Hào môn cường thê: quân tử nhất nặc
Chương 9 : Liên hôn
Lúc Hàn Ân tỉnh lại, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu chói mắt. Cơ thể thoải mái thoang thoảng mùi sữa tắm cùng hương hoan ái. Hẳn là Quân Nặc đã tắm qua cho cô.
Nhắc đến tên lang sói kia, Hàn Ân tức giận vùi mặt vào trong gối. Bên cạnh sớm đã không còn người, bên dưới thân cô đau nhức, eo mỏi nhừ. Nằm trên giường một lát, cô bủn rủn rời khỏi, nhặt quần áo của mình mặc vào và đi về phòng của mình."Coi như bị chó cắn vậy." Hàn Ân khịt mũi, không muốn đem chuyện đêm qua cùng sáng nay để trong lòng.
Vừa về đến phòng, cô mở điện thoại lên, phát hiện tin nhắn cùng ba cuộc gọi nhỡ của mẹ cô."Thay đổi lịch trình, chiều nay chúng ta đi ăn tối.""Nhận được tin nhắn thì gọi lại."Hàn Ân vứt điện thoại lên giường, cô cười lạnh. Trong lòng nghĩ ngợi không biết bên nhà họ Ngô lại sắp có sóng gió gì bày ra cho cô nữa đây.
Cô ăn qua loa cơm trưa sau đó ngủ thẳng một giấc đến chiều tối, cô chọn quần áo để đi ăn tối với mẹ cô."Chết tiệt, cái tên sói đáng ghét này." Uổng công cô đã xem anh là một người tốt, nhìn dấu vết đỏ chói ở cổ và ngực, Hàn Ân chỉ hối hận sao đêm qua không đá anh ta lăn xuống giường cho rồi.
Cũng may hôm nay trời se lạnh, cô chọn một chiếc áo len cổ lọ màu đen đơn giản, gọi xe đi đến nhà hàng mà mẹ cô đã hẹn."Nghe nói con nghỉ việc bên công ty Thương Triệu Minh hả?"Trước mặt Hàn Ân là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, quyến rũ mặn mà, kiêu ngạo và sắc bén. Ở độ tuổi này nhưng vẫn bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ vừa qua ba mươi mà thôi. Môi đỏ lạnh lùng của bà ta cất tiếng hỏi Hàn Ân vừa ngồi xuống ghế."Vâng.""Vì thằng nhóc Hiệu Ngôn phải không? Họ Thương cũng không phải chỉ có mỗi nó…""Đủ rồi, mẹ càng ngày giống ông ngoại rồi đấy." Hàn Ân ngắt lời mẹ mình - Ngô Ninh Hân, cô cười lạnh.
Ngô Ninh Hân không thích cha mình, sau sự việc ly hôn thì quan hệ giữa bà và ông càng xa cách. Dì Ba – Ngô Ninh Tuệ, em gái cùng cha khác mẹ của bà là cái gai trong lòng bà. Dì ấy là minh chứng cho sự phản bội của ông ngoại. Hàn Ân biết điều đó, cho nên cô mới châm chọc.
Đứa con gái của Ngô Ninh Tuệ thì lại đang bám lấy người yêu cũ của Hàn Ân cô đấy."Được rồi, không nhắc đến nó nữa. Nếu đã nghỉ việc rồi thì trở về công ty nhà làm đi." Bà thở dài, nhận ra sự chán ghét của con gái mình."Tạm thời con sẽ không đi làm… Chuyện bên đó chẳng phải có thằng nhóc Nhất Tịch làm rồi sao?" Hàn Ân nhíu mày từ chối."Bác con đang bắt đầu muốn thu mua cổ phần, sợ là mấy cổ đông khác theo phe ông ta. Con nói xem, mấy năm nay ông ta vẫn luôn lăm le cơ nghiệp nhà ta…""Là của nhà họ Ngô. Mẹ đừng quên, con họ gì?" Hàn Ân lại một lần nữa ngắt lời bà."Nhưng cô vẫn chảy trong mình máu nhà họ Ngô. Nuôi cô khôn lớn đến ngày hôm nay đều là công lao của họ Ngô, đừng quên." Ngô Ninh Hân tức giận quát lớn."Phải rồi, sao mà tôi quên được. Cái đêm mà bà vứt tôi cho lão khốn đó. Suýt chút nữa phải bỏ mạng giữa trời rét. Sao mà tôi quên được… Thật buồn cười, Ngô Ninh Hân. Bà nuôi tôi được bao ngày? Hay bà đã sớm vứt bỏ tôi?" Hàn Ân cười, nụ cười vặn vẹo làm người khác sởn gai ốc. Hốc mắt cô ửng đỏ lên.
Năm Hàn Ân học lớp năm, mẹ cô giao cô cho Lục Minh – bố cô. Giữa trời giá rét, ông ta đem cô vứt ở ngoài đường lớn. Cũng may, Thương Hiệu Ngôn cùng Thương Triệu Minh đem cô về nhà.
Hàn Ân nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy xuống mặt mát lạnh ngay lập tức bị cô gạt đi." Bà nói đi, rốt cuộc bà muốn làm gì?""Liên hôn. Kết hôn với nhà họ Lý." Ngô Ninh Hân làm ngơ không thấy đau đớn cùng bi phẫn ẩn sau đôi mắt con gái mình, bà lạnh lùng đến đáng sợ nói."Nhà họ Lý? Ha, hóa ra Ngô gia đã lụn bại đến mức này sao?" Hàn Ân cười khẩy."Tình hình bây giờ không ổn định lắm, trong quân đội có người đã báo cấp trên về việc của chú Hai cùng con trai ông ta. Việc hạ phong hàm là sớm muộn, chưa nói đến việc kỷ luật. Lý gia có gốc rễ sau lưng, ít nhất cứu vãn được tình hình.""Là ông ngoại nói với bà đúng không? Ngô Ninh Hân, bà thừa nhận đi. Bà rất giống ông ấy, máu lạnh và tàn nhẫn, sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của máu mủ mình…""Chát!"Một bên má của Hàn Ân nóng bừng, hai mắt cô lóa lên choáng váng. Hàn Ân ôm một bên mặt, trong lòng có muôn vàn cơn sóng dữ gào thét."Ngô gia là gốc rễ của mày. Mày không thể nào không quan tâm được.""Được, bà chờ xem Ngô gia bị tôi đạp đổ đi."Hàn Ân cười, cô bước ra khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi đi thẳng về khách sạn. Sau vài cuộc điện thoại, cô rốt cuộc đã biết được vài chuyện.
Chú Hai – Ngô Lâm – dính líu đến việc bán cổ phần quân đội cho người ngoài, em họ cô – Ngô Lam ngoại tình bị cấp trên biết được, còn có buôn lậu một số vũ khí quân đội ra chợ đen.
Tội nào tội nấy đều nặng nề, nguy cơ ở tù rất cao. Mà Lý gia, tướng lĩnh cấp cao nhiều đời trong quân đội, cọng cỏ mà Ngô gia có thể bám vào duy nhất vào lúc này.
Nhưng, mọi chuyện liệu có đơn giản như vậy không? Hàn Ân đau đầu nhớ lại ngày hôm cô về nhà cổ, biểu hiện của dì Ba rất khác lạ. Nói không chừng, có một âm mưu nào đó đang được bày ra.
Điện thoại đột ngột vang lên. Là Quân Nặc gọi đến, anh ta đã lưu số mình vào trong điện thoại của cô."Hàn Ân." Gọng nói bên kia trầm khàn vang lên khiến cho lòng cô ngứa ngáy."Không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Hàn Ân lười dây dưa với anh ta."Khoan đã, em sao lại tức giận. Tôi chỉ muốn nói là đã nhờ người mua thuốc tiêu sưng cho em rồi. Trên bàn ấy, em tự bôi được chứ?"Hàn Ân quay đầu nhìn chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường phòng mình. Qủa nhiên là có một hộp thuốc bôi tiêu sưng, về phần bôi chỗ nào thì cô tự hiểu trong lòng, bất giác khuôn mặt đỏ ửng.
Cô áp tay vào má mình nhưng lại đụng đến vết tát tai lúc nãy, xuýt xoa một tiếng."Sao vậy, vẫn còn đau sao?" Giọng nói lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia khiến cho Hàn Ân hận muốn xuyên qua đấm cho anh ta mấy cái."Cút đi." Cô giận dữ cúp máy, vứt luôn hộp thuốc xuống sàn nhà. Nghĩ nghĩ một chút, cô cầm điện thoại lên gọi điện."Nghi Tâm, có thời gian giúp tớ điều tra thông tin về người này một chút.""Chà, hiếm khi cậu nhờ cậy tớ. Nói đi, là ai chọc đến cục cưng của tớ nào?""Ngô Ninh Tuệ và người nhà họ mẹ của bà ta."
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
76 chương
37 chương
11 chương
217 chương
72 chương