Mạnh Khiếu sững sờ. Hạ Lữ thở hổn hển, thấy sắc mặt anh dần tái đi nên cũng không nói nữa, bóp tay, lúc cụp mắt cố gắng đè nén nỗi đau thật sâu vào trong. “Tối hôm đó, cô chính là ôm suy nghĩ này để lên giường với tôi ư?” Giọng anh chuyển lạnh. “Chẳng phải anh cũng chơi qua đường à?” Hạ Lữ cố ý nhíu mày, giương mắt nhìn anh, “Nếu anh cảm thấy một đêm còn chưa đủ, OK, tối nay tôi có thể ngủ với anh đêm nữa, không phải điều anh muốn là vậy thôi sao?” Hơi thở Mạnh Khiếu bắt đầu dồn dập, ánh mắt đối diện cô có hơi tức giận, “Hạ Lữ, tôi nói cho cô biết, phụ nữ cam tâm tình nguyện làm ấm giường cho tôi đếm không xuể, cô tính là gì?” Lời mỉa mai lạnh lẽo như dòng nước lạnh, đột nhiện nhấn chìm trái tim cô. Cô đau. Nào ngờ, anh cũng thấy đau. “Anh nói đúng đó, tôi chính là kẻ như vậy, thích lên giường với thằng nào thì lên, thích bám theo thằng nào để phát tài thì bám.” Hạ Lữ đè nén lồng ngực đau nhói, đem tất cả oán hận hóa thành lửa giận trút hết ra, nói không suy nghĩ, “Mạnh Khiếu, anh cứ tìm đại con nhỏ nào thay anh làm ấm giường đi nhé, chỉ đừng có đến phiền tôi là được rồi!” Nói dứt lời liền quay đầu bỏ đi, tiếng giày cao gót nện lên mặt đá, mỗi một tiếng đều nghe rõ ràng sự tuyệt tình trong đó, hệt như bóng lưng cô, không chừa cho bất cứ người nào đường sống. Bóng lưng cô in vào mắt anh, cô không thấy vẻ cô đơn bên trong ánh mắt ấy, mà anh cũng không nhìn được khóe mắt đỏ hoe của cô. Cho đến khi… “Cô muốn bao nhiêu tiền?” Ở đằng sau, giọng nói lạnh lùng của Mạnh Khiếu lại vang lên. Hạ Lữ đột nhiên dừng bước, sững sờ rồi quay đầu lại: “Ý anh là gì?” Mạnh Khiếu bước từng bước về phía cô, vẻ mặt lạnh đến dọa người, “Rời khỏi thằng đó đi, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cô.” Hạ Lữ trố mắt nhìn anh, cho đến khi bóng dáng anh len lỏi vào đáy mắt cô. “Dù sao cũng đều là được đàn ông bao, vậy để đến lượt tôi bao cô đi. Nếu em thích tính tiền theo ngày cũng được, ở bên tôi một đêm hết bao nhiêu tiền, cô cứ ra giá đi!” Mạnh Khiếu đứng trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đã sớm mất đi vẻ sảng lãng ôn hòa trước kia, đặc biệt u ám. Hạ Lữ bị ánh mắt ấy làm cho đau nhói, hơi nheo mắt, nhưng vẫn cứ cảm nhận được vẻ khinh rẻ cùng châm chọc phát ra từ biểu hiện của anh. “Đồ điên!” Ném lại một câu, cô không thèm nhìn anh nữa, lại quay đầu muốn bỏ đi. Cánh tay bị anh kéo ngược lại. “Thả ra!” Cô bị đáy mắt càng lúc càng tối của anh làm hoảng sợ. “Bắt đầu từ đêm nay đi!” Mạnh Khiếu tàn nhẫn, gằn giọng. Hạ Lữ liều mạng đẩy anh, “Anh bị thần kinh gì vậy? Thả ra, nếu không tôi la lên đó!” “Cô la đi, cứ la thoải mái!” Mạnh Khiếu gầm lên, hung hãn nói, “Tốt nhất cô gọi hết toàn bộ người đi đường qua đây, để tất cả mọi người biết cô là loại phụ nữ thế nào!” “Anh là thằng khốn…” “Không phải cô vì tiền sao?” Mạnh Khiếu lôi mạnh cô, trực tiếp đè cô vào thân cây, đáy mắt tà ác làm người ta sợ hãi, “Tôi có thể cho cô tiền, chỉ cần bắt đầu từ giờ cô hầu hạ tôi thư thái, cô muốn bao nhiêu tôi sẽ cho cô bấy nhiêu!” “Cút ngay…” “Hạ Lữ, cô muốn làm điếm thì tôi sẽ cho cô được như ý!” Mạnh Khiếu càng nói càng quá đáng, trực tiếp móc ví tiền ra, lối hết toàn bộ tiền mặt bên trong ném vào mặt cô, “Bấy nhiêu đây có đủ cho đêm nay hay chưa, hả? Không đủ phải không? Ngày mai tối sẽ viết chi phiếu cho cô, điều kiện tiên quyết chính là, cô phải ở bên cạnh tôi, để khi nào tôi muốn chơi cô thì chơi!” “Bốp…” Một cái tát rơi vào mặt của Mạnh Khiếu. Cái tát này, làm người qua đường giật mình quay lại nhìn, lại nhìn thấy tiền rơi vãi dưới đèn đường làm ai nấy đều ngạc nhiên, liên tục xì xào bàn tán. Mạnh Khiếu bị ăn một cái tát đứng sững ra, tiếp đó mặt tái đi, chưa có người phụ nữ nào dám đánh anh! “Cái bạt tai này thức tỉnh được anh chưa?” Lòng bàn tay Hạ Lữ bỏng rát vì đau, lại giấu vào lòng, đau đớn nhanh chóng lan tràn. Cô ngẩng đầu, ánh mắt cao ngạo đối diện với đôi mắt lạnh băng của người đàn ông kia, gằn giọng, “Mạnh Khiếu, anh hãy nghe cho rõ, cho dù tôi ngủ với thằng nào cũng sẽ không ngủ với anh, cho dù tôi tìm một lão già bảy tám chục tuổi ngay cả sinh hoạt cũng không tự lo được để bao nuôi tôi thì tôi cũng sẽ không tìm anh! Anh nghe rõ rồi chứ? Nghe không hiểu thì tôi có thể nói rõ ràng hơn một chút. Ở trong mắt tôi, anh chẳng qua chỉ là một thằng ăn chơi trác táng, anh có tiền thì đi bao con khác đi, tôi chẳng qua chỉ là hạng người bại hoại hạ cấp, không xứng với Mạnh đại thiếu gia cao cao tại thượng đâu ha, bái bai!” Nói xong, cô hất mạnh anh ra, giẫm lên đống tiền trên đất, xoay người bỏ đi. Mạnh Khiếu tức giận đấm mạnh vào thân cây. Quay đầu nhìn trân trân bóng dáng càng đi càng xa của Hạ Lữ, cho đến khi mất hút, lửa giận phừng phừng, xoay người đi về hướng ngược lại. *** Đêm đã khuya. Lác đác vài ngôi sao ở phía xa, chớp tắt. Trang Noãn Thần ngồi trước bàn trang điểm đôi mắt bất động, đôi mày bất giác nhíu lại. Nếu nói Mạnh Khiếu và Hạ Lữ đối địch nhau thì cô tin tưởng hơn, bởi vì hai người này ở trước mặt cô lúc nào cũng như oan gia ngõ hẹp, nhưng từ khi nào chân lý này lại ngấm nước mất rồi? Cô trông thấy rất rõ cảnh tượng lúc nãy, đại thiếu gia Mạnh Khiếu rõ ràng là động tình. Vậy còn Hạ Lữ? Chân mày càng nhíu càng chặt, thật ra, cô rất hy vọng hai người này có thể đến với nhau, nhưng mỗi khi nghĩ đến thái độ cứng rắn của Hạ Lữ cô liền đau đầu, trong tình yêu dường như Hạ Lữ đã đánh mất niềm tin một cách triệt để. Đang muốn thở dài, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng nói trầm thấp của anh, “Nghĩ ngợi gì vậy?” Giọng nói bất thình lình làm cô giật mình, quay đầu, lại ngạc nhiên đối diện với pho tượng ‘hoạt sắc sinh hương’ vừa mới tắm xong, sừng sững không mặc gì đứng trước mặt cô, cô vừa vặn ngoái đầu nhìn ngay đúng vị trí cương cứng khổng lồ ở giữa hai chân kia! “Á…” Trang Noãn Thần đứng bật dậy, vẻ mặt đỏ bừng, chỉ vào anh không vui nói, “Cho dù đây là nhà của anh thì cũng nên chú ý một chút chứ? Sao anh không quấn khăn tắm vào hả.” Dáng người cao lớn như vậy, khiến phụ nữ nhìn thấy sẽ huyết mạch dâng trào. Giang Mạc Viễn lắc đầu hất tóc, bọt nước theo quán tính vẩy ra xung quanh, có bọt nước nhiễu xuống đầu vai anh, men theo đường cơ gợi cảm chậm rãi chảy xuống, như là ngón tay mảnh khảnh của cô gái đang khẽ vuốt ve lồng ngực vạm vỡ ấy. “Anh gọi em lấy dùm áo choàng tắm, nhưng đợi hoài không thấy em đem đến.” Anh cười như không cười nhìn cô, đi đến bên giương giơ tay lấy áo choàng tắm mặc vào. Dáng người hấp dẫn của anh được áo choàng che khuất, thắt dây xong, lồng ngực rắn chắc vẫn lộ ra bên ngoài. Trang Noãn Thần nhíu mày, “Anh gọi tôi hả?” “Anh gọi em những mấy lần.” Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, “Em nghĩ gì mà xuất thần dữ vậy?” Trang Noãn Thần cầm lấy lược chải tóc, có chút đăm chiêu, chải được một hồi thì để xuống, quay đầu nhìn anh, “Anh không định gọi điện thoại cho Mạnh Khiếu à?” “Gọi điện thoại cho anh ta?” Anh khó hiểu hỏi. “Vừa nãy anh cũng thấy mà, không lẽ Mạnh Khiếu yêu Hạ Lữ rồi?” Giang Mạc Viễn cười, “Yêu thì sao mà không yêu thì sao? Đấy là chuyện của hai người họ.” Trang Noãn Thần ngẩn ra, đây là chuyện của hai người họ, cô bận tâm lo nghĩ làm gì? Chỉ là, trong lòng cô vẫn rất sợ Mạnh Khiếu sẽ làm tổn thương Hạ Lữ. Đúng vậy, con người Hạ Lữ nhìn lúc nào cũng thấy không sao cả, nhưng làm bạn cô ấy lâu rồi nên cô hiểu, sự tuyệt vọng của Hạ Lữ đối với chuyện tình cảm đã đạt đến mức không gì sánh bằng nữa rồi, chỉ sợ cô ấy không xử lý ổn thỏa được quan hệ giữa mình và Mạnh Khiếu. Thấy cô im lặng, Giang Mạc Viễn buồn cười, “Vẻ mặt của em vậy là gì?” Trang Noãn Thần nhìn anh, bất ngờ hỏi, “Bên cạnh Mạnh Khiếu có phải có rất nhiều phụ nữ không?” Giang Mạc Viễn ngẩn ra. Cô theo dõi anh, hình như đang đợi câu trả lời của anh. Giang Mạc Viễn vốn muốn tìm lý do nào đó nói cho có lệ, nhưng thấy cô vô cùng nghiêm túc chờ đợi đáp án của anh, đành nói thật, “Con người Mạnh Khiếu có chút ngang ngạnh, nhưng nếu đã yêu rồi thì sẽ rất nghiêm túc.” “Thật hay nói đỡ dùm bạn bè để lừa đảo.” Trang Noãn Thần thản nhiên hừ lạnh. Giang Mạc Viễn có chút dở khóc dở cười. Trang Noãn Thần không nói gì nữa. Hai người đều im lặng, bên trong phòng yên tĩnh rất nhiều. Sau một lúc lâu, tiếng nói trầm ấm của Giang Mạc Viễn vang lên, “Noãn Noãn, có phải hai ta nên có một đứa con hay không?” “Hả?” Trang Noãn Thần kinh ngạc. Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi, đáy mắt thâm thúy u ám, “Khẩn trương như vậy làm gì?” Anh có chút buồn bực, cũng lâu rồi sao một chút động tĩnh cô cũng không có, hay là… Sau khi nghĩ tới khả năng đó, chân mày anh vô thức chau lại, đưa tay về phía cô, “Em lại đây.” Lòng cô không biết tại sao lại thấp thỏm, âm thầm hít sâu, tiến lên. Anh kéo cô vào lòng, đuôi mày ẩn chứa suy xét, “Cơ thể em không có chút rục rịch nào hay sao?” “Không biết anh đang nói gì nữa.” Cô đẩy anh ra, rồi chui tọt vào trong chăn, trái tim có chút đập loạn. Giang Mạc Viễn áp người xuống, môi anh dán vào tai cô, dịu dàng hỏi, “Có qua mặt anh uống thuốc không hửm?” “Tôi…” Cô nhíu mày, xoay mặt đi, thản nhiên nói, “Chẳng biết nói gì? Uống thuốc gì chứ?” Ban đầu định cùng anh thương lượng chuyện con cái, nhưng trong đám cưới lại nghe được nhiều chuyện như vậy nên cũng đánh mất luôn ý định này trong đầu. Cô bây giờ được tính là gì? Cùng anh nói chuyện con cái, bị xem như công cụ sinh con? Giang Mạc Viễn sau khi nghe vậy thì xoay mặt cô qua, cúi xuống nhìn cô trân trối mới chậm rãi mỉm cười, ôn tồn bảo, “Một khi đã vậy, chúng ta tiếp tục cố gắng.” “Gì?” Cô lại sửng sốt. Không nhận được phản ứng như mong đợi, anh liền gấp rút đè người xuống… “Đừng m…” Chưa nói hết câu, miệng đã bị anh ngậm lấy… *** Đi làm, trước sau vẫn luôn bận rộn. Trang Noãn Thần sau khi thông qua quản lý truyền thông giới thiệu vị tổng biên tập kia, cũng mời được cô bạn thân của Lăng Phi trong giới này dùng bữa cơm xem như làm quen, sau khi nói rõ lý do, bạn của Lăng Phi cũng đồng ý giúp đỡ, lần tới sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt. Lúc sau lại đi xem xe, ở trong phạm vi năng lực của cô rốt cục cũng mua được chiếc xe. Sau khi về công ty sắp xếp lại công việc, Từ Hiểu Kỳ gõ cửa phòng giám đốc. “Tìm tôi có việc?” Trang Noãn Thần đang xem phương án, không ngẩng đầu. Từ Hiểu Kỳ bước đến, sinh lực tràn trề, “Giám đốc Trang, em cố ý vào đây để cám ơn chị.” ”Cám ơn tôi cái gì?” Cô cười ngồi xuống đối diện, “Cám ơn chị đã dùng bản thảo của em.” Trang Noãn Thần ngừng công việc trong tay, tựa người vào ghế, “Sau này cô đi theo Hạ Lữ học hỏi thêm chút kinh nghiệm, làm đồ án, viết ra được bản thảo PR tốt tuy quan trọng, nhưng có thể làm ra một phương án có chất lượng cao mới được cho là xứng đáng với chức vụ.” “Dạ, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ cố gắng, chị Hạ đã bảo em đi theo cùng làm dự án của Tiêu Duy.” Trang Noãn Thần gật đầu, cầm lấy ly trên bàn. “Giám đốc Trang, em vừa mới ra trường có rất nhiều chuyện không hiểu, xin chị hãy chỉ giáo nhiều hơn.” Từ Hiểu Kỳ nhìn cô, nghiêm túc nói, “Còn nữa, chuyên ngành của em là tin tức, đối với nhiều quy tắc trong ngành quảng cáo em không hiểu, nếu có quy tắc ngầm gì cũng mong chị bật mí cho em một chút.” Đang uống ngụm nước suýt nữa bị sặc, Trang Noãn Thần giương mắt nhíu mày, “Quy tắc ngầm?” Từ Hiểu Kỳ liên tục gật đầu, “Nhất là đối với khách hàng lớn như Tiêu Duy, quy tắc ngầm chắc là sẽ không ít?” Trang Noãn Thần nhìn cô, trên đầu dường như có một đám quạ đen bay ngang qua… Lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng hỏi, “Còn có chuyện gì nữa không?” Cô nàng này có phải xem nhiều phim quá không? “Dạ hết rồi, à, hôm nay không biết chị Hạ bị thế nào, mà đến bây giờ vẫn còn nhốt mình trong phòng nghỉ chưa ra ngoài.” Từ Hiểu Kỳ hỏi. Trang Noãn Thần có chút đăm chiêu, “Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi.” Từ Hiểu Kỳ ra khỏi phòng. Nghĩ đến chuyện tối qua, có vẻ, trong lòng Hạ Lữ cũng không phải hoàn toàn không có Mạnh Khiếu. Lại đọc phương án chừng hai mươi phút, Trang Noãn Thần đứng dậy ra khỏi văn phòng, cô vừa mới đi ra, Từ Hiểu Kỳ liền ở sau lưng lén chui vào phòng làm việc của cô, có lẽ Trang Noãn Thần đi toilet, điện thoại di động vẫn để trên bàn làm việc, Từ Hiểu Kỳ thấy vậy bèn vội vàng cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm vào danh bạ, cuối cùng nhìn thấy một cái tên thì mỉm cười, lập tức lưu lại số đó, sau đó nhân lúc không ai đi ngang lại lẻn ra ngoài. *** Cửa phòng nghỉ đóng chặt. Sau khi từ toilet đi ra, Trang Noãn Thần thấy thế bèn giơ tay gõ cửa phòng, bên trong không ai trả lời liền trực tiếp đẩy cửa đi vào. Hạ Lữ ngồi bên trong giương mắt nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ tao nhã rít một hơi thuốc lá. “Không phải nói cai thuốc rồi sao?” Cô ngồi xuống. “Có chuyện phiền lòng, nên hút một điếu.” Hạ Lữ nhìn qua ủ rũ, cả người như chìm trong sương, vành mắt còn hồng hồng. “Khóc à?” Trang Noãn Thần hỏi. Hạ Lữ lắc đầu, “Tối qua bị mất ngủ.” “Vì Mạnh Khiếu?” Ngón tay kẹp điếu thuốc của Hạ Lữ run lên, lại nhìn cô, trong mắt ra vẻ hoài nghi. “Tối qua mình có thấy.” Trang Noãn Thần nhẹ nhàng nói. Lúc này Hạ Lữ mới hiểu ra, gật đầu, dúi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn. “Cậu thích Mạnh Khiếu à?” Trang Noãn Thần nói trúng tim đen. Hạ Lữ ngạc nhiên rồi cười nhạt, “Vậy còn cậu? Thích Giang Mạc Viễn không?” “Đúng, mình thích anh ấy.” Trang Noãn Thần thừa nhận không chút do dự, “Nhưng tình huống giữa cậu và Mạnh Khiếu khác chúng mình.” “Có gì khác chứ?” Trang Noãn Thần thở dài, “Quả thật mình thích Giang Mạc Viễn, nhưng đồng thời cũng rất hận anh ấy.” “Mình cũng hận Mạnh Khiếu.” Hạ Lữ yếu ớt nói. Trang Noãn Thần ngạc nhiên. “Mình hận Mạnh Khiếu vì anh ấy đã làm đảo lộn cuộc sống của mình, cũng hận vì đã làm mình thích anh ấy, yêu anh ấy.” Hạ Lữ nói xong viền mắt liền ửng đỏ, rồi giương mắt ra vẻ thoải mái, “Noãn Thần, thật sự cậu cũng giống vậy thôi, cậu hận Giang Mạc Viễn gì chứ? Chẳng qua là hận anh ấy đã làm cho cậu yêu anh ấy mà thôi.” “Còn có rất nhiều chuyện…” “Vì Cố Mặc? Hay là vì vị hôn thê của Giang Mạc Viễn?” Hạ Lữ đột nhiên nói. Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Sao cậu biết?” “Hôm đám cưới cậu thật ra mình cũng nghe được một ít, lúc cậu ôm Ngải Niệm vừa muốn khóc lại không khóc được, mình chỉ biết đã xảy ra chuyện, sau khi gặp Cố Mặc thì hiểu ra hết.” Hạ Lữ thản nhiên nói, “Cậu để ý chuyện Giang Mạc Viễn dùng thủ đoạn đê tiện khiến Cố Mặc phải nhảy lầu, cũng để ý chuyện Giang Mạc Viễn lấy cậu là bởi vì cậu trông giống với Sa Lâm.” “Ừ, mình rất để ý.” “Thực ra thứ cậu để ý nhất chính là, Giang Mạc Viễn đối xử tốt với cậu chẳng qua chỉ là vì khuôn mặt này của cậu.” “Mình đã buộc bản thân không nghĩ nữa, nhưng mình làm không được.” “Nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ nghĩ vậy, trong lòng cũng sẽ có cái gai.” Hạ Lữ lặng lẽ thở dài, “Nói trắng ra là lòng tự ti đang quấy phá.” Trang Noãn Thần ngẫm nghĩ. “Cậu cảm thấy cậu có khả năng xứng đôi với Giang Mạc Viễn không?” Hạ Lữ hỏi. Trang Noãn Thần nhìn cô, lát sau bất đắc dĩ cười nhẹ, “Mình biết cậu muốn nói gì.” “Đó là bởi vì cậu hiểu mình, chính như mình hiểu cậu.” Hạ Lữ khẽ nói, “Trên đời này làm gì có chuyện hoàng tử và cô bé lọ lem, chỉ có môn đăng hộ đối. Mượn chuyện của cậu mà nói, nếu không phải bởi vì cậu trông giống Sa Lâm, cậu cảm thấy cậu có thể quen biết được với Giang Mạc Viễn sao? Anh ta là người đàn ông đẹp trai- giàu có- giỏi giang điển hình, còn cậu? Chẳng qua chỉ là hình ảnh trái ngược với anh ta, anh ta ngồi xe sang, còn cậu đi tàu điện ngầm, cho dù hai người đồng thời ở trên đường cũng không thể cùng xuất hiện, cho dù cậu đi ngang qua xe anh ta thì anh ta cũng chẳng buồn nhìn đến cậu. Đây là nguyên nhân vì sao lọ lem vĩnh viễn cũng không gặp được hoàng tử, bởi vì trên cơ bản bọn họ không có khả năng để quen nhau. Nhưng cậu lại quen Giang Mạc Viễn, anh ta thậm chí còn cưới cậu làm vợ, cái loại thực tế và lý tưởng này bỗng chốc chồng lên nhau khiến cậu không biết phải làm sao, đương nhiên, nếu không biết sự tồn tại của Sa Lâm, cậu thật sự sẽ tin hóa ra cổ tích có tồn tại, nhưng hiện giờ chuyện cổ tích chẳng qua chỉ là bọt nước, cậu tự ti, cũng chính như mình cảm thấy tự ti vậy thôi.” Trang Noãn Thần hít thở cũng thấy đau, nhưng không thể không thừa nhận, điều Hạ Lữ nói hoàn toàn chính xác. “Cho dù chúng ta phấn đấu thế nào, chúng ta vĩnh viễn thuộc vào tốp mệt mỏi, cậu cho là con vịt xấu xí có thể biến thành thiên nga sao? Căn bản là biến không được! Chính như hiện tại rất nhiều người muốn theo đuổi thành công, mỗi người đều muốn biến thành kẻ có tiền, bất luận mấy con thú có lông mao đều muốn biến thành sư tử, nhưng thật ra chỉ có sư tử mới có thể trở thành sư tử, tất cả các con khác đều bị bức ép thành điên! Thành công của Giang Mạc Viễn là sự ngẫu nhiên sao? Đúng, anh ta rất có năng lực, nhưng nếu sinh ra trong một gia đình nghèo khó, thì còn trẻ lại có thể có được thành tựu lớn như vậy sao? Còn chuyện thành công của Bill Gates chẳng qua là một chuyện đồng thoại lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trên thực tế nếu không có hậu thuẫn của gia đình, họ có thể thành công sao?” Trang Noãn Thần nhìn Hạ Lữ, nghe cô nói nhảm, khẽ nói, “Hạ Lữ, hình như cậu càng nói càng xa rồi.” Hạ Lữ uể oải lắc đầu, “Mình chẳng nói lạc đề, chỉ là muốn nói với cậu, cậu cũng được, mình cũng được, chúng ta cùng một thế giới, còn Mạnh Khiếu và Giang Mạc Viễn là cùng một thế giới.” “Cậu là muốn nói với mình hay là nói với chính cậu?” Cô thấy Hạ Lữ đau lòng. Hạ Lữ ngẩng đầu, nước mắt lại chảy ra, cuồng loạn qua đi chỉ còn lại bất lực, “Là muốn, muốn nói với bản thân mình… đừng có mơ mộng hão huyền.”