Edit: Thanh Thanh Mạn “Nên làm thế nào cô đã hiểu chưa?” Phương Dật Thần ý vị sâu xa vỗ vỗ cánh tay bó thạch cao của Tô Tuyết. Tô Tuyết cúi đầu, đáy mắt sợ hãi mang theo lo lắng. * Giang Dĩ Mạch trở lại nhà họ Mộ, Ninh Tử lập tức ân cần cởi áo khoác giúp Mộ Thiên Thần: “Đại thiếu gia, anh về rồi.” Xem Giang Dĩ Mạch ở bên cạnh là trong suốt, Giang Dĩ Mạch cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Ninh Tử ân cần, trở về thư phòng trên lầu của mình. Kể từ khi Ninh Tử cầu xin Giang Dĩ Mạch làm chủ cho cô ta khi suýt chút nữa bị Mộ Thiên Thần đuổi ra khỏi nhà, sau khi được ở lại, liền xem mình là phụ nữ của Mộ Thiên Thần, thường cố ý lấy lòng Mộ Thiên Thần trước mặt Giang Dĩ Mạch, biết tính khí Giang Dĩ Mạch sẽ không cứng rắn đuổi cô ta đi. Ninh Tử bắt được nhược điểm này của Giang Dĩ Mạch, không chút kiêng kỵ đến gần Mộ Thiên Thần, lấy lòng anh, nghĩ hết biện pháp phá hư quan hệ của hai người, ngay cả quản gia cũng không nhìn nổi, sau lưng khuyên Mộ Thiên Thần đuổi Ninh Tử đi, tránh cho sau này xuất hiện chia rẽ. Mộ Thiên Thần cũng nghĩ vậy, nhưng Giang Dĩ Mạch không cho phép. Có lẽ là không có cảm giác an toàn với anh, cho là đuổi người thứ nhất đi, sẽ có người thứ hai thứ ba xuất hiện, hơn nữa nếu như không có gì, đuổi đi làm gì. Anh nhìn thấu tâm tư của Giang Dĩ Mạch, một Ninh Tử cũng không gây ra được sóng gió gì, chỉ cần cô ta đừng làm quá, tạm thời giữ cô ta lại. Đối với việc làm của Ninh Tử, Giang Dĩ Mạch cũng không để vào mắt, trở về thư phòng tiếp tục công việc của mình. Nếu anh có mơ tưởng đến người phụ nữ khác, coi như cô đề phòng cũng không có tác dụng, không bằng chiều theo ý bọn họ, mình cũng được thanh tịnh. Giang Dĩ Mạch để viết trong tay xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng vẫn rối rắm và lo lắng, không có tâm tình, nhíu mày, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Mộ ngốc nghếch, còn có từng chút từng chút khi ở bên nhau. Cô không biết từ khi nào mình lại để ý Mộ ngốc nghếch như vậy, nhớ nhung sự có mặt của anh. Nếu anh vẫn là Mộ ngốc nghếch, cô cũng có thể an tâm, ít ra sẽ không ai tranh giành với cô, cũng không cần lo lắng Mộ ngốc nghếch di tình biệt luyến yêu người phụ nữ khác. “Bã xã, em thật thơm!” Gương mặt trẻ con thật thà, chậm rãi nhích lại gần, hôn lên môi cô. Giang Dĩ Mạch chậm rãi nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của anh, sau một lúc lâu, đột nhiên phát hiện không đúng, lập tức mở mắt, phát hiện thì ra làm mình đang nằm mơ. “Bà xã, em nằm mơ hả?” Mộ Thiên Thần ngồi cạnh cô dịu dàng hỏi. Giang Dĩ Mạch ngẩn ra: “Sao anh lại ở đây? Anh đã vào lúc nào?” “Vừa vào một lát, thấy em ngủ thiếp đi, nên không gọi em.” Mộ Thiên Thần vẫn nhìn cô như vậy: “Vừa rồi em nằm mơ thấy gì? Anh thấy em rất nhiệt tình…” “Anh nói gì đó!” Giang Dĩ Mạch hơi đỏ mặt ngắt lời: “Không phải anh đến công ty sao? Còn đợi ở thư phòng làm gì?” Mộ Thiên Thần nhìn băng gạc trên trán Giang Dĩ Mạch, đau lòng nói: “Em bị thương, anh ở nhà với em.” “Một chút vết thương nhỏ mà thôi.” “Sao lại là vết thương nhỏ? Nếu như thắng xe trễ một chút, hoặc là xảy ra chuyện gì tạo thành kết quả không thể cứu chữa được thì sao? Có lẽ anh sẽ vĩnh viễn mất đi em.” Mộ Thiên Thần cầm lấy tay Giang Dĩ Mạch: “Chỉ cần nghĩ đến đó, anh đã cảm thấy sợ.” “Anh có yêu em không?” “Anh yêu em không đủ sao?” Mộ Thiên Thần ý vị sâu xa nói: “Tối nay anh sẽ cố gắng cho em thỏa mãn, không, bây giờ cũng được.” Giang Dĩ Mạch rốt cuộc cũng hiểu anh có ý gì, đỏ mặt đẩy tay anh ra: “Sau này nếu anh vẫn không đứng đắn như vậy, em sẽ không để ý đến anh nữa.” “Bà xã, sao mặt em lại đỏ như vậy? Có phải cũng muốn…” “Nào có, anh đừng nói bậy!” Giang Dĩ Mạch cắt đứt, cảm thấy mặt mình nóng hơn. “Mặt em đỏ như quả táo vậy, làm cho người ta hận không thể cắn một ngụm, mùi vị nhất định rất tốt.” Mộ Thiên Thần hài hước đến gần, cắn lên gò má đỏ bừng của cô. “Anh đừng lại gần nữa…” Giang Dĩ Mạch đột nhiên bị Mộ Thiên Thần giam giữa ghế và thân mình của anh, tránh cũng không có chỗ tránh, đẩy cũng không đẩy được, người đàn ông suýt nữa cắn lên gương mặt đỏ bừng của cô đột nhiên hôn cô, nhất thời tim đập thật nhanh, mềm nhũn không có hơi sức. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Ninh Tử ở bên ngoài: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người mau ra đây, không xong…” Mộ Thiên Thần lưu luyến không rời buông Giang Dĩ Mạch ra, ánh mắt không vui, mở cửa thư phòng, nói: “Đã xảy ra chuyện gì?” Ninh Tử lén liếc nhìn trong phòng mới lên tiếng: “Em gái của thiếu phu nhân Giang Mỹ Kỳ tới.” Giang Dĩ Mạch nghi ngờ: “Cho cô ta vào làm gì?” “Thiếu phu nhân, em trai của cô cũng tới, bọn họ đang chờ bên ngoài muốn gặp cô.” Ninh Tử nói. “Nói thiếu phu nhân không có ở nhà, tùy tiện tìm cớ đuổi đi đi.” Mộ Thiên Thần phân phó, trong lòng biết rõ hai người này đến chẳng có chuyện gì tốt. Vẻ mặt Ninh Tử sợ hãi: “Em đã cho bọn họ vào rồi.” Sắc mặt Mộ Thiên Thần lạnh hơn: “Ai cho cô tự tiện làm chủ?” “Thật xin lỗi, đại thiếu gia, em thấy bọn họ là em trai em gái của thiếp phu nhân, không dám chậm trễ, nên không dám cứng rắn ngăn lại…” “Được rồi, chỉ gặp một chút thôi.” Giang Dĩ Mạch đứng lên, sửa sang quần áo của mình: “Em cũng rất tò mò họ tới tìm em có chuyện gì.” Mộ Thiên Thần đang muốn đuổi theo lại bị Giang Dĩ Mạch ngăn lại: “Anh tránh đi, một mình em gặp là được.” Trong phòng khách Giang Mỹ Kỳ thấy Giang Dĩ Mạch nâng cao bụng to từ trên lầu đi xuống, gương mặt trong trắng lộ hồng, khí sắc rất tốt, thoạt nhìn đoạn thời gian này cô trôi qua rất tốt, thân mật cười hô một tiếng: “Chị!” Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, nhất thời không có phản ứng. Cô lớn như vậy, lần đầu tiên Giang Mỹ Kỳ gọi cô là chị. Đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Giang Mỹ Kỳ tò mò hỏi: “Chị, chị đang nhìn gì vậy?” “Hôm nay mặt trời mặt trời mọc từ hướng tây à?” Giang Dĩ Mạch cố ý lầm bầm lầu bầu. Giang Gia Kiệt bên cạnh tức giận mắng: “Giang Dĩ Mạch, cô có ý gì? Nghe nói cô xảy ra tai nạn xe cộ suýt chết, chị tôi mặc kệ hiềm khích lúc trước đến thăm cô, cô đừng được cho mặt mũi mà lên mặt!” Thái độ Giang Dĩ Mạch lạnh lẽo: “Khi nào thì các người quan tâm tôi như vậy? Không phải ước gì tôi chết, nuốt trọn tài sản nhà họ Giang?” “Cô cho rằng tôi muốn đến đây sao, nếu không phải chị tôi nói cô bị tai nạn xe cộ suýt chết, cứng rắn lôi tôi đến thăm cô, tôi mới không thèm đến đây!” Giang Gia Kiệt vốn không muốn tới đây nhưng bị kéo đến. “Quản gia, tiễn khách!” Giang Dĩ Mạch bình tĩnh không khách khí phân phó. Giang Gia Kiệt tức giận chỉ vào Giang Dĩ Mạch mắng: “Người phụ nữ độc ác như cô không bị xe đụng chết, từ nhỏ đã khi dễ mẹ tôi và chị tôi, hại mẹ tôi vào ngục, bây giờ chị tôi mặc lệ hiềm khích lúc trước đến thăm cô, cô còn tự cao tự đại, cô cho rằng cô là ai? Cha ngã bệnh cô không chăm sóc, mẹ tôi bị kiện vào ngục cô không giúp đỡ, muốn vay tiền cô không cho, người phụ nữ độc ác như cô nên bị xe đụng chết…a…” Đột nhiên một quả cầu trắng bay đến nện vào đầu Giang Gia Kiệt, cũng làm cho cậu ngậm miệng lại. Lúc này Mộ Thiên Thần đi ra, đôi mắt nhỏ dài lộ ra sắc bén lãnh khốc: “Cậu lặp lại lần nữa!” Giang Gia Kiệt che cái miệng, giống như cà héo, im lặng. Cậu không biết Mộ Thiên Thần cũng ở đây, nếu biết, nhất định không dám mắng to giống như vừa rồi. Giang Mỹ Kỳ thấy Mộ Thiên Thần, thân thiết hiền hòa gọi một tiếng: “Anh rể, Gia Kiệt không cố ý, chỉ là vì chuyện của mẹ, cha lại bị bệnh, nó mới vọng động như vậy.” Anh rể? Trong lòng Mộ Thiên Thần buồn cười, nếu lúc mới kết hôn với Giang Dĩ Mạch nghe cô ta gọi mình như vậy, ngược lại mình sẽ rất vui mừng, nhưng bây giờ nghe cô ta gọi như vậy, chỉ cảm thấy ghê tởm. Giang Dĩ Mạch thấy Giang Mỹ Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, cười lạnh trong lòng, trước kia tuyệt tình như vậy, bây giờ muốn chạy tới lấy lòng? Nếu cô ta trực tiếp như Giang Gia Kiệt, cô sẽ không so đo với cô ta. Giang Dĩ Mạch nhìn Giang Mỹ Kỳ và Giang Gia Kiệt nói: “Mong các người làm rõ, mẹ các người vào tù không có quan hệ gì đến tôi, là bà ta gieo gió gặt bão, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, muốn trách thì trách bà ta quá tham lam.” Giang Gia Kiệt tức giận muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy Mộ Thiên Thần lại không dám nói tiếp. “Còn nữa, cha bị bệnh tôi không đến thăm là chuyện của tôi, liên quan gì đến các người?” “Chị, Gia Kiệt chỉ là kích động mới nói bậy, chị đừng so đo với nó.” Giang Mỹ Kỳ hiền lành khuyên. “Tôi không so đo với cậu ta, nhưng tôi có mấy câu muốn nói với cô.” Giang Dĩ Mạch nói: “Cô vừa gọi tôi là gì?” “Chị.” Giang Mỹ Kỳ rất tự nhiên nói: “Bây giờ mẹ đã vào tù, cha lại bị bệnh, ba người chị em chúng ta phải đoàn kết.” Giang Dĩ Mạch buồn cười: “Khi nào thì cô xem tôi là chị?” “Chị, lúc trước em còn nhỏ, không hiểu chuyện mới có thể…” “Bây giờ cô lại viện cớ này? Lúc tôi kết hôn cô cũng không phải năm tuổi, làm sao lại xem như không có chuyện giành vị hôn phu của chị mình đây?” Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: “Lúc tôi kết hôn, là ai chạy đến nói với tôi, tôi đáng đời làm quả phụ?” Giang Mỹ Kỳ có chút khó chịu: “Chị, lúc đó em không hiểu chuyện, thật ra tất cả đều do từ nhỏ cha mẹ không dạy chúng em, làm cho giữa chúng ta có địch ý và hiểu lầm.” “Đừng chối trách nhiệm, mẹ cô đã vào tù, nếu bà ta biết cô nói những lời này, nhất định sẽ lạnh lòng.” Giang Dĩ Mạch nói. “Chị, em thật lòng xem chị là chị ruột, chúng ta làm hòa đi, lúc trước do em không hiểu chuyện, bây giờ đã hiểu, bây giờ em đã hiểu, sẽ không giống như trước đây.” “Cô thật sự muốn làm hòa?” Giang Dĩ Mạch hỏi. Giang Gia Kiệt tò mò, Giang Dĩ Mạch đồng ý làm hòa? Giang Mỹ Kỳ lập tức gật đầu: “Chúng ta là chị em ruột, không cần căm hận nhau như trước đây.” “Được, mang một ngàn hai trăm vạn cô đã nuốt của nhà họ Giang ra, chúng ta liền làm hòa, thế nào?”