Hào môn kinh mộng 2 - khế ước đàn ukulele
Chương 212 : Hiến kế
Giang Mạc Viễn đi vào phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trang Noãn Thần đang ngồi thu lu ở góc sofa, có chút cô đơn, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.Vội vàng tiến lên, ở bên người cô ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu là có phải cô đã biết chuyện Sa Lâm rồi hay không?
Trang Noãn Thần ngẩng mặt nhìn anh, thở dài, “Ngải Niệm có vẻ không được tốt lắm.”
Thở phào, Giang Mạc Viễn ôm lấy cô, “Sao lại không ổn chứ? Không thích cái túi kia à?” kỳ thật anh không quan tâm đến Ngải Niệm làm gì, chỉ cần cô ổn là được tồi. Bất quá Trang Noãn Thần là người coi trọng tình bạn bè, Ngải Niệm không vui cô sẽ lo lắng, cho nên thân làm chồng như anh cũng phải chia sẻ chút đi.
Nghe vậy Trang Noãn Thần khẽ lắc đầu, “Cậu ấy nói cậu ấy cãi nhau với Lục Quân, hình như dạo này Lục Quân ngày nào cũng về muộn, có khi tận sáng mới về.”
Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ, “Không phải Lục Quân thăng chức à? Bận là đúng thôi.”
“Nhưng anh ta cũng chỉ là một viên chức bình thường, lấy đâu ra ngày nào cũng tiếp khách chứ? Không phải người làm chuyện buôn bán như anh đâu.” Trang Noãn Thần tự giác dựa vào lòng anh, tay nghịch nghịc áo choàng tắm của anh, “Trừ khi đi công tác, còn không chưa bao giờ mà anh đi qua đêm đến sáng mới về.”
“Chuyện này em nói với Ngải Niệm sao?” thấy cô dựa dẫm vào mình, lòng anh ngứa ngáy, giơ tay túm lấy tay cô khẽ thưởng thức.
“Em đâu phải trẻ con ba tuổi đâu, em biết chuyện gì nên chuyện gì không nên nói mà, em sẽ không làm cho cậu ấy hiểu lầm mình đang khoe khoang đâu.”
Giang Mạc Viễn cười, “Vậy chứng tỏ em đã gả được cho một người chồng tốt rồi.”
“Đừng có giát vàng lên mặt đi.” Trang Noãn Thần véo hai má của anh, nhịn không được cười ha ha.
Ánh mắt Giang Mạc Viễn càng trở lên dịu dàng, anh phát hiện lần này anh trở về, cô gái nhỏ này thân thiết với anh hơn nhiều, đây là chuyện vô cùng tốt, anh không dám trêu chọc nữa, cợ cô xấu hổ mà lại nổi giận.
“Thôi nói chuyện nghiêm túc nào.” Cô trở lại chuyện chính, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, “Cũng là đàn ông anh phân tích một chút đi, có một hôm Ngải Niệm nhìn thấy trên cổ áo Lục Quân có dấu son đó.”
Giang Mạc Viễn nhíu mày.
“Ngải Niệm nghi ngờ Lục Quân có bồ, em vừa mới khuyên bảo cậu ấy, anh nghĩ coi Lục Quân có thể ngoại tình không?”
Giang Mạc Viễn có chút khó xửa, “Anh có quen biết Lục Quân đâu?”
“Vậy chuyện dấu son thì sao?”
“Lục Quân nói thế nào?”
“Nói là ở hộp đêm nhiều người không biết ai cọ vào cả.” Trang Noãn Thần hừ lạnh một tiếng, “Lời nói dối ngu ngốc thế mà cũng nói ra được.”
Giang Mạc Viễn nghe mà nổi hết da gà, giật mình hỏi, “Vậy em cho rằng nói thế nào mới gọi là cao minh?”
Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nhìn kỹ thăn dò, ánh mắt này khiến Giang Mạc Viễn sợ dựng cả tóc gáy, trong lòng có chút không yên. Sau lúc lâu mới thấy cô khẽ nói, “Em cảm thấy nếu anh nói dối em thì sẽ rất cao minh.”
“Sao lại thế?” anh cảm thấy như bị nện một gậy vào gáy, mắt quay mòng mòng nhưng vẫn cố gắng trấn định mà cười.
Trang Noãn Thần hạ mắt, nhẹ giọng nói, “Bởi vì, nếu anh gạt em, cho tới bây giờ em cũng chưa từng tìm được căn cứ nào cả …” chính như chuyện Sa Lâm, lần đó ôm hôn khiến cô bị doạ muốn chết, nếu đổi làm hiện tại, có thể liền xông lên bắt gian, quan trọng là, cô có thể làm thế sao?
Kỳ thật cô cũng rất mâu thuẫn.
Hôm đó ngay sau khi cô trấn tĩnh lại, cũng có lẽ chính hôm đó cô đã nghĩ là mình hiểu lầm, cho rằng Sa Lâm mặt dầy mà quấn lấy anh, bởi vì anh đã từng cam đoan với cô, cho dù Sa Lâm thực sự ở trước mặt anh, hai người họ cũng không thể trở lại như trước được.
Cô thử tin tưởng lời anh, mặc dù đàn bà nói chung đôi khi bị ghen tị nhấm chìm.
Đôi khi, cô cũng mong muốn nói với Giang Mạc Viễn có thể đem mọi chuyện về Sa Lâm thẳng thắn nói với cô, chính là cô lại không dám đối mặt, cô không biết Giang Mạc Viễn sẽ nói thế nào với cô. Anh hiện tại tốt tốt lắm, tốt đến mức có thể làm cô quên sự hiện diện của Sa Lâm, cô cũng ghen, thậm chí cũng không muốn nghe hai chữ Sa Lâm từ miệng anh nói ra.
“Không phải chúng ta đang nói chuyện Ngải Niệm và Lục Quân sao? Sao lại nhảy sang anh rồi?” anh cười, tay nhéo mũi cô.
“Đúng rồi, anh nói xem chuyện dấu son kia là sao nào?” Trang Noãn Thần không phải là người dài dòng có chút chuyện cũng chỉ nói qua miệng mà thôi.
Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ rồi ôm chặt lấy cô, “Là bạn tốt của Ngải Niệm, anh cho rằng em nên nhắc nhở cô ấy một chút.”
“A? anh cũng nghĩ là Lục quân có vấn đề sao?” Cô kinh ngạc.
Giang Mạc Viễn khẽ nhún vai, bất đắc dĩ lắc đầu, “Kỳ thật bọn họ thế nào chúng ta không có quyền bàn luận.” Thấy mặt cô khẽ đổi sắc lập tức chuyển lời, “Nhưng, em là bạn tốt của cô ấy, quản là chuyện thường. Ý của anh là dấu son môi kia không nói lên gì cả. Em nghĩ coi ở hộp đêm nhiều người như thế, Lục Quân có thể làm ra chuyện gì chứ? Nhưng ở nơi công cộng mà anh ta có thể thoải mái ôm ôm ấp ấp với đàn bà, có thể nhận ra, hành vi của anh ta cũng không phải đúng đắn gì, hiện tại chưa chắc là có chuyện nhưng sau này chưa chắc. Nói tóm lại anh không có cảm tình với hành vi của Lục Quân với tư cách là một người đàn ông bình thường.”
“Lời của anh thật là ác độc đi.” Trang Noãn Thần lườm anh một cái.
“Anh đang phân tích mà.”
Cô có chút đăm chiêu gật gật đầu, lại nhìn anh suy nghĩ, “Có phải đàn ông các anh đều không thể kháng cự được sự lôi kéo của phụ nữ không? Vì sao thời nay nhiều người đàn ông … ngoại tình thế chứ?”
Giang Mạc Viễn giơ tay ngăn lại lời cô, “Em đừng vơ đũa cả nắm thế chứ, đàn ông không phải như em nghĩ đâu, chỉ cần đàn bà khiêu khích một cái liền đổ, em coi bọn anh là gì thế?”
“Nếu như đối phương cố ý quyến rũ thì sao? Ví dụ như cởi sạch ra chẳng còn gì đứng trước mặt anh ý.”Cô nhíu mày.
Những lời này bật thốt lên, khiến cho Giang Mạc Viễn sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi.
“Trên đời này vẫn có rất nhiều người đàn ông phẩm hạnh.” Anh ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, “Trong chuyện hôn nhân, người đàn ông học được bài học đầu tiên chính là trách nhiệm, người đàn ông có trách nhiệm sẽ không làm như vậy. . Đương nhiên, cũng không bài trừ có người cố ý chịu kích thích, nhưng em phải xem đối tượng là ai mới được.”
“Sao nghe như đang giải vây cho đám đàn ông các anh thế?”
Giang Mạc Viễn cười, “Anh là đàn ông đương nhiên sẽ thiên vị cho đàn ông rồi.”
“Anh đừng khoe khoang bản thân đi.” Trang Noãn Thần lười biếng nhìn anh, nín cười, “Chúng ta kết hôn còn chưa đến 1 năm hiện tại anh thể hiện sạch sẽ như thế, nhỡ đâu sau này anh nhúng chàm thì làm sao để trở về được.”
“Trừ phi anh muốn ly hôn với em, nếu không anh sẽ không nhúng chàm.” Lời nói thâm sâu, Giang Mạc Viễn ôm sát cô, những lời này là anh nói thực lòng.
Trang Noãn Thần nghiêng đầu nhìn anh, “Anh đúng là chả nói được lời nào dễ nghe.”
“Làm sao vậy?”
“Anh không thể nói lời thề non hẹn biển sao?” cô lườm anh, “Vừa nói là ly hôn, nào có người đàn ông nào đem chuyện ly hôn ra nói như đùa đâu?”
“Anh sai rồi.” Anh thành thực nhận lỗi, cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, cười vô cùng hạnh phúc “Chính em phải biết được rằng, người đàn ông làm nhiều hơn nói mới đáng tin, đàn ông mà dẻo miệng không phải chuyện tốt gì.”
“Như vậy…” Trang Noãn Thần làm bộ như có chút đăm chiêu, “Kỳ thật em cảm thấy anh rất dẻo miệng mà.”
Phải không?” Giang Mạc Viễn nhìn cô, đáy mắt có chút lưu manh, dán miệng đến cô, “Em nếm thử coi xem sao?”
“Đừng náo loạn. . . . . .” Cô cười trốn tránh, lại bị anh trực tiếp đè xuống sofa.
Nụ hôn bất chợt ùa tới của anh , thân thể cao lớn đè nặng khiến cô bất động. Cô chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh phả bên tai, rất ngứa, nghiêng đầu trốn tránh lại bị anh túm được, môi của anh dọc theo mang tai của cô đi xuống, xuống đến xương quai xanh, nhẹ nhàng cắng, bàn tay cũng không an phận.
“Mạc Viễn, Mạc Viễn …” Trang Noãn Thần bị hơi thở của anh bao phủ, nhịn không được đỏ mặt kêu tên của anh, “Đừng đè nặng em, anh làm em đau đấy.” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng.
Người đàn ông phía trên nhịn không được cười mê hoặc …
“Làm đau em?” Cười xấu xa như gợn sóng đánh tới đuôi mắt anh, đè thấp môi ở chóp mũi của cô, vô cùng ám muội, “Cái gì làm em đau?”
Trang Noãn Thần hận bản thân nói ra khiến anh chiếm lợi thế, ước gì có cái hố mà chui xuống, thấy anh cười vô cùng hư hỏng, nhịn không được giơ tay che mặt, “Anh đừng có cười, ghét anh quá.”
“Anh đáng ghét sao? Anh đang quan tâm em mà.” Giang Mạc Viễn cốc ý đùa cô, cô đêm nay vô cùng dịu dàng khiến anh hỏng mất, lúc này anh càng muốn cô vui vẻ hơn.
Giữ tay cô, từ từ dời xuống.
“Là nó làm em bị đau sao?” Tay của anh điều khiển tay cô.
Cô bị bàn tay nóng bỏng của anh túm phát đau, muốn rút lui lại bị anh túm chặt lấy, ánh mắt anh thâm thuý doạ người, trong đó khát vọng quay cuồng.
“Mạc Viễn…” trái tim cô đạp theo nhịp đập của anh, theo bản năng gọi tên của anh, tiếng gọi từ đáy lòng. Cô nghĩ rất rõ ràng, cho dù Sa Lâm thực sự muốn đoạt lấy Giang Mạc Viễn, chỉ cần trong lòng anh có cô, cô sẽ dùng chính trí tuệ của mình để thắng Sa Lâm, cho dù Giang Mạc Viễn chỉ là nhất thời mê luyến cô thì cô cũng can tâm tình nguyện dùng chính sự dịu dàng của mình đổi lại một đoạn tình yêu khó quên.
Có thể Sa Lâm thực sự mạnh hơn cô nhiều, cô chỉ như cây cỏ, chỉ cân Giang Mạc Viễn ở bên cô, cô nhất định cũng cố hết sức gành lấy anh. Cho dù sau này có thất bại, cô cũng coi như không hối hận vì đã cố gắng hết sức.
Tiếng gọi dịu dàng của cô khiến Giang Mạc Viễn hoàn toàn đầu hàng, cô trong lòng anh tan chảy như nước, anh khẽ nâng mặt cô lên, thâm tình hôn, giờ khắc này mới mới nhận ra, mới khẳng định người trong lòng mình chính là Trang Noãn Thần, không phải là giả, hạnh phúc chan hoà, anh chưa bao giờ có loại cảm giác như thế này, vô cùng tốt đẹp.
Anh không vội vàng như lang hổ, áp chế tất cả mà ngược lại, dịu dàng triền miên.
Càng khiến cho người phụ nữ run rẩy mạnh hơn…
Ánh đèn bao phủ bóng hai người, người đàn ông cao lớn, người phụ nữ mềm mại, quả là sự kết hợp hoàn mỹ.
Trang Noãn Thần bị nhấn chìn trong sự dịu dàng của anh, không kiềm nổi một giọt nước mắt lăn xuống, lại làm cho động tác của anh chấn động, đó là nước mắt hạnh phục, cô ôm lấy bả vai rắn chắc của anh, trong lòng khẽ nói với anh, Mạc Viễn, em yêu anh …. Yêu anh…
——
Đêm tối, một nơi khác của thành phố.
“Đối rượu đương ca, nhân sinh bao nhiêu?” Trên sofa, Hạ Lữ tay cầm bình rượu, uông smootj ngụm sau đó hướng về phía Mạnh Khiếu khoát tay, “Này, đến lượt anh, đối đi, câu tiếp theo là gì?”
Mạnh Khiếu làm gì có tâm tư mà đối thơ, nhìn cô vẻ mặt bất đắc dĩ, tiến lên đoạt lấy bình rượu của cô, “Em uốn nhiều quá rồi.”
Hạ lữ hì hì cười, đứng dậy ôm lấy cổ anh, ngửa đầu, “Sao anh lại quan tâm tôi như vậy?”
Mạnh Khiếu cúi đầu nhìn cô, hai tay ôm lấy vòng eo của của cô, “Anh cũng rất muốn không quan tâm đến em.” Đáng tiếc anh không làm được anh thực sự đáng khinh mà.
“Tôi không đáng cho mọi người quan tâm đâu, thực sự đấy …” Hạ Lữ một tay đẩy anh ra, lao đầu xuống sofa, tóc dài rũ rượi xinh đẹp như yêu tinh, cô cau mày, chắc là đau đầu.
Mạnh Khiếu đau lòng, ngồi xuống, vuốt tóc cô, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến em hành hạ bản thân đến vậy? Chẳng lẽ ngay cả anh em cũng không thể nói sao?”
“Tôi sợ …” Hạ Lữ như là nghe được câu hỏi của anh, kéo tay anh qua đột nhiên tựa như một đứa bé mất đi cảm giác an toàn, từ từ nhắm hai mắt khẽ nói, “Tôi thực sự rất sợ …”
Cô nói rất khẽ nhưng anh lại nghe rất rõ ràng, cúi thấp người, dán sát vào tai cô, nói nhỏ: “Em đang sợ gì chứ?”
“Sợ. . . . . .” Hạ Lữ hốt hoảng, nước mắt lại theo mũi trượt xuống dưới, “Sợ mất đi. . . . . . Sợ. . . . . . thương tổn cô ấy, khiến cô ấy hoàn toàn thất vọng. . . . . .”
“Cô nào? Hạ Lữ em đang nói ai?” hán ngữ không nghe rõ, chỉ dựa vào khẩu ngữ mà lại không thể phân biệt được là nam hay nữ, nhất thời Mạnh Khiếu khó hiểu, không biết tóm lại cô đang muốn nói gì, đành theo lời cô mà dỗ dành cô ấy, “Em yên tâm đi, em sẽ không khiến cô ấy thất vọng đâu.”
Hạ Lữ nặng nề ngủ.
Anh than nhẹ một câu lau nước mắt cho cô.
Giờ khắc này, thế nhưng anh cảm thấy rất giận, bất lực, cô đau lòng như thế mà anh không thể giúp được gì.
—-
Thời tiết ấm áp.
Từ trên Tử Cấm Thành nhìn ra xa đều là hoa ngọc lan trắng, những đoá hoa nở rộ xinh đẹp động lòng người.
Tại một ngõ nhiỏ phía Nam, Sa Lâm đang ăn mứt quả, ánh mắt hết ngó đông lại nhìn tây, một chiếc xe thương vụ màu xám dừng lại sát cô, khiến cô sút thì nuốt chửng miếng mứt quả, nhìn thấy biển số xe Bắc Kinh, cô quay lại muốn mắng chủ xe, ai ngờ vừa nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe mọi lời mắng chửi tan biến, nhanh chân bỏ chạy.
Trình Thiếu Tiên xuống xe, “Ầm” một tiếng đóng cửa xe, nhìn cô gái đang chạy trốn kia nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Cát Na đang theo anh xuống xe, Cát Na nhìn ánh mắt anh, giơ tay chào kiểu nhà binh, “Tuân lệnh.”
Kết quả là dưới chân tử cấm thành uy nghiêm của Bắc Kinh được chiêm ngưỡng một màn …
Hai cô gái ăn mặc xa xỉ trên đường trình diễn tiết mục đuổi bắt, người phía trước chạy thở hồng hộc nhưng không chịu ném hộp mứt trong tay, người phía sau liều mạng đuổi, bàn chân như nhảy múa đúng như bộ dáng của siêu nhân.
Kết quả chính là: Sa Lâm chạy ngang chạy dọc cuối cùng chạy đến chân tường của Tử Cấm thành, chưa chạy được bao lâu đã bị Cát Na tóm lấy áp vào mặt tường, quanh hai người gió thổi lồng lộng, có hoa lan trắng bay tới, tựa như là tò mò tình cảnh của hai người.
Chung quanh đều là du khách, còn có bảo vệ tuần tra, nhìn thấy màn này cảm thấy không ổn, cả một đội chạy đến đây, Đương nhiên bọn họ thư thả hơn cho nên không thể nhanh bằng hai cô gái kia.
“Này, hai cô gái à? Hai cô đang đóng phim hay là giải quyết khúc mắc vậy?” một bác vô cùng nhiệt tình, thấy Cát Na giật lấy hộp mứt quả trong tay Sa Lâm thì lắc đâu: “Sao chỉ vì mấy quả mứt mà đáng nhau thế, xem coi hai cháu giống gì rồi? Đúng là loạn rồi.”
Cát Na ngẩng đầu nhìn thấy mấy người có cả bảo vệ đang đứng vây quanh trừng mắt nhìn hai người bọn họ, không cần nhìn nhiều cũng biết hai người thu hút toàn bộ sự chú ý rồi. Cô lại mẫn cảm nhìn lại mấy anh bảo vệ đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn họ … còn có cả anh … cảnh sát đẹp trai đang đứng ở kia ….
“Chết tiệt.” Cát Na cắn một miếng mứt, bóp cổ Sa Lâm, “Cô thử chạy nữa coi?” cúi đầu tức giận, “Tôi đi giầy bệt mà còn không chạy nổi, cô đi giày cao gót mà đòi chạy hả? Đem cả cảnh sát tới rồi đây này.”
“Cô đuổi thì tôi phải chạy chứ?”
“Cô không chạy thì tôi đuổi là gì?” Cát Na còn lớn tiếng hơn Sa Lâm.
Bác lớn tuổi khuyên nhủ, bảo vệ chạy tới, trong đó còn có một anh cảnh sát đẹp trai nhìn Cát Na chào theo nghi thức quân đội nghiêm túc hỏi “Hai người xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lại nghiêm trang quá vậy, không cho người dân chạy trên đường à?” Cát Na than thở.
Bác lớn tuổi ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích, “Cô hai à, cô không mau buông cô gái kia ra đi.”
Cát Na “À” một tiếng, quay đầu lúc này mới nhìn lỹ mặt người đàn ông, nhất thời khuôn mặt nở rộ như hoa đào, “Anh đẹp trai à …”
Người đàn ông nhíu mày.
Cát Na vội vàng sửa miệng, “Không không không, đồng chí giải phóng quân. . . . . .” Ách, nói xong lại có chút hối hận, hình như không phải giải phóng quân? Ông trời ơi, gọi là gì?
Lúc đang rối rắm thì Trình Thiếu Tiên xuất hiện giải vây: “Tư Nhiên?”
Người cảnh sát này đúng tên là Tư Nhiên, quay đầu nhìn người đi tới, ánh mắt chuyển sang ngạc nhiên: “Thiếu Tiên?”
Thì ra hai người họ quen biết, Cát Na khẽ thở một hơi.
Trình Thiếu Tiên tiến lên cười lớn, “Tiểu tử này giỏi rồi, được điều đến trung ương rồi.”
“May mà nhờ bác Giang giới thiệu.” Tư Nhiên hào sảng nói.
Trình Thiếu Tiên cười, “Cũng là cậu có bản lĩnh mới được, cậu là người lập công, bộ binh cậu đúng là nhân tài.”
“Ở đâu cũng là bảo vệ nước nhà thôi.” Vẻ mặt Tư Nhiên nghiêm tục.
“Đúng là bộ dáng lãnh đạo.”
“Cậu và Mạc viễn vẫn qua lại sao?” Tư Nhiên hỏi.
Trình Thiếu Tiên chưa kịp mở miệng thì Cát Na đã vội cướp lời: “Anh biết anh tôi sao?”
Tư Nhiên hồ nghi nhìn cô, một bên bị Trình Tiếu Thiên chặn lại, nói: “Cô ấy là cát Na, quên rồi sao? Cậu còn từng bế cô ấy đó, à, ngày cô ấy còn bé.”
Tư Nhiên nghĩ nửa ngày mới cười ha ha, “Thì ra là tiểu nha đầu kia.” Cũng khó trách họ không nhận ra, đã quá nhiều năm không gặp rồi.
Một bên Sa Lâm thấy thế vội vàng bỏ chạy.
“Đứng lại!” Trình Thiếu Tiên hét một tiếng, rất nhanh mắt.
Sa Lâm vừa chạy, Cát Na liền ném hộp mứt về phía Tư Nhiên “Cầm lấy vứt giúp tôi.” Sau đó xông lên túm lấy Sa Lâm, tay kia thì túm lấy đầu cô ta, “Cho cô chạy này, cho cô chạy này.”
“Đừng đánh !”
Tư Nhiên sửng sốt, ngay cả bác gái bên cạnh cũng choáng váng.
Trình Thiếu Tiên vội vàng giải thích, lại giới thiệu kỳ thực Sa Lâm là em gái anh, lúc này Tư Nhiên mới hiểu ra. Bởi vì Tư Nhiên đang làm việc nên không tiện tán gẫu, nói xong hai người mỗi người đi một ngả, mà bác gái nhiệt tình kia cũng thấy không sao liền đi về.
Hiện tại chỉ còn lại, Trình Thiếu Tiên, Cát Na, và Sa Lâm.
Sa Lâm vẫn bị Cát Na áp vào tường, khuôn mặt xinh đẹp bị dán chặt vào tường.
“Cát Na, buông cô ấy ra.” Trình Thiếu Thiên đứng một bên ra lệnh.
“Buông ra nhỡ đâu cô ta chạy thì sao?”
“Chạy nữa?” vẻ mặt Trình Thiếu Thiên tức giận, lạnh lùng nói, “Vậy đánh gãy chân luôn.”
Sa Lâm trừng mắt nhìn anh.
“Cô nghe rõ chưa, còn dám chạy thử xem.” Cát Na buông cô ta ra, khẽ lắc cổ tay.
Sa Lâm lại quần áo, tức giận bất bình, “Hai người làm gì thế hả? Bị điên à? Bắt tôi như bắt trộm vậy.”
“Em làm gì mà còn không biết sao?” ngữ khí Trình Thiếu Tiên chuyển sang uy nghiêm.
Sa Lâm là sợ anh, rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: “Sao mà em biết được…”
“Lên xe!” Trình Thiếu Tiên nói ngắn gọn, trực tiếp đi thẳng về ngõ nhỏ đỗ xe.
Sa Lâm đô đô miệng, lại nhìn Cát Na liếc mắt một cái, rơi vào đường cùng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau Trình Thiếu Tiên.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
103 chương
11 chương
7 chương
142 chương
11 chương
267 chương