Hào môn kinh mộng 2 - khế ước đàn ukulele
Chương 92 : Chớ tin bất cứ ai
Bên ngoài tiệm cà phê, sắc trời u ám.
Đằng xa như có lớp tuyết đọng thật dày, nhưng mọi người đã sớm quen với thời tiết ở Bắc Kinh, trận tuyết kế tiếp không biết sẽ rơi vào ngày tháng năm nào.
Có lẽ lời nói của chị Mai làm cho Trang Noãn Thần cảm thấy thâm trầm, kèm theo cảm giác thời tiết cũng như vậy, lúc chị nói những lời này, giọng chị rất nhẹ, nhưng nghe cẩn thận không khó phát hiện là đang bất đắc dĩ thỏa hiệp với cuộc đời.
Trong mắt của một số người, trong cái thành phố lớn vừa mở mắt ra là thấy ngay áp lực này, chuyện mỗi ngày người ta hay nghĩ đến chính là đủ ăn đủ mặc, còn có một số người phải sống bôn ba vất vả vì những thứ ăn mặc cơ bản, tốt hơn nữa chính là muốn có một cuộc sống chất lượng hơn, nhưng những người lựa chọn con đường này sẽ càng mệt mỏi hơn nhóm đầu.
Trong xã hội áp lực tối thượng này, tình yêu nam nữ đã trở thành một thứ xa xỉ, có chăng chỉ là thêu hoa trên gấm, cũng không có thời gian để sửa chữa sai lầm, nguyên nhân chính là tình yêu là một góc bất khả xâm phạm trong phạm vi tinh thần, một khi dính vào, không chết thì cũng tàn phế.
Nhưng Trang Noãn Thần lại luôn luôn tin vào tình yêu.
Cô không tiếp lời chị Mai, không phải cô phủ định tính chính xác của lời nói này, mà là nó quá chính xác đến nỗi khiến cô không biết nên nói gì, chỉ có những người đã trải qua nỗi đau tê tâm liệt phế mới có thể nhận rõ toàn diện như thế, lời nói mới có thể nhẹ nhàng khoan khoái đến thế.
“Chị Mai, chị nhất định phải đi sao?” Thật lâu sau, Trang Noãn Thần mới cất giọng hỏi, ly sữa trước mặt đã nguội, không còn chút hơi nóng nào, “Em nghĩ, Trình tổng sẽ không đồng ý để chị đi đâu.”
“Thật sự thì Trình tổng có giữ chị lại, nhưng, chuyện đoạn phim ít nhất cũng phải có người đứng ra gánh vác chứ? Nếu không thì làm sao ăn nói với Tiêu Duy?” Chị Mai cười buồn, “Hiện giờ Tiêu Duy không truy cứu không có nghĩa là sau này cũng không, chẳng qua là bây giờ thân họ còn lo chưa xong mà thôi. Chị là nhân vật xuất hiện trong đoạn phim, chị đi rồi, xem như có cái bàn giao với Tiêu Duy.”
“Nhưng mà, nhóm chúng ta thì phải thế nào?” Trang Noãn Thần thấy chị cương quyết ra đi, đương nhiên rất sốt ruột.
“Trình tổng sẽ có sắp xếp.”
Trang Noãn Thần thở dài, lắc đầu đành chịu, “Nếu có thể tìm ra người đổi đoạn phim thì tốt rồi.” Nói đến người này, cô cảm thấy tức giận, chau mày lại, “Em không hiểu, chuyện này rõ ràng Angel là người gây họa, lại để cho chị gánh? Chị cũng là người bị hại mà, là Angel quay lén chị.”
“Giữa chị và Angel phải có một người ra đi mới được, nói thật, nhiều năm như vậy chị thật sự mệt mỏi rồi.”
“Nếu Trình tổng để chị đi thì đúng là không phân biệt được thị phi trắng đen.”
Chị Mai khẽ lắc đầu, “Noãn Thần à, đợi một ngày em ngồi lên vị trí của anh ta sẽ hiểu được một đạo lý, vận hành công ty là dựa vào tập thể, mà không phải là chiến trường của một người, cạnh tranh lành mạnh hay không lành mạnh gì cũng như nhau cả thôi, chỉ cần có tài cán mang lại lợi ích cho công ty là được, chuyện riêng của nhân viên không phải việc ông chủ cần quan tâm, trong công ty, tất cả đều phải công tư rõ ràng. Nói thật, lần đấu thầu dự án của Tiêu Duy này, may mà suy nghĩ của riêng em không giống với người khác, nếu không dựa theo ý tưởng nhất quán của chị tám phần cũng sẽ có kết cục như Dương Thiên Vũ, ở phương diện này, không thể không thừa nhận thật ra Angel tốt hơn, như vậy em cho rằng trước mắt là ai có lợi cho công ty hơn? Chị nghĩ nếu em làm sếp, trả lời câu hỏi này cũng không khó khăn đâu.”
“Nhưng chỉ vì thế này đuổi chị thì đúng là hơi quá đáng.” Trang Noãn Thần phản bác.
Chị Mai nhìn cô, cười nhẹ, “Em nhầm rồi, không phải Trình tổng đuổi chị, mà là chị chủ động muốn rời khỏi công ty này. Nơi này có quá nhiều thứ chị không thích, tất cả những con người và sự việc chị không thích thì chị đã sớm giũ sạch sẽ hết rồi. Vả lại, chị đâu thể nào làm công cả đời cho người khác? Điểm ấy, Trình tổng rất rõ ràng.”
Trang Noãn Thần nghe thế thì mắt liền sáng lên, “Chị Mai, chị định mở công ty riêng à?”
“Ừm.” Chị Mai khẽ nhếch mày, “Chị nghĩ dựa vào mạng lưới quan hệ chị tích lũy nhiều năm trong giới này, ra làm riêng chắc là không quá khó.”
“Em tin chị nhất định sẽ thành công.” Trang Noãn Thần sau khi nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, gật đầu nói, lại đột nhiên nhớ tới Dương Thiên Vũ, lo lắng hỏi, “Liệu có phải Trình tổng đã biết suy nghĩ này của chị không?”
Nguyên nhân Trình Thiếu Tiên đuổi hết cả bộ phận của Dương Thiên Vũ chính bởi vì ý tưởng muốn ra làm riêng.
Chị Mai mím môi, “Chị biết em đang nghĩ gì, yên tâm đi, chị và Dương Thiên Vũ không giống nhau, lập công ty riêng trước mắt chỉ là ý tưởng của một mình chị, chứ không có lừa dối như anh ta. Lúc nãy chị cũng đã nói suy nghĩ này của mình với Trình tổng, anh ấy tỏ vẻ rất ủng hộ, cũng hy vọng sau này có thể hợp tác qua lại về mặt nghiệp vụ. Thật ra Trình tổng là người hiểu biết lý lẽ, trước kia quả thật chị có chút hiểu lầm anh ấy.”
Sau khi nghe vậy, Trang Noãn Thần quả thực cũng thấy thế. Nhưng lời nói của chị Mai cũng có đạo lý, con người đều hướng đến vị trí cao hơn, nếu có càng nhiều cơ hội thì đương nhiên phải thử sức chứ.
“Vậy sau này thì sao? Ý của em là… tương lai của chị và Nam Bách Khôn đó.” Không phải cô nhất định muốn biết chuyện riêng tư này, nhưng lúc nãy Angel có nói Nam Bách Khôn đã đề nghị ly hôn, như vậy, có phải anh ta muốn ở bên cạnh chị Mai không nhỉ?
Chị Mai dập tàn thuốc vào gạt tàn, tựa vào lưng ghế, sắc mặt có chút trống vắng, “Chị và anh ấy, vĩnh viễn không có khả năng.”
“Sao vậy?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, rõ ràng đối phương muốn ly hôn mà.
Chị Mai nhìn ra bên ngoài cửa sổ, im lặng vài phút, sau đó thản nhiên nói, “Thật ra, vào đúng thời điểm gặp sai người với sai thời điểm gặp đúng người cũng không khác nhau là mấy. Những gì chị và Bách Khôn từng có với nhau trong quá khứ khiến khi đó chị đã nghĩ sẽ trôi qua cả đời như thế, nhưng thực tế lại không phải vậy, một đôi tình nhân yêu thương nhau thì không ai có thể tách họ ra được, nếu tách ra được vậy chỉ có thể xem như họ yêu nhau chưa đủ. Trên đời này có nhiều cám dỗ lắm, nhiều đến nỗi khiến chúng ta mệt mỏi không thôi, em nghĩ rằng chị và Bách Khôn nếu tái hợp vẫn có thể vui vẻ hạnh phúc sao?”
“Nhưng đúng là anh ấy thực sự yêu chị mà, nếu không làm sao có thể có suy nghĩ ly hôn chứ?” Tục ngữ có câu: phụ nữ có thể tha thứ cho một gia đình tan vỡ nhưng không thể không có tình yêu, đàn ông có thể không có tình yêu nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho một gia đình tan vỡ. Tỷ lệ đàn ông đề nghị ly hôn thấp hơn phụ nữ rất nhiều, Nam Bách Khôn nếu đã chủ động đề nghị, có thể chứng minh rằng anh ta đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Sau khi chị Mai nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên, rướn cơ thể về trước, nhìn cô nhấn mạnh từng chữ, “Noãn Thần à, em nhất định phải nhớ kỹ một câu, một lần bất tín thì vạn lần bất tin!”
Trang Noãn Thần ngẩn người.
“Nếu anh ấy yêu chị, sẽ không lên giường với bạn thân nhất của chị, một người đàn ông ngay cả năng lực khống chế bản thân tối thiểu cũng không có, vậy thì chị còn dùng anh ta được chỗ nào? Em phải biết rằng, khi một phụ nữ biết rõ bản thân họ cần người đàn ông thế nào, thì họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi điều kiện cho một cuộc sống tự lập suốt cuộc đời.” Giọng nói của chị Mai kiên quyết mạnh mẽ, sau khi đau đớn xẹt qua nơi đáy mắt thì không còn thấy nữa, “Đôi khi, chị thật sự muốn trở lại trước kia, trở về những ngày chưa quen biết Nam Bách Khôn, thật ra, sự phản bội trong tình bạn càng khiến người ta đau khổ tuyệt vọng hơn cả phản bội trong tình yêu. Đó chính là cái gọi là thứ tình cảm hèn mọn nhất, bạc bẽo nhất của lòng người.”
“Chị không còn yêu anh ấy nữa sao?”
“Yêu chứ.” Chị Mai trả lời chắc nịch, “Tình yêu là một thứ cao cả, trong tình yêu thì tôn nghiêm cũng trở nên vô cùng hèn mọn không đáng một đồng. Nhưng so với thứ tình yêu cao xa ấy, chị thà sống trong cái tôn nghiêm hèn mọn của mình.”
Ngón tay Trang Noãn Thần khẽ run, cô biết, một câu của chị Mai đã hoàn toàn đẩy đi Nam Bách Khôn.
“Cố gắng làm việc cho tốt đi, có thể nhìn ra Trình tổng khá xem trọng em.” Chị Mai nói một câu thật lòng.
“Trình tổng hả chị? Em không thấy vậy, ngược lại em có cảm giác anh ấy để mặc em tự sinh tự diệt.” Trang Noãn Thần nghĩ đến chuyện lần này, than thở.
Chị Mai lắc đầu cười khẽ, “Em có từng nghe qua câu này chưa? Càng kỳ vọng thì càng buông thả, phải ném em vào lò tôi luyện, mới có thể biết được rốt cục em chứa bao nhiêu hàm lượng vàng trong đó chứ, đúng không?”
Trang Noãn Thần ngẩn ra nhìn chị Mai, phân tích thật lâu hàm nghĩa của lời nói đó.
“Bật mí với em, chị từng nói với Trình tổng là muốn lôi kéo em đi.” Chị Mai điều chỉnh tư thế ngồi, “Câu trả lời của Trình tổng chính là, nếu chị mở công ty riêng thì có thể dẫn đi bất cứ người nào trong công ty này, nhưng còn em, anh ta tuyệt đối không cho.”
“Vậy là xem trọng em?” Trang Noãn Thần như đang nghe kể chuyện cổ tích.
Chị Mai cười mà không đáp, nói cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu, “Tóm lại, em phải cố gắng lên. Nhưng chị phải nhắc nhở em một câu.”
“Câu gì?”
Chị Mai thu lại vẻ cười bên môi, vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc, nhìn cô, “Nhớ kỹ, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, nhất là trong chốn công sở này.”
Một câu nói khiến Trang Noãn Thần lạnh dọc sống lưng, ý lạnh dọc theo cột sống lan rộng dần…
***
Chuyện chị Mai nghỉ việc không thua gì cơn giông bão, trên dưới công ty đều không ngừng đồn đoán, tâm trạng của Angel cũng không tốt lắm, có lẽ là do Nam Bách Khôn đề nghị ly hôn với cô.
Bên Tiêu Duy thì vẫn chưa cho câu trả lời chính xác, may mắn là Cố Mặc ít nhiều cũng thủ hạ lưu tình, về mặt dư luận không tiếp tục công kích Tiêu Duy nữa, cho Tiêu Duy một cơ hội để thở, nhưng Trang Noãn Thần rất rõ tính tình của Cố Mặc, anh không tiếp tục đào sâu vấn đề không phải bởi vì bị mua chuộc, mà là không tìm được tin tức có giá trị.
Cô biết, Cố Mặc vẫn còn đang điều tra chuyện này, một khi để anh tra ra manh mối, như vậy chờ đợi Tiêu Duy sẽ là một thảm họa tin tức cùng nạn kiếp dư luận với quy mô lớn hơn bây giờ nữa.
Hai ngày này, Trang Noãn Thần mệt như chó chết, liên tục đến thăm hỏi các nhà truyền thông, mục đích chính là kéo dài thời gian, cô luôn cảm thấy thà bên Tiêu Duy không có tin tức gì còn hơn là trực tiếp từ chối đề nghị của cô.
Cố Mặc và cô hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh.
Giống hệt như sáu năm trước, chẳng qua chiến tranh lạnh lần này dường như đều xoay quanh nguyên tắc làm việc.
Đêm nay, Trang Noãn Thần gấp rút hoàn thành công việc trong tay, ngay cả cơm nước cũng lười ăn, con người đến lúc đói quá ngược lại chả muốn ăn gì. Đêm đông giá lạnh, nhánh cây hai bên đường đều treo đầy đèn màu, chớp tắt chớp tắt làm sáng cả con phố Trường An, tuy là vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, khép chặt quần áo trên người lại, nhưng làm sao cũng không ngăn được sự lạnh lẽo trong không khí.
Đang chuẩn bị băng qua đường chạy đến ga tàu điện, một chiếc xe thương vụ màu bạc từ từ dừng lại bên cạnh cô, Trang Noãn Thần đang cắm cúi đi nên không chú ý, kính xe hạ xuống, một giọng nói trầm thấp vang lên…
“Noãn Thần.”
Trang Noãn Thần đứng chựng lại, chun mũi quay lại nhìn, có hơi ngạc nhiên.
Đúng là Trình Thiếu Tiên!
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
109 chương
32 chương
69 chương
29 chương
169 chương