Mấy ngày trước lễ giáng sinh, công ty quảng cáo Minh Nguyệt cuối cùng cũng thành công dời đến thành phố A. Đề tài gây tranh cãi nhất ở thành phố A nhất định là: Công ty quảng cáo Minh Nguyệt từ thành phố chuyển đến thành phố A, đồng thời Tô Úy đàm nhận chức vụ Tổng giám đốc thay cho Tô Minh Hiên! Có thể nói Tô Úy ở thành phố A bây giờ cũng được coi là một đại nhân vật, hơn nữa báo chí còn bới móc chuyện cô ở cạnh làm cho công ty quảng cáo của Diệp Phong (cũng chính là người sẽ kết hôn với thiên kim tập đoàn Doãn Thị - Doãn Thiên Nhu), có rất nhiều hình hai người cùng nhau tham gia các bữa tiệc! Mọi người đều đang suy đoán: Tô Úy và Tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty quảng cáo Minh Nguyệt – Tô Minh Hiên có quan hệ gì với nhau? Dù sao hai người đều họ Tô, có thể là người một nhà cũng không chừng! Rốt cuộc mấy ngày trước đã có báo cáo chứng thực: Tô Úy là em gái của Tô Minh Hiên, là con gái bảo bối của nhà thiết kế nổi tiếng Thẩm Khiết, còn là thiên kim của tập đoàn Tô Thị lừng lẫy ở Bắc Kinh. Khi nghe tin ấy mọi người đều khiếp sợ, không thể ngờ được giám đốc sáng tạo tiền nhiệm của công ty quảng cáo Minh Nguyệt lại có lại lịch lớn như vậy, vậy tại sao Tô Úy còn phải làm cho một công ty nhỏ như công ty quảng cáo Minh Nguyệt đến hơn ba năm? Mặc dù công ty quảng cáo Khải phong cũng được coi là có chút danh tiếng ở thành phố A,, nhưng so với Tô Thị lừng lẫy ở Bắc Kinh thì chẳng là gì! Mà bây giờ rời công ty quảng cáo Minh Nguyệt chuyển đến thành phố A hoàn toàn là vì trả thù Diệp Phong đi tìm người mới! Bời vì chuyện của Diệp Phong và Quý Thiên Nhu hồi đại học rất ít người biết, nên mọi người chỉ coi Diệp Phong đi tìm người mới, chứ không phải là nối lại tình cũ. Có thể phỏng đoán như vậy là vì Tô Úy ở phương diện thiết kế quảng cáo rất có tài, ba năm qua trong giới thiết kết cũng được coi là có chút danh tiếng! Hiện tại cô chuyển công ty đến đây khó trách được có nhưng hiềm nghi này! Bên ngoài bởi vì chuyện này mà ầm ĩ một trận, mà người trong cuộc như Tô Úy chỉ lạnh nhạt với tất cả, coi tất cả chuyện này không liên quan đến mình, không có ý định giải thích bất kì chuyện gì! Trong phòng riêng trên tầng 118 Nam Tước. “Tô Úy ở thành phố A bây giờ trở thành người nổi tiếng rồi, ngày ngày lên trang đầu của bao tờ báo! Cậu không định xóa hết những bài báo này chứ?” Lạc Phàm lười biếng ngả người trên sofa, nói chuyện với Hạ Nam. “Ngày mai bảo bọn họ dừng lại đi!” Hạ Nam nghe anh ta nhạo báng, không thèm để ý nói, giọng nói tuy bình thản nhưng lại ẩn dấu sự lạnh lẽo khiến cho người ta chỉ nghe thôi mà cũng thấy sợ hãi! “Chú ý đến Tô Nặc giúp tớ, khi nào ông ta đến đây thì nhắc tớ!: Kể từ khi anh và Tô Úy từ Cáp Nhĩ Tân trở về, tình cảm hai người càng lúc càng tốt, cho nên anh chỉ muốn đề phòng mọi chuyện, mà bây giờ Tô Nặc lại là người biết chuyện gì đã xảy ra, cho nên nhất định anh phải thử một lần! Lạc Phàm nhẹ gật đầu! “Đại sư Tô Nặc?” Tần Kiệt và Hoa VI Thần liếc mắt nhìn nhau khó hiểu, ngay sau đó quay ra nhìn hai người kia dò hỏi, chỉ thấy hai người kia hoàn toàn coi họ là không khí, nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái! “Chẳng lẽ Nam cần thôi miên??” Họ đã từng nghe về đại sư Tô Nặc, hình như ông ta là người Trung Quốc, nhưng mấy năm trước đã sang Pháp định cư, nghe nói ông ta sắp đến ông ta sắp đến thành phố A để tham dự một buổi hội thảo nào đó, nhưng Nam cần gặp ông ta làm gì? ... ......... Đoán mấy lần cũng không có kết quả, hai người không còn gì để nói liền ngậm miệng lại! “Các cậu nói xem, phụ nữ bình thường thích được tặng gì?”. Hạ Nam hỏi ba người, chỉ thấy họ nhìn anh y hệt như nhìn thấy quái vật! “Tiền!” “Xe!” “NHà ở!” ... ......... Nghe được câu trả lời, anh không nhịn được hỏi lại, “Tô Úy sẽ thích những thứ này sao?” “Có lẽ là thích!” Hoa VI Thần thuận miệng đáp khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của lão đại! “Chắc là không đâu!” Nghe được câu trả lời, khó có lần Hạ Nam không nổi giận, khóe miệng nhẹ kéo ra. “Nếu không để tới hỏi giúp cậu cho!” Thấy lão đại nhà mình không có nổi giận, Lạc Phàm nói, Lăng Tuyết Nhi là bạn tốt của Tô Úy, nhất định sẽ biết Tô Úy thích quà gì. “Vậy cậu hỏi giáng sinh cô ấy thích nhận quà gì là được!” Nghe lời nói của Lạc Phàm, ngay sau đó hiểu ý vội vàng mở miệng! ... ...... ...... .... “Quà gì thì cũng không đổi thành tiền được, chỉ cần có tiền thì muốn mua cái gì thì mua cái đấy!” , Lạc Phàm đọc tin nhắn vừa gửi đến, sao anh ta có cảm giác đây không giống như là câu trả lời của Tô Úy vậy? Nhưng thật ra chuyện là như vậy, khi Lăng Tuyết Nhi hỏi Tô Úy, cô còn đang sửa lại túi xách của mình, nhìn thấy tiền bên trong túi liền thuận miệng đáp! “Cậu chắc chắn chứ?” Ba người khác cũng khó tin hỏi. “Là Lăng Tuyết Nhi nhắn tin nói vậy mà!” Lạc Phàm nhún vai, tỏ ra mình không có lừa bọn họ. Cũng bởi vì đoạn nhạc đệm đó, Tô Úy được Hạ Nam tặng một thẻ vàng không giới hạn. Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc công ti quảng cáo Minh Nguyệt, Tô Úy nhìn tấm thẻ vàng trong tay, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt! “Đây là cái gì?” “Quà Giáng sinh!” Thấy cô không vui mừng chút nào khi nhận quà, anh không khỏi có chút hoài nghi có phải Lạc Phàm đang mượn chuyện này để chỉnh anh hay không? “Thì ra bạn gái trước của anh đều được tặng thẻ vàng vào giáng sinh?” “Không có!” “Cái có không có?” “Anh nói là anh chưa từng có bạn gái, cũng không có tặng quà cho phụ nữ nào khác ngoài em!” “Vậy ai bảo anh là em thích được tặng cái này?” Nghe lời của anh, trong lòng Tô Úy đột nhiên cảm thấy ngọt ngào! “Em không thích sao, vậy em thích cái gì?” ... ...... ...... Cuối cùng Tô Úy cũng phải im lặng. Buổi tối lễ Giáng sinh đó, Tô Úy nhàn nhã ngồi xem ti vi trong phòng khách nhà Hạ Nam, bởitrong phòng rất ấm nên Tô Úy không mặc áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo ren đen, quần bó cùng màu càng tôn lên vóc người mỹ lệ! “Bảo bối, ăn tối thôi!” Hạ Nam dịu dàng gọi cô từ trong phòng ăn. Tô Úy quay đầu nhìn thấy anh đang bận rộn trong bếp, tươi cười chạy bàn ăn. Nhìn thức ăn trên bàn mới phát hiện hôm nay anh chuẩn bị đồ tây, ở hai chỗ gần nhau bày những món ăn màu sắc rất đẹp, cùng một chai rượu vang mà cô không biết tên! “Bảo bối, ngồi xuống đi!” Tô Úy mặc quần áo ở nhà kéo ghế ra chô cô, đứng bên cạnh làm tư thế mời, đợi sau khi cô ngồi xuống, để khăn ăn trước mặt cô rồi mới ưu nhã ngồi xuống bên cạnh Tô Úy. Rót ra hai ly rượu đỏ, một ly đặt trước mặt mình, một ly đưa cho cô! Đợi sau khi Tô Úy nhận ly rượu, Hạ Nam mới nhẹ nhàng cụng ly cùng cô. “Anh nói đi, có phải anh có ý đồ gì không?” Tô Úy nhấp một ngụm rượu, mặc dù cô không hiểu nhiều về rượu đỏ, nhưng nhìn dấu hiệu trên chai rượu cũng biết ngay chai rượu này không hề rẻ! Cô để ly rượu xuống, híp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt trong veo nhìn anh chăm chú, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy vẻ giảo hoạt trong đó! Ánh mắt Hạ Nam vẫn chưa rời khỏi người cô, khóe miệng ẩn hiện ý cười, lúc này nhìn về phía cô càng thêm thâm thúy, ngay sau đó nhẹ giọng hỏi ngược lại, “Em thử nói xem!” Tô Úy chớp mắt, mím môi nói, “Sao em có cảm giác như mình đang ngồi với một con sói lớn thế này?” “Ha ha!” Hạ Nam nhẹ nhàng cười, vuốt tóc của cô nói, “Vậy sao anh không cảm thấy người ngồi cạnh mình là tiểu bạch thỏ đây?” “Đó là đương nhiên, nếu như em là thỏ trắng thì chẳng phải đã bị anh ăn hết rồi sao?” Tô Úy tự tin mười phần nói xong mới phát hiện lời mình vừa nói nghe thế nào cũng rất.... .....! “Ha ha! Đúng đúng, em không phải là tiểu bạch thỏ, vậy ăn nhanh lên đi!” Hạ Nam nhìn người phụ nữ bên cạnh, trong giọng nói tràn đầy dịu dàng và cưng chiều! Tô Úy nhớ tới thức ăn ngon trước mặt lập tức lao vào ăn! Hạ Nam nhìn tướng ăn của cô, bất đắc dĩ cười cười, không hiểu vì sao khi cô ăn luôn là lúc anh thích nhìn nhất! Sau khi ăn tối xong, Tô Úy muốn rửa bát nhưng Hạ Nam nhất định không cho, nên bây giờ cô đang nhàn nhã ngồi ngoài phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong phòng bếp! Không lâu sau, Hạ Nam đi ra! Tô Úy thấy Hạ Nam bước đến, liền cầm áo khoác vắt trên ghế sofa định mặc vào. “Đã muộn thế này rồi, tối nay ở lại đây đi, nhà anh còn một phòng ngủ nữa, đi tắm rồi ngủ sớm một chút!” Tô Úy bị anh nắm tay ngăn lại, áo khoác bị vứt lại trên ghế. Nhìn áo khoác ngoài, Tô Úy không khỏi mím mím môi, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay mình. Hạ Nam buông cánh tay cô ra, ngay sau đó ôm cô lên nhà. ... ........ Sau khi tắm xong, Tô Úy mặc chỉ mặc một cái áo bông tắm màu trắng chân trần đi ra ngoài, vừa đi vừa dùng khăn lông lau nước còn xót lại trên tóc, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng giữa phòng. Thấy cô đi ra, Hạ Nam liền đi đến trước mặt cô, nhận lấy khăn lau trên tay cô, kéo cô ngồi xuống trước bàn trang điểm dịu dàng lau tóc giúp cô! Tô Úy kinh ngạc nhìn người sau lưng mình, trên người anh lúc này chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, đai lưng buộc lỏng nên hơi rộng, da thịt màu đồng lộ ra, có vẻ mê người và hấp dẫn. “Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽ không nhịn được mà ăn em đấy!”, Hạ Nam dừng lại động tác trong tay, chôn đầu vào hõm vai cô nói xong, môi lưỡi không biết là vô ý hay cô tình lướt trên cần cổ trắng nõn trơn mềm. “Đừng, buồn lắm.... .....”, Tô Úy cảm thấy trên cổ có chút ẩm ướt, rụt cổ mình lại muốn ngăn người đàn ông phía sau lại, trong lúc vô tình lại khiến hai người càng gần nhau hơn.