Mạt Lị nhìn mọi người đang ở đó, một tia cười khẽ trên khóe miệng, "Tất cả mọi người đều ở chỗ này làm gì vậy?" Thu Bạch Bạch trợn trắng mắt, "A, hiệu trưởng nói muốn tìm tớ nói chuyện nhân sinh." "Hừ!" Phương Dự nghiêng đầu. Tầm mắt Mạt Lị dừng ở trên người Thu Thiên, Thu Thiên không tự giác mở miệng đáp: "Tôi là cùng Phương ca ca tới tìm hiệu trưởng..." "Phương... ca ca?" Mạt Lị phản ứng rất giống Thu Bạch Bạch, âm dương quái điều hỏi lại một câu, lại không nói gì tiếp nhìn về phía Phương Dự. "Ha ha ha, Mạt Lị, có phải hay không thật buồn cười!" Thu Bạch Bạch cơ hồ muốn vỗ tường cười thật to, "Cô ta kêu hắn là ca ca, ha ha ha!" Mạt Lị nhàn nhạt quét mắt tới chân Thu Bạch Bạch, cô vội vàng làm ra vẻ thành thật. "Kỳ thật...... Gọi ca ca cũng không có gì không đúng." Mạt Lị do dự mà nói một câu, Phương Dự bất quá so với bọn hắn lớn mười mấy tuổi, kêu ca ca cũng thực bình thường. Không, mới không bình thường! Phương Dự lúc này mới ý thức được một sự kiện, Thu Thiên cùng Mạt Lị là cùng thế hệ, Mạt Lị là cháu của hắn, Đường Nhiễm Mặc lại là Mạt Lị thúc thúc, nếu Thu Thiên kêu hắn là ca ca, không phải hắn so với Đường Nhiễm Mặc thấp hơn một lứa hay sao! "Thu Thiên, sau này chỉ có thể gọi tôi là chú!" Thu Thiên ngẩn ngơ, "Vì cái......" "Không có vì cái gì, tôi là bạn của giáo viên của em, em nên gọi tôi là chú." Phương Dự nói chân thật đáng tin. Từ trước là không có Mạt Lị, Thu Thiên như thế nào kêu cũng tùy cô, nhưng hiện tại có Mạt Lị, cái tên Đường Nhiễm Mặc kia còn cố tình có quan hệ cùng Mạt Lị, hắn bây giờ phải thiết lập một chút thân phận! Thu Thiên nắm chặt tay, nhìn mắt Mạt Lị, ngoan ngoãn lên tiếng, "Em đã biết, Phương ca...... Phương thúc thúc." Lại có chuyện gì liên quan tới tôi? Nhận thấy được Thu Thiên nhìn mình căm thù, Mạt Lị dở khóc dở cười. Phương Dự đối với Mạt Lị nói: "Nơi này không có chuyện của cháu, cháu đi ra ngoài." "Nơi này đương nhiên là có chuyện của cháu, cháu tới tìm Bạch Bạch, nhưng hiệu trưởng cũng phái người kêu cháu lại đây, nói là có người muốn gặp cháu." Phương Dự ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hiệu trưởng đang uống trà, chén trà trong tay hiệu trưởng run lên, "Cái này... Còn không phải Phương tiên sinh nói muốn gặp học sinh Tiêu sao?" "Tôi nói lúc nào?" "Học sinh Tiêu chính là người thay thế Thu Thiên đi thi Toán học... Phương tiên sinh nói muốn "nhìn xem" cô ấy nên tôi gọi cô ấy đến đây." Hiệu trưởng lau mồ hôi trán, năm đó Phương Dự ở trong học làm nhiều người lo lắng, hiện tại trở về vẫn làm người khác không bớt lo, ông thật hẳn là nên về hưu sớm một chút. Mạt Lị chớp chớp mắt, "Cậu... muốn nhìn xem cháu?" Ánh mắt cô lộ ra ý tứ, "nhìn xem" hai chữ này giống như không phải thật tốt. Phương Dự: "......" Hắn vốn dĩ nhận được điện thoại, nghe nói Thu Thiên bị người thay thế đi thi, lại nghe Thu Thiên khóc thương tâm như vậy, đầu óc nóng lên liền xông tới. Thu Thiên chính là được Phương Dự che chở, dựa vào quan hệ Thu Thiên liền có thể tùy tùy tiện tiện đứng ở trên đỉnh cao ở Bạch Tuân, nhưng bây giờ có người cố tình nhảy vọt qua Phương Dự đè Thu Thiên xuống, Phương Dự liền khó chịu. Nghe hiệu trưởng nói có học sinh chủ động thuyết phục giáo viên, dùng thành tích làm giáo viên thay đổi vị trí, Phương Dự đập bàn, cười lạnh, "Tôi muốn nhìn một chút cô ta có bản lĩnh gì, kêu cô ta tới đây, tiểu gia muốn nhìn xem cô ta thế nào." Mạt Lị tới để hắn nhìn, hắn lại là như nuốt phải ruồi bọ, biểu tình thật rối rắm. Thu Thiên cho rằng chính mình nghe lầm, "Bạn học Tiêu, bạn vừa mới kêu Phương thúc thúc... cái gì?" "Là cậu." "Cậu ruột?" "Đúng vậy nha, bạn không biết sao?" Mạt Lị cười nói: "Tôi cũng không biết cậu có cháu gái đâu, trách không được cậu không thích tôi, hóa ra cậu đã có cháu gái Thu Thiên tốt đến như vậy." "Nói hươu nói vượn cái gì! Ngoại trừ cháu ra, tôi không có cháu gái khác!" Phương Dự nóng nảy, "Cậu thật ra rất thương cháu, cháu rời khỏi tên Đường Nhiễm Mặc kia, theo cậu đi, tôi bảo đảm cháu sẽ là tiểu công chúa bảo bối hạng nhất của Phương gia!" "Cháu mới không thèm đi theo cậu đâu. Thúc thúc sẽ không bởi vì cháu được hạng nhất mà có cơ hội tham gia thi đua, mà chạy đến tìm hiệu trưởng kêu cháu từ bỏ vị trí." "Cậu lúc nào bảo cháu từ bỏ?" "Cậu tới đây không phải là vì lý do này sao?" Phương Dự á khẩu không trả lời được, trước khi biết được người kia là Mạt Lị, hắn thật là tính toán như thế. "Bất quá, nếu cậu yêu cầu cháu, cháu có thể từ bỏ cơ hội lần này, cậu yên tâm, cháu sẽ không cảm thấy khổ sở. A, nói không chừng, nếu biểu hiện khổ sở một ít, thúc thúc còn sẽ cho cháu thêm ít tiền tiêu vặt." Phương Dự vừa nghe Mạt Lị nhắc tới Đường Nhiễm Mặc, lông tóc như muốn dựng đứng, "Ai cmn kêu cháu từ bỏ! Lần này thi đua chính là cháu tham gia, ai dám động tới vị trí của cháu, tiểu gia ta làm hắn cả đời chỉ có thể nằm bò đi!" Khuôn mặt nhỏ của Thu Thiên một mảnh trắng bệch. Thu Bạch Bạch cắn mu bàn tay ức chế tiếng cười, ha ha ha, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Thu Thiên dạng ngốc này, muốn tìm chi viện, kết quả không nghĩ tới chi việc là cậu ruột của Mạt Lị! Hiệu trưởng lau lau mồ hôi trên trán, "Cho nên Phương tiên sinh không yêu cầu thay đổi người?" "Đổi cái *! Cháu gái lão tử ai dám đổi!" Mạt Lị không cảm giác gì, "Bạn học Thu Thiên......" Thu Thiên ngầm nắm chặt góc áo, không nói gì. Phương Dự nhìn Thu Thiên trong chốc lát, hoãn lại cảm xúc, nửa tùy ý, nửa cổ vũ nói: "Học cho thật tốt, lần sau lại nỗ lực." "Phốc!" Thu Bạch Bạch bật cười, cô có thể nhìn ra Phương Dự nói cho có lệ. Phương Dự liếc nhìn Thu Bạch Bạch một cái, đi đến trước mặt cô, hung tợn nói: "Phụ nữ điên, thù của chúng ta, tôi sẽ không để yên!" "Tốt nha, làm như tôi sợ anh vậy!"