Tô Úy vừa mới vào đến phòng khách đã bị một bóng đen nhào tới đẩy ngã xuống ghế salon, nếu như không phải biết trong nhà còn có một người nhất định cô sẽ hét to lên. “Nói, hôm qua cậu ở đâu? Ở cùng với ai?” Gương mặt tinh xảo quyến rũ lướt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, cao thấp một vòng. “Này này, cậu có thể lịch sự hơn được không, may mà tớ không có tiền sử bị bệnh tim, nếu không sớm muộn gì cũng bị cậu dọa cho sợ đến chết!” Tô Úy đầy Tuyết Nhi đang ép chặt lấy cô, sửa sang lại y phục nói xong, liền đứng dậy rời đi. “Đừng có giả bộ ngớ ngẩn nữa đi, cậu còn chưa nói cho tớ biết, tối qua cậu ở cùng ai hả? Tại sao lại phải ở biệt thự nằm lưng chừng núi hả?” “Ha Ha, cậu chưa ăn tối phải không, vậy để tớ đi nấu!” “Này này, sao mỗi lần cậu đều như thế chứ?” Nhìn Tô Úy vội vàng chạy vào phòng bếp, cô đành hét to. Trong phòng ăn, hai người phụ nữ ngồi trước bàn ăn cơm tối. “Cậu định đi tìm việc làm à?” Tô Úy nhìn Lăng Tuyết Nhi hỏi. Cô vừa thấy laptop trên ghế sofa mở trang web tìm việc nên cô đoán vậy. “Đúng vậy, dù sao tớ cũng cần kiếm cơm, không thể để cậu nuôi tớ được! Nên phải đi tìm việc thôi! Nhưng tớ phát hiện chẳng có công việc nào phù hợp với tớ cả!” Lăng Tuyết Nhi vừa ăn cơm vừa trả lời. “Chết mất thôi, hình như cậu còn có biệt thự ở Tây Giao đấy! Còn cần tớ nuôi cậu sao?” Tô Úy bất đắc dĩ lắc đầu, còn làm như mình đáng thương lắm ý !! “Ha ha, không phải cậu muốn đuổi tớ đi đấy chứ?” Tuyết Nhi được nghe lời nói của bạn tốt thì cười khan hai tiếng, trên khuôn mặt tinh xảo quyến rũ mang điệu bộ đáng thương, cần bao nhiêu tức cười thì có bấy nhiêu tức cười! “Sao có thể như vậy chứ, không những tớ không đuổi cậu đi, còn có thể giới thiệu công việc cho cậu! Hơn nữa công việc này tuyệt đối thích hợp với cậu!” “Thật không?” “Cậu biết dòng thời trang Mị chi yêu chứ? Nhãn hiệu này muốn tìm người đại diện, cậu có muốn thử không?” “Nhãn hiệu Mị chi yêu không phải từ trước đến giờ đều không có người phát ngôn sao? Chẳng lẽ là do sự kiện đạo thiết kế lần này? “Yên tâm đi, sự kiện kia hoàn toàn là bịa đặt! Ngày mai chân tướng sự việc sẽ hoàn toàn rõ ràng!” “Vậy sao cậu biết bên đấy muốn tìm người phát ngôn?” “Tin tức nội bộ thôi! Không phải cậu nên thử một chút sao? Nếu muốn đi tớ sẽ cho cậu số máy trợ lý của nhà thiết kế FIR” “Được!” Lăng Tuyết Nhi nói xong, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Tô Úy ngồi trên ghế mây trên ban công, gọi điện thoại cho trợ lý của mình. “Trước đây tôi bảo cô tìm một người phát ngôn đúng không? Bây giờ đã có ứng cử viên thích hợp, tầm hai ngày nữa sẽ đến tìm, đến lúc đó dưới sự an bài.....!” Nói xong thì dập máy, gần đây Tô Úy luôn có dự cảm xấu, cô cảm giác như sẽ có chuyện không lành sẽ xảy ra! Ngày hôm sau, tất cả trang đầu của mọi tờ báo và website đều đăng chân tướng sự kiện đạo thiết kế, căn bản không tồn tại chuyện này, bởi vì hai thiết kế mặc dù ở bên ngoài giống nhau nhưng thực ra lại hoàn toàn khác nhau, mẫu thiết kế của FIR có nhiều điểm độc đáo mà nhà thiết kế Lâm không có! Hơn nữa, nhà thiết kế FIR cũng thông qua báo chí mà đưa ra báo cáo về những độc đáo trong thiết kế của cô! Đồng thời trong lúc này, doanh thu của các chi nhánh của Mị chi yêu trong cả nước cũng từ từ tăng trở lại! Đồng thời cũng có càng ngày càng nhiều người muốn gặp nhà thiết kế FIR thần bí này! Lâm Viên An ngồi trong phòng làm việc của mình sau khi đọc xong bài báo, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã tràn đầy sự cảm kích, không ngờ cuối cùng nhà thiết kế FIR cũng giúp anh ta! Khách sạn Thịnh thế Hào đình là một trong những khách sạn năm sao khách sao sang trọng nhất thành phố A, đây chính là khách sạn có đẳng cấp quốc tế. Rất nhiều người đều không xa lạ gì với công ty này, trên quốc tế chuyện về Thịnh thế như một huyền thoại, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hoạt động ở nước ngoài, nó đã dần đầu, giữ một vị trí không thể rung chuyển, tổng bộ được xây dựng tại thành phố A, các hạng mục của công ty đều trải rộng ở các nước trên khắp thế giới! Nhưng điều làm người ta tò mò nhất về Thịnh thế chính là Giám đốc của công ti này, người này chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, đến cả tên tuổi cũng được giữ bí mật, khiến cả giới thương nhân đều tò mò! Tối nay, không gian sáng ngời bởi một bầu trời đầy sao. Trong phòng tổng thống xa hoa của khách sạn Thịnh thế Hào đình. “Thú vị ______ Thật là thú vị, ha ha!” Trên ghế salon mang phong cách châu Âu, một người đàn ông trung niên người Pháp nhìn tờ báo trong tay vui vẻ nói. “Có gì mà anh vui thế?” Một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh hỏi, người phụ nữ này là người Trung Quốc, mặc dù đã qua bốn mươi, nhưng vẫn giữ được nhan sắc như cũ, đôi mày thanh tú nâng lên, toàn thân trong lúc vô hình tiết lộ ra sự khôn khéo mà lão luyện, trong mắt đen nhìn về tờ báo trong tay người đàn ông kia. “Nhà thiết kế họ Lâm này rõ ràng là đạo lại thiết kế của nhà thiết kế FIR thần bí!” Người đàn ông trung niên chỉ vào tờ báo nói chắc chắn! “Tại sao? Không phải báo cũng đã nói không tồn tại chuyện này sao?” Người phụ nữ trung niên không hiểu liền hỏi lại, rõ ràng báo chí đã nói như vậy, tại sao chồng bà lại nói nhà thiết kế Lâm đ*o thiết kế của FIR? Thật là khó hiểu! “Nhìn thiết kế của nhà thiết kế Lâm này cũng biết đây không phải là phong cách thiết kế của anh ta! Trong một thời gian ngắn như vậy, không có người nào có thế thay đổi phong cách nhanh như thế! Chỉ như vậy thôi đã có thể xác định được sự thật đứng sau chuện này rồi!” Người đàn ông trung niên chỉ vào mẫu vẽ trên tờ báo giải thích cho vợ mình nghe, lại nhìn sang thiết kế của FIR thì lộ ra sự mỉm cười tán thưởng. “Nhưng tại sao nhà thiết kế FIR lại muốn trợ lý của mình thông báo chuyện này không có thật?” Người phụ nữ trung niên càng cảm thấy khó hiểu. “Đây cũng là điều anh không thể nghĩ ra, chỉ là nhìn thiết kế này lại làm anh nhớ đến một đứa bé rất có thiên phú anh từng gặp vài năm trước đây!” Phong cách rất giống, cũng đều rất có thiết kế, nhưng dường như trong thiết kế này thiếu đi một cái gì đó! “Đứa bé anh nói chính là học sinh đã từ chối anh trước kia?” “Đúng vậy. phong cách thiết kế của hai người rất giống nhau!” Nói xong ông liền rơi vào trầm tư. Mấy năm trước, trong một cuộc thi thiết kế quốc tế, ông may mắn thấy một tác phẩm rất có thiên phú.Sau khi xem tài liệu của cô mới biết đứa bé ấy là sinh viên của trường đị học tư nhân Sâm Nam ở thành phố A của Trung Quốc tên là Tô Úy. Sau khi ông biết, liền đến thành phố A Trung Quốc một chuyến vì muốn nhận cô làm học sinh, nhưng không nghĩ đến mình lại bị từ chối. Lúc đó không những ông không tức giận, mà còn nói chỉ cần Tô Úy thông suốt có thể đến tìm ông bất cứ lúc nào! Mà sau lần đó, ông không nhận thêm bất kì học trò nào nữa! Không phải là ông không nhìn thấy thêm một tác phẩm tốt nào nữa mà những tác phẩm kia thật sự rất thua kém so với tác phẩm của Tô Úy.