mỹ Kỳ nói. Giang Dĩ Mạch nhìn bụng bằng phẳng của cô ta: “Chồng tôi không có chạm vào cô...” Giang Mỹ Kỳ cắt ngang: “Nếu cô không tin, có thể đợi đứa nhỏ sinh ra rồi đi xét nghiệm DNA!” Giang Dĩ Mạch ngớ ra. “Giang Dĩ Mạch, nếu tôi chưa xác định rõ ba của đứa nhỏ là ai, làm sao tôi dám nói những lời này!” Giang Mỹ Kỳ nói: “Chính cô không thể sinh con thì đừng cản đường tôi!” Giang Mỹ Kỳ cố ý nhằm vào chỗ đau của Giang Dĩ Mạch. Tay Giang Dĩ Mạch theo bản năng xiết chặt, đột nhiên nở nụ cười: “Cô nói với tôi làm gì? Cô nên đi tìm ba của đứa nhỏ trong bụng cô, mà không phải tôi!” “Giang Dĩ Mạch, tôi đã có đứa nhỏ của chồng cô, cô còn muốn chiếm vị trí này không cho sao?” Giang Mỹ Kỳ trào phúng hỏi. “Cô đang ỷ lại có đứa nhỏ mà bắt tôi phải ly hôn hay sao?” Buổi sáng còn hứa sẽ hòa thuận ở trong phòng bệnh của ba, lúc này đã bắt đầu kêu hô đánh giết, cũng chỉ có nàng Giang Mỹ Kỳ mới làm được. “Cô chỉ là gà mái không sinh được trứng, hiện tại tôi đã có con của chồng cô, cô còn muốn chiếm vị trí thuộc về tôi và con tôi hay sao? Giang Dĩ Mạch, cô cũng đừng quá không biết xấu hổ, cướp vị hôn phu của tôi, bây giờ còn muốn chiếm lấy vị trí của tôi và con tôi sao?” Đối mặt Giang Mỹ Kỳ khiêu khích, Dĩ Mạch bình tĩnh nói: “Được, muốn tôi ly hôn phải hay không? Cô bào Mộ Thiên Thần tới nói với tôi, chỉ cần anh ta chủ động nói với tôi, tôi nhất định sẽ không nói một cái chữ không!” “Tôi còn một câu, có bản lĩnh thì cô đến mà cướp, chỉ cần cô khiến cho Mộ Thiên Thần nói ly hôn với tôi, tôi nhất định sẽ dọn ra khỏi vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mộ, tuyệt đối không có nửa câu dị nghị, về sau cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt hai người!” Giang Dĩ Mạch nghiêm túc nói: “Hiện tại nếu không còn chuyện khác? Tôi còn có việc, đi trước.” Không quan tâm tới Giang Mỹ Kỳ, vòng qua cô ta lập tức đi. Lúc này Giang Gia Kiệt mới đi tới giật mình hỏi: “Chị, chị thật sự mang thai con của chồng Giang Dĩ Mạch rồi hả?” Giang Mỹ Kỳ xoay người nhìn Giang Gia Kiệt: “Sau này em có thể đừng lén lút theo dõi chị hay không?” “Em quan tâm chị mà!” Giang Gia Kiệt cố ý kiếm cớ,   nhìn thấy Giang Dĩ Mạch vừa đi, Giang Mỹ Kỳ cũng kiếm cớ ra ngoài, liền biết khẳng định có vấn đề. “Không cần phải giả bộ!” Giang Mỹ Kỳ nói. “Chị, buổi sáng chị mới đồng ý với ba sẽ hòa thuận với nhau mà, hiện tại chị lại muốn Giang Dĩ Mạch ly hôn, nếu như bị ba biết...” “Ba cũng không sông được bao lâu nữa, em muốn ba chết không nhắm mắt sao?” “Chị, chị quá đê tiện!” “Gia Kiệt, em có đầu óc chút có được hay không, chị đồng ý với ba sẽ hòa thuận ới Giang Dĩ Mạch, nhưng Giang Dĩ Mạch đồng ý hòa thuận với chị hay sao? Chị làm như vậy cũng vì đứa nhỏ của chị, bây giờ chị đã mang cốt nhục của Mộ Thiên Thần, không muốn hài tử vừa sinh ra đã không có ba.” “Chị mắng em ngu xuẩn?” Giang Gia Kiệt tức giận đến bốc hỏa. “Em không nói chị đê tiện sao?” “Chị vốn đê tiện!” “Em vốn cũng ngu xuẩn!” Hai chị em không ai nhường ai, Giang Gia Kiệt lại nói không lại Giang Mỹ Kỳ, tức giận đến giậm chân. “Chị, chị,... Chị dám mắng em?” Giang Gia Kiệt nâng quả đấm muốn động thủ, Giang Mỹ Kỳ vội vàng nói: “Gia Kiệt, bây giờ chị đang mang thai, nếu em động thủ, đứa nhỏ trong bụng chị có mệnh hệ gì, Mộ Thiên Thần cũng sẽ không bỏ qua cho em, em có biết anh ta xuống tay ngoan độc như thế nào không?” Giang Gia Kiệt có chút bỡ ngỡ, không dám động thủ. “Chị, chị rất quá đáng, anh Hạo Thiên vừa vào ngục giam, chị liền mang thai con của người đàn ông khác, chị không muốn làm... anh Hạo Thiên thất vọng sao? Bây giờ em sẽ đi nói với anh Hạo Thiên!” “Gia Kiệt, chị là chị em đó!” Giang Mỹ Kỳ nói: “Em đã quên lời sáng nay ba nói rồi sao, ông bảo chúng ta phải sống hòa thuận, em hại chị như vậy ba sẽ rất đau lòng.” “Bây giờ mới nhờ tới lời ba nói sao!” Giang Gia Kiệt tức giận nói, nhưng đó lại là chị ruột của mình, không có biện pháp nào. Giang Mỹ Kỳ biết đứa em trai này của mình không có đầu óc, nhưng từ nhỏ đến lớn trọng nghĩa khí, chỉ cần cô ta và mẹ cô ta phát sinh tranh chấp với Giang Dĩ Mạch, mặc kệ ai đúng ai sai, đứa em trai ngu xuẩn này cũng đều xông lên bảo về cô ta và mẹ cô ta, đánh Giang Dĩ Mạch gần chết. Hiện tại dù nó không thích cách làm việc của cô, cũng sẽ không thật sự hại cô, đối nghịch với cô. Chỉ cần tùy tiện hò hét, là lại nghe lời mình nói. Giang Mỹ Kỳ đi qua vỗ vai Giang Gia Kiệt: “Gia Kiệt, chị biết cách làm của chị không tốt cho lắm, nhưng chị chưa từng làm hại ai bao giờ, chỉ nhắm vào mỗi Giang Dĩ Mạch. Ngay cả khi mẹ thuê người giết chết ba của anh Hạo Thiên, nhưng nếu như không phải Giang Dĩ Mạch cung cấp chứng cứ, cho cục cảnh sát, làm sao mẹ có thể bị bắt? Bà bảo chúng ta hòa thuận, chúng ta chỉ cần hòa thuận trước mặt ba là được, đợi ba qua đời, cũng sẽ không nhìn thấy gì nữa. Mà bây giờ trong bụng chị đã có đứa nhỏ của Mộ Thiên Thần, chẳng lẽ hi vọng đứa nhỏ của chị sinh ra bị người ta mắng chửi hay sao? Gia Kiệt, em còn nhở cảm giác không có ba của chúng ta trước đây hay không? Cho dù có nhiều tiền bạc cũng không bù lại được tình thương của ba, mà Giang Dĩ Mạch lại luôn mắng chúng ta là con hoang, em đã quên rồi sao?” Còn tiếp...