Hào môn kinh mộng 2 - khế ước đàn ukulele

Chương 269 : Ai đánh bại ai? 2

Ngày diễn ra hôn lễ của Cố Mặc, bầu trời quang đãng như là được gột rửa, dưới bầu trời trong xanh vài gợn mây lơ lửng lững lờ trôi tựa như những đám bông bay lượn. Tại nơi tổ chức lễ cưới, ngoài rất nhiều khách quý có mối quan hệ với anh lần này anh còn mời rất nhiều bạn đại học hiện giờ đều là những nhà báo có tiếng trong giới, bà Cố rất vui vẻ, được người giúp việc giúp đỡ tiếp đãi khách khứa. Bố của Hứa Mộ Giai ông Hứa Tác Vinh mời không ít bạn bè ở đây, dù sao ông cũng là người có chút tiếng tăm, con gái đi lấy chồng không thể keo kiệt được. Nhưng Cố Mặc có vẻ là lạ, cho dù là ở đây cũng đối xử rất lãnh đạm với ông, vẻ mặt xa cách của anh khiến Hứa Tác Vinh cảm thấy rất xấu hổ, nhiều lúc muốn nói chuyện làm quen với Cố Mặc nhưng đều không được. Khi Trang Noãn Thần kéo Giang Mạc Viễn đi vào có tiếng nói khe khẽ truyền ra. Cô không cần chăm chú cũng có thể nghe thấy rất rõ, trong lòng vẫn sáng như gương, dù sao ở đây cũng sẽ có nhiều bạn học, chỉ cần học cùng trường đều biết chuyện giữ cô và Cố Mặc, hiện giờ một người đã là vợ người khác, người còn lại cũng sắp cưới vợ, dưới con mắt của bạn học hai người hẳn là rất kỳ lạ. Tinh thần Giang Mạc Viễn rất sáng láng, dưới hoàn cảnh như thế này anh không ngại toả sáng, từ cách ăn mặc đến ứng xử đều vô cùng trầm ổn, mà cô mặc lễ phục vừa vặn xinh đẹp hoà với tinh thần của anh lại càng hợp nhau, tựa như tăng thêm sức mạnh. Cố Mặc và Hứa Mộ Giai tiến lên, bốn người chào hỏi nhau. Hôn lễ lần này tổ chức theo phong cách ưa chuộng của giới trẻ, hiện trường là một bãi cỏ xanh mướt mới được cắt tỉa, không chút rườm rà, trên mặt cỏ trang trí hoa tươi màu trắng hoà dưới sắc trời, xinh đẹp tựa như bức tranh, khiến người khác hít thở không thông. Tại hiện trường hôn lễ cũng không ít người mà Giang Mạc Viễn quen biết, ai bảo trong những buổi tiệc cưới như thế này không phải là một loại khác của việc hợp tác buôn bán chứ? Mấy người nói chuyện rất vui vẻ với Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần đứng bên cạnh đứng bên cạnh nghe thấy không có gì thú vị liền đi đến khu đồ ăn lấy đồ. Bả vai có người vỗ nhẹ, quay đầu lại đúng là bạn học cùng lớp, đầu óc nhất thời quay vòng vòng, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. “Lúc cậu vừa đi vào tớ đã thấy rồi, hôm nay ở đây có rất nhiều bạn học cũ của chúng ta, sao lại không gặp gỡ nói chuyện chứ?” đây là một người bạn học thích bà tám, khi đi học có tật xấu thích buôn chuyện, đây cũng là nguyên nhân mà vừa gặp Trang Noãn Thần đã đau đầu. “Các cậu đều nói chuyện con cái, mình không tham gia được.” Cô gắp mấy miếng dưa hấu trong khay vào đĩa, cười khẽ. “Cái gì không thể tham gia, mình thấy cậu lấy được chồng giàu có thì coi thường bọn mình ý chứ.” Người kia khẽ huých cô, trên mặt tuy là mỉm cười nhưng trong mắt đầy vẻ khinh thường. Trang Noãn Thần hiểu loại ánh mắt này, khi cô xuất hiện cùng Giang Mạc Viễn tại các nơi, cô đã gặp vẻ mặt này không dưới 10 lần. Là con mắt ghen tị của phụ nữ, nhất là cái loại phụ nữ luôn cho rằng mình tốt hơn cô, sự đố kị đã phá vỡ tất cả cảm tình khi cùng học. Ở đại học, cô trước giờ đều ít kết bạn trừ Ngải Niệm và Hạ Lữ vì cô không có thời gian, thường xuyên phải đi dạy thêm, cho nên ở trên lớp nhiều người nghĩ cô kiêu ngạo khó ở chung. Cô cũng lười giải thích với người khác, những kẻ thích nói xấu bạn không phải vì bạn thanh minh mà sẽ từ bỏ, ngược lại sẽ tăng thêm sự ghen ghét. Gả cho Giang Mạc Viễn, sợ rằng rất nhiều người nghĩ cô là quạ đen biến thành phượng hoàng. Trang Noãn Thần không khó tưởng tượng ra nội dung cuộc tám chuyện của bọn họ, đơn giản sẽ nói cô tham hư vinh, vứt bỏ người yêu, thấy người sang bắt quàng làm họ. Khóe môi nhẹ nhàng nổi lên ý cười, mặt không biến sắc, “Nào có xem thường? Con các cậu thông minh lanh lợi, mình hâm mộ còn không kịp đâu.” “Noãn Thần à, cậu kể đi, sao mà cậu quen được chồng cậu thế? Sự nghiệp thành công, bộ dáng lại đẹp trai, thật sự là hâm mộ chết người. Nếu mình là cậu á, cũng sẽ bỏ Cố Mặc mà gả cho anh ta ý chứ?” lại bắt đầu bà tám, lôi thôi kéo cô lải nhải, “Mình thấy bố của cô dâu cũng chủ động nói chuyện bới chồng cậu, nghe nói chồng cậu là thương nhân vàng có tiếng phải không?” “Sao lại khoa trương vậy chứ? Hứa tiên sinh là nhiệt tình đón khách thôi mà.” Cô cố gắng mỉm cười, trong lòng thì kêu khổ, đầu lại đau đau, ánh mắt nhức nhối nhìn về phía Giang Mạc Viễn, anh đang nói chuyện với một vài người khách, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Anh khẽ nhấp một ngụm sâm – panh, lơ đãng đảo mắt về phía cô, thấy được ánh mắt của cô xong, vẫn khẽ mỉm cười, vô cùng mê người. Trang Noãn Thần không quản gì nữa, nhìn anh ra tín hiệu cầu cứu. Người bạn học bên cạnh không phát hiện ra vẻ khác lạ của cô, nhìn Giang Mạc Viễn một cái sau vội vàng đè thấp giọng nói: “Chồng cậu cười với cậu kìa, thật sự là mê người chết mất.” Cô có gắng duy trì mỉm cười. “Kìa, anh ta tới kìa.” Người kia ngạc nhiên. Trang Noãn Thần rất muốn dùng quả táo chặn miệng cô ta lại. Rất nhanh Giang Mạc Viễn đã đi tới, thuận thế giơ tay ôm eo Trang Noãn Thần, cười khẽ, “Nói chuyện gì thế, hôn lễ sắp cử hành rồi.” Người kia tiếp cận Giang Mạc Viễn ở cự ly gần, ánh mắt đều nhìn chằm chằm, Trang Noãn Thần nhanh nói, “Bọn mình đi đến bên kia đã, lát gặp lại.” Nói xong liền kéo Giang Mạc Viễn bước đi. Đợi cho rời xa hoàn toàn người bạn học của cô, Giang Mạc Viễn nhịn không được cười, “Anh không thể gặp người sao? Đó là bạn học của em à? Sao không giới thiệu với anh?” “Anh vừa đi vào thì làm gì có ai không biết anh chứ, anh làm ơn thu liễm chút đi, đây là hôn lễ của Cố Mặc, anh đình biến mình thành nhân vật chính nữa.” Giang Mạc Viễn nghe vậy liền buồn cười, “Em nói mấy người vừa rồi hả? Là bọn họ chủ động tiến lên chào anh, anh chỉ là ứng phó mấy câu thôi mà?” “Xem ra anh lại phải ứng phó rồi.” Trang Noãn Thần nhìn phía sau lưng anh bất đắc dĩ nói. “Bây giờ anh kéo em chạy đi có kịp không?” Giang Mạc Viễn không quay đầu lại cũng có thể đoán ra tình hình,, khẽ cười nhìn cô, hiếm khi trêu cô. Cô khẽ lắc đầu, “Không có cách nào đâu, cửa ở sau lưng họ, cho dù anh kéo em chạy cũng vừa quay đầu đã chạm trán.” Anh bị cô chọc cười, cúi đầu khẽ nói bên tai cô, “Vẫn là câu nói kia, đừng có thân cận quá với Cố Mặc.” Cô bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau đó là mấy tiếng chào khách sáo… “Giang tổng, cửu ngưỡng đại danh, hôm nay nhìn thấy anh thật sự là vinh hạnh quá.” Giang Mạc Viễn khẽ xoa đầu cô rồi xoay người, sau đó tiến lên nói chuyện xã giao với mấy người kia, không che lấp ánh mắt yêu chiều cô. Trang Noãn Thần vội vàng chạy trốn, cô sợ loại khách sáo xã giao này. Người Trung Quốc kết hôn chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, mặc kệ lựa chọn nghi thức tổ chức như thế nào vẫn phải tuân thủ giờ giấc. Trang Noãn Thần tranh thủ đi toilet, sắp tổ chức rồi, cô không thể không có mặt lúc tổ chức được. Đi ngang qua phòng nghỉ hành lang, cô thấy có bóng trắng đứng trước mắt, cô thuận tiện nhìn coi mới biết là Hứa MỘ Giai, cô đang không biết có nên đi lên chào hỏi hay không thì trong phòng đã có người đi ra, cầm trong tay một cái hộp gấm vẻ mặt tức giận: “Ngày kết hôn Cố Mặc còn quên mang nhẫn, tiểu tử kia quá đáng lắm rồi. Trước mắt dùng cái này đi.” “Bố, Cố Mặc anh ấy vội quá thôi mà.” Hứa Mộ Giai cầm hộp gấm nói. Trang Noãn Thần đứng im tại chỗ không bước đi, nhìn Hứa Tác Vinh cách đó không xa, người này cô không lại, cô và Cố Mặc đã từng đi cầu xin ông ta, nhưng ông ta không tha cho đường sống nào. “Giai Giai, nói thật bố thực muốn con gả cho nó, nhưng nha đầu con cứng đầu không nghe khuyên bảo, trong lòng Cố Mặc có người khác, nó sẽ không tốt với con đâu.” “Ai nha bố, bây giờ bố còn nói nhưng lời này làm gì, con và anh ấy đầu đăng ký rồi.” “Bố biết, nhưng chính là lo lắng mà thôi.” “Con đường này là do con muốn đi, chồng là do con chọn, thực sự có ngày phải chia tay con cũng không hối hận, hơn nữa con vất vả lắm mới có thể ở bên Cố Mặc, đánh chết con cũng không xa anh ấy.” Vẻ mặt Hứa Mộ Giai rất quật cường. Hứa Tác Vinh nhíu mày, đột nhiên nhìn khắp bốn phía, Trang Noãn Thần lập tức ẩn mình vào góc tường, trong lòng lại bắt đầu có dự cảm không tốt. Chốc lát, cô nghe thấy Hứa Tác Vinh thấp giọng nói với Hứa Mộ Giai: “Nếu vạn nhất nó biết chuyện con giả mang thai thì sao?” “Bố…” Hứa Mộ Giai cũng khẩn trương nhìn bốn phía, thấy không có ai mới đá đá chân nói: “Không dưng bố nói chuyện này để làm gì?” “Nha đầu ngốc a, loại chuyện này giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì có một ngày sẽ lòi ra.” Hứa Tắc Vinh lo lắng, “Nó cưới con là bởi vì áy náy, một khi nó biết hết thảy đều là con thiết kế, vậy sẽ không đòi ly hôn với con sao?” “Chuyện này bố không nói con không nói anh ấy sao mà biết?” Hứa Mộ Giai kéo kéo áo cưới, “Bác sĩ bên kia đều là bạn thân của bố, họ sẽ không nói đâu, chuyện này sẽ không ai biết đâu.” “Chỉ mong là vậy, nhưng bố vẫn không yên tâm, khi con còn chưa chết tâm với nó, ngày đó bố vẫn còn lo lắng.” Hứa Tác Vinh bất đắc dĩ lắc đầu. Hứa Mộ Giai giơ tay ôm Hứa Tác Vinh, nhẹ giọng an ủi, “Bố, con biết bố lo lắng cho con, bố yên tâm đi, chuyện này Cố Mặc tuyệt đối không có cơ hội biết.” Góc tường bên này, Trang Noãn Thần sớm đã hoá đá…. Cô cảm thấy, từ nay về sau chính mình có lẽ không nên tham gia hôn lễ của ai nữa, thì ra những vẻ lung lung phía trước đều che giấu đi sự thật không muốn ai biết. Giống như là người mẫu trên sàn diễn toả sáng chói lọi, nhưng phía sau là một mớ hỗn độn. Lúc trước Hứa Mộ Giai tìm cô, dùng một câu “Tôi đã mang thai đứa con của Cố Mặc.” Hoàn toàn làm cô hết hy vọng, những lời này như là một quả bom thành công đem cô đánh lui, cô hoàn toàn tuyệt vọng từ bỏ tình yêu này. Cô biết, tình cảm giữa cô và Cố Mặc như là đứa trẻ sinh non, cho dù tận tâm hết sức giữ gìn cũng sẽ có ngày tới cái chết, nhưng mà cô và Cố Mặc đi đến ngày hôm nay đều là do ông trời sắp đặt sao? Giang Mạc Viễn dùng mọi thủ đoạn để chiếm bằng được cô. Hứa Mộ Giai đồng thời cũng giả mang thai để khống chế Cố Mặc Chuyện này, đến tột cùng Giang Mạc Viễn có biết hay không? Hay là tất cả đều do một tay anh bày ra? Ý nghĩ trở lên hỗn loạn khiến Trang Noãn Thần không để ý đến động tĩnh của hai người phía bên kia, đến khi phản ứng lại thì đã chạm mặt Hứa Chỉ Quang và con gái, hai người kia cũng hoàn toàn không dự đoán được sẽ có người ẩn ở góc tường, trong lúc nhất thời cả hai bên đều đứng hình.