Bị đại diện thừa hành Palio gọi riêng lên phòng kín “đàm đạo” thì hắn đã lường từ sớm, ấy chẳng phải lần đầu tiên, mà cũng đừng hy vọng là lần cuối cùng, quả nhiên bọn họ đã biết tẩy hết rồi. Chỉ không ngờ hôm nay cả Gallo Ge của tổ Bắc Mỹ cũng có mặt, coi bộ lần này không thể chỉ chịu mất mặt tí chút là thoát được rồi. Làm to chuyện vậy, chẳng qua cũng chỉ vì muốn dằn mặt Trần Cận hắn, lại thêm nợ nần cho hắn ở Hào Môn này rồi, mấy lão già đúng là tâm huyết quá cỡ a. “Xét những hành vi vi phạm của cậu thời gian gần đây, cấp trên quyết định điều chuyển Xích bộ về tuyến sau, sau khi hội nghị kết thúc, sẽ có chỉ thị hành động kế tiếp.” Palio lạnh lùng kết luận, ông ta đã chạm trán gã thủ lĩnh Xích bộ này không ít lần, cũng thừa hiểu đây là nhân vật nhạy cảm thế nào, bởi vậy lời lẽ nói ra đặc biệt cứng nhắc. “Hệ thống hiện nay rất phức tạp, không thể bảo cắt là cắt ngay được, giờ các ông lại bảo Xích bộ rút về, thật khiến tôi quá bị động.” Trần Cận ngồi ngả người trên ghế dựa, khoanh tay có vẻ bất mãn. Nhiệm vụ không có, cuối năm nghỉ dài rồi tha hồ đi ngâm nước nóng. Vụ của Tony, may mà chỉ có mình hắn phải chịu trận, thôi cũng được vậy, nếu cả đám quân của gặp nguy hiểm vì tin tình báo không ra gì, một thân hắn gánh vác sao nổi đây. Lần này tổng bộ đã có ý muốn hắn an phận một chút, hắn cũng chẳng định ôm rơm nặng bụng. Xem ra vận số Xích bộ ở Nam Mỹ này không hay ho gì rồi, cứng đầu thể hiện cũng chẳng ích gì, cứ bình tĩnh quan sát tình hình là hơn. “Nếu cậu cần thêm trang bị phòng ngự, có thể đề đạt. Chỉ dựa vào sức quân chưa hẳn đã chắc chắn đâu.” Gallo Ge nhạt nhẽo nói thêm. Coi bộ lão già này lại nghe ngóng được gì rồi, đáng ghét, lần nào cũng ra vẻ bí hiểm quái đản, không thấy nhọc xác a. “Khỏi cần, khỏi cần, đồ của cấp trên tôi chẳng dám đòi hỏi, đến lúc nợ nần các ngài rồi lại được điều thẳng đi Afghanistan thì mệt.” Trần Cận phủi phủi gối, đứng dậy: “Cấp trên, không còn việc gì thì tôi về. Cần chỉ đạo gì phiền điện cho tôi.” Kệ luôn Gallo Ge đang dựng râu trợn mắt, hắn lừ lừ vẩy tay bỏ đi. Giờ hắn còn sợ gì nữa, tạm thời thất nghiệp rồi, tha hồ rảnh rỗi. Chuyện này, ngoài chính hắn ra, chắc ai nấy đều hả dạ lắm đây. Ngày hội nghị, ba rưỡi chiều, địa điểm họp bàn quân sự bí mật tại Peru. Mọi chuyên viên của tổng bộ và thủ lĩnh các phân bộ đều phải qua hàng loạt trạm kiểm soát, xác nhận chính xác nhân dạng mới vào được đến phòng họp, ngồi xuống ghế của mình. Trần Cận tới không sớm không muộn, hắn mới vào đã thấy Giang Uy ngồi trong nháy nháy mắt với mình. Trần Cận cười ruồi, đi về phía đó, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, vắt chân chữ ngũ, xung quanh mọi người cũng đang rì rào tán gẫu. “Uy ca, khấp khởi chờ gặp tôi dữ vậy à.” Giang Uy ngắm nghía hắn: “Bây phơi nắng đen đi hở?” Trần Cận giỡn trong cơn sầu đời: “Nắng sa mạc còn phải nói, làn da đồng hun đó, ghen tị không?” “Bữa nay không có em Nana Hồ trứ danh ấy rồi, hình như nàng bị phái đi Brazil thì phải.” Giang Uy bắt đầu xầm xì chuyện trời ơi với hắn. Trần Cận bĩu môi chọc hắn: “Xem ra đến tám phần mười là ông anh thầm thương trộm nhớ người ta rồi phỏng? Ngóng nhau quá chừng à.” “Phải a, ẻm hot lắm đó, thằng nào ở Hào Môn này mà không muốn hợp tác với nàng chớ. Nghĩ coi đàn ông thì thèm cái gì? Quyền, tiền, và người đẹp thôi.” Giang Uy cười khẩy, “Đừng bảo anh hồi này bây mất hứng với các em luôn rồi nhé.” Trần Cận liếc hắn rất chi coi thường, rồi cười gian: “Coi bộ hồi này anh sung sức quá hả Uy ca.” Giang Uy lập tức nghe sống lưng mát lạnh, vội vàng nói trớ đi: “Tối đi uống với anh một ly không?” “Anh đã hóng được các em múa thoát y ở đây ngon lắm rồi chứ gì? Tôi đặt chỗ cho anh từ sớm rồi ạ.” “Đúng là thằng em anh!” Giang Uy xem chừng nhẹ nhõm hẳn, hắn quàng tay vỗ vai Trần Cận, “Nè nhỏ bồ tên Shirrley của bây hồi trước đó, hôm rồi anh thấy hình quảng cáo đồ lót của ẻm giữa đại lộ Hoàng Hậu nha, tuyệt vời luôn, thằng này bây đúng là diễm phúc quá mạng.” “A, thế ra hồi này Uy ca muốn đổi món a, vậy để bữa nào thằng em giới thiệu cho anh mấy em người mẫu đồ lót, mông ngực khỏi bàn, quan trọng nhất là toàn các em gái Tây dễ tính, ưa được loại yêng hùng nguy hiểm như ông anh.” “Nghĩa khí quá nha bây!” Tán chuyện đàn ông hạ lưu kiểu này với Giang Uy trước giờ vẫn làm hoài, nên hắn chẳng thấy lăn tăn gì cả, trong khi ấy Giang Uy còn mừng thầm, hắn nghĩ rốt cuộc Trần Cận vẫn là Trần Cận, không hề thay đổi như hắn tưởng, thành ra cũng yên bụng không quá lo lắng nữa. Đến lúc ấy, thủ lĩnh mới của Lộ phân đường xuất hiện, là một gã trung niên khá thô kệch, hắn ta ngồi xuống đối diện với Trần Cận, Tony Lưu cũng mới tới, ngồi ghế trong góc bàn bên kia, còn quay lại gật đầu với Trần Cận. Đôi bên coi bộ đều ngầm hiểu ý nhau, giờ cứ làm bộ không thân không sơ là hay nhất. Người của tổ Trung Đông và Bắc Mỹ tới, cả hội trường lập tức im lặng. Trong mắt Trần Cận, cái mặt khó đăm đăm của Palio và bộ dạng cáo già của Gallo Ge chẳng đẹp đẽ gì. Bất quá già đầu rồi vênh váo chút đỉnh cũng phải, ngồi trên cái ghế của bọn họ, muốn làm bộ hiền lành hòa nhã cũng khó tin, thà rằng cứ để người ta ghét mặt vậy còn được ít uy tín. Hội nghị hôm nay do Casio của tổ chức lính đánh thuê chủ trì. Với Trần Cận mà nói, họp hành kiểu gì cũng là hành hạ tinh thần nhau hết, ngồi chịu trận nghe mấy lão già nói liên miên bất tận, lại thêm một lũ thanh-trung niên cấp tiến dư thừa năng lượng sùng sục nhiệt huyết, thật chán mớ đời. Ở Hào Môn này, nếu đã ôm dã tâm, thì phải để người ta nhận thấy được, còn không bằng như chẳng có gì. Bất quá hắn đây mỗi lần dựng lông lên một tí, lại có người lăm lăm chực dội cho cả gáo nước lạnh, vậy nên ba trò huyên náo này hắn nuốt không trôi. Hai ngày nay Trần Cận cũng nghĩ thông rồi, nhiệm vụ sắp tới chắc chẳng đến lượt hắn chen chân vào, nên giờ nếu tự dưng mấy ổng đề cao hắn, rồi đẩy hắn đi Rio xông pha trân mạc, thì quá nửa là điềm xui xẻo. Trước kia đừng hòng hắn nghe ý kiến của Fienness, không phải vì hắn thích hứng mình ra tiền tuyến, chẳng qua là quen quá rồi. Mà chẳng phải người đó đã nghiêm túc nhắc nhở hắn phải tránh đến Rio sao, giờ nếu hắn tự dưng chịu hợp tác một lần, liệu thằng chả có đỡ nhức đầu hơn không ta? Nhưng Trần Cận hắn hồi nào thành vĩ đại vậy nhỉ, còn định thay đổi bản tính vì người ta a? Ừ chắc chẳng dễ dàng gì, nhưng tốt xấu cũng trải qua hết rồi, an nhàn sung sướng có bao giờ thuộc về hắn đâu. Bởi vậy hôm nay Trần Cận có chút chán chường, thành ra bề ngoài lại đặc biệt an phận hơn mọi khi. Lúc đến phiên phát biểu, hắn cũng chỉ đứng dậy nói bâng quơ vài câu. Hại Gallo Ge phải nhíu mày ngờ ngợ nhìn gã Leslie Trần luôn hành động siêu trái khoáy này, ông ta nghĩ thái độ hộp tác của hắn hôm nay sao khả nghi quá thể, cả lúc đưa ra phương án điều Xích bộ về vòng goài, cắt trợ cấp vũ khí và tài chính cũng không thấy hắn nhảy dựng lên, thật không sao tưởng tượng nổi. Nửa tiếng sau, đột nhiên đại diện thừa hành đứng dậy tuyên bố: “Lần họp này là sự kiện quy mô nhất của Hào Môn trong năm nay, vì vậy đặc phái viên của tổng bộ cũng tới tham dự, giờ tôi xin giới thiệu với các vị những vị thượng cấp có mặt hôm nay: Thượng tướng Fiennes, chỉ huy thừa hành tổ Trung Đông, trung tá Quentin tổ trưởng tổ bảo an châu Âu, phu nhân Sophie yếu viên thường trực cao cấp của tổng bộ. Xin mời các vị thượng cấp vào chỗ ngồi!” Từ khi Norman bước vào phòng họp, Trần Cận đã sững sờ nuốt nước miếng, đến lúc Palio thông báo đích danh tên người đó, thì quả tình hắn bị kinh hoàng đến chết cứng! Năm nay, tình huống có thể khiến mặt mày Trần Cận thoắt xanh thoắt trắng thật sự rất hiếm, mà giờ hắn đã nghe đầu óc ong ong, tinh thần hoảng loạn. Đến cả Giang Uy ngồi kế bên cũng há hốc mồm, trợn mắt hãi hùng, run run giơ ngón trỏ, chực chỉ về phía gã X thần bí nọ, còn may Trần Cận sực tỉnh sớm hơn vài giây, vội vàng co cẳng đạp cho hắn một cú dưới gầm bàn, lập tức Uy ca nhăn răng trừng mắt ôm chân, rưng rưng nhịn đau, cũng coi như Trần Cận vừa kịp ngăn Uy ca làm ra mấy cử chỉ đáng xấu hổ mạo phạm cấp trên. Giang Uy nhoài sang, trừng trộ nhìn Trần Cận, rồi ngoạc mồm nói không thành tiếng: “Gã… gã đó… sao lại là hắn!” Trần Cận ấp tay lên che mắt, thở hắt một hơi, cả người thiếu điều nhũn nhẹo trượt bệt xuống sàn, mẹ nó chứ, surprise kiểu này sao đau tim quá. Tuy Fiennes không hề công bố mình là “Hào Môn Diệm”, nhưng chức danh chỉ huy tổ Trung Đông của hắn đã đủ áp đảo toàn trường, vai đeo quân hàm, địa vị hiển hách và quyền lực của hắn ở Hào Môn chẳng nói người ta cũng hiểu. Đã biết rồi sẽ có ngày hắn bước ra khỏi hậu trường, nhưng ai ngờ được lại ngay giữa tình huống mình không hề chuẩn bị thế này. Hắn ta muốn xem mình sẽ phản ứng ra sao ư? À, chơi được lắm đó, sếp Fi!! Nghĩ đến đây, tự dưng Trần Cận mỉm cười, rồi bắt đầu táo an ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Fiennes. Người đó đã ngồi xuống bàn, đang đưa mắt quét khắp phòng, vừa lúc đụng phải ánh mắt Trần Cận, nhưng rất nhanh, chỉ chừng một giây sau, vẻ mặt hắn ta đã thản nhiên như trước, coi như không nhận ra hắn. Được rồi, đúng là giờ không phải lúc gọi nhau ôn chuyện. Trần Cận bắt đầu rung đùi, lại ngẩng lên lần nữa, thấy Tony Lưu đang nhìn mình chằm chằm, có vẻ lo lắng dữ, hắn đành làm bộ tỉnh bơ, nhướn mày lại với hắn ta. Bất quá ngay bên cạnh hắn là Giang Uy đương tay chống má đầu cúi gằm, mặt mày hằm hè nghiêm trọng, nhìn sao cũng thấy sắp phải vạ đến nơi, coi bộ cảnh thái bình giả tạo đang diễn không được thuyết phục lắm, Trần Cận trợn mắt nghĩ. Vừa lúc ấy thì Fiennes đứng dậy, hùng hồn phát biểu. Giọng hắn dày mà trầm tĩnh, lại thêm bộ đồ tuyền màu càng tôn lên phong thái đường hoàng, tao nhã hơn người, cặp mắt nâu sẫm của hắn vẫn chăm chú và đầy uy quyền như thế, đủ khiến sự chú ý của cả hội trường lập tức đổ dồn về phía hắn. Andre Fienness, đứng ở nơi đó, oai phong lẫm liệt khó ai sánh bằng. “Chiến dịch Nam Mỹ lần này, Thanh bộ, Hạt bộ sẽ tới Rio thăm dò tuyến ngoài, hai phân đường Lộ, Hỏa kết hợp với nội ứng xâm nhập, tổ Tường Long trực thuộc tổ Trung Đông sẽ tới hỗ trợ. Xích bộ chi viện vòng ngoài, các bộ lập tức khởi hành đến Tây Rio đợi chỉ thị cụ thể, sau đó tự giác hành động theo mật lệnh đã nhận. Chiến dịch này liên quan đến vấn đề quân sự cơ mật, yêu cầu mọi người hết sức thận trọng. Các vị đều là những phần tử tinh hoa của Hào Môn, thời gian chỉ có một tháng, hy vọng các vị sẽ dốc hết sức mình, hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Trông Fiennes ung dung chỉ huy một đám toàn phần tử nguy hiểm chực sổ ***g, điệu bộ rõ là tỉnh bơ thành thạo, nhìn sao cũng ra dáng lãnh đạo tối cao a, trước mặt mình thì hay lắm, làm mình còn nghĩ hắn ta là mèo già dễ bảo, chứ thực ra thằng chả có khác gì một con sư tử lúc nào cũng sẵn sàng vặn cổ róc thịt người ta đâu. Giờ này hắn mới ý thức được Fiennes đích thực là ai, và có sức ảnh hưởng đến mức nào. Không chừng quyền sinh sát với hầu hết mọi người ở đây đều nằm trong tay hắn ta, vậy mà Trần Cận còn cố chấp cho rằng hắn ta vẫn chỉ là gã đàn ông ôn hòa lễ độ, hấp dẫn một cách bí ẩn, lại hết sức thú vị, dễ ưa ở Hồng Kông ngày nào. Chậc, chỉ e hắn vĩnh viên không thể lường hết được về Fiennes. Trần Cận thừa nhận, từ phút đầu tiên hắn đã bị thu hút, hoàn toàn không thể nhắm mắt bỏ qua hắn ta. Chạm mặt trước quá nhiều người, khiến Trần Cận chợt thấy như mình trở nên trần trụi, trong suốt, cảm giác bị bức bách lạ lẫm chẹn ngang khí quản hắn… người đó là Diệm, Diệm chứ không phải một ai khác. Rõ ràng họ không hề nhìn nhau, hay nói với nhau một lời, nhưng có thứ gì đó đặc quánh, nóng bỏng đang loang ra giữa họ, điềm nhiên và bạo liệt, bủa vây, uy hiếp khoảng không quanh hắn. Cũng không rõ hội nghị này kéo dài bao lâu, chỉ nhớ rằng đến lúc tới lượt mình đề đạt ý kiến, rốt cuộc hắn lại bỏ qua không đứng dậy, cũng vì nghĩ giờ chỉ có giả bộ lầm lì mới khiến mình trông bình thường một chút, vậy là cả Palio cũng phải quay lại nhìn nhìn hắn, coi bộ thấy Leslie Trần bữa nay ngoan hiền lạ khiến ông ta rất rất ngạc nhiên. Năm rưỡi chiều thì mấy vị “quan khách đặc biệt” rời phòng họp, trước khi đi Fiennes còn đưa mắt nhìn Trần Cận, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười, rất chi hàm ý. Hội nghị phân bộ hơn bảy giờ tối mới bế mạc. Trần Cận đứng dậy bỏ về ngay tức khắc, đợi đến khi Giang Uy bừng tỉnh nhớ ra, thì người đã đi mất dạng. “Thằng này nó biến đi đâu rồi a!” Giang Uy chạy khắp phòng kiếm hắn không được. Trần Cận đi qua hành lang dãy phòng phụ, lên sân thượng, mới rút một điếu thuốc ra định hút đã thấy hai cánh tay từ sau lưng choàng tới ôm ghì lấy hắn, tư thế vừa thân mật vừa vô cùng mờ ám: “Tôi nhớ cậu quá chừng.” Trần Cận nheo mắt, búng búng đầu lọc trên tay, rốt cuộc đâu đã kịp châm thuốc: “Có muốn gặp tôi cũng đừng làm trò dở hơi vậy chứ? Tuồn giấy a, xài cách mới ngây thơ chưa” Trước khi Fiennes rời phòng, Norman đã ra bắt tay làm như chào tạm biệt Trần Cận, nhân cơ hội chuyển mảnh giấy trong tay cho hắn, ngay lúc ấy ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên như không, bất quá trong bụng đã kịp sục sôi kích động. “Tổ Trung Đông vẫn có ý thuyết phục tôi đích thân ra chủ trì công việc, nhưng chưa có cơ hội, họ nói nhiều làm tôi cũng bực mình. Lời lẽ đủ kiểu, họ cho rằng ở địa vị này không chỉ ngày một ngày hai, tôi không thể luôn đứng sau hậu trường được, trước kia đã đành, nhưng giờ… tình hình thay đổi rồi.” Trần Cận nghe ra có gì phức tạp trong lời hắn nói, nhưng ngoài bình thản chấp nhận, hắn cũng chẳng biết phải làm gì hơn: “Tôi cũng chưa tưởng bở đến mức nghĩ anh chường mặt ra chỉ để hù dọa tôi đâu.” “Không nói trước cho cậu biết, là vì tôi không muốn cậu bị sức ép.” “Anh chu đáo mới ghê à” “Cậu yên tâm. Chuyện điều cậu ra vòng ngoài không phải quyết định của tôi.” “Lệnh sao thì tôi nghe vậy, không nói nhiều, bộ anh tưởng tôi thích bật anh lắm chắc?” Trần Cận quay lại, đẩy hắn ra chừng nửa sải tay, “Nơi hẻo lánh mấy tôi cũng trải qua hết rồi, ít ra lần này còn được đi Rio, tôi chẳng có gì phàn nàn cả. Lúc thịnh lúc suy mà thôi, anh khỏi lo tôi xảy ra chuyện gì.” “Tôi sẽ đi cùng cậu.” “Gì?!” Trần Cận còn tưởng mình nghe lộn, sau nhìn lại thái độ Fiennes, thấy hắn mắt sáng lấp lánh, bộ dạng hết sức thành thật, rốt cuộc nhịn không được lắp bắp hỏi, “Anh nói… nói thế là sao hả?” “Tôi sẽ tới Rio cùng cậu.” Fiennes nghiêm túc nhắc lại, rồi khẽ mỉm cười, nói rất bí hiểm, “Vòng ngoài cũng không ít việc để làm đâu.” Biết chắc đối phương không phải đang giỡn với mình rồi, Trần Cận bật cười: “Tiều, anh đi theo tôi, rồi bọn họ sẽ nghĩ sao hả?” Fiennes thấy hắn phản ứng vậy, tự dưng thấy thật thú vị, lại nổi hứng chọc hắn: “Hồi mình cùng thi Scotch, cậu có nề hà nhiều chuyện vậy đâu.” Ấy là bị anh lòe! “Ờ, thế thì anh liệu mà tránh xa nguy hiểm ra, giữ thân đừng để sứt mẻ tí gì là giúp tôi lắm rồi đó. Tốt xấu cũng thương tình tôi đang bị mấy lão Palio soi muốn thủng dạ dày giùm đi, tôi chẳng ham coi anh làm chuyện thừa thãi cho tôi đâu.” Giọng điệu Fiennes nghe ra cả đôi phần dung túng: “Nhiều việc đúng là tôi không nên đứng ra, nhưng có những chuyện, không có tôi giúp không được đâu.” “Thật tình chỉ vì tôi thôi hả? Chu choa, đỡ sao đặng đây ta” thật sự Trần Cận vẫn thấy bị áp lực, nhưng giờ hắn cũng chẳng thể hiểu thứ cảm giác vừa khấp khởi chờ mong vừa hoang mang lo sợ trong mình là sao nữa, đúng là quái đản quá thể. “Cậu nghĩ ở vòng ngoài thì an toàn lắm sao? Lầm rồi.” Fiennes chăm chú nhìn hắn, “Tôi đã gọi trợ thủ, thứ sáu này người đó sẽ tới hội quân với cậu, sau đó chúng ta cùng đi Rio.” “Anh đang… ra lệnh cho tôi hả?” “Phải, và cậu phải nghe, chi tiết cụ thể đợi tôi xác nhận lại kế hoạch rồi sẽ báo sớm cho cậu.” Fiennes đột nhiên giơ tay vò vò tóc hắn, “Tin tôi đi, có một số việc phải chúng ta cùng làm mới được.” “Tự tin quá cỡ.” “Trần Cận, cậu là người tôi lựa chọn, là người tôi có thể trao gửi cả tính mạng mình, tôi muốn hợp tác cùng cậu, vì tin rằng không một ai hiểu tôi hơn cậu.” Fiennes thả tay xuống, “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi bắt đầu nhớ những ngày mình ở Hồng Kông rồi. Chắc chúng ta nên thử lại một lần nhỉ.” Trần Cận nhìn thẳng vào hắn một giây, nhận ra hình ảnh mình phản chiếu trong cặp mắt sâu thẳm ấy, đột nhiên sóng lòng trào dâng, hắn vội quay phắt đi: “Rồi biết anh mết tôi lắm rồi, anh đã háo hức muốn mình hợp tác thế, tôi cũng ráng xem xét chút đỉnh vậy, cơ mà…” hắn quay lại gườm gườm đối phương, đáy mắt thấp thoáng tia khôi hài, bất quá ai đó còn đương coi ấy là hắn cố tình quyến rũ hắn ta: “Tôi cảnh cáo anh, đến lúc đó cấm mó máy động vào người tôi, coi vậy nhưng lúc làm nhiệm vụ tôi nghiêm túc lắm à.” Fiennes hơi sửng sốt, rồi bật cười, cúi đầu nhìn sàn xi măng dưới chân mình, nụ cười cứ thế đọng trên môi. Ngay lúc Trần Cận quay đầu định bỏ đi, Fiennes đột nhiên giơ tay chụp lấy cổ hắn, kéo hắn ngã vào lòng mình, rồi áp môi hôn lên vành tai hắn. Bất quá đúng một giây sau Trần Cận đã xô vội hắn ra: “A!! Vừa nói chưa dứt câu, anh nghe không hiểu hả… thật là!!” vừa giơ tay chà chà quẹt quẹt vành tai bị hôn đã muốn đỏ rần, vừa làm bộ bông đùa trỏ trỏ hắn, rồi quay phứt đi, bỏ về rất chi ngênh ngang phong độ, hắn cũng đâu định khơi xì căng đan tình ái vớ vẩn ngay tầng thượng nơi họp bàn cơ mật này. Chín giờ tối, Trần Cận tới quán bar đã hẹn với Giang Uy. Vừa vỗ vai Giang Uy, đã bị hắn ta quay lại túm áo lôi xềnh xệch vào trong bar, trên sân khấu lúc ấy đang là năm em vũ nữ thoát y đương múa cột đẹp như mơ. Bồi bàn đưa ra một ly rượu mạnh, Giang Uy bắt đầu càm ràm: “Tưởng bây xù hẹn luôn rồi.” “Đời nào a, kẹt xe kẹt xe. Nào, uống coi.” Giang Uy biết lúc này nói đến “ai đó” trước mặt Trần Cận là hết sức mạo-hiểm, cơ mà bữa nay quả tình hắn nhịn hết nổi rồi, pha hết hồn ban chiều tới giờ hắn còn chưa tỉnh hẳn đây. “Cậu nói thật cho anh biết, cậu và cái… ngài… sếp ấy, vẫn còn đang… hả?” Trần Cận cũng biết trước bữa nay nhất định phải làm rõ một phen với Giang Uy rồi, bằng không với cái tính nóng nảy của ổng, nghĩ hoài không ra dám ổng tự dộng đầu vào tường lắm. Bởi vậy, hắn nói ra bộ khinh khỉnh: “Tôi với ổng, ờ thì còn, mà cũng thế cả thôi, chả có gì đâu.” “Thế cả là như nào?! Bây với ổng có được như bây với anh không hả? Ờ thì còn! Bây gạt ai a, còn!! Còn đến xô nhau lên giường rồi, cuối cùng là thế nào a.” đột nhiên Giang Uy như nghĩ ra chuyện gì, mặt mày có vẻ bi đát hết sức, “Phải rồi, ổng lợi dụng chức quyền ép uổng cậu đúng không? Bọn chóp bu lắm tiền ấy thích trò SM làm nhục đàn ông trai tráng lắm mà. A Cận a, cậu quyết không được lầm đường lạc lối theo a!” Đến đây thì Trần Cận chịu hết nổi, hắn nện thình thịch nắm tay xuống bàn, cười khùng khục như điên, hại Giang Uy sởn hết gai ốc: “Uy ca, sao anh biến thái dã man vậy hở… Chuyện vậy cũng nghĩ được ra a…” Giang Uy dựng râu trừng mắt, gay gắt nói: “Chứ cậu muốn anh nghĩ sao đây? Cậu với anh quan hệ cũng tốt hả, rồi cậu để anh thịt cậu không?” “Mẹ nó chứ anh tính lên giường với tôi luôn hở?” Trần Cận cười gian, “Coi mặt anh kìa, đang nghĩ phải tiêm cho tôi một mũi vắc-xin ngừa dại để ngăn ngừa hậu họa sao?” “Ừ đúng rồi đó, cậu điên thật rồi.” trông thái độ phớt tỉnh của hắn, Giang Uy cũng chưng hửng, “Cậu không chơi lại loại ấy đâu. Liệu mà thoát ra cho sớm đi, người của tổ Trung Đông chẳng ai là đồ bỏ hết.” “Không ngờ anh thật tình quan tâm tôi dữ vậy a.” “Ờ, biết bây là song tính rồi anh bây mất ngủ trọn hai ngày hai đêm đó! Giờ mới té ngửa ra thằng cha đẹp mã ấy là chuyên viên nòng cốt số một, anh sợ đến thiếu điều lông tóc rụng rời.” Trần Cận quàng vai Giang Uy, chạm cốc với hắn: “Thằng em với ổng… không sao đâu, tôi biết chừng mực mà.” kỳ thực hắn muốn nói, có một số chuyện rất khó nói a “Mà bây cũng ngon quá ha. Hồi đó đứa nào bảo thằng chả cùng cấp với tụi mình hả, cùng cùng cái con khỉ! Nào yếu viêntừ tổng bộ, nào sếp lớn của tổ Trung Đông, thấy cả Palio cũng phải kiềng mặt chưa, ai biết được ổng ghê gớm cỡ nào chứ.” mới nghĩ lại lần đầu gặp mặt mình đã có chuyện với người đó, Giang Uy lại thấy chột dạ, “Mẹ nó chứ, đằng nào anh cũng đã bắt gặp tụi bây… này bây không biết đâu, lúc bóp cổ anh hai mắt thằng chả trừng trừng như thú dữ thật luôn, bữa đó mà bây không ra kịp, để ổng ngứa mắt anh thật, dám anh bị giết người diệt khẩu lắm a?” Trần Cận hứng chí nói giỡn: “Ờ dám lắm.” “Cậu!” Giang Uy lại thở dài, “Haizz… ừ thì chết. Anh chỉ sợ cậu làm sao thôi.” “Cảm ơn Uy ca, thằng em biết anh tình nghĩa lắm mà.” nói rồi hắn giơ tay gọi một chai vang rồi tự rót ra ly, “Nào, không nói nữa, uống uống.” Vừa lúc ấy, các em vũ công gợi cảm đã thoát xong, giờ ẻm đang uyển chuyển bò đến gần bọn họ như một con mèo con quyến rũ, trên người chỉ còn đôi tất chân gắn đai dài, Trần Cận hào phóng rút vài tờ giấy bạc ra nhét vào tất cô em, rồi tiện thể vỗ vỗ đùi ẻm mấy cái. Giang Uy vẫn nghĩ Trần Cận lêu lổng với đàn ông chẳng qua vì nổi hứng nhất thời, chơi chán rồi tự khắc bỏ, bất quá coi tình hình hiện giờ, thằng em siêu đàn ông siêu nghĩa khí của hắn đã sa chân vào cạm bẫy hết sức khó lường rồi… Có điều Giang Uy cũng thật phục sát đất gã Fiennes ấy, dù sao một thằng đàn ông lôi được Trần Cận lên giường… chắc cả thế giới chỉ có độc nhất hắn ta mà thôi, mà đã tầm cỡ cả-thế-giới như thế, đương nhiên là loại không hề dễ chọc rồi. Giờ mới làm như không nghe không thấy, liệu có quá muộn không ta… —