Câu lạc bộ cưỡi ngựa, khu vực dã ngoại của trường đua. Một trận mưa phùn ban đêm ít nhiều xua tan đi cái nắng gay gắt ban ngày, ánh mặt trời vàng ươm bị tán cây che khuất mà len lỏi trên mặt đất, đàn ngựa to khoẻ chạy như bay, giống như tia chớp xẹt qua khiến cho những tia sáng càng thêm nhỏ vụn. Khi Ben tới trường đua, nhìn thấy Giang Mạc Viễn đang trên yên ngựa, một thân âu phục kỵ sĩ hoàn mỹ làm nổi bật nên dáng người cao lớn, toàn thân ngựa nhuộm một màu xám xinh đẹp, vì bay nhanh mà lông mao phập phồng tựa những đốm lửa, mà anh ngồi trên lưng ngựa cao cao tại thượng tựa như hùng ưng bay trên bầu trời. Dứơi những tia sáng nhỏ vụn, roi ngựa trong tay Giang Mạc Viễn ánh lên một màu đá cẩm thạch sáng lạng. Ben biết rất rõ ràng ngồi gốc roi ngựa của Giang Mạc Viễn, cùng giống ngựa của anh đều có xuất thân cao quý, có thể đi vào trường đua thì giống ngựa đều cao quý, Giang Mạc Viễn gọi tên nó là “Ngân Hà”, loại ngựa này đều có dòng máu Anh quốc thuần chủng, từng thi đấu và lập thành tích ở đấu trường quốc tế, mà rõ ràng con “Ngân Hà” này sinh ra bản thân nó cũng có huyết thống cao quý, nghe nói nó đã được chính người của vương thất đỡ đẻ, khi sinh ra liền được Vương Phi ban cho một chiếc roi tương xứng, chất liệu gỗ làm chiếc roi này cực kỳ hiếm, điều hiếm thấy hơn chính là đầu roi được làm bằng huyết thạch cùng với màu lông của Ngân Hà, cho dù dưới ánh sáng yếu cũng có thể phát ra ánh sáng cực kỳ đẹp mắt, gặp ánh sáng mạnh càng sáng chói hơn, trong bóng tối cũng có thể duy trì màu sắc hoa mĩ. Chiếc roi ngựa đó đúng là cái Giang Mạc Viễn đang cầm trong tay. Giang Mạc Viễn trước kia chưa từng chính thức học cưỡi ngựa, càng rất ít khi thấy anh xuất hiện ở trường đua, lại ở đây thu thập thêm loại ngựa danh tiếng này. Ngân Hà như một tia chớp màu đỏ, đột nhiên nhanh chóng hướng về phía Ben bên này, vó ngựa tới gần phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Ben bất ngờ, trong lúc nhất thời sững sờ đứng ngay tại chỗ, trơ mắt nhìn người và ngựa càng ngày càng tới gần, gần đến mức thấy được đôi mắt đỏ quạch của nó. Ông ta kêu lên một tiếng sợ hãi, Giang Mạc Viễn liền kéo mạnh dây cương, Ngân Hà đột nhiên tung người lên cao, ngửa đầu hí vang, Giang Mạc Viễn kéo lại dây cương, nó liền hạ xuống trước Ben cách mấy thước, cực kỳ nguy hiểm. “Ôi Mạc Viễn à, cậu nghĩ muốn hù chết lão già này phải không?” Ben vội che ngực, bộ dáng sợ hãi, “Tôi già rồi, xương cốt cũng không còn được nguyên vẹn, nếu lại bị Ngân Hà này dọa nữa chắc nó sẽ hoàn toàn hỏng mất.” Giang Mạc Viễn trên lưng ngựa, bộ dáng cao quý, đứng ngược sáng, trên gương mặt nụ cười như ẩn như hiện. Cố định ngựa, xoay người xuống ngựa, cử chỉ lưu loát không khó nhìn ra là một người chuyên cưỡi ngựa. Nhân viên công tác lập tức đi đến, Giang Mạc Viễn đem dây cương giao lại cho anh ta, rồi tháo bao tay xuống, hình bóng cao lớn bị ánh mặt trời kéo dài, khóe môi phiếm ý cười thản nhiên, “Ngân Hà tính tình trước nay luôn không được tốt, tập mãi thành thói quen rồi.” Trong phòng Vip, hương trà lượn lờ. “Tính tình của Ngân Hà rất khó chiều chẳng phải vẫn bị cậu thu phục sao? Nghe nói cậu muốn thu mua con ngựa đấy.” Ben chậm rãi thưởng trà, ngay cả cách nói chuyện ngữ khí cũng chậm dần. Giang Mạc Viễn ngồi ở sô pha đối diện, anh đã thay đổi trang phục, tay nhàn nhã đùa nghịch tách trà trên tay, ly trà tản ra mùi hương nồng đậm, nhấp một ngụm nước trà màu xanh vào yết hầu như vạn lần nhu tình trằn trọc, “Trước trận đấu mới quyết định mua Ngân hà, con ngựa này đúng là tính tình có hơi khó chịu, thu phục nó quả thực không dễ dàng gì.” “Mồm miệng cậu lúc nào cũng như vậy.” Ben buông chén trà cười ha hả nói, “Con người của tôi từ trước đến nay không bao giờ tự đi khiêu chiến chính mình, những con ngựa khó tính tôi không đụng vào, tôi vừa xem qua tình hình con ngựa của tôi, nó vẫn thục nữ giống như trước kia, những con ngựa có dòng máu ôn hoà có cái tốt của nói, ít nhất cậu không phải lo lắng chuyện phải đi thu phục nó. Cái này giống với chọn người hầu vậy, chọn được người phù hợp với mình là quan trọng nhất.” Khóe môi Giang Mạc Viễn vẫn thản nhiên cười, anh làm sao mà không nghe ra được ý tứ của Ben chứ, nhẹ nhàng buông chén trà, cố đi chệch đề tài, “Con ngựa của ông là giống trakehner của Poland, nổi tiếng là ôn hòa.” Những con ngựa hung hãn thường phi rất nhanh, phi như bay, nhưng đồng thời cũng rất khó phục tùng, chính như Ngân Hà vậy, nó chỉ thích hợp ở trường đua, mà ngựa ôn hòa là con lai giữa ôn hòa và hung hãn, tính tình nó đã thu liễm khá nhiều, ôn hoà phục tùng, hiện nay các kỵ sĩ đua ngựa quốc tế đều dùng ngựa giống ôn hoà, giống như Ben vậy. Ngựa không cùng huyết thống đương nhiên tính tình cũng khác nhay, giống như người vậy. Ben nghe vậy thì cười cười, lại thưởng thức trà, vừa chuyển đề tài, “Nhưng tôi lại muốn xem, Mạc Viễn cậu có vẻ cẩn thận như đi trên chiếc thuyền vạn năm vậy.” “Oh? Như thế nào vậy?” Đuôi lông mày Giang Mạc Viễn kẽ nhếch lên, rót thêm trà cho Ben. “Cậu mặc bộ đồ đua ngựa cưỡi Ngân Hà, có phải là quá mức cẩn thận không? Người ngoài nhìn vào không phân biệt rõ được cái gì là đua ngựa cái gì là chơi ngựa đâu.” Ben cười ha ha, cố ý trêu chọc. Giang Mạc Viễn giơ tay, sang sảng cười, “Đành chịu thôi, tính tình của Ngân Hà như vậy, lỡ may nó làm tôi ngã xuống thì làm sao đây? Tôi cũng phải làm tốt công tác phòng hộ mới được.” “Thì ra Giang Mạc Viễn cậu mà cũng có thời điểm sợ như vậy ư?” Ben chỉ vào anh cười nói. Giang Mạc Viễn cũng thản nhiên cười, “Chỉ sợ một lúc sơ ý lại hối hận ngàn năm thôi.” “Tên tiểu tử này, cậu hợp tác cùng Cao Thịnh là có nguyên nhân gì?” Ben nói thẳng ý đồ đến đây, “Mạc Viễn, lấy bản lĩnh của cậu thì chỉ lấy một ít lợi nhuận như vậy thì thật đáng tiếc, kỳ thật cậu có thể nhận được nhiều hơn thế, không phải tôi nói cậu, nhưng món hàng này có cái gì để cậu bận tâm nhiều đâu? Cho dù có lời thì bất quá cũng là hơn một căn nhà thôi mà.” “Tên tiểu tử Cao Qúy là người thừa kế duy nhất của Cao Thịnh, lại điển hình là kẻ ăn chơi trác táng, hắn chỉ muốn cha hắn nghĩ hắn không phải là kẻ bất tài, tôi xin nói ra ý kiến của tôi một chút, cho dù hạng mục này có thể sinh lời hay không, xảy ra vấn đề đã có tên ngốc kia chịu trách nhiệm, thì tôi nghĩ nó cũng không có quá nhiều phiêu liêu.” “Cậu như vậy là không được rồi, loại hạng mục này làm gì có gì đâu? Mạc Viễn nghe lời khuyên của tôi, ổn định ở bên cạnh giúp tôi, cổ phần của của cậu ở Tiêu Duy không phải là không có, nếu cậu chê ít tôi có thể giúp cậu….tăng lên, Đức Mã hiện tại đã bị cậu chèn áp đến không thở nổi, hạng mục gì chúng ta cũng có thể lấy được, đấy là tính chất siêu lợi nhuận, chả lẽ một chút cậu cũng không động tâm sao?” Giang Mạc Viễn vẫn trầm tĩnh nghe, đợi ông ta nói xong liền khẽ cười, “Ben, tục ngữ nói đúng, người càng có gan lớn thì càng có thể kiếm được nhiều tiền, có thể hai năm nay tôi càng ngày càng không có gan đến vậy, nhưng thật ra tình nguyện làm một ít hạng mục nhỏ để tiêu khiển, tuy rằng lợi nhuận không quá lớn, nhưng ít ra không phải mạo hiểm quá nhiều.” “Cậu nói vậy là không đúng rồi, cậu đường đường là con trai của Giang Phong, cha cậu còn không nói mình già sao cậu mới thế mà đã suy nghĩ già nua thế chứ?” Ben thưởng trà, “Mặc kệ như thế nào, tôi cũng đều đem lợi nhuận chia sẻ với cậu.” Giang Mạc Viễn lại lắc đầu cười cười, “Vừa rồi ông cũng thấy, tôi ngồi lên ngựa còn phải trang bị cẩn thận, phục tùng Ngân Hà thiếu chút nữa đã khiến tôi chết khiếp rồi, loại hạng mục thao túng sản nghiệp với tôi mà nói càng ngày càng không thích hợp.” Ben nói như thế nào anh cũng không chấp nhận, bất đắc dĩ thở dài, đành vòng vo, “Cậu đấy, hiện tại không thấy vợ cậu khí thế phừng phừng sao, tôi nghe cô ấy đã giành được hạng mục tuyên truyền của Cao Thịnh, nhìn ý chí chiến đấu của cô ấy đấy, lại nhìn lại cậu xem.” Ông ta tấm tắc hai tiếng, thử tính hỏi một câu, “Mạc Viễn, vợ chồng các cậu thật đúng là ngày càng càng hay đấy, cậu thì có ý đạp đổ Cao Quý, vợ cậu hiện tại ngược lại lại đi giúp tên tiểu tử Cao Qúy kia, đây gọi là phu xướng phụ tuỳ sao?” “Cô ấy không biết rõ chuyện của tôi.” Giang Mạc Viễn thản nhiên cười, uống ngụm trà rồi bổ sung, “Cho nên cô ấy làm gì tôi cũng không can thiệp.” Ben nghe vậy lại có chút đăm chiêu, đảo mắt lại nói lời sâu sắc, “Mạc Viễn, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, dạo này cậu với Sa Lâm đi lại quá thân mật, cậu là người đã có vợ, lấy vợ về là để yêu thương, cậu muốn học tôi trái ôm phải ấp? Tôi nói với cậu, loại này tư vị cũng không khá hơn gì đâu.” Giang Mạc Viễn ngả người ra sau một chút, tay cầm chén trà, khóe mắt đuôi lông mày hiện lên ý cười ôn hòa, “Đàn ông kỳ thật đều giống nhau cả thôi, không chiếm được là tốt nhất. Lấy vợ về là để yêu thương, nhưng thời gian dài quá cũng nhạt phai, vợ trở thành vật trang trí, tôi ở bên người tình cũ tìm lại chút cảm xúc mãnh liệt không có gì sai chứ?” “Ha ha, tên tiểu tử này ——” Ben chỉ vào anh rồi cười to, “Rốt cục thì cậu cũng đem tâm sự trong lòng nói ra, tôi thấy cậu bên Sa Lâm không được minh bạch, bất quá tôi có thể lý giải tâm tình của cậu, chỉ có một người phụ nữ thật sự rất chán, thôi, tôi xem như đã quá quan tâm cậu rồi, cậu đúng thật là có diễm phúc đấy.” Giang Mạc Viễn uống trà, cười mà không nói. Hai người nói chuyện phiếm một lúc, lại tán gẫu trở về chuyên ngựa đua, cuối cùng Ben liếc mắt một chút rồi rời khỏi. Giang Mạc Viễn không lập tức rời đi, ra phòng nghỉ, nhân viên công tác lập tức tiến lên cung kính hỏi, “Giang tiên sinh, bộ đồ cưỡi ngựa kia của anh còn cần nữa không?” “Không cần.” Anh thản nhiên buông một câu, tiếng nói lạnh thấu xương. “Vâng, tôi hiểu.” Nhân viên công tác gật đầu, anh ta được phân công phụ trách Ngân Hà, sau Ngân Hà được Giang Mạc Viễn mua về liền theo phục vụ Giang Mạc Viễn, tính tình Ngân Hà quả thực rất khó thu phục, nhưng kỳ lạ là nó lại được Giang Mạc Viễn thuần hóa, mà lâu như vậy, mỗi lần Giang Mạc Viễn tới đây cưỡi ngựa đều không mặc đồng phục, kỳ quái hôm nay lại mặc. Giang Mạc Viễn nhìn nhân viên công tác đưa Ngân Hà đi, ánh mặt trời hạ xuống, bộ lông Ngân Hà lóe ra ánh sáng dị thường, ngựa đua vẫn là ngựa đua, chuẩn bị vào cuộc đua rồi.