Edit: Ngọc Hân Quản gia cũng ngẩn người, không biết những lời này của mình có vấn đề gì. “Bà nói đây là Vitamin?” Trong tay Giang Dĩ Mạch còn cầm lọ nhỏ trên đó viết dòng chữ thuốc tránh thai. Quản gia sợ mình đoán sai, cẩn thận ngắm nghía rồi gật đầu khẳng định: “Đây là Vitamin.” Giang Dĩ Mạch bảo bà quản gia đi ra ngoài, nhặt mấy viên thuốc màu trắng rơi lả tả bỏ vào trong lọ nhỏ, nhìn kỹ nhãn dán trên lọ đúng là thuốc tránh thai mà. Nhưng sao những viên thuốc tranh thai này lại biến thành Vitamin? Trong bệnh viện, Giang Dĩ Mạch đưa những viên thuốc này cho bác sĩ xem, xác nhận rốt cuộc đây là thuốc tránh thai hay là Vitamin. Bác sĩ nhìn qua lễ độ nói, đây là thuốc Vitamin, uống thường xuyên có thể nâng cao sức đề kháng của cơ thể. Giang Dĩ Mạch trợn tròn mắt, vậy gần hơn một năm thời gian mình đều uống chính là Vitamin sao? Còn nữa, lúc đầu mình tới tiệm thuốc mua rõ ràng đúng là thuốc tránh thai, sao lại biến thành Vitamin? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng. Đó chính là bị Mộ Thiên Thần len lén đổi thuốc. Buổi tối Mộ Thiên Thần về tới nhà không nhìn thấy Giang Dĩ Mạch lao xuống quấn lấy anh như bạch tuộc, chỉ có Ninh Tử ân cần cầm cặp tài liệu và ác khoác cho anh. “Thiếu phu nhân đâu?” “Hôm nay hình như tâm tình thiếu phu nhân không tốt, buổi chiều gấp gáp ra ngoài một chuyến, sau khi trở về sắc mặt liền không bình thường, vào trong phòng vẫn chưa ra ngoài.” Ninh Tử nói xong giúp Mộ Thiên Thần cởi áo khoác. “Không cần, tự tôi cởi.” Mộ Thiên Thần đưa cặp tài liệu cho quản gia phía sau đi lên, vừa cởi áo khoác vắt trên cánh tay vừa đi lên lầu. Giang Dĩ Mạch ngồi yên lặng trong phòng ngủ, không biết đang nghĩ gì mà xuất thần thế. Mộ Thiên Thần lặng lẽ đi tới len lén hôn lên gương mặt cô một cái: “Bà xã, anh đã về!” Anh ôm lấy Giang Dĩ Mạch thân mật hỏi: “Đang suy nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng đẩy anh ra, cầm lọ nhỏ đặt trong hộc tủ: “Thuốc tránh thai trong này có phải anh đổi thành Vitamin hay không?” Mộ Thiên Thần liếc nhìn lọ nhỏ rất thoải mái thừa nhận: “Bị em phát hiện sao?” Nghịch ngợm mở trừng hai mắt: “Em chuyên tâm như vậy là đang nghĩ tới chuyện này sao? Em không cần lo lắng, đây là Vitamin bình thường tăng cường hệ miễn dịch, không có hại cho cơ thể….” “Ai nói với anh chuyện này?” Giang Dĩ Mạch bất mãn cắt ngang: “Anh đổi thuốc khi nào?” “Em đang tức giận à?” “Em đang hỏi anh, anh đổi thuốc từ khi nào?” Cảm xúc Giang Dĩ Mạch trở nên nghiêm túc hỏi. “Năm ngoái, khi chúng ta vừa kết hôn không bao lâu.” Mộ Thiên Thần thành thật trả lời. “Năm ngoái?” Giang Dĩ Mạch kinh ngạc, “Làm sao anh biết em có uống thuốc này? Có phải vẫn luôn theo dõi em? Rất may là em không mang thai, còn không bị anh hại chết….” Mộ Thiên Thần đột nhiên cầm lấy cánh tay Giang Dĩ Mạch, “Em không tình nguyện vì anh sinh con như vậy ư?” Giang Dĩ Mạch ngẩn ngơ. “Ngoại trừ mua thuốc tránh thai, có phải em còn dùng biện pháp bảo vệ khác?” Mộ Thiên Thần hỏi, “Nếu như không muốn sinh con cho anh có thể nói cho anh biết, anh sẽ không cố ép em.” “Em không có ý đó.” Giang Dĩ Mạch có chút không được tự nhiên nói. “Vậy thì em có ý gì?” “Chúng ta vừa mới kết hôn không lâu thì mẹ anh bỏ thuốc cho em, cùng Mộ Tử Duệ…” Nhắc tới chuyện này Giang Dĩ Mạch vẫn còn để ý, “Em sợ sẽ mang thai con anh ta nên uống thuốc tránh thai anh ta đưa cho. Sau này thì em không có cảm tình gì với người nhà anh, hơn nữa khi đó anh là kẻ ngốc, vì vậy lúc trước em không có ý định sinh em bé.” “Cho nên sau này em đồng ý sinh con với anh thật ra thì cũng đang dối gạt anh?” Mộ Thiên Thần hỏi. “Không phải vậy!” Giang Dĩ Mạch liền vội lắc đầu, “Lúc thời gian ở nước J anh vì cứu em mà trúng đạn thiếu chút nữa mất mạng, em thật sự dự định sinh con cho anh.” “Vậy tại sao còn phải uống thứ này?” Giọng Giang Dĩ Mạch dần nhỏ xuống, “Em vốn muốn sinh em bé với anh, chẳng sợ anh là kẻ ngốc nhưng có một lần đi bệnh viện nghe người ta nói nói kẻ ngốc sinh ra đứa bé rất có thể cũng sẽ là một đứa ngốc, em không muốn sinh em bé ngốc nên mới làm như vậy.” “Thật sự chỉ đơn giản như vậy?” Giang Dĩ Mạch nghiêm túc gật đầu. Mộ Thiên Thần cười hì hì một tiếng xoa mái tóc cô: “Em nghe ai nói những lời lung tung như vậy? Anh Mộ Thiên Thần sao có thể sinh ra em bé ngốc đây? Coi như sinh ra bé ngốc đó cũng là bé ngốc thông minh.” “Em không giỡn với anh, em nói thật đó.” “Anh cũng nói thật.” Mộ Thiên Thần làm ra vẻ nghiêm túc nói, “Huống chi coi như anh là người ngốc đó cũng không phải là trời sinh đã ngu dại, gene tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì em cứ yên tâm nhé.” “Em đâu nghĩ được nhiều như vậy.” Giang Dĩ Mạch nhỏ giọng lẩm bẩm. “Nếu như bây giờ anh muốn em sinh em bé cho anh, em đồng ý không?” Giang Dĩ Mạch đỏ mặt gật đầu, đột nhiên liền phát hiện có cái gì đó không đúng vội đẩy Mộ Thiên Thần đang dựa sát vào, “Này, anh phải hiểu rõ là em đang chất vấn sao không có sự đồng ý của em mà anh đã đổi thuốc cho em rồi!” Mộ Thiên Thần đột nhiên nở nụ cười ôm Giang Dĩ Mạch: “Em đáng yêu quá! Cuối cùng khi nào thì em phát hiện những viên thuốc này đã bị anh đổi?” “Có gì đâu, nếu muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm!” “Anh vốn đang tính tìm thời gian nói cho em biết chuyện này, lần này vừa đúng lúc đỡ phải phiền toái.” Mộ Thiên Thần cười nói. Giang Dĩ Mạch không biết mình nên tức giận hay là nên vui mừng nữa, Mộ Thiên Thần ôm lấy cô ngồi trong lòng mình: “Bà xã, anh muốn nói cho em biết một chuyện, nhất định em càng vui vẻ!” “Chuyện gì?” Giang Dĩ Mạch hỏi. “Thật ra thì lần đó ở dưới tầng hầm…” Mộ Thiên Thần từ từ ghé sát bên tai Giang Dĩ Mạch nhỏ giọng nói gì đó. Giang Dĩ Mạch kinh ngạc mở to hai mắt: “Thì ra là anh?” Mộ Thiên Thần gật đầu: “Bà xã, có đúng là rất vui hay không?” “Thì ra lần đó chính là anh!” Giang Dĩ Mạch dùng sức đẩy Mộ Thiên Thần ra, từ trên đùi anh xuống dưới: “Em còn tưởng rằng là Mộ Tử Duệ nên đau lòng rất lâu, thì ra là anh làm!” Cô tức giận đấm anh: “Anh quá hư hỏng cho nên thừa dịp lúc thần trí em không tỉnh táo, đối với em…” Mộ Thiên Thầm giữ chặt nắm đấm cô vung tới, “Bà xã Mộ Thiên Thần anh sao có thể để cho người đàn ông khác đụng vào đây?” “Chỉ cần anh đánh ngất Mộ Tử Duệ là được rồi, sao còn phải làm loại chuyện đó với em? Lại còn dám làm mà không dám nhận!” “Bà xã bị hạ độc, anh đây làm chồng đương nhiên có nghĩa vụ giúp bà xã giải độc chứ!” Mộ Thiên Thần đùa cợt cười nói: “Không phải bây giờ anh thừa nhận sao?” “Bây giờ mới nhận thì có ích lợi gì?” Giang Dĩ Mạch cố gắng rút tay mình bị anh nắm về, “Buông tay!” “Bà xã, em đang tức giận sao?” “Buông tay!” “Bà xã, chẳng lẽ em hi vọng lần đó là Mộ Tử Duệ làm giúp em giải độc?” Giang Dĩ Mạch bị hỏi không nói nên lời, “Anh biết em không có ý đó!” “Vậy tại sao em tức giận?” Mộ Thiên Thần hỏi. “Em…” Lần này Giang Dĩ Mạch không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy tức giận theo quán tính. Vốn trách anh chưa hỏi qua mình đã len lén đổi thuốc thành Vitamin, kết quả cuối cùng trọng điểm gây gổ cũng không biết chạy đi chỗ nào rồi. ***** Giang Dĩ Mạch phát hiện chu kỳ kinh nguyệt của mình trễ một ngày lập tức ra tiệm thuốc tây mua que thử thai về kiểm tra xem thế nào, thấy phía dưới hiển thị một vạch màu hồng, mặt như đưa đám. Từ khi kết hôn không bao lâu mỗi lần cô uống đều là Vitamin, nói cách khác các biện pháp an toàn khác cũng không làm nhưng sao vẫn chưa có thai. Trong lòng Giang Dĩ Mạch ngầm có chút bất an. Trong bệnh viện, sắc mặt Giang Triển bằng tái nhợt ngồi trên giường trong phòng bệnh, nhìn thấy Giang Gia Kiệt đi vào liền hỏi: “Mạch Mạch và Kỳ Kỳ bọn nó chưa tới sao?” Có lẽ là do bệnh nan y nên Giang Triển Bằng vô cùng nhớ hai con gái, mỗi lần con trai đi vào ông ta đều hỏi một câu như vậy. “Không phải mấy ngày trước Giang Dĩ Mạch vừa ghé thăm ba sao?” Giang Gia Kiệt nói. Giang Triển Bằng gật đầu, “Sao ba lại quên nhỉ, xem trí nhớ ba kìa, lớn tuổi nên hay quên.” Ông ta lại hỏi: “Kỳ Kỳ đâu? Lâu lắm nó chưa tới bệnh viện thăm ba rồi.” Nhắc tới Giang Mỹ Kỳ, Giang Gia Kiệt bụng đầy lửa giận và bất mãn, dù sao từ nhỏ cũng được cưng chiều tới lớn, không chịu nổi oán hận, tức giận nói: “Ba, sao ba còn hỏi chị? Con từng nói với ba rất nhiều lần rồi, chị ta nghe thấy ba cần tiền thuốc thang thì bị hù dọa chạy ra nước ngoài du lịch, không dám trở về tới đây thăm ba!” “Gia Kiệt, sao con lại nói Kỳ Kỳ như thế! Nó là chị của con!” “Chị ta tính là chị kiểu gì chứ? Liên kết với người ngoài nuốt tất cả tài sản nhà họ Giang chúng ta, ba và mẹ gặp chuyện không may chị ta keo kiệt một chút tiền cũng không chịu chi ra, còn bảo chúng ta đi tìm Giang Dĩ Mạch!” Giang Gia Kiệt tức giận oán trách, “Dựa vào cái gì Giang Dĩ Mạch giúp chúng ta? Năm đó mẹ đối xử với Giang Dĩ Mạch chẳng tốt chút nào, lúc nào cũng cố ý tìm chị ấy gây phiền toái, tính kế chị ấy, hãm hại chị ấy!” Nhắc tới chuyện này trong lòng Giang Triển Bằng cũng áy náy! “Còn nữa ba, ba bệnh nặng cần rất nhiều tiền thuốc thang, cũng là Giang Dĩ Mạch chi tiền ra, chị thì vắt chày ra nước (ý nói keo kiệt) còn nói không có tiền, không có tiền mà thấy ba chết không cứu lại chạy ra nước ngoài du lịch?” Giang Dĩ Mạch chuẩn bị tới bệnh viện khoa phụ sản làm kiểm tra, thuận tiện xách theo túi hoa quả thuận đường ghé sang bên này thăm ba bệnh nặng, trước kia oán giận ba nhưng bây giờ biết ba không còn nhiều thời gian, trong lòng không thể nào hận nổi. Mới vừa đi tới phòng bệnh bên cạnh thì nghe thấy Giang Gia Kiệt đang oán trách Giang Mỹ Kỳ. “Gia Kiệt, sao con có thể nói Kỳ Kỳ như thế? Kỳ Kỳ nó còn trẻ, có chút ham chơi mà thôi.” “Con chỉ nhỏ hơn chị hai tuổi đấy, con cũng ham chơi đấy!” Giang Gia Kiệt bất mãn nói: “Là chị ích kỷ, mẹ gặp chuyện không may cần tốn tiền mời luật sự ra toà chị ta cũng không muốn bỏ tiền ra, khi đó con liền dọa chị ta nếu không đưa tiền mời luật sư giúp mẹ thì sẽ để lộ ra bên ngoài chuyện chị ta nuốt trọn tất cả tài sản nhà họ Giang, lại còn thấy mẹ chết mà không cứu, chị ta sợ người ngoài biết nói chị ta ích kỷ mới ép mẹ chồng bỏ tiền. Lần này ba bệnh nặng chị ta không muốn gánh chịu tiền thuốc men nên tránh ra nước ngoài du lịch.”