Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 126 : Tôi sẽ không nói cho ai biết

Trương Mễ Mễ lớn tiếng nói: "Chúng tôi không khi dễ Mạt Lị! Tôi chỉ là muốn nói chuyện bình thường với Mạt Lị thôi." "Nhưng theo tôi thấy, số hai mươi bảy cũng không giống như muốn nói chuyện với các người." An Phong Nhã cười nguy hiểm, Trương Mễ Mễ không tự giác lùi ra sau một bước, dấu mình sau lưng Thẩm Khê. Ánh mắt Thẩm Khê lạnh băng như lưỡi dao sắc bén bắn về phía An Phong Nhã, "Anh không có tư cách xen vào." "Vậy hai người cũng không có tư cách, lôi kéo người vô tội vào xem các người hát tuồng." "Anh là người ngoài..." "Hai mươi bảy cũng chỉ muốn làm người ngoài của các người." An Phong Nhã ngắt lời Thẩm Khê, "Em trai ngoan, em lúc nào cũng thích chơi trò buộc người khác tiếp thu lời của mình, không cảm thấy châm chọc sao?" Thẩm Khê không nói gì. "Số hai mươi bảy, chúng ta đi." An Phong Nhã cười một tiếng, cậu trực tiếp dắt tay Mạt Lị, hướng về phía bệnh viện.Giống như là tướng quân thắng lợi mang đi chiến lợi phẩm thuộc về cậu. Trương Mễ Mễ nhìn bóng dáng Mạt Lị đi xa, hoang mang lo sợ, "Thẩm Khê, làm sao bây giờ?" Bỏ lỡ cơ hội lần này, cô không biết khi nào có thể gặp lại Mạt Lị. Ánh mắt Thẩm Khê ấm lại, cậu ôn tồn khuyên nhủ: "Đừng có gấp, anh sẽ nghĩ cách." Nhưng mà tâm tình của cậu lúc này cực kỳ nặng nề. Đến thang máy bệnh viện, Mạt Lị liền rút tay mình trong tay An Phong Nhã ra, cô nói: "Vừa rồi cảm ơn anh thay tôi giải vây." Nếu không nhờ cậu, cũng không biết Thẩm Khê cùng Trương Mễ Mễ muốn dây dưa với cô đến lúc nào. "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Hơn nữa, nha đầu ngốc Thu Bạch Bạch cũng nhờ em chiếu cố không ít, anh cũng nên giúp em, huống chi, giúp em cũng không phải không có mục đích, nhìn đến Thẩm Khê anh liền nhịn không được chọc giận cậu ta, nhìn bộ mặt băng sơn bị tức giận rất thú vị, không phải sao?" Cậu nói ra một đống lý do, không muốn làm không khí xấu hổ. Cô minh bạch tâm tư của cậu, "Mặc kệ như thế nào, tôi cũng nên cảm ơn anh, hôm nay anh cũng tới thăm Bạch Bạch sao?" "Ai, cô ấy hai ba ngày lại bị thương, làm anh họ, anh cũng nên quan tâm một chút." "Tuy rằng ngày thường thấy anh cùng Bạch Bạch thích đấu võ mồm, nhưng hai người cảm tình cũng thật tốt, nhìn thật đáng hâm mộ, nếu tôi cũng có một người anh thì thật tốt." An Phong Nhã ánh mắt tối sầm một chút, ngay sau đó không chút để ý nói: "Em có thúc thúc thương em như vậy, có anh trai hay không thì đâu quan trọng." "Sao lại giống nhau, thúc thúc là thúc thúc, anh là anh, Bạch Bạch là bạn tốt nhất của tôi, anh nếu là anh họ của cô ấy, tôi cũng xem anh như anh của tôi." Mạt Lị từng câu từng chữ nói ra thật ngây thơ đáng yêu, trong lòng yên lặng bồi thêm một câu, tuy rằng cô cùng người thúc thúc này là nói chuyện tình yêu... An Phong Nhã nhỏ giọng hừ hừ, "Em có biết vì sao tôi không lựa chọn xuất ngoại mà lại chọn đại học A không?" "Vì cái gì?" Cô nhướng mắt, thật sự tò mò. Khi cửa thang máy vừa mở, trong nháy mắt Mạt Lị nghe thanh âm An Phong Nhã trầm thấp chậm rãi, "Bởi vì tôi biết, anh ta sẽ không cho em rời khỏi thành phố A." Nhất thời yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng kim rơi. Cô nhìn mắt cậu, đoán không ra được cảm xúc gì, giờ phút này bộ dáng cậu thật nghiêm túc không để lộ ra chút cảm tình nào, chỉ là một đôi mắt sâu thẳm nhìn cô. Trầm mặc một hồi, Mạt Lị không tự giác lùi lại một bước, cô miễn cưỡng cười cười, thanh âm che dấu hoảng loạn, "Chúng ta tới rồi, đi ra ngoài đi." Cô đi ra thang máy, phát hiện cậu không đi ra theo, nghi hoặc quay đầu nhìn lại. "Anh không đi, em thay anh hỏi thăm Bạch Bạch." "Vì sao..." An Phong Nhã đã nhấn đóng cửa thang máy, trong nháy mắt không cửa cuối cùng đóng lại, thanh âm cậu bình tĩnh đến quỷ dị truyền ra, "Em yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết." Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại. Mạt Lị đứng ngốc ở đó, thật lâu không hồi phục tinh thần lại, chờ tới khi lại lần nữa cảm nhận được nhịp tim đập, cô mới phát hiện ra một thân mồ hôi lạnh, An Phong Nhã... cô có thể tin tưởng cậu ta sao? Trạng thái hoảng hốt này, tới khi cô ngồi trước mặt Thu Bạch Bạch rồi, Thu Bạch Bạch cũng nhìn ra được cô không thích hợp. "Mạt Lị, cậu xảy ra chuyện gì?" Thu Bạch Bạch đã nhìn cô xuất thần rất nhiều lần. Mạt Lị ánh mắt lóe lên, thật mau cười nói: "Không có gì, chỉ là thiếu chút nữa đã quên, vừa mới tới bệnh viện gặp được An Phong Nhã, anh ấy gửi lời hỏi thăm cậu." "An thần kinh, anh ta cũng thật kỳ quái, ngày hôm qua còn gọi điện thoại nói muốn tới thăm tớ, như thế nào người cũng tới bệnh viện rồi mà lại không vào gặp?" "Hình như có việc gấp, tớ thấy anh ấy rất quan tâm cậu." Nói dối mặt không đỏ tim không loạn, Mạt Lị ngày càng bội phục chính mình. Thu Bạch Bạch lại do dự nhìn Mạt Lị vài lần, giống như có chuyện rối rắm có nên nói hay không. Mạt Lị hỏi: "Cậu sao lại nhìn tớ như vậy?" "Mạt Lị...... Cậu biết...... Khụ!" Thu Bạch Bạch có chút ngượng ngùng, cuối cùng nuốt nước miếng làm tinh thần mạnh mẽ lên, "Cậu biết anh họ tớ thích cậu không? Cậu biết... đúng không?" Cô thấy thần sắc Mạt Lị cũng không ngoài ý muốn, cũng đoán được. Mạt Lị hào phóng thừa nhận, "Ừ, tớ biết." "Tớ liền nói, cậu thông minh như vậy, như thế nào lại không phát hiện ra? Tớ biết An thần kinh thích cậu, nhưng mà cậu không thích anh ấy, tớ nói không sai chứ?" Mạt Lị biểu tình hạ xuống vài phần, "Ừ......" "Ai nha, cậu không cần áy náy!" Thu Bạch Bạch đỉnh đạc vỗ vỗ vai cô, "Chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, dưa non hái cũng không ngọt, cậu không thích chính là không thích, đây không phải là cậu sai, hơn nữa, An thần kinh trong quá khứ ỷ vào khuôn mặt của mình lừa không ít nữ sinh, còn làm cái gì xếp hạng thay phiên tới hẹn họ, hiện tại cũng là lúc anh ấy nếm được tư vị cầu mà không được." Thu Bạch Bạch cảm thấy không có gì, trong mắt cô, cảm tình loại sự tình này nhất định không miễn cưỡng được, nhìn xem ba mẹ cô hiện tại đều nháo thành cái dạng gì, a, cô cũng là mới mấy ngày gần đây biết được nguyên lai bọn họ tới giấy ly hôn còn không làm, cũng không biết tin tức nói bọn họ đã ly hôn là như thế nào truyền đi. Thu Bạch Bạch nói vậy, tâm tình Mạt Lị dễ chịu không ít, cuối cùng trước khi rời đi cô nói với Bạch Bạch ý định sẽ xuất ngoại mấy ngày. Thu Bạch Bạch không tình nguyện là dĩ nhiên, hiện tại Phương Dự tới làm phiền cô liên tục, chỉ có nói chuyện với Mạt Lị có thể làm cô cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng cô cũng chúc Mạt Lị đi chơi vui vẻ, hơn nữa còn yêu cầu Mạt Lị nhất định phải mang quà về, Mạt Lị nhất nhất đáp lời rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh Thu Bạch Bạch. Ánh chiều tà chiếu lên ngọn cỏ một tầng vàng đậm, cảnh sắc chạng vạng làm người vui vẻ thoải mái, ông lão nhìn bùa bình an trong tay, hơi thở trầm tịch, cô độc và tiêu điều. "Tôi nghĩ... Cái áo khoác này hẳn là không phải ông cố ý vứt đi." Ông lão quay đầu lại, hừ một tiếng, "Lại là cô tiểu nha đầu này." Mạt Lị nhặt lên áo khoác rơi trên mặt đất, khoác lên người ông, "Ông bị bệnh thì phải có thái độ người bệnh, như vậy mới mau lành bệnh." "Dù sao rơi trên mặt đất sẽ có người nhặt, gấp cái gì?" Tuy nói vậy, nhưng ông không quăng áo khoác trên người xuống đất, kỳ thật vừa rồi cũng không phải ông cố ý ném, chỉ là nghĩ ngợi quá xuất thần, áo rơi xuống cũng không chú ý tới. Mạt Lị ngồi cạnh ông trên ghế dài, nhìn ánh nắng chiều, thở dài. "Uy, tôi cho phép cô ngồi bên cạnh tôi sao?" Cô không nhìn tới ông, "Nơi này không phải là chỗ tư nhân của ông, ông không thích có người ngồi cạnh mình vậy ông có thể đổi chỗ khác." "Tới trước tới sau có hiểu hay không? Tôn trọng người già yêu mến em nhỏ, ở trường có dạy cô không? Để một ông già rời đi, tại sao cô không đi?" "Ông cũng không yêu trẻ em, vậy sao tôi phải tôn trọng người già?" Cô quay đầu đi, không cảm thấy gì thẹn cả, cười. Ông lão tức giận mở to hai mắt nhiều, "Cô là một thiếu nữ, còn tôi là một ông già." "Chỉ cần có tâm tuổi trẻ, nói là ba tuổi cũng không sai." "Cưỡng từ đoạt lí!" "Tốt xấu gì cũng có lý mà." Một lần nữa nhìn trời nhìn đất, cô lại thở dài. Ông lão nhíu mày, "Tuổi còn trẻ thế nào mà lại cứ thở ngắn than dài? Người trẻ tuổi sinh hoạt quá nhàm chán?" Ý ông là công kích Mạt Lị hiện tại đang lãng phí thời gian quý báu. Ngữ điệu Mạt Lị buồn buồn, "Nếu chỉ là sinh hoạt nhàm chán thì cũng không sao, tôi chỉ là cảm thấy quan hệ người với người thật sự là quá phức tạp." "Hừ, những lời này chờ cô đi vào xã hội rồi hãy nói." "Ai nha......" Ông lão khóe mắt cong cong, ông không quen nhìn người lãng phí năng lượng đi bi thương việc không đâu, có cả đống việc có ý nghĩa không đi làm, một hai ngồi ở đây lãng phí.... Ông quét mắt nhìn chung quanh, ngữ khí không có gì tốt đẹp hỏi: "Tiểu nha đầu, cô rốt cuộc là người gì thế?" "Người bình thường." "Người thường sẽ có bao nhiêu là bảo vệ đi theo?" Mạt Lị mờ mịt, "Hả?" "Cô thật là không biết, hay là giả không biết? Tôi nhìn thấy có ít nhất mười người trong tối bảo vệ cô, hiện tại kỹ thuật của nhân viên bảo vệ thật đúng là ngày càng kém." Ông lão khinh thường hừ hừ mũi, ông chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận những người này, cũng có thể đoán những bảo vệ này đều xuất thân từ lính đánh thuê, tuy trình độ ở trong mắt ông còn kém, nhưng có người có tâm tư bảo hộ một tiểu nha đầu đến như vậy, thân phận cô chỉ sợ là thiên kim đại tiểu thư nhà ai. Mạt Lị ngẩn người, "Nguyên lai có người ở trong tối bảo hộ tôi......" Khó trách Đường Nhiễm Mặc lại hào phóng như vậy để cô đi ra ngoài một mình, là do hắn đã chuẩn bị tốt việc bảo vệ cho cô. Cô không hoài nghi mà tự mình nói ra, làm cho thần sắc ông lão tốt hơn một chút, ông vừa muốn mở miệng hỏi cô là con cái nhà ai, lại bị thiếu nữ đột nhiên nhảy dựng lên mà ôm chầm lấy mình. Mạt Lị kích động ôm lấy ông, "Ông ơi, cảm ơn ông nói chuyện phiếm với cháu, cháu phải trở về, lần sau lại đến tìm ông nói chuyện!" Dứt lời, cô buông tay ra, nhảy nhót chạy đi xa. Thân thể ông lão vẫn còn duy trì trạng thái bị ôm cứng ngắc, sắc mặt lại đỏ lại xanh, lại xanh lại hồng. Ngẫm lại người trẻ tuổi nào nhìn thấy ông lại không sợ, ngay cả con cái của mình, khi còn nhỏ bị ông ôm một cái thì khóc ngay, khi trưởng thành lại càng trốn tránh, cứ thế ngoại trừ bạn già của mình, ông còn chưa từng bị người khác ôm qua. Cảm giác bị người ôm này... cũng thật kích thích!