Con người sống trên cõi đời này, ai cũng có những kí ức đau thương vây quanh người dù có muốn cũng không có cách nào phá giải, nó sẽ từ từ hành hạ cả thể xác và tâm hồn bạn! Nhưng đau thương không phải là kết thúc, mà là mở đầu cho một cuộc sống mới! _____ Lăng Tuyết Nhi không bỏ qua ánh mắt ưu thương và cô đơn chợt lóe lên trong đôi mắt của Tô Úy, cô tự nhiên cũng biết Tô Úy không muốn nhắc tới chuyện này, nên cũng không tiếp túc hỏi nữa, tùy ý chuyến sang một đề tài khác! Chỉ một lúc sau, Hạ Vĩ Sâm mặc một bộ quần áo đầu bếp đi vào, phía sau ông là mấy người phục vụ bưng thức ăn đặt trên bàn, Hạ Vĩ Sâm nói đơn giản mấy câu rồi dẫn bọn họ đi xuống! Đối với thức ăn ngon, Tô Úy và Lăng Tuyết Nhi đều có thái độ giống nhau, chỉ biết vùi đầu ăn rồi lại ăn! Gió thu nhẹ thổi vào rèm cửa sổ trong gian phòng màu xanh dương nhạt, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa khẽ mở, chiếu xuống bàn ăn đặt trên sàn nhà, khắp nơi đều là không khí ấm áp. Hai người phụ nữ ngồi trước bàn, không giữ chút hình tượng nào mà ăn như hổ đói, nhìn giống như kiểu hai người này đã bị bỏ đói cả năm! Nếu mấy người Tần Kiệt bây giờ ở đây, nhất định sẽ được mở rộng thêm tầm mắt, họ sẽ biết cái gì gọi là động vật phân theo loài, con người phân theo nhóm! “Món ăn ở đây thật không tồi!” Rốt cuộc cũng ăn no, Tuyết Nhi lau miệng nói xong, cảm thấy có chút chưa thỏa mãn. Tô Úy đồng ý gật đầu một cái! Môi anh đào màu hồng khẽ mở: “Đây là nhà hàng cao cấp nhất thành phố A, có tiền cũng chưa chắc có thể vào đâu!” Chờ đến khi Tô Úy đi tính tiền, nhân viên phục vụ trả lời: Hạ Nam đã gọi điện từ trước, ý nói rằng cô không phải thanh toán tiền nữa! Khóe miệng Tô Úy giật giật, thì ra Hạ Nam đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi! Mới ra khỏi quán cơm, Tô Úy và Tuyết Nhi cùng nhìn nhau một lúc, ngay sau đó đồng thanh cười ồ lên. “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Lăng Tuyết Nhi nhíu mày hỏi Tô Úy. “Về nhà tớ trước đi, chúng ta thay quần áo khác đã!” Nhìn bộ quần áo công sở trên người mình với áo khoác trên người bạn tốt, suy nghĩ một chút, rồi nói nghiêm túc! Mà ở bên này, sau khi Tô Úy rời đi, Hạ Vĩ Sâm ngồi trong phòng nghỉ gọi điện cho Hạ Nam! “Chú!” Bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp đầy từ tính của Hạ Nam! “Tiểu tử ngươi, ánh mắt thật không tệ! Lúc nào thì đem về ra mắt đây?” Trong giọng nói của Hạ Vĩ Sâm truyền đến còn mang chút ý chế nhạo! truyện được lấy từ nguồn Doc Truyen . o r g “Còn sớm lắm! Người ta còn chưa đồng ý với cháu đâu!” “Hạ Nam không gì không làm được mà cũng có lúc lại khiêm tốn thế ư! Đúng là chuyện hiếm thấy!” “Lão gia ngài cũng không cần nhạo báng cháu!” “Được, không nói nữa! Chú chỉ muốn nói cho cháu biết, nhiệm vụ được cháu giao chú đã hoàn thành rồi! Đích thân chú xuống bếp đã đủ chưa?” “Lão gia ngài nói như vậy là muốn kể công?” “Hừ, tranh công? Tiểu tử ngươi đi chết đi!” Hạ Vĩ Sâm nói xong liền cúp điện thoại. Vì Lăng Tuyết Nhi đã bảo tài xế của mình về biệt thự trước nên bây giờ hai người bọn họ đang phải đối mặt với một vấn đề khó khăn, đó là ở cái khu vực đông đúc này thì lấy đâu ra taxi? Tô Úy và Lăng Tuyết Nhi đứng ở bên đường, không ngừng vẫy taxi nhưng tất cả các xe đều đã có khách! Đang chuẩn bị gọi điện cho tài xế của mình đến, thì chiếc xe Buggatti số lượng có hạn đỗ lại trước mặt bọn họ, Tô Úy liếc qua chiếc xe, hình như đã gặp ở đâu đó rồi! Một giây tiếp theo, cửa xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt. “Là anh?” Tô Úy ngạc nhiên nói. Mà Lăng Tuyết Nhi đứng bên cạnh không chút kiêng dè mà quan sát người đàn ông ngồi ở ghế lái, anh ta có gương mặt tuấn tú đủ để thu hút hàng vạn phụ nữ, khóe miệng giương lên nụ cười thản nhiên, cặp mắt lấp lánh có hồn mê hoặc tâm can con người, đáy mắt dịu dàng thâm thúy! Bộ vest màu trắng bao lấy vóc người hoàn mỹ, từng cái nhấc tay lười biếng cũng mang sự hấp dẫn tùy ý! “Là tôi! Thư kí Tô, các cô đi đâu vậy? Để tôi đưa hai người đi!” Trầm Kiệt Tư ngồi ở ghế lái lịch sự nói qua, cặp mắt mê hoặc lòng người nhìn chằm chằm Tô Úy! Khi Tô Úy còn đang do dự, Lăng Tuyết Nhi đứng bên cạnh cô đã mở miệng nói trước, “Được, vậy anh đẹp trai, làm phiền anh rồi!” Nói xong liền mở cửa ghế sau lôi Tô Úy ngồi vào. Không khí yên lặng trong chiếc xe thể thao sang trọng khiến cho người ta cảm thấy quỉ dị. Ở ghế ngồi đằng sau, Lăng Tuyết Nhi nghiêng đầu như đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ thỉnh thoảng lại xuất hiện những biểu hiện khác nhau! Còn Tô Úy thì nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn hờ hững, đôi mắt chỉ là sự tĩnh lặng! Mà Trầm Kiệt Tư ngồi trên ghế lái chuyên chú lái xe, gương mặt tuấn tú mang nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt không biến sắc nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ nhắn qua kính chiếu hậu. “Sao hôm nay anh lại tự lái xe? Tài xế nhà anh đâu?” Tô Úy thật sự không chịu nổi không khí an tĩnh như vậy, yên lặng đến quỉ dị! Cô thu lại tầm mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe, nhàn nhạt hỏi. À à, hôm nay tôi cho cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi!” Rõ ràng anh ta cũng không ngờ Tô Úy sẽ chủ động hỏi, cho nên mới chần chừ mấy giây, rồi mới mặt không đỏ tim không đập mạnh nói dối. Mà Trần Vũ mới bị anh ta ném xuống, còn đang đứng ở lối đi bộ hắt xì một cái, trong lòng suy nghĩ hay là mình bị cảm! Thật là, thiếu gia nhà anh ta đang đi trên đường lại tự nhiên gọi mình xuống xe, bảo là có chuyện, để cho anh trở về công ty trước! Nhưng ở nơi này thì lấy đâu ra xe chứ, thật muốn ngất ra đây! Đáp lại một câu, không khí lại trở về yên tĩnh như trước, mục đích hoàn hảo cũng đã hoàn thành xong rồi! “Trầm Thiểu, còn bắt anh đưa chúng tôi về, thật làm phiền anh rồi, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn cơm! Đây là danh thiếp của tôi!” Tô Úy xuống xe liền lịch sự nói câu cảm ơn với Trầm Kiệt Tư, rồi đưa danh thiếp của mình. Trầm Kiệt Tư nhận danh thiếp, nhét vào trong túi quần của mình rồi rồi lấy giấy ra ghi một dãy số, đưa cho Tô Úy! “Đây là số điện thoại của tôi, về sau nếu có chuyện gì có thể gọi cho tôi!’ Đợi hai người xuống xe, Trần Kiệt Tư nói câu hẹn gặp lại rồi nhanh chóng lái xe đi!