Từ chỗ của Tống Lan Phục, Sở Nghiễm Ngọc mới biết mình đã gặp Tư Thần sớm như vậy. Sở Nghiễm Ngọc thông minh tới mức nào chứ, nghĩ vậy chẳng lẽ còn không hiểu, y đã nói mà, tại sao Tư Thần lại phải phí nhiều sức lực như vậy kết hôn với mình chứ, biểu hiện cũng không giống mới quen biết mình, tình cảm cũng nóng bỏng như đã yêu tha thiết lâu năm. Tống Lan Phục biết tâm tư của con dâu đã thông suốt, một chút liền thông, nói tiếp: "Cô bé kia là thân thích bên Linh Hà, có điều tuổi tác của hai đứa cách biệt không ít, hơn nữa với tính cách của đứa nhỏ này, mẹ chắc chắn sẽ không cho nó bước chân vào gia tộc của chúng ta." Bà có thể tiếp nhận chuyện con trai cưới một người đàn ông thông minh biết tiến biết lùi, nhưng tuyệt không cho phép nó cưới một người phụ nữ không biết trời cao đất dày, dù sao kì thị tính hướng vẫn chỉ là một vấn đề của xã hội, mà tính cách và cách xử sự, làm người có vấn đề, không cẩn thận sẽ làm gia tăng chiến tranh gia đình, đã có câu nói như thế này: vợ cưới không tốt, gieo vạ ba đời, đây cũng không phải là câu chuyện cười đơn thuần. Trong mắt Sở Nghiễm Ngọc nhiễm chút ý cười, "Con biết giữa Tư Thần và cô ấy không có gì, Tư Thần không phải là người như vậy." Tống Lan Phục thỏa mãn gật đầu, giữa bạn đời đúng là nên tin tưởng lẫn nhau, mới có thể đi chung với nhau càng xa, càng dài. Sở Nghiễm Ngọc nói tiếp: "Có điều dù cô bé có là em gái của chị dâu thì chuyện này vẫn nên xử lí một chút, nhỡ vì chuyện này mà liên lụy tới chị dâu thì cũng không tốt." Tống Lan Phục nghĩ đến tính cách vợ của con trai cả thì khẽ cau mày, "Con cũng không cần lo cho nó quá, con là con mà nó là nó, đều là người trưởng thành cả rồi, không ai nợ ai cả." Nói thật thì bà thực ra càng thích Sở Nghiễm Ngọc hơn, cũng không phải vì Tư Thần là con ruột của mình nên thiên vị, hoàn toàn là bởi tính của Sở Nghiễm Ngọc thực sự làm cho bà yêu thích, còn tính cách của Lý Linh Hà này ở chung lại hơi khó, không thích nói chuyện, giao tiếp làm người ta thấy phiền lòng, chẳng lẽ còn phải lúc nào nơi nào cũng quan tâm tới tâm tình của nó nữa sao, e rằng mới tùy tiện nói lời không cẩn thận đã đắc tội với người rồi, Tống Lan Phục không có khuynh hướng tự ngược, nên đương nhiên sẽ thích ở chung với người dễ nói chuyện hơn. Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, trong lòng y thực ra đã vẽ xong một vạch kẻ. Dưới vạch kẻ này, có thể nhịn được y sẽ nhịn, lấn qua vạch, đương nhiên sẽ không tiếp tục nhịn nữa. Y ngồi một hồi, trên người cuối cùng cũng không còn quá khó chịu nữa, chỉ là đột nhiên lại thấy rất đói bụng, Tống Lan Phục bảo hầu gái trong nhà chuẩn bị chút đồ ăn mang cho y ăn, hai người không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hai hôm nay y bận quá nên mệt. Hôm nay người tới tham gia tiệc trăm ngày, thực lòng chỉ muốn tới ăn bữa cơm không được mấy ai, hoặc là muốn lấy lòng nhà họ Tư, hoặc là muốn nhân cơ hội quen biết thêm vài người, đương nhiên cũng có vài người muốn chiêm ngưỡng phong thái của ông cụ Tư. Tới giờ cơm, ông cụ Tư được Tư Thần mời ra ngoài, cuối cùng cũng được gặp vị nhân vật huyền thoại này, trong lòng họ đều thấy kinh ngạc vui mừng, nhưng không ai dám phát ra tiếng kinh hô, cũng không ai dám lại gần. Tống Lan Phục cười vui vẻ bảo người đẩy xe đẩy của Tư Cầu Cầu qua, ông cụ thấy đứa nhỏ, thì lấy một cái khóa trường thọ bằng bạc từ trong lòng ra, không phải là bảo bối gì, nhưng là cái khóa ông cụ đã đeo khi còn bé, bao nhiêu năm rồi, ông thất tán với người nhà trong chiến tranh, không để lại thứ gì, đây coi như là hoài niệm duy nhất đối với tuổi thơ của ông. Tống Lan Phục nhìn thấy cái khóa trường thọ kia cũng kinh ngạc, liếc nhìn Tư Hưng Quốc, người càng già càng dễ hoài niệm, mà đây lại là thứ giúp ông cụ tưởng niệm người thân của mình. "Lớn lên thật tốt nhé, con ngoan." Trên mặt ông cụ thoáng có chút dịu dàng, tự tay đeo cái khóa trường thọ nho nhỏ này lên cổ tay Tư Cầu Cầu. Trên khóa trường thọ cũng có lục lạc, Tư Cầu Cầu quơ tay, lại quơ tay, một loạt tiếng vang đing đang vang lên, làm cho ông cụ lập tức nở nụ cười, bé con thò hai móng vuốt nhỏ về phía trước, muốn bế một cái. Tống Lan Phục muốn mượn cơ hội bế bé con lên, ai ngờ động tác của cha chồng cũng không chậm, trực tiếp đưa tay ra, bế được nhóc con lên ngay. Tư Cầu Cầu dù sao cũng mới hơn ba tháng, hai cái chân ngắn ngủn không đứng vững trên đùi của ông cụ, liền vịn cả vào hai tay của ông cụ, hai cái chân ngắn của Tư Cầu Cầu còn dùng sức đạp lên đùi ông, đừng tưởng cu cậu còn nhỏ mà nhầm, cái lực kia không hề nhỏ chút nào cả. Trong mắt ông cụ Tư xẹt qua tán thưởng, là trẻ con nhà họ Tư, toàn thân có lực, giống hệt như Tư Thần hồi còn nhỏ. Người đến tiệc thấy ông cụ Tư coi trọng đứa nhỏ này như vậy, thái độ trong lòng đối với đứa bé cũng thay đổi, đứa trẻ này trong tương lai phân nửa sẽ là người thừa kế của nhà họ Tư, chỉ cần không làm ra sai lầm gì lớn, tiền đồ vô lượng... liền muốn về nhà nhanh chóng giáo dục lại người trong nhà, sau này gặp phải đứa trẻ này cũng ngàn vạn không được đắc tội nửa câu, dù là trốn tránh cũng ngàn vạn không được trêu chọc. Tống Lan Phục đợi một hồi, cười đi đến nhận bảo bối đang đạp loạn trên đùi cụ nội của mình, "Để con bế cho, Tiểu Chính Sơ mau cảm ơn cụ nội, cảm ơn quà của cụ nội." Đáp lại bà tiếng cười khanh khách và một chuỗi bong bóng bên mép của bé con tên Tư Chính Sơ, tên ở nhà Tư Cầu Cầu. Tâm tình của ông cụ Tư rất tốt, âm thanh không cao không thấp nói một câu, "Ăn cơm đi." Rất nhanh đã có người hầu lần lượt bưng các món ăn lên, bếp trưởng của nhà họ Tư không hề tầm thường, các nguyên liệu nấu ăn được chọn lựa dù không đủ xa hoa, nhưng ăn rất ngon, các vị khách mới đầu còn giữ ý không ăn nhiều, lúc sau thấy chủ nhà ăn hứng khởi thì cũng thả bụng ra bắt đầu ăn, sau còn không biết có cơ hội hay không đây, không bằng thừa cơ hội này ăn nhiều một chút. Nhà họ Tư đã lâu rồi không náo nhiệt đến thế, trong lòng các vị khách đều đã có sự chuẩn bị, quan hệ bình thường, ăn rồi lại nói vài lời chúc phúc với người một nhà rồi đi, quan hệ thân cận thì ở lại ăn cơm tối, Tư Thần mới tự mình tiễn từng người về. Chín giờ tối, trong nhà đã hoàn toàn yên tĩnh lại. Hôm nay có quá nhiều người nên rất náo nhiệt, Tư Cầu Cầu chơi cả ngày nên đương nhiên hôm nay không ngủ tí nào, trong lòng Sở Nghiễm Ngọc buồn cười, xem ra sau này không cần lo đứa nhỏ này có tính cách muộn tao khó hiểu giống như ba Tư của nó, trời sinh thằng bé này đã rất thích người. Y bế bé con đi hai phòng trong phòng, đứa nhỏ đã ngủ say hoàn toàn rồi, bắt đầu ngáy khe khẽ trong lòng y, Sở Nghiễm Ngọc hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của con, nhét người vào giường nhỏ, đắp chăn thật kín. Tư Thần còn đang bận rộn dưới phòng khách lớn, Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy bụng hình như đoi đói thì định xuống dưới xem thế nào. Yến tiệc nhà họ Tư không nhận tiền mừng, các vị khách cũng không dám trắng trợn đưa quà tặng xa hoa phạm kỵ húy, nhưng bảo họ tới ăn không của nhà họ Tư, họ cũng không dám, nghĩ tới nghĩ lui, họ liền đưa rất nhiều món quà đặc biệt tới. Tống Lan Phục nhìn mà cảm thấy thú vị, bảo Tư Thần giúp chọn mấy thứ hữu dụng hoặc chơi vui cho Cầu Cầu chơi, mấy thứ không dùng được thì cất vào kho, tìm thời gian quyên góp ra ngoài cũng là tích phúc đức cho cả nhà ba người. "Sao em lại xuống đây rồi?" Tư Thần đúng lúc đang chọn mấy cái chuông gió treo trên xe đẩy trẻ con và một vài quả cầu màu sắc rực rỡ, dùng để huấn luyện thị lực cho Cầu Cầu, thấy y xuống dưới, thì để đồ vật qua hết một bên, đi tới nắm tay y. "Ngủ không được." Y vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bụng, lại hỏi, "Có gì ăn không?" "Đói bụng?" Tư Thần kì quái liếc nhìn y một cái, sau đó kéo y về phía nhà bếp, "Đồ ăn còn lại cũng không ít, em muốn ăn cái gì, anh hâm nóng giúp em." Tống Lan Phục cười lắc đầu, Tư Hưng Quốc còn chưa ngủ cảm thấy con trai cả ngày cứ đi vào trong bếp thì hơi kì cục, có điều người con dâu Sở Nghiễm Ngọc này, ngoài giới tính khác với kì vọng ban đầu của ông ra thì dù là tính cách hay cách xử sự làm người đều vượt qua hết tất cả, ông vừa thấy may mắn vừa không nhịn được phải cảm thán, con mình vẫn có chút lời, thế nên mấy chuyện nhỏ này thì cứ kệ bọn nó đi vậy, tình cảm giữa các con tốt, người lớn họ cũng không phải bận tâm. Tiệc trăm ngày kết thúc, Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc cũng bắt đầu kế hoạch trở về Lan thành, đương nhiên dù mẹ Tư không nói nhiều tới chuyện rốt cuộc đã có việc gì xảy ra thì họ cũng nghe lời, quyết định không hỏi nhiều, huống chi Tư Hưng Quốc sau khi tự mình điều tra chuyện này, cũng đã tìm người nói chuyện một lần, dùng thân phận và địa vị của ông bây giờ, cho dù họ đối đầu tới chết, thì cũng phải cho vài phần thể diện, ít nhất sau khi chuyện này bị ông cố tình vạch trần thì ngoài mặt cũng không ai dám thể hiện ra quá rõ ràng. Tư Hưng Quốc sau đó nói với hai người thế này: "Người gây chuyện với Tư Thần đúng là có chút quan hệ với nhà họ Vưu, nhà họ Vưu không thừa nhận là họ sai người đi làm, có điều người làm gia trưởng là ba đây đã ra mặt, người nhà họ Vưu đồng ý nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, mặc dù lời của nhà họ nói luôn không thể tin, nhưng ít ra trong thời gian ngắn này sẽ không lại gây phiền phức cho hai đứa nữa." Nghe ông nói như vậy, trong lòng hai người đều thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên có người lớn ở đó, áp lực trong lòng họ cũng nhỏ đi rất nhiều. Có điều Tư Hưng Quốc lại liếc mắt nhìn họ một cái, mặt cũng lạnh xuống, "Các con sao lại đắc tội lũ chó điên nhà họ Vưu kia? Thành Bắc Kinh này, nhà họ Tư chúng ta còn có thể lấy được chút thể diện từ họ, đổi thành người khác, cũng sẽ không để ý tới các con đâu." Thể diện này cũng chính là thứ bày ra ngoài mặt, dù sao hai nhà cũng là đối thủ, bề ngoài phải hòa hòa khí khí, quan hệ hòa hợp, trong lại âm thầm ánh đao bóng kiếm, anh tranh tôi đoạt, đây chính là chuyện trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Hai ngày nay Sở Nghiễm Ngọc cũng được Tư Thần phổ cập khoa học một chút chuyện cong cong vẹo vẹo trong kinh thành, biết được bối cảnh của nhà họ Vưu này, trong lòng y cũng hơi toát mồ hôi lạnh, cũng may họ về Bắc Kinh đúng lúc, cũng may là họ không còn có ý định tiếp tục tra xét sự tình, bằng không chỉ với thế lực của hai người này, nhỡ không xử lí mọi chuyện cho tốt, thì sẽ tạo ra đại họa phiền phức cho nhà họ Tư. "Thực ra chúng con cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, có thể trong lúc đó đã vô tình đắc tội họ, khi về nhất định phải cẩn thận suy nghĩ kĩ lại một chút, có nghi vấn gì thì nói cho ba." Sở Nghiễm Ngọc không dám nhắc tới thân thế của bản thân, từ thái độ của Tống Lan Phục, y đã nhận ra thân thế của mình có vấn đề lớn, sợ là căn bản năng lực của họ cũng không giải quyết nổi, y thực ra cũng khó có được lúc thẳng thắn buông chuyện này xuống. Tư Hưng Quốc hết sức hài lòng với thái độ tích cực nhận sai này của y, nghiêm mặt ừ một tiếng, "Biết sai mà sửa là được rồi, sau này gặp chuyện phải suy nghĩ rõ ràng, cứ vậy đi, các con đi đi." "Vâng." Hai người ngoan ngoãn ra khỏi thư phòng. Trong lòng Tư Thần thực ra cũng thở phào nhẹ nhõm, trước kia gặp phải vấn đề thế này, anh căn bản không biết nên tỏ thái độ gì trước mặt cha mình, chỉ không chú ý một chút sẽ chọc cho ba anh nổi giận, sau đó anh nếu không phải là bị dạy bảo một hồi thì cũng là chép sách gia quy, còn tưởng là lần này cũng vậy, không ngờ ba lại dễ dàng bỏ qua cho họ như thế. Quả nhiên vẫn là vợ lợi hại! Hai ba câu đã có thể giải quyết xong ba ba khó dây dưa như vậy! Hai người đi ra khỏi thư phòng, đúng lúc Lý Linh Hà bưng một nồi canh đi ra, thấy họ thì nở nụ cười, hơi ngượng ngùng nói: "Chị mới nấu chút canh bồi bổ sức khỏe, Nghiễm Ngọc gần đây hay mệt, ăn chút canh bồi bổ đi." Hai người cảm ơn chị, Tư Thần theo thường lệ múc cho Sở Nghiễm Ngọc một bát trước, Sở Nghiễm Ngọc nhận lấy, còn chưa ăn, đã ngửi thấy mùi dầu mỡ cực nồng, dạ dày nhất thời không thoải mái, ngực cũng tức tới hoảng loạn, y hơi nhíu mày, không tiện phụ ý tốt của chị dâu, liền cầm bát lên uống một ngụm. Ai ngờ canh này vừa mới uống vào, dạ dày lập tức quay cuồng một hồi, y nhất thời nhịn không nồi, vội bỏ bát xuống vọt vào nhà vệ sinh. Lý Linh Hà còn chưa hiểu gì, Tư Thần đã phản ứng cực nhanh đuổi theo, liền nghe thấy trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nôn mửa dồn dập, còn cả tiếng truy hỏi lo lắng của Tư Thần. Tống Lan Phục bế cháu bước vào phòng, đúng lúc thấy con trai mặt đầy lo lắng chạy vào nhà vệ sinh thì nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì vậy?" Lý Linh Hà cũng rất mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra, sốt ruột nói: "Hình như Nghiễm Ngọc không được thoải mái, không hiểu sao lại vậy." Trong nhà vệ sinh, Sở Nghiễm Ngọc nôn một hồi lâu, mãi đến tận lúc nôn hết cả dịch vị chua trong dạ dày thì dạ dày vẫn luôn cuồn cuộn mới khá hơn một chút, được Tư Thần đỡ lấy, y mềm oặt ngồi xuống bồn cầu, Sắc mặt Tư Thần trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, cứ như thể người vừa nãy nôn tới trời đất tối tăm kia mới là anh, anh nắm tay y ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa? Anh bảo người mang nước ấm tới cho em nhé?" Sở Nghiễm Ngọc hữu khí vô lực gật đầu, Tư Thần đang định đứng dậy thì Tống Lan Phục đã bưng nước ấm vào. Bà đưa cốc nước cho Tư Thần, liếc mắt nhìn cả hai một cái, bởi Lý Linh Hà cũng lo lắng nên cũng vào theo, lời đã tới miệng vài lần, cuối cùng chị vẫn nuốt lại. Sở Nghiễm Ngọc uống xong nước ấm thì đã tốt hơn nhiều, ngước mắt thấy khuôn mặt lo lắng của Lý Linh Hà thì áy náy nói: "Xin lỗi chị dâu, em lãng phí ý tốt của chị rồi, tối hôm qua em đi ngủ thấy nóng nên không đóng cửa sổ, hình như hơi cảm lạnh, không thể nếm thử tay nghề của chị, thật là đáng tiếc." Lý Linh Hà căn bản không hề nghĩ tới chuyện này, chị lắc đầu vội nói: "Lần sau vẫn còn cơ hội, em đừng để ý, sức khỏe quan trọng hơn." Tống Lan Phục hiểu y đang sợ Lý Linh Hà nghĩ nhiều, thì thuận theo trách y hai câu, "Người lớn như vậy rồi, còn thích mát mẻ, con cũng không ngại mà nói ra hả." Sở Nghiễm Ngọc ngượng ngùng cười một tiếng, Tống Lan Phục lại nói với Tư Thần: "Mau dìu người về phòng đi, mẹ bảo bác sĩ Tần kê ít thuốc cho nó." Lúc nãy Tư Thần cũng gấp tới có chút hoang mang lo sợ, căn bản không nghĩ gì nhiều. Mãi đến tận lúc thấy Tống Lan Phục cũng đi vào phòng cùng với họ, hai người còn đang nghi ngờ, thì Tư Thần đã hỏi: "Mẹ, mẹ không đi lấy thuốc giúp Nghiễm Ngọc sao?" Tống Lan Phục thật muốn đi tới cốc đầu anh một cái, thở dài, đặt Tư Cầu Cầu trong lòng lên cái giường nhỏ, nói: "Mẹ nói hai đứa cũng đã làm ba rồi, tại sao một chút kinh nghiệm cũng không có, chẳng khác gì mấy thằng nhóc con vậy?" Tư Thần hơi khựng lại, lập tức quay đầu nhìn bụng vợ mình. Sở Nghiễm Ngọc trong lòng cũng hơi khựng lại, sắc mặt trở nên rất đặc sắc... Tống Lan Phục dỗ cho Tư Cầu Cầu đã ngủ say thì quay đầu lại nhìn hai người nói: "Xem ra chuyện các con về Lan thành phải hoãn lại rồi." Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, đều có chút há hốc mồm. Sao đứa nhỏ này lại âm thầm tới rồi, hai ba ba còn chưa kịp ứng phó, còn cả anh trai nó mới qua tiệc trăm ngày, cứ như vậy đã không thể chờ thêm muốn ra làm bạn với anh nó. Mấy ngày gần đây Sở Nghiễm Ngọc đúng lúc thấy không thoải mái, cũng thèm ăn hơn, nhưng y chỉ nghĩ là do tiệc trăm ngày kia bận quá, thỉnh thoảng gặp được mấy tiểu yêu tinh cũng chỉ vội vã nói vài câu rồi đi, có lẽ là kim điêu và cây hương nhỏ cũng đã nhìn ra rồi, nhưng chưa kịp nói cho y biết... Tư Thần lại phản ứng lại rất nhanh, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, Tư Cầu Cầu bây giờ là thịt trong lòng hai người, bây giờ lại thêm một đứa nữa tới, sẽ chỉ càng làm cho quan hệ giữa hai người thân mật hơn, sau đó Cầu Cầu cũng có bạn chơi cùng. Có điều sau khi anh vui vẻ xong, trong đầu lại chợt lóe lên sự thống khổ khi Nghiễm Ngọc sinh con, cảm giác hồi hộp kia như còn vương lại, nhất thời anh do dự không quyết định nổi, con anh muốn nhưng lại lo Nghiễm Ngọc sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, trong lòng đấu tranh nội tâm. Sở Nghiễm Ngọc ngây ra một hồi, nhưng rồi bình tĩnh lại rất nhanh, dù y nghĩ rằng đứa bé này sẽ ở trong bụng mình năm tháng, thì cảm thấy không tự nhiên nhưng thực ra đáy lòng y hẳn là vẫn luôn hy vọng? Khoảng thời gian này y với Tư Thần trước giờ cũng chưa từng làm biện pháp bảo vệ gì, y cũng vẫn cho rằng có được Tư Cầu Cầu đã là một kì tích, làm gì còn khả năng nào khác, nhưng thực ra mấy suy nghĩ này có lẽ đều là mượn cớ? Nếu như lại có thêm một đứa nữa, như vậy người thân của y lại nhiều thêm một người, Cầu Cầu sau này cũng sẽ có anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau, không giống như lúc trước khi y gặp phải rủi ro, ngay cả một người để tâm sự cũng không có. Vật y mất đi đã nhiều lắm rồi, cũng không ngại có thể có càng nhiều hơn, cũng hy vọng con trai mình sẽ càng nhận được nhiều tình yêu thương hơn. Tống Lan Phục đứng đó chờ họ trầm mặc một hồi, tính toán là họ cũng đã sắp xoắn xuýt xong rồi thì liền nói: "Đợi thêm một tháng nữa, chờ đứa bé ổn định lại, liên quan tới thân phận của đứa nhỏ, chờ các con quay lại Lan thành rồi lại tính, thành Bắc Kinh này không có bí mật gì, mọi cử động đều bị người ta nhìn trong mắt, gần đây tốt nhất là các con cũng nên ra ngoài ít thôi." Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần dù đã sinh một đứa nhưng thực ra căn bản không có kinh nghiệm gì đối với chuyện này, dù có thêm đứa nữa thì mặt mày vẫn cứ mờ mịt. Nhưng thực ra Tống Lan Phục còn ít kinh nghiệm hơn họ, bà chỉ biết Sở Nghiễm Ngọc có thể mang thai con của Tư Thần, còn đứa bé sinh ra bằng cách nào? Có gì khác với việc sinh đẻ của người thường? Bà cũng không biết gì cả, chỉ có thể dựa vào họ tự mình cố gắng. Sau khi Tống Lan Phục đi rồi, đôi chồng chồng nhìn nhau, Tư Thần nhịn một hồi, tiến tới ôm chặt lấy y, nói: "Nghiễm Ngọc, chúng ta lại sắp có thêm một Cầu Cầu rồi." Sở Nghiễm Ngọc khẽ cười một tiếng, "Vậy bây giờ anh bắt đầu nghĩ tên đi, bằng không tới lúc đó cũng không có tên ở nhà Cầu Cầu này nọ có sẵn để dùng đâu." Tư Thần gật đầu, nghĩ một chút rồi chần chờ nói: "Em thực sự muốn đứa bé này sao? Anh lo cho sức khỏe của em..." Sở Nghiễm Ngọc biết anh đang nghĩ gì, có điều đương nhiên y cũng đã nghĩ thông, cũng sẽ không còn xoắn xuýt trên việc này nữa,"Trong lòng em nắm chắc, cũng không sao cả, chúng ta hay là nghĩ tới chuyện nên giải quyết thân phận của đứa bé này đi." "Được rồi." Nghe ý của y thì có vẻ chưa từng nghĩ tới chuyện không cần đứa nhỏ, trong lòng Tư Thần vẫn rất vui nhưng cũng càng thêm cảm động, Nghiễm Ngọc vì anh, vì con mà nguyện ý trả giá như vậy, đây là chuyện trước kia anh căn bản không dám cầu. Tống Lan Phục báo chuyện hai người lại có con cho ông cụ biết, ông cụ Tư liền trầm mặc một hồi lâu. Ngay trong lúc trong lòng bà cũng có chút thấp thỏm, ông cụ bỗng nói: "Vậy thì nhân cơ hội này làm lại lễ cưới đi." "Lễ cưới?" Tống Lan Phục kinh ngạc nhìn ông, ý ông đây là, bảo hai người này chiêu cáo cuộc hôn nhân không được thế tục chấp nhận với thiên hạ sao?" "Tuy con cũng là con của thằng bé, nhưng dù sao chúng ta cũng là người họ Tư, người nhà họ Tư chúng ta không có cái lí bạc đãi người khác như vậy." Ông cụ Tư vốn cũng đã nghĩ tới chuyện làm lễ cưới cho hai người, chỉ là muốn tới tiệc trăm ngày cho Cầu Cầu, muốn để đứa nhỏ này dùng thân phận cha của Cầu Cầu đứng ra, cũng coi như là một cách thức nói cho mọi người biết, nhà họ Tư thừa nhận thân phận con dâu nhà họ Tư của y, có điều nghĩ tới nghĩ lui, ông cụ vẫn cảm thấy mình có chút bạc đãi đứa bé kia, lại nói làm lại lễ cưới cũng không phải chuyện gì khó khăn cả. "Cũng không cần lộ liễu như lần trước, mời thân thích bạn bè trong nhà tới ăn bữa cơm là được, họ đồng ý tới thì tới, không thì thôi." Ông cụ vẫn luôn không thích nói nhiều, làm cho các con cháu ở dưới cũng là hũ nút, hôm nay nói nhiều lời như vậy cùng một lúc, xem ý niệm này cũng đã xoay vòng trong lòng ông rất lâu rồi. "Vâng." "Bảo thằng tư xin nghỉ về nhà, còn cả mấy đứa khác nữa, xin nghỉ được thì đều xin nghỉ đi, không thể xin được thì cũng bảo bọn nó gửi quà về cho anh chị dâu của chúng nó." Đây là chuyện lớn cả đời Tư Thần, đám cưới ở Lan thành kia là nhà họ Sở làm, họ không nhìn lọt mắt nổi cách xử sự của Sở Gia Đức, tự mình chính thức làm lại đám cưới, cũng không để cho hai đứa cảm thấy ấm ức. Tống Lan Phục sau khi quay lại, liền chuyển lời của ông cụ tới mọi người, Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết nên phản ứng ra sao, nhưng trong lòng chắc chắn có cảm thấy vui vẻ, điều này cho thấy ông cụ coi trọng và tiếp nhận họ. Tư Cẩm Trình nghe nói anh chị dâu sẽ ở lại tiếp thì rất hưng phấn, gần đây cậu mới thân với con đại bàng kia hơn một chút, kim điêu rất cho cậu thể diện, ăn thịt bò mà cậu cho, cậu còn đang ảo tưởng có thể làm bạn với con chim bự kia, nếu họ phải đi, chắc chắn nó sẽ quên cậu mất. "Tốt quá rồi, còn thêm một tháng nữa, kim điêu chắc chắn sẽ đồng ý kết bạn với em." Tư Cẩm Trình hai mắt long lanh, làm bạn với chim hoang dã, ngầu biết bao nhiêu! Tư Diệu thương hại nhìn thằng em ngốc nghếch này, có chút không đành lòng đả kích giấc mơ của cậu. Độ chấp nhận của mọi người trong nhà đối với chuyện này rất cao, chú ba cũng rất tán thành chuyện này, người nhà họ Tư ông, đều là người đường đường chính chính, quang minh chính đại, Nghiễm Ngọc thoạt nhìn chính là một đứa nhỏ không tệ, cũng không phải là người không làm được trò trống gì, làm gì mà phải giấu giấu diếm diếm. Chỉ có Tư Hưng Quốc là nghi hoặc, không phải hai đứa này đã nói mấy ngày nữa sẽ về Lan thành sao, sao lại đột nhiên quyết định sẽ ở thêm một tháng? Tư Hưng Quốc có thể phát hiện ra sơ hở, đương nhiên cũng không phải là người ngốc, ông đã sớm mơ hồ cảm thấy vợ hình như có chuyện gì gạt mình, ông luôn tin tưởng vợ mình, trong lòng dù có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì nhiều. Có điều lần này có vẻ quá rõ ràng, lộ nhiều sơ hở như vậy, nếu ông còn không hỏi thì đúng là quá có lỗi với trí thông minh của mình. "Đây là quyết định của cha, ông không phải không biết dự định của hai đứa về Lan thành, cũng không nói sớm, thật là." Tống Lan Phục cũng không muốn giấu bí mật trong lòng, nhưng thân phận của Tư Hưng Quốc không bình thường, bà không thể lấy thân phận của Nghiễm Ngọc ra để mạo hiểm được. Tư Hưng Quốc nhìn bà một cái, ánh mắt cười như không cười, nhưng cũng không ép buộc vợ. Tự nhiên ông cũng hiểu cha mình cũng có phần trong chuyện này, cha chắc chắn cũng biết được chuyện trong này, ông cụ đã già rồi, ông cũng không hồ đồ nữa, tuy cảm giác bị cả nhà gạt thật không thoải mái nhưng cũng không phải là không thể nhịn. Chuyện cứ như vậy được quyết định, ông cụ tự mình chọn một ngày hoàng đạo, còn đặc biệt gọi điện thoại, mời chiến hữu cũ của mình tới, tiệc trăm ngày trước đó của Tư Cầu Cầu, dù sao cũng là trẻ con, không cần mời những đại phật này đến, giờ thì lại khác, mời đám bạn già tới uống chút rượu, nói chuyện phiếm, cũng thật không tệ. Phải kết hôn, Tư Thần cũng đành phải gọi điện thoại cho đám bạn của mình, đời này dù sao anh cũng chỉ cưới một mình Nghiễm Ngọc, làm tiệc mấy lần cũng rất tốt, có thể ôn cảm giác tân hôn tới mấy lần. Đổng Thiếu Hoa và Thẩm Nguyên Khải đều nhận được cuộc gọi, Thẩm Nguyên Khải đã bắt đầu thương lượng chi tiết nhỏ trong chuyện hợp tác với anh, quan hệ Đổng Thiếu Hoa với anh thân nhau, đương nhiên cũng muốn tới. Trước đó Đổng Thiếu Hoa đã tham gia hôn lễ của anh một lần, cười nói: "Cậu đúng là biết tính toán, nhận tiền lì xì mừng kết hôn của tôi một lần rồi, giờ lại nhận thêm một lần, chờ tới lúc tôi kết hôn, cậu không mừng bao lớn cho tôi, không phải tôi sẽ lỗ to hay sao." Lời này hắn nói đơn thuần chỉ là trêu đùa Tư Thần, phải biết lần trước vì cảm ơn Sở Nghiễm Ngọc đã chữa khỏi bệnh cho cậu hắn mà hắn đã một lúc đầu tư tới ba mươi triệu vào công ty nhỏ của Tư Thần, hai lần tiền lì xì cộng lại cũng chỉ là mười mấy vạn mà thôi, đối với Đổng đại thiếu mà nói, hoàn toàn chỉ là mưa phùn. Tư Thần gần đây tâm tình không thể tốt hơn, còn có lòng nghĩ kế cho hắn, "Cậu cũng có thể đẻ mấy đứa liền, tôi đưa thêm nhiều lì xì tới." Đổng Thiếu Hoa nhất thời bị tức tới bật cười, "Mẹ kiếp, tôi có phải là nên cảm ơn cậu còn chưa nguyền rủa tôi kết hôn nhiều lần không?" Tư Thần chính là có ý này. Hai người cười nói vài câu mới cúp máy. Sở Nghiễm Ngọc và Tống Lan Phục thống kê một chút, mặc dù nói chỉ là bạn bè thân thiết và thân thích cùng ăn một bữa cơm, nhưng cũng phải chuẩn bị mười bàn mới được, nhà mẹ đẻ Tống Lan Phục, anh em, bạn tốt, tri kỉ của Tư Hưng Quốc, anh em sinh tử của ông cụ, còn cả bạn cởi truồng của Tư Thần, số người thực sự không ít. "Những người tới này đều là người không tệ, đáng để kết giao, chờ tới lúc đó con phải nhớ kĩ mọi người, sau này nhỡ trong trường hợp khác gặp lại cũng không mất đi lễ nghi, hiểu chưa?" Tống Lan Phục đã thực sự coi y là con của mình, có gì giáo huấn cũng sẽ nói thẳng trước mặt, bởi bà biết đứa nhỏ này có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của mình. "Con biết rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi." Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt gật đầu. Nhìn thấy hai người nói chuyện thân mật, Lý Linh Hà có chút hâm mộ, trước kia ở nhà chị không được coi trọng, sau này gả tới nhà họ Tư mới khác đi, nhưng đối với người phụ nữ ở phương diện nào cũng lộ ra khí chất cao quý như Tống Lan Phục, thì chị càng không tiện tới gần. Người hầu mang một phong thư tới, nhẹ giọng nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, nhân viên cảnh vệ vừa nãy vừa nhận một phong thư, nói là có người gửi cho cậu, cậu có muốn xem một chút không ạ?" Sở Nghiễm Ngọc nghi hoặc nhận lấy thư, y không quen ai dùng cách này để liên lạc cả. Phong thư đã được thông qua cửa của nhân viên cảnh vệ, tức là không có gì nguy hiểm, y có thể trực tiếp mở ra. Trong thư là một bức ảnh, trong ảnh chụp vài tờ biên lai, có sáng có tối, Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn, lông mày nhướng lên. "Sao thế?" Tống Lan Phục hỏi. "Có liên quan tới Sở thị." Sở Nghiễm Ngọc không giấu bà, "Có người gửi cho con một phần bằng chứng dưới tay Sở Gia Đức có người lợi dụng danh nghĩa của ông ta để trốn thuế, hơn nữa con số rất lớn... người gửi hẳn là người muốn gây bất lợi cho ông ta." Tống Lan Phục gật đầu, bà không hiểu mấy chuyện này lớn, cũng không hỏi nhiều. Buổi tối Sở Nghiễm Ngọc nói chuyện này với Tư Thần, vừa nói vừa cười: "Xem ra tin tức của người này rất linh thông, chuyện trước kia Sở Gia Đức tới tìm em, đã bị biết rõ rõ ràng ràng." "Mục đích người kia gửi cho em là gì?" Tư Thần hỏi. "Hẹn em gặp mặt một chút, em cũng muốn biết trong tay người kia còn có nhược điểm gì." Tư Thần không đồng ý cho y ra ngoài bây giờ, dù sao trong bụng y vừa mới có một nhóc con. Có điều anh cũng rất có mắt mà không nói ra, suy nghĩ một hồi, anh nói: "Anh đi cùng em." Sở Nghiễm Ngọc cười gật đầu, y biết Tư Thần nhất định sẽ đồng ý. Bên này sau khi hai người nói xong, Sở Nghiễm Ngọc cố ý chờ một ngày, mới gọi theo số điện thoại trên phong thư. "Sớm hơn một chút so với tôi tưởng tượng, tôi còn tưởng phải muộn chút nữa cậu mới gọi cho tôi." Nói chuyện là một người đàn ông còn trẻ, trong lời nói còn mang theo ý cười. Sở Nghiễm Ngọc cũng cười, "Vậy hai là hai ngày nữa tôi mới gọi cho anh?" "Vậy thì cũng không cần, gọi càng sớm đương nhiên là càng có lợi cho tôi." Đối phương nói. Sở Nghiễm Ngọc cũng không muốn quanh co với hắn, "Nói đi, anh có mục đích gì." "Tôi muốn cậu đừng giúp Sở Gia Đức, cậu chẳng nợ gì ông ta cả." Ngữ khí của người đàn ông trẻ tuổi hơi trầm xuống. Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cũng không định dây dưa trên vấn đề này với hắn, mà hỏi: "Vậy tại sao anh lại muốn chỉnh ông ta? Ông ta thiếu nợ anh?" "Đương nhiên, có điều người ông ta nợ là cha tôi, tôi tới đòi nợ hai mẹ con bọn họ." Nói tới đây, ngữ điệu của hắn trở nên âm u khủng bố, nhưng ác quỷ thực sự tới đòi nợ. "Mẹ con? Anh nói anh đòi nợ thay cha, vậy "mẹ con" này là Sở Gia Đức và Sở lão thái thái kia?" Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một hồi trong đầu, cắt nhỏ thông tin trong lời này của hắn ra. Đối phương cười phì một cái, giọng điệu nghiêm nghị hay âm u gì đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi, giọng vẫn tương đối xán lạn, "Cậu đoán đúng rồi, xem ra Sở Gia Đức nhân phẩm không ra làm sao nhưng lại thay người ta nuôi ra được một đứa con trai tốt." "Chớ vòng vo với tôi, chúng ta có chuyện gì vẫn cứ nên nói thẳng đi." Sở Nghiễm Ngọc thấy Tư Thần không vui lắm thì muốn hắn có chuyện gì mau nói. "Ôi chà, được rồi." Đối phương hơi bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Thực ra cũng không thể coi là chuyện bí mật gì, thái lão thái bà làm người thế nào, cậu chung sống hai mươi mấy năm chắc chắn là rõ ràng hơn tôi, bà già này chuyện gì cũng có thể làm ra được, bà ta nhỏ hơn cha của Sở Gia Đức mấy tuổi, năm đó cha của Sở Gia Đức đã có vợ, bà ta vì muốn mình có thể danh chính ngôn thuận sinh ra người thừa kế của nhà họ Sở mà đã ra tay hại chết người vợ mới sinh kia, mà đứa trẻ mới ra đời, bà ta bảo người mang vứt vào nhà vệ sinh." Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một chút, nhà vệ sinh bốn mươi, năm mươi trước làm chết một đứa trẻ con cũng không phải là chuyện gì khó, vì vậy y suy đoán: "Thế nhưng đứa bé kia không chết, hơn nữa sau đó còn lớn lên, còn sinh ra anh?" "Chậc, cậu đúng là quá thông minh, tôi thích cậu rồi đấy." Người trẻ tuổi bên kia lập tức cười nói. Mà cùng lúc đó, sắc mặt Tư Thần đã đen thành đáy nồi, Sở Nghiễm Ngọc vì nói chuyện không bị gián đoạn mà nói tiếp: "Đã như vậy, vì sao nhiều năm như vậy rồi cha anh mới báo thù? Hơn nữa còn cho anh đi báo thù thay ông ấy?" Người bên kia trầm mặc một hồi, lúc lâu sau mới mở miệng, "Bởi năm đó ông ấy bị ngâm trong nước, cơ thể đã hỏng, người bên cạnh bà nội tôi bên cạnh, vốn đã muốn nhặt xác cho ông, chuẩn bị táng ông cùng với bà nội của tôi, không ngờ ông lại mạng lớn không chết... có thể sống sót được đúng là một kì tích, năm lên bảy, tám tuổi ấy, ông gặp được một vị cao nhân, có cách kéo dài tính mạng, nhưng ông không chỗ nương tựa, sức khỏe tồi tệ, căn bản không đấu lại nhà họ Sở... Sau đó ông với người khác sinh ra tôi, bồi dưỡng tôi thành tài, bây giờ ông đã sắp không qua khỏi, tôi muốn thành toàn nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của ông trước khi lâm chung." Năm đó biết được thân thế bi thảm của mình qua lời của người cạnh bà nội, cha hắn đau xót, trong lòng đầy hận thù, đời này cũng chỉ bởi trả thù lão thái bà mà sống, làm con, thanh niên cảm thấy mình có trách nhiệm báo thù cho bà nội và cha mình. Sở Nghiễm Ngọc nghe xong thì trầm mặc, Sở lão thái thái thế nào y đương nhiên hiểu rõ, y thậm chí vẫn luôn hoài nghi chuyện năm đó bà ta cũng nhúng tay vào... "Làm sao tôi có thể tin được anh?" Sở Nghiễm Ngọc lạnh nhạt hỏi. "Cậu không cần phải tin tôi, có điều cha tôi lại biết một chút bí ẩn của nhà họ Sở, không biết cậu có hứng thú muốn biết không?" "Bí ẩn gì?" Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày. "Lão thái thái đã từng làm một vài chuyện xấu xa, mà chuyện cậu muốn biết nhất, liên quan tới chuyện của Sở Hạo, tôi cũng biết một chút." Ánh mắt Sở Nghiễm Ngọc sắc bén, giọng trầm xuống, "Ngoài chuyện này ra thì sao? Các người còn biết gì nữa?" "Mấy chuyện khác thì không biết, thân phận của cậu chúng tôi cũng không tra được, tuy nhiên năm đó hình như là lão bà kia tráo đổi thân phận của cậu, còn mấy chuyện khác, hình như bà ta đã nhờ được đại nhân vật giúp xóa sạch dấu vết, chứng cứ đều không còn, nhiều năm như vậy cũng đã qua, có lẽ cũng không ai tra ra được, họ có vẻ cũng là sau này mới biết cậu không phải con cháu nhà họ Sở, còn lại thì tôi cũng không biết." Sở Nghiễm Ngọc cau mày không biết đang nghĩ gì, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Gặp mặt nhau ở đâu? Thời gian, địa điểm."