"Ai cần anh lo. . . . . ." Cô cũng không muốn khóc. Ai bảo tự dưng chọc giận cô rồi lại hướng về cô dịu dàng? Ai bảo luôn đem những điều thầm kính trong đáy lòng cô đẩy lên cao nhất? "Em là vợ của anh, anh mặc kệ em thì ai sẽ quản em?" Thật là một cô gái vừa đáng yêu lại vừa bướng bỉnh! "Anh tin tưởng tôi rồi hả?" Mặt chôn ở bộ ngực anh, lần đầu tiên cảm thấy lòng của mình nhảy lên mãnh liệt như vậy, mỗi một lần nhảy lên cũng khiến cô cảm thấy anh đang bên cạnh cô, ôm cô, an ủi cô. . . . . . "Em nói gì anh liền tin tưởng như vậy." Nâng mặt của cô lên, trong mắt của anh hoàn toàn không có men say, nụ cười tại trên mặt anh càng ngày càng rõ nét. "Cái đó hình. . . . . . em gặp Berlin, chúng em không có. . . . . . Bọn họ đều là loạn viết. . . . . . Còn có chiếc nhẫn, cũng không phải là cố ý. . . . . ." tiếng nức nở đứt quãng khi ở trong lòng ngực anh khiến cô nhất thời cảm thấy vừa khổ sở vừa uất ức. Chỉ vì, anh nói tin tưởng cô. Đúng vậy, anh nói anh tin tưởng cô. "Anh biết rõ em không có như thế!" Mộ Dung Trần duỗi ra ngón tay ra sờ lấy môi cô, không để cho cô nói thêm gì nữa. Về phần cái gì cần nói không cần nói đã không còn quan trọng. Lần trước cho anh cường hãm muốn cô, còn nói ra mấy lời nói làm người ta đau lòng, anh chỉ vì ghen tỵ không cam lòng mà thôi "Anh lại như lần trước. . . . . ." Phụ nữ quả nhiên là ghi thù . "Chuyện lần trước, thật xin lỗi." Anh vuốt gương mặt của cô, yêu thích không buông tay. Mặc dù khóc đến cả khuôn mặt đều ướt nhẹp, nhưng tối nay cô lại làm cho anh đặc biệt động tâm, bởi vì từ khi biết cô tới nay, đây lần đầu lúc lý trí tỉnh táo cô lại chân thành nói chuyện với anh. Anh mềm mại hôn lên cánh môi cô, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô hỏi "Mệt mỏi? Muốn đi tắm hay không?" "Tôi hỏi anh một chuyện được không?" Ý thức được mình mới vừa rồi ôm anh khóc lớn như vậy, Tình Tình vội vàng ngồi dậy, muốn rời khỏi đùi của anh, thế nhưng anh lại ôm cô chặt hơn. "Không phải có chuyện muốn hỏi anh sao?" "Mẹ tôi có phải đã chuyện gì xảy ra hay không?" Tình Tình nghĩ tới đây đoạn thời gian em trai phản ứng không bình thường trước mặt cô, mỗi lần hỏi về mẹ thì em ấy lại nói lãng hay tìm cậu chuyện nào nói qua loa, quan trọng nhất là hôm nay cô nghe được mấy lời nói kia. Nhưng em trai không muốn nói thì cô không hỏi. Mà người đàn ông bên cạnh này, nếu có thể đem em trai cô đến gặp cô, thì nhất định đã gặp qua mẹ của cô rồi. Anh có thể đem chân tướng nói rõ với cô không? "Tình Tình. . . . . ." Mộ Dung Trần lẳng lặng nhìn cô. "Mẹ, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thấy Mộ Dung Trần không có nói nữa, Tình Tình trừng lớn hai mắt. Cô nhìn đôi môi xinh đẹp của người đàn ông kia, thật hy vọng anh sẽ nói sự thật cho cô nghe. "Không có xảy ra chuyện gì." Mộ Dung Trần suy nghĩ một chút, tình huống bên kia lại tương đối phức tạp, vì không để cho cô lo lắng, trước tiên anh không nên nói gì hết, "Chỉ là tinh thần tương đối kém, qua năm mới chúng ta đi gặp bà ấy có được hay không?" Bên kia anh sẽ liên lạc với bác sĩ tốt nhất, qua một đoạn thời gian nữa sẽ có chút khởi sắc. "Chỉ là tinh thần kém thôi sao?" Tình Tình nhìn lại anh, hình như không quá tin tưởng sự thật này. Chỉ mong thật như thế. Chứ bây giờ cách năm mới âm lịch chỉ còn hơn nửa tháng mà thôi, nếu anh đã đồng ý mang cô đi, vậy thì chờ một chút đi! Hơn nữa, hôm nay mới xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cô lại đi ra nước ngoài như thế sẽ tạo thành đề tài lớn cho xã hội, đám chó săn muốn nói như thế nào thật sự cô không quản lý được. Hôm nay ở trong điện thoại Tiết Thiệu Trạch nói là Tiết Tinh Tinh đem hình truyền ra ngoài, nhưng tại sao muốn như vậy nhằm vào cô đây? Cô cũng không có làm cái gì thật có lỗi với hai mẹ con Tiết Tinh Tinh. Tại sao họ lại muốn cho cô chết đi, đáng lý ra họ phải xin lỗi mẹ và em trai cô mới đúng? "Ừ." Mộ Dung Trần cũng không muốn cùng cô nói nhiều về chuyện Thẩm Quân Hoa "Không đi tắm trước rồi ngủ sao?" Cúi đầu ở trên môi của cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, chỉ là một nụ hôn phớt, môi cũng môi khẽ chạm, vừa hôn cô đã lập tức quay đầu đi, một cỗ ngượng ngùng trước nay chưa có xông lên đầu. Cô thật ra thì vẫn luôn không hiểu, cô không phải là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, một tuyệt thế gian nhân, cũng không phải là một cô gái hoang dại cố ý hấp dẫn anh, cũng không đủ gọi là mỹ nữ khiến người ta tâm loạn ý mê, thậm chí còn có thể nói thường khơi lên lửa giận của anh, như vậy tại sao anh vẫn thích cô? Có lẽ tình cảm giữa nam nữ, cô hiểu chưa thấu đáo. Đối với tình cảm của Mộ Dung Trần, cô không phải là không biết, mà là một mực cố gắng cự tuyệt anh. Chỉ vì anh một mực ép buộc cô, để cho cô không có biện pháp tiếp nhận anh, nảy sinh cảm xúc với anh, cho nên, mặc kệ anh đối với cô tốt như vậy, cô đều bài xích, cho tới bây giờ đều chưa từng có nửa điểm cảm thụ qua tình cảm của anh, hơn nữa không cho anh cảm giác tốt đẹp. Nhưng tối nay, cô không muốn suy nghĩ tiếp những thứ oán hận kia, cô sẽ để cho tất cả tạm thời chìm xuống, buông lỏng mình đi! Cô thật sự rất mệt mỏi rồi! Mệt chết đi được. Nghe được anh đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn. Sau đó, cô nhìn anh đi vào phòng tắm, không tới một phút lại đi ra, cầm trong tay một cái khăn bông nóng đi tới bên giường, cúi đầu nhìn cô nhắm mắt tươi cười “Rửa mặt một tí sẽ thoải mái hơn” Khăn bông ấm áp theo động tác tay nhẹ nhàng của anh, lau qua những điểm ướt đọng nước mắt trên mặt của cô, theo động tác tay anh, hình như có một thứ gì đó thấm vào trong lòng cô, để cho lòng cô ê ẩm lại muốn khóc to. Người đàn ông này, tại sao đối xử tốt với cô như thế? Tại sao không để cho cô thật đau lòng?