E&B: Strangers Ex Diêm Thiếu Liệt hết sức có trách nhiệm đem chuyện này nhắn lại cho cho Diêm Thiếu Kiệt, đương nhiên là anh ở trên bàn cơm nhắn lại, cho nên lúc ấy toàn bộ người Diêm gia đều có mặt. Lời Diêm Thiếu Liệt nói dễ hiểu, Ân Hi người ta là có ý tốt, nếu mấy người không khuyên nhủ Đào Mỹ, đến lúc đó mặc kệ là Ân Hi hay Quân Viêm ra tay, cũng đủ cho Đào Mỹ ăn trái đắng, mà có khi đến khi đó còn liên luỵ Đào gia. Diêm Thiếu Kiệt vừa nghe cảm thấy cả người không khoẻ, anh ta là có nghe Đào Ngọc nói qua cô chị gái này rồi, hoàn toàn là loại mặt hàng ngu ngốc kiêu căng, luôn luôn cảm thấy bản thân xinh đẹp, nhưng sự thật chỉ là cái bao cỏ xinh đẹp tự cao. Dĩ nhiên Đào Ngọc không nói toẹt ra như thế, cô ta chỉ nói chị gái mình rất đơn thuần, gặp chuyện không biết đưa đẩy xử lý, tính cách có chút thẳng thắn. Nhưng Diêm Thiếu Kiệt đã tự động phiên dịch ra hàm ý bên trong, ngu xuẩn, bao cỏ! Trước đó anh ta nghe nói Đào Mỹ ở lại thành phố Thiên Hải cũng không nghĩ nhiều, thì ra cô gái này không chỉ là bao cỏ mà còn là thứ chuyên gây chuyện. Nhưng gây chuyện thì gây chuyện đi, như thế nào còn cố tình là đụng phải Thuỷ Ân Hi và Cố Quân Viêm chứ? Cả người không khoẻ còn có Diêm An Quân, cho rằng giúp con trai kết được mối hôn nhân tốt, nhưng thấy Đào gia không phải ai cũng là người khôn khéo, vẫn còn có dạng người đầu óc ngu ngốc không biết trời cao đất dày tồn tại! Diêm Thiếu Liệt không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, dù sao anh đem chuyện nhắn xong, đến lúc đó thực sư có vấn đề gì thì không có liên quan đến anh, huống chi anh còn ước gì Đào gia xuất hiện nhiễu loạn nào đó kìa. Diêm Thiếu Kiệt nói chuyện này cho Đào Ngọc, Đào Ngọc cũng là một trận đau đầu, quả nhiên cô ta chỉ biết Đào Mỹ sẽ không vô duyên vô cớ ở lại Thiên Hải, thì ra là đánh cái chủ ý này. Nếu thế thì ả cũng phải có chút đầu óc chứ? Cố gia dễ chọc lắm sao? Cô ta đáp ứng sẽ giải quyết chuyện này, bảo Diêm Thiếu Kiệt đừng lo lắng. Buổi tối Đào Ngọc cùng Đào Giang Hải đến nhà Đào Giang Xuyên, bọn họ là tách ra ở, nhưng ở cũng không cách quá xa. Hai người vừa tới nhà Đào Giang Xuyên đã thấy được Đào Mỹ ăn diện quần áo đang chuẩn bị ra khỏi cửa. “Bác cả đã đến rồi.” Nhìn thấy Đào Ngọc đến, ngay cả một tiếng chào hỏi Đào Mỹ cũng lười, cầm túi xách bước ra khỏi cửa, Đào Ngọc cũng mặc kệ cô ta lập tức bước vào trong nhà. Nhìn thấy Đào Mỹ chuẩn bị rời đi, Đào Giang Hải đem người gọi lại, “A Mỹ, con trước đừng đi, có chuyện muốn tìm con.” Đào Mỹ dù không tình nguyện cũng không dám trái lời bác cả nói, đành phải để túi xách trên tay xuống, ngoan ngoãn bước vào trong phòng khách. Sau khi Đào Ngọc ngồi xuống cũng không nhìn Đào Mỹ, mà là chuyển hướng sang cha con Đào Giang Xuyên, nói lại lời của Diêm Thiếu Kiệt, sau đó cô ta mới nhìn về phía Đào Mỹ nói: “Chị hai, chị có thể sử dụng đầu óc một chút được không, Cố gia là nhà bình thường sao? Nếu Cố tổng tài dễ dàng bò lên như vậy, những cô gái xinh đẹp hơn chị, gia thế tốt hơn chị ở thành phố Thiên Hải này nhiều như thế, sẽ đến lượt chị sao?” “Bọn họ không theo đuổi được Cố tổng tài không có nghĩa là tôi không theo đuổi được anh ta, bọn họ không thành công, tôi thành công thì sao.” “Chị dựa vào cái gì mà tự tin vậy?” Đào Mỹ liếc mắt nhìn Đào Ngọc một cái, nói: “Cái này không cần cô quan tâm, dù sao tôi rất rõ mình đang làm cái gì, không cần cô ở đây khua chân múa tay với tôi.” “Chị cho rằng tôi muốn khua chân múa tay với chị lắm sao? Chị đắc tội người ta còn không biết, chị muốn kéo toàn bộ Đào thị xuống nước sao?” Lời này của Đào Ngọc rất nặng, mặc dù Đào Mỹ không nói lý, cũng là biết có vấn đề gì, liền cố làm ra vẻ hỏi: “Tôi, tôi đắc tội ai chứ? Tôi chỉ là theo đuổi Cố tổng tài mà thôi.” “Trợ lý của Cố tổng tài là Thuỷ Ân Hi, chị đã đắc tội không ít với người ta nhỉ?” Đào Mỹ nghe lời này thì ngược lại an tâm, cười nhạo nói: “Tôi còn tưởng cô nói là ai kìa? Thuỷ Ân Hi là trợ lý của Cố tổng tài, tôi đắc tội anh ta thì sao nào? A, tôi biết, Thuỷ Ân Hi là em trai của Thuỷ Ân Trạch người yêu của Diêm nhị thiếu, cô là sợ đến lúc đó không ăn nói được với người Diêm gia, cho nên mới tìm tôi gây chuyện đúng không?” “Chị thật đúng là không biết sợ mà, chị cho rằng Thuỷ Ân Hi cùng Cố tổng tài có quan hệ thế nào?” Đào Mỹ nháy mắt mấy cái không bận tâm hỏi: “Quan hệ cái gì? Anh ta không phải là trợ lý của Cố tổng tài sao?” “Thuỷ Ân Hi là người yêu của Cố tổng tài, người ta là nhìn xem mặt mũi Thuỷ Ân Trạch, mới để cho Thiếu Kiệt chuyển cáo cho tôi, nếu không thì đã sớm xử lý chị rồi, rốt cuộc chị có bao nhiêu tự cho là đúng thế?” Đào Mỹ nghĩ thầm khó trách Thuỷ Ân Hi kia lúc nào cũng đi theo cạnh Cố tổng tài, hoá ra là loại quan hệ này, “Vậy càng tốt, Thuỷ Ân Hi là đàn ông không thể sinh con, nói sao thì sau này Cố gia cũng phải lưu hậu chứ?” “Chị nghĩ tất cả người khác đều là kẻ ngốc chắc? Đạo lý đơn giản như vậy chỉ có mỗi chị nghĩ đến sao? Nếu như có thể xuống tay được còn đợi đến phiên chị à?” Đào Mỹ nghe lời này lập tực khó chịu, vừa muốn cãi lại thì nghe cha cô ta lạnh lùng nói: “Sau này con cách xa Cố tổng tài một chút, không trách A Ngọc nói con, con chưa ăn cơm đã muốn đi đâu vậy? Sao bao nhiêu năm rồi mà đầu óc không thông minh được chút nào vậy?” “Ba, sao ba lại nói con như thế? Cái gì mà con không có đầu óc chứ, cũng bởi vì Cố gia không phải là nhà bình thường nên con mới theo Cố tổng tài, chứ nếu là gia đình bình dân thì con còn chướng mắt anh ta kìa.” Thiếu gia ở thành phố Thiên Hải theo đuổi cô ta không ít, chẳng qua là những người đó gia cảnh bình thường, cô ta tự cảm thấy bọn họ căn bản không xứng với mình. Sau đó Đào Mỹ chuyển hướng sang nói với Đào Ngọc: “Đào Ngọc, cô đừng cho rằng tôi không biết, cô là sợ tôi thật sự có gì đó với Cố tổng tài đi? Cô cho rằng tôi không biết chuyện cô đi tìm Cố tổng tài sao? Cô muốn tìm người ta hợp tác nhưng mà người ta lại từ chối cô.” Đây là tin tức cô ta bỏ tiền ra mua từ một nhân viên Cố thị. Đào Ngọc biến sắc nhìn về phía cha con Đào Giang Xuyên, hai cha con lắc đầu tỏ vẻ không có nói gì với Đào Mỹ, sắc mặt Đào Ngọc mới dịu đi một chút rồi nói: “Đó là tôi tìm anh ta nói chuyện hợp tác, là bàn chuyện làm ăn đàng hoàng, không giống chị đi gây chuyện.” “Tôi gây chuyện cái gì chứ? Tôi là vì Đào gia suy nghĩ, nếu tôi thật sự bắt được Cố tổng tài, đến lúc đó cô còn sợ bàn chuyện làm ăn không được à? Nếu tôi trở thành Đại thiếu nãi nãi Cố gia, cô muốn nói cái gì muốn Cố thị hỗ trợ cái gì còn không phải chỉ một câu nói của tôi sao.” Lúc này không chỉ Đào Ngọc bị tức nở nụ cười, mà ngay cả cha con Đào Giang Xuyên và Đào Giang Hải cũng cảm thấy không còn lời gì để nói. Đào Giang Hải không chỉ một lần hoài nghi Đào Mỹ này rốt cuộc có phải là con cháu Đào gia bọn họ không, Đào gia ai cũng khôn khéo sao lại xuất hiện cái bao cỏ này? Ông ta đưa mắt nhìn Hướng Tâm Dĩnh ngồi bên cạnh Đào Giang Xuyên, cho dù là mẹ nhưng Hướng Tâm Dĩnh cũng là người đàn bà rất khôn ngoan, rốt cuộc Đào Mỹ này là giống ai? Khi này Đào Thanh Đông mở miệng nói: “Em gái, A Ngọc nói đúng, con gái thế gia ở Thiên Hải nhiều như thế, nếu Cố Quân Viêm có thể dễ dàng bắt được thì làm gì đến phiên chị? Em vẫn là thu tay lại đi đừng làm chậm trễ việc của A Ngọc.” Anh ta biết mục đích Đào gia đến thành phố Thiên Hải thị phát triển, nhưng Đào Mỹ không biết, mà chuyện này không thể nói cho Đào Mỹ, không thì đứa em gái này của anh ta rất có thể gây ra chuyện xấu. Vốn dĩ Đào lão gia tử không muốn cho Đào Mỹ ở lại thành phố Thiên Hải, là vì sợ cô ta gây ra chuyện xấu, Đào Mỹ là cái loại người thành sự thì ít mà bại sự có thừa. Nhưng Đào Thanh Đông lấy mục đích phát triển của Đào gia ở thành phố Thiên Hải để mở miệng với Đào lão gia tử, điều kiện để Đào Mỹ ở lại Thiên Hải, là anh ta và cha mẹ cùng ở lại Thiên Hải trông chừng cô ta, đồng thời anh ta cũng sẽ giúp Đào Ngọc xừ lý chuyện làm ăn của Đào thị ở Thiên Hải. Đào lão gia tử đối với đứa cháu trai này cũng là khá mong đợi, cho nên đối với điều kiện anh ta đề xuất liền vui vẻ nhận, chứ nếu không dựa vào đủ loại chiến tích trước kia của Đào Mỹ, cô ta căn bản không có khả năng ở lại Thiên Hải. Đào Mỹ nghe được anh hai nói thì lửa giận bùng phát lên, quát lên với Đào Thanh Đông: “Mấy người bị sao vậy? Một cái hai cái đều tại tôi, dựa vào cái gì bảo tôi thu tay lại? Tôi chậm trễ việc của Đào Ngọc cái gì? Cô ta có gì tốt, gia gia hướng về cô ta thì thôi đi đến các người cũng hướng về cô ta, các người là anh ruột tôi là cha ruột tôi, không ngờ lại giúp đỡ con tiện nhân Đào Ngọc này…” “Ba…” Đào Mỹ khiếp sợ nhìn người đánh mình một bạt tai, bà ấy không phải là người hiểu rõ mình nhất sao? Hướng Tâm Dĩnh tận lực xem nhẹ biểu tình khiếp sợ của Đào Mỹ, “A Mỹ, tại sao con không chịu hiểu chuyện như vậy?” “Mẹ, mẹ, không ngờ mẹ vì con tiện nhân kia đánh con? Các người điên cả rồi sao?” Đào Mỹ nói xong muốn đi, nào biết Hướng Tâm Dĩnh giữ chặt cô ta lại, “Thanh Đông, đưa em gái con về phòng trông chừng nó.” Đào Thanh Đông lập tức tới kéo Đào Mỹ lại, dĩ nhiên Đào Mỹ là mặc kệ, hai anh em giằng co một lúc lâu thì Đào Thanh Đông mới kéo được Đào Mỹ nhốt vào phòng được. Tiếp đó người ở bên ngoài nghe được tiếng đập phá đồ bên trong cùng với tiếng điên cuồng mắng chửi của phụ nữ. Đào Ngọc đã sớm quen với việc này, Đào Mỹ hơi có chút không hài lòng sẽ thích đập phá đồ, cái tật xấu này không biết là giống ai? Dù sao người Đào gia không có một ai là như vậy. “Nhị thẩm, Đào Mỹ phải giao cho thẩm, nếu chị ấy còn không biết hối cải thật sự làm ra chuyện gì, Đào gia không có khả năng kéo chị ấy được.” Nhìn thấy sương mù đen quanh thân Đào Ngọc đã thu lại, Hướng Tâm Dĩnh mới thở phào nói: “A Ngọc, cháu yên tâm, thẩm nhất định sẽ trông chừng A Mỹ, sẽ không để nó phá hỏng chuyện của cháu.” Sau khi Đào Ngọc và Đào Giang Hải rời đi, Hướng Tâm Dĩnh đi đến phòng Đào Mỹ… Hướng Tâm Dĩnh có thể quản lý được Đào Mỹ sao? Đáp án là không thể, nếu có người có thể quản lý được cô ta, năm đó cũng sẽ không trước một ngày Đào Ngọc kết hôn đã ngủ với chồng chưa cưới của Đào Ngọc, còn uy hiếp người đàn ông đó cùng ngày xuất hiện chung với cô ta, mà người đàn ông yếu đuối đó cuối cùng lại chọn tự tử, chính là do bị Đào Mỹ bức chết. Gia cảnh người đàn ông đó không hề tầm thường, chẳng qua là làm người yếu đuối, cũng có lẽ là tính cách trời sinh là vậy, nhưng con trai qua đời thì nhà người ta tự nhiên muốn vì con trai mình lấy lại công đạo. Đào Mỹ còn nói là mình đã ngủ với anh ta một lần, loại chuyện này chịu thiệt là con gái, tôi chỉ là cùng anh ta ngủ chứ tôi không bảo anh ta đi tự tử, việc này có thể đổ lỗi lên đầu tôi được sao? Lúc đó Đào Ngọc thật sư cảm thấy có chút đuối lý, dù sao là bởi cô ta cho người đàn ông kia uống thuốc nên hai người mới có phát sinh quan hệ, cũng là cô ta ép buộc người đàn ông đó trong ngày kết hôn xuất hiện chung với mình. Nhưng nghe nói nhà trai muốn đòi công đạo thì cô ta liền mặc kệ, cô ta là Đại tiểu thư Đào gia sao có thể vì một người đàn ông chịu phụ trách. Đào lão gia tử ở ngay tại chỗ quăng cho Đào Mỹ hai cái bạt tai, sau đó cùng với nhà trai thương lượng chuyện bồi thường, tiếp theo là bãi trừ toàn bộ chức vụ cùa Đào Mỹ tại Đào thị, còn muốn đem cô ta đuổi khỏi Đào gia, muốn vợ chồng Đào Giang Xuyên, Đào Thanh Đông đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, Đào gia không thừa nhận cô ta là con cháu Đào gia. Điều này làm Đào Mỹ trừng to mắt, vừa khóc vừa kêu gào cầu xin Đào lão gia tử và Đào Ngọc tha thứ cho mình. Nhưng lúc đó Đào lão gia tử gần như là đã hạ nhẫn tâm, ai nói cũng không được. Sau vẫn là Đào Thanh Đông nói chuyện với Đào lão gia tử thì ông ta mới buông miệng, tuy thế nhưng Đào lão gia tử cũng không tính toán buông tha Đào Mỹ như vậy. Ông ta không yêu cầu vợ chồng Đào Giang Xuyên, Đào Thanh Đông đoạn tuyệt quan hệ với Đào Mỹ, cũng không đuổi Đào Mỹ ra khỏi Đào gia, nhưng đối ngoại lại tuyên bố Đào gia không có đứa cháu gái Đào Mỹ này. Không có Đào lão gia tử thừa nhận có thể tưởng tượng được cuộc sống của Đào Mỹ rớt xuống như thế nào. Đào Ngọc thì không nói gì, dù sao cô ta cũng không thích người đàn ông kia. Cô ta biết từ nhỏ đến lớn Đào Mỹ luôn thích đoạt đồ vật của mình, chỉ cần cô ta thấy tốt thì Đào Mỹ sẽ luôn đoạt lấy, cho dù là đồ chơi, quần áo, trang sức hay là đàn ông, cô ta đã quen rồi. Nhưng bất kể là ai trước kết hôn một ngày đụng phải chuyện như vậy cũng không thể chấp nhận được, không nói đến có yêu hay không, loại chuyện này rất là đánh mặt. Đào lão gia tử cũng biết cháu gái nhỏ thiệt thòi, tự nhiên sẽ không tha thứ cho Đào Mỹ. Không có Đào lão gia tử thừa nhận, truyền kỳ “Mỹ Ngọc” ở thành phố Đông Lâm từ nay chấm dứt, địa vị Đào Ngọc ở Đào gia cũng lên cao, ngay cả bác trai bác gái, anh trai hay em trai đều kính cô ta ba phần. Điều này làm cho Đào Mỹ càng thêm tức giận, lần này cô ta không biết anh trai dùng cách gì khiến cho gia gia đồng ý cho mình ở lại Thiên Hải, nhưng theo tình huống hiện nay thì thành phố Thiên Hải là hy vọng cuối cùng của mình. Dù sao hào môn ở Thiên Hải không biết chuyện của cô ta ở Đông Lâm, cô ta vẫn có thể lợi dụng thân phận Đại tiểu thư Đào gia, đối với cô ta mà nói thì gả vào một hào môn khác mới là chuyện thật sự có ích! Cùng lúc đó Diêm Trí Viễn cũng từ thành phố Đông Lâm truyền về tin tức mới nhất cho Diêm Thiếu Liệt, anh ta cũng tra ra được ân oán năm đó giữa Đào Ngọc và Đào Mỹ. Diêm Thiếu Liệt nghe Diêm Trí Viễn nói cảm thấy thật sự khó mà tin được, đây là chị em sao? Là oan gia kiếp trước mới đúng? Quả nhiên Đào Mỹ không có yên tĩnh, càng là đem lời người khác nói thành gió thoảng bên tai. Cô ta trực tiếp đến tìm Thuỷ Ân Hi đàm phán, nội dung đàm phán tóm gọn là, “Anh có thể tiếp tục đứng ở bên người Cố Quân Viêm, chờ tôi gả vào Cố gia sinh con thì có thể cho Cố Quân Viêm ở bên ngoài chuẩn bị nhà cho anh, nhưng anh không được mỗi ngày chiếm lấy anh ấy, chúng ta chia đều.” Nghe lời nói của cô ta, Thuỷ Ân Hi ngay cả muốn giận cũng không nổi, cô gái này là bị điên rồi hay đầu óc bị lừa đá, dám đến nói điều kiện với mình, giống như là xác định trăm phần trăm có thể gả vào Cố gia rồi vậy. Vì sao Đào Mỹ lại làm thế? Đầu tiên là Đào Mỹ căn bản không quan tâm, anh trai và cha mẹ khuyên nhủ mình đều là do nghe Đào Ngọc nói, điều này làm cho cô ta sinh ra tâm lý phản nghịch đến cùng, các người không cho phép thì tôi càng muốn làm. Tuy rằng đã sắp ba mươi, nhưng tính cách phản nghích của Đào Mỹ không khác gì thiếu nữ trong thời kỳ trưởng thành. Tiếp theo, cô ta hỏi thăm qua xác định được quan hệ của Thuỷ Ân Hi và Cố Quân Viêm, cảm thấy Cố Quân Viêm cùng một chỗ với Thuỷ Ân Hi có lẽ là tình yêu thật sự, nhưng Cố Quân Viêm sao có thể không cần con cái chứ? Cố Quân Suất và anh ta không có một chút quan hệ huyết thống nào, tương lai Cố Quân Viêm chắc chắn sẽ muốn có một đứa con riêng của mình để kế thừa Cố gia, nhưng Thuỷ Ân Hi là đàn ông không thể sinh con. Cuối cùng, anh ta tuy rằng dỗ dành được Thuỷ Ân Hi, nhưng tâm lý mới là quyết định, chỉ cần thuyết phục được Thuỷ Ân Hi, chờ mình thật sự gả vào Cố gia, đến lúc đó sẽ có biện pháp diệt trừ Thuỷ Ân Hi. Không có Thuỷ Ân Hi, lấy vẻ xinh đẹp của mình còn không sợ bắt được Cố Quân Viêm sao? Cô ta nghĩ rất đẹp, nhưng Thuỷ Ân Hi lại không chịu cho cô ta như ý, “Xem ra lời cảnh cáo của tôi chuyển cho cô vẫn không đủ?” Đào Mỹ liếc mắt trừng Thuỷ Ân Hi, lời này có ý gì? Không đồng ý lời nói của mình sao? Thuỷ Ân Hi đứng dậy ném tiền thanh toán ly cà phê, nhìn Đào Mỹ nói: “Nếu không nghe khuyên bảo, thì đừng trách tôi không khách khí, Đào tiểu thư, cẩn thận một chút nha!” “Anh, anh có ý gì? Dám uy hiếp tôi?” Đào Mỹ ở phía sau không ngừng hét lên, đáng tiếc Thuỷ Ân Hi không thèm để ý đến cô ta mà bước nhanh rời khỏi, trong lòng nghĩ phải để cho con ả này ăn một chút đau khổ mới khôn ra. Sau đó Diêm Thiếu Liệt nghe tin thì cười muốn điên, đường não của Đào Mỹ này không phải người thường có thể hiểu được, có lẽ là loại tâm thần sống trong thế giới riêng của bản thân rồi. Vài ngày sau, giới xã hội thượng lưu ở thành phố Thiên Hải thị lưu truyền một tin đồn rất thú vị, Đào gia Đại tiểu thư cố ý truy đuổi Cố đại thiếu gia, còn cùng Thuỷ Ân Hi đàm phán. Sau khi Đào Mỹ nghe được lời đồn cũng chẳng thấy vấn đề gì, mình truy đuổi Cố Quân Viêm thì sao nào? Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, người đàn ông tốt như vậy được mình theo đuổi là chuyện bình thường, đương nhiên. Hôm nay Đào Mỹ được tin nói Cố Quân Viêm sẽ tham dự một yến tiệc, cô ta tỉ mỉ ăn diện xuất hiện trong buổi tiệc, không có nhìn thấy Cố Quân Viêm lại nhìn thấy Thuỷ Ân Hi, Thuỷ Ân Hi đang cung kính ở cạnh một ông cụ già, Đào Mỹ một bước ba bước đã đi đến. “Trợ lý Thuỷ, Cố tổng không tới sao?” Thuỷ Ân Hi nhìn cô ta một cái rồi nói nhỏ gì đó bên tai ông cụ, sau đó bước đi. Đào Mỹ mang giày cao gót tự nhiên là không đuổi kịp Thuỷ Ân Hi, hơn nữa thấy Thuỷ Ân Hi không cho mình mặt mũi như vậy, tức đến giậm chân vài cái. Mấy cụ già cau mày nhìn cô ta, nghĩ thầm đây là con gái nhà ai, không có giáo dưỡng như vậy. Đào Mỹ vốn đang nổi nóng, nhìn thấy mấy ông cụ này đều đang nhìn mình, nhất là cụ già vừa mới nói chuyện với Thuỷ Ân Hi, cô ta trắng mắt liếc mắt trào phúng với ông cụ, nói: “Chưa thấy qua người đẹp à?” Nếu là bình thường thì cô ta nói chuyện sẽ thật sự chú ý trường hợp, nhưng nghĩ tới thái độ Thuỷ Ân Hi phớt lờ cô ta thì hết sức tức giận, nói chuyện cũng không khách khí nữa. Ông cụ kia gật gật đầu nói, “Là chưa thấy qua không có giáo dưỡng như vậy.” “Ông nói ai không có giáo dưỡng hả? Tôi nói cho ông biết tôi chính là Đại tiểu thư Đào gia Đông Lâm, chú ý cách dùng từ của ông, đừng giống như mấy lão lưu manh không có kiến thức.” “A, mạnh miệng thật, Đào gia Đông Lâm đúng thật là tôi chưa nghe qua, nhưng mà tôi đúng là không khác gì lão lưu manh như cô nói.” “Ông…” Đào Mỹ còn chưa nói xong thì thấy Cố Quân Viêm đi tới, cô ta lập tức tiêu hết tức giận, bật người mỉm cười tự cho là ngọt ngào nhất nhìn về phía Cố Quân Viêm, nào biết Cố Quân Viêm đi tới phía ông cụ kia. “Gia gia, sao ngài tới sớm thế? Ân Hi đâu?” “Ông ta là gia gia của anh?” Đào Mỹ không thể tin được hô lên một tiếng, sau liền hoá đá, cũng có lẽ là bị doạ sợ, cũng có lẽ là bị kích thích, tóm lại cô ta lần đầu tiên cảm thấy mất mặt trước mắt mọi người, muốn kiếm cái hố nào để chui vào. Đào Mỹ không biết mình rời khỏi hội trường yến hội như thế nào, dù sao thì cô ta đụng phải Thuỷ Ân Hi ở cửa khách sạn. Thuỷ Ân Hi cười vô cùng rạng rỡ, “Gia gia chắc chắn sẽ không cho phép một con gà gả vào Cố gia đâu, chậc chậc, xem ra giấc mộng hào môn của cô thất bại rồi ta!” Đào Mỹ chỉ vào Thuỷ Ân Hi lạnh lùng nói, “Anh cố ý.” Thuỷ Ân Hi cau mày lại, “Tôi cố ý cái gì? Tôi cố ý bảo cô mắng gia gia sao? Rõ ràng tự cô không có giáo dưỡng mắng ông cụ, chuyện như vậy có thể đổ lên đầu tôi sao?” Sau… Không có sau, yến hội, hội đấu giá từ nhỏ đến lớn ở thành phố Thiên Hải, đều từ chối không cho Đào Mỹ bước vào, một vài công ty đang hợp tác với Đào thị cũng xin khuyên Đào Ngọc, ở Thiên Hải không có ai dám đắc tội với Cố gia, nếu cô ta không đem chuyện này giải quyết xong, có lẽ rất phiền phức. Đào Ngọc biết Đào Mỹ lại ăn trái đắng không hiểu sao trong lòng thấy hết giận, lại ỷ vào Đào thị đang cùng hợp tác với chính phủ nên không để lời khuyên này trong lòng. Nhưng rất nhanh cô ta cũng nếm được trái đắng, rơi vào đường cùng Đào Ngọc đành phải đến tìm Cố Quân Viêm và Thuỷ Ân Hi giải thích, đi cùng còn có Đào Giang Hải và Đào Thanh Đông, một lần nữa bọn họ tỏ vẻ sẽ không để Đào Mỹ quấy rầy Cố Quân Viêm và Thuỷ Ân Hi nữa. Sau khi chuyện này được giải quyết thì các dự án của Đào thị tiến hành thuận lợi như cũ, Đào Ngọc ý thức được nước ở Thiên Hải so với Đông Lâm thì sâu hơn nhiều lắm, cho dù là có hợp tác với chính phủ, người ta muốn đắn đo bóp lấy khuyết điểm của ngươi cũng chỉ là quơ tay một cái, xem ra mình phải nghĩ một chút biện pháp. Đào Ngọc không nói gì với Đào Mỹ, mà là gọi điện thoại cho Đào lão gia tử, Đào Mỹ lập tức yên tĩnh. Về phần cô ta tại sao lại yên tĩnh thì Đào Ngọc không quan tâm, cha con Đào Giang Xuyên cũng đã bắt đầu bước vào Đào thị làm việc, mà Hướng Tâm Dĩnh là ở nhà trông giữ Đào Mỹ. Đương nhiên không cần bà ta phải nghĩ quản như thế nào, chỉ cần Đào Mỹ muốn ra khỏi cửa, Hướng Tâm Dĩnh sẽ nói nếu muốn ra khỏi cửa liền để cho gia gia con sắp xếp người đến đón con về thành phố Đông Lâm, Đào Mỹ hoàn toàn yên tĩnh. … Bên kia, Tống Vệ Lý nghĩ tới nghĩ lui chưa nghĩ ra phải nói chuyện này như thế nào với Thu Đình Nhã, dựa vào tính cách tỉ mỉ của Thu Đình Nhã thật dễ dàng phát hiện Tống Vệ Lý khó xử, liền hỏi anh làm sao vậy? Cuối cùng Tống Vệ Lý không còn cách nào, đành kể thật ra, bao gồm cả chuyện Diêm Thiếu Liệt cho người điều tra Hướng Tâm Dĩnh, cùng với bữa ăn cơm với Diêm Thiếu Liệt và Tần Ngôn Lý, toàn hộ nói ra. Thu Đình Nhã vừa nghe lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng quan tâm hỏi Tống Vệ Lý một câu là năm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng bản thân Tống Vệ Lý đối với chuyện năm đó thật sự cũng không rõ ràng, nếu không có Diêm Thiếu Liệt tra được tin tức, hắn cũng không biết mình thiếu chút nữa phải nuôi con thay người khác. Tình huống của bé này không giống với Lữ Y Y, tái giá mang theo con làm sao giống với tưởng lầm là con ruột của mình chứ? May mà năm đó mình chống được cám dỗ. Thu Đình Nhã cũng không khó dễ hắn, huống chi việc này Tống Vệ Lý không sai, đã qua hai mươi năm thì cần gì phải tính toán? Tống Vệ Lý thật cảm tạ Thu Đình Nhã ân cần, sau đó hắn đem chuyện này nói cho Tống lão gia tử. Tống lão gia tử vừa nghe Hướng Tâm Dĩnh gả cho Lão nhị Đào gia thì hết sức kinh ngạc, lại nghe được chuyện năm đó thì ông vừa tức giận lại vừa thấy may mắn. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nhà mình nuôi con của nhà người ta. Tuy rằng bọn họ nuôi dưỡng Lữ Y Y, nhưng tình huống này thì không giống như vậy, không thể không nói đôi cha con này không hổ là cha con ruột nghĩ như như nhau. Tiếp đó Thu Đình Nhã còn tìm Diêm Thiếu Liệt hỏi một lần, hỏi chuyện anh điều tra Đào gia. Diêm Thiếu Liệt không có giấu diếm gì với Thu Đình Nhã, nhưng trên cơ bản nên biết thì Thu Đình Nhã đã nghe được từ Tống Vệ Lý cả rồi. Vốn là nàng muốn cho Diêm Thiếu Liệt giúp điều tra chuyện năm đó vì sao Hướng Tâm Dĩnh mang thai con của Đào Giang Xuyên, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, tuy rằng Hướng Tâm Dĩnh cũng ở thành phố Thiên Hải, thế nhưng ai cũng có cuộc sống riêng của mình, có gặp mặt được không thì chưa biết. Cần gì phải nhiễu loạn cuộc sống của nhau đâu? Ngẫm nghĩ nếu thật sự gặp phải nhau cũng chẳng có gì, nàng cũng nói chuyện với Tống Vệ Lý, cũng cảm giác được Tống Vệ Lý đã buông xuống. Cho dù biết năm đó Hướng Tâm Dĩnh mang thai con của người khác, hắn không có hận, chỉ là kinh ngạc mà thôi. Nghĩ như vậy nên nàng cũng bỏ qua ý tưởng này, Diêm Thiếu Liệt lại hỏi chuyện nàng và Tống Vệ Lý, Thu Đình Nhã nói đã bàn đến chuyện kết hôn, về phần chuyện Lữ Y Y thì Tống lão gia tử đã lên tiếng, Lữ Viện Viênn không quản được thì mang theo con gái bà ta rời khỏi Tống gia đi. Đương nhiên lão gia tử nói lời này là doạ, việc này ông và lão Nhị đã bàn qua, Lữ Viện Viện chỉ cần doạ một cái khẳng định sẽ nghe lời. Quả nhiên vừa nghe lão gia tử nói lời này, Lữ Viện Viện liền canh giữ Lữ Y Y, còn nói nếu cô ta dám làm loạn thì hai mẹ con sẽ bị đuổi ra ngoài. Lữ Y Y giận Tống gia vô tình, nhưng lần này phải thành thành thật thật. Có thể gả vào hào môn hay không còn chưa biết, nhưng nếu lão gia tử làm thật thì chỉ sợ ngay cả Đại tiểu thư Tống gia cũng không làm được, cái này không thể được. Diêm Thiếu Liệt nghe Thu Đình Nhã nói thì cười cười, thầm nghĩ quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!