Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu
Chương 42 : Trên đài cùng dưới đài
Đàn violon khi thì uyển chuyển, khi thì cao vút vu hồi, hợp âm nhẹ nhàng bay vào trong không khí, mà tiếng dương cầm lại linh động dễ nghe, như sóng gợn len vào trong lòng mỗi người.
Dưới ánh đèn, Thu Thiên thân ảnh ưu nhã, tóc dài luật động theo âm nhạc mà nhẹ nhàng bay, ngón tay dài của Phương Dự nhảy trên phím đàn, hắn vẫn là cao ngạo, vẻ cao ngạo điển nhã, hai người hợp tấu tuyệt đẹp thật động lòng người.
Khúc nhạc tấu xong, dưới đài vỗ tay không dứt.
Mạt Lị vỗ vỗ vai Thu Bạch Bạch vai, "Cậu tính bị thua bởi cô ấy sao?"
"......" Thu Thiên đem bản thảo trong tay ném đi, hùng hổ nói: "Thua ai cũng không thể bại bởi cô ta!"
Người chủ trì thông báo tiết mục đã tới, cô khẳng khái bước lên sân khấu.
Màn một "Nhật ký của công chúa và vương tử mạo hiểm", miêu tả cuộc sống trong lâu đài, công chúa cảm thán mình không được sinh hoạt tự do, sau đó cô mới chu du khắp nơi mà gặp được vương tử mạo hiểm, trong màn này Mạt Lị chưa xuất hiện.
Phương Dự vừa đi xuống chỗ ngồi, Minh Lại không chịu được trêu chọc ngay, "Đã bao nhiêu năm không đụng tới đàn, tài nghệ cậu còn không phai nhạt đi sao."
"Hừ, cũng không nhìn xem tiểu gia ta là ai?" Phương Dự có thâm ý khác liếc Đường Nhiễm Mặc một cái, "Tiểu gia ta không giống ai đó, vì tiền vì bạc mà đôi tay học cái gì đều đã quên cả."
Đường Nhiễm Mặc mắt nhìn thẳng, "Mặt gian thương, ít nhất sẽ không đổi thành vỉ pha màu."
"Đường Nhiễm Mặc, cậu..." Phương Dự đang nói đột nhiên im bặt khi thấy người xuất hiện trên sân khấu. Thiếu nữ mặc đồ công chúa kia, còn không phải là cô gái điên bôi vết nhơ lên nhân sinh của hắn hay sao?
Thu Bạch Bạch không cảm nhận được dưới đài có một đạo ánh mắt âm trắc nhìn mình chằm chằm, cô nhất định không thể bại bởi Thu Thiên nên cố gắng nhập tâm vào diễn. Chu Lạc cùng cô, tuấn nam mỹ nữ, trong mắt người xem rất đẹp mắt.
Cuối cùng, vương tử cùng công chúa đã trải qua đủ loại nguy hiểm, tình cảm của họ nhanh chóng thăng hoa, nhưng vừa tới cảng, túi tiền vương tử liền bị trộm đi, hắn đem công chúa lưu lại tại cảng, mình thì đuổi theo ăn trộm, chính lúc này Mạt Lị xuất hiện lên sân khấu.
"Công chúa điện hạ mỹ lệ, dung nhan mỹ mạo của nàng như hoa hồng dưới ánh mặt trời, trắng thuần khiết, hồng bắt mắt, ta chân thành mời nàng làm khách trên thuyền của ta." Mạt Lị nâng bàn tay Thu Bạch Bạch lên, hạ một cái hôn ở mu bàn tay Bạch Bạch.
Động tác này là cô học từ Đường Nhiễm Mặc.
Đường Nhiễm Mặc ở dưới đài hơi hơi cong khóe mắt.
Công chúa tuy rằng thơ ngây nhưng cũng có chút phòng bị, nàng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi theo người lạ, lúc này hải tặc vương lộ ra bản chất, ra lệnh cho thuộc hạ đem trói công chúa đưa lên thuyền.
Cảnh tượng lại thay đổi, mặt trái là cảnh thuyền, Mạt Lị cùng Thu Bạch Bạch đứng ở trên "thuyền", chờ vương tử đến phó ước cứu công chúa.
"Công chúa mỹ lệ, nàng còn vọng tưởng vương tử sẽ đến cứu nàng đi sao? Ta có thể cam đoan với nàng, cho dù hắn tới cũng không phải là đối thủ của ta, ta là nam nhân anh tuấn nhất trên thế giới này, mà nàng là nữ nhân tốt đẹp nhất trên đời, nàng có thể suy nghĩ làm bạn cả đời với ta không?" Mạt Lị đưa tay niết niết cằm Thu Bạch Bạch, khóe miệng lộ ra một mạt cười.
Đây cũng không phải là Đường Nhiễm Mặc chỉ cho cô hay sao!
Đã tập luyện, Thu Bạch Bạch cũng biết được kỹ năng diễn của Mạt Lị, hiện tại cô liền né tránh tay Mạt Lị, nói lên lời kịch: "Đê tiện vô sỉ, dùng ta uy hiếp tới vương tử, nếu ngươi có thắng cũng chỉ là trò cười."
"Không cần công chúa lo lắng, thắng làm vua thua làm giặc, sách sử biên soạn từ trước đến nay đây là quyền lợi người thắng, nàng cảm thấy ta nói có đúng không?"
Lúc này ánh đèn biến ảo, vương tử hiên ngang lên sân khấu, "Hải tặc vương, buông công chúa ra!"
"Muốn ta buông công chúa, trước hết phải thắng ta đã."
Một lời không hợp, hai người liền rút kiếm ra đánh nhau, bất quá chỉ là chút chiêu thức hoa hòe lòe loẹt, thật mau hải tặc vương đã bại bởi vương tử, ngã xuống biển.
Kỳ thật Mạt Lị ngã xuống đệm mềm ở mặt sau "thuyền", nhưng người xem nhìn không thấy cô.
Vương tử cuối cùng gặp lại công chúa, màn sân khấu lần nữa lại kéo xuống, Mạt Lị bò dậy chạy xuống đài.
Minh Lại vuốt vuốt cằm, chân thành bình luận, "Tiểu cô nương diễn công chúa thật rất đáng yêu."
"Đáng yêu cái rắm!" Phương Dự lập tức muốn chửi thề, hắn xoa xoa nắm tay, "Cô gái điên kia dám chơi lên mặt tiểu gia, ngàn vạn lần đừng cho tôi bắt được."
"Không nói tới tiểu nha đầu diễn công chúa nữa, ai, cô bé diễn hải tặc vương cũng khá xinh đẹp nha, cô ấy còn không phải là cháu gái bảo bối của Đường đại tổng tài của chúng ta hay sao?"
Phương Dự nghiến răng nghiến lợi, "Đó là cháu gái của tôi!"
"......" Thật là, nói như thế nào đều nói không đúng, Minh Lại dứt khoát câm miệng.
Bất đồng với bộ dángnổi giận của Phương Dự, bên kia Đường Nhiễm Mặc gọi là nhất phái thật thongdong.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
97 chương
56 chương
90 chương