Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 95
Ngày hôm đó, Mộc Mộc ăn xong đang đi bộ tiêu thực trong sân, liền thấy Tiểu Hắc đi vòng vòng trong sân, kêu ư ử ư ử, như là rất lo lắng.
Mộc Mộc đi qua, lấy đầu ngón tay cọ cọ nó: “Tiểu Hắc, làm gì đấy, ngươi cũng tiêu thực a?”
Tiểu Hắc vẫy đuôi, lừ đừ ỉu xìu, vẫn cứ chạy vòng vòng quanh sân.
“Có vẻ như là động dục rồi.” Tần Vọng Thiên đi tới nói.
“Động dục rồi?” Vương Thập Nhị chạy đến, nắm chân sau Tiểu Hắc lên, cúi đầu nhìn, Mộc Lăng đập một chưởng xuống đầu nó: “Ngươi muốn chết sao, một nha đầu mà lại hành động thô lỗ như vậy a!”
Vương Thập Nhị ủy khuất xoa đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Có liên quan gì chứ…”
“Ngươi a, một nha đầu hành động thô lỗ như vậy, cẩn thận sau này gả không ược!” Mộc đầu đưa tay chỉa chỉa vào đầu Vương Thập Nhị: “Ngươi xem ngươi, đã hơn mười tuổi, ăn mặc cứ như một dã tiểu tử, sao lại không mặc áo hồng váy hoa?”
“Con không thèm!” Vương Thập Nhị bĩu môi: “Khó coi chết đi được!”
“A…” Mộc Lăng hít sâu một hơi, trong lòng đem cha của Vương Thập Nhị ra mắng cho cẩu huyết đầy đầu, tên đó làm cha mà lại không hảo hảo dạy dỗ từ nhỏ, đáng hổ thẹn khiến một tiểu nha đầu biến thành một tiểu tử, bây giờ tốt quá rồi, sau này chắc chắn gả không ra được.
“Sư phụ nha, người không cần lo.” Vương Thập Nhị nói với Mộc Lăng: “Sau này con sẽ thành thân với Tiểu Trùng Tử.”
“Thật không?” Mộc Lăng hăng hái: “Hai ngươi đã ước hẹn rồi sao?” Vừa dứt lời, cổ đã bị Tần Vọng Thiên ôm lại: “Ngươi mới thật là, sao lại nói với tiểu hài tử như thế?!”
“Ân.” Vương Thập Nhị đắc ý: “Con thích Tiểu Trùng Tử, sau này con trưởng thành rồi, sẽ thú Tiểu Trùng Tử về, khỏi bị người khác thú đi.”
“Ân ân.” Mộc Lăng ban đầu còn gật đầu, thầm khen nha đầu này thông minh a, nước phù sa không chảy ruộng người, gần quan được ban lộc… Nhưng nghĩ nghĩ lại, sai a? Ai thú ai?
“Ngươi vừa mới nói gì?” Mộc Lăng đưa đầu ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Sau này con muốn thú Tiểu Trùng Tử a.” Vương Thập Nhị vui tươi hớn hở chạy ra ngoài, ngoắc Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, đi, ta cho ngươi thú một con chó đực!”
Im lặng một lúc lâu, Mộc Lăng đột nhiên quát to một tiếng, nhảy dựng lên túm lấy cổ áo Tần Vọng Thiên dồn sức lắc: “Cắn chết ngươi, cắn chết ngươi, đều là do ngươi làm xằng làm bậy, hiện tại tiểu nha đầu cũng phân biệt không rõ ai thú ai a!”
Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng cào cấu một hồi, cảm thấy tình trạng thế này cũng rất nghiêm trọng, liền hỏi: “Vậy, Mộc Mộc, ngươi nói xem phải làm thế nào a?”
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Ta mặc kệ, ngươi nghĩ biện pháp sửa tư duy của Vương Thập Nhị cho đúng lại! Nếu không không được vào phòng.”
“A?” Mặt Tần Vọng Thiên nhăn nhúm, nghĩ nghĩ lại, vỗ đầu:”Vậy, Mộc Mộc a, bằng không, làm một cái tiệc vui đúng kiểu cho Vương Thập Nhị xem đi?”
“Ân?” Tròng mắt Mộc Lăng đảo đảo, gật đầu: “Ân, ý này không tồi nha… Nhưng mà bảo ai thành thân a?”
“Không phải hôm trước Thu Linh đã nói muốn gả cho người ta sao, dường như đã có ý trung nhân rồi.” Tần Vọng Thiên cười nói.
“Thật sao?” Mộc Lăng nhảy tưng một cái lên tận ba thước, nói: “Được! Ta lập tức đi hỏi ngay, xem nàng để ý ai rồi, nếu đàng trai không tệ, chúng ta liền làm hôn sự cho hai người, toàn bộ quá trình phải bắt Vương Thập Nhị tham dự, thuận tiện dạy nó phải làm nữ hài tử thế nào!”
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Đây cũng có thể xem là một biện pháp, bằng không để Thập Nhị cùng Tiểu Linh Đang theo Thu Linh đi, dù sao nữ nhi cũng nên ở cùng với nữ nhi.”
“Ân.” Mộc Lăng gật đầu liên tục: “Cứ làm vậy đi!”
Đang thương lượng, đột nhiên Giáp Ất Bính Đinh chạy vội đến, nói với Mộc Lăng: “Khó lường rồi!”
“Làm sao vậy?” Mộc Lăng nhìn bọn hắn.
“Thập Nhị bắt một con chó đực, bảo nó lai giống với Tiểu Hắc, hai con chó đực làm sao lai a?” Giáp dở khóc dở cười nói.
“A…” Mộc Lăng hít sâu một hơi: “Nha đầu đó muốn chết rồi!” Phân phó Giáp Ất Bính Đinh: “Nhanh đi tìm một con chó mẹ về!”
“Nga.” Giáp Ất Bính Đinh chạy đi bắt chó mẹ, cả buổi trưa, Mộc Lăng đều dành để dạy cho Vương Thập Nhị chó cái và chó đực mới là trời sinh một đôi, đồng thời hai người còn cùng quan sát thực tế toàn bộ quá trình thú giao, lúc xong việc, Vương Thập Nhị nói một câu: “Thật buồn nôn.”
Mộc Lăng và Tiểu Hắc đồng thời xụ mặt. [bé cưng xụ mặt bé cưng xụ mặt bé cưng xụ mặt kìaaaaa XD]
Chạng vạng, Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên và Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thuỷ đến gian phòng của Nhạc Thu Linh, vừa hỏi, Nhạc Thu Linh đỏ mặt nói ý trung nhân của nàng lại chính là Vương Trường Kỳ. Chính là thiếu gia của mã tràng Vương thị, trước đây bị ngã ngựa tàn phế, sau lại được Mộc Lăng chữa khỏi. Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên nhất trí đồng ý, tiểu tử này tuổi trẻ tương lai rộng mở nhân phẩm lại tốt, mã tràng của cha hắn tài lực hùng hậu, lão đầu thông tình đạt lý, hơn nữa có quan hệ vô cùng tốt với Tu La Bảo, công phu gần đây cũng luyện được không tồi, đã là một vị đà chủ của Tu La Bảo, quan trọng nhất là Nhạc Thu Linh thích hắn.
Tần Vọng Thiên vừa tìm đến hỏi Vương Trường Kỳ, Vương Trường Kỳ và Vương lão đầu thiếu chút mừng lăn ra đất, không chỉ thú được một nàng dâu vừa ý, còn làm muội phu của Tần Vọng Thiên, thân thích của Tu La Bảo, hai người đương nhiên là luôn miệng đáp ứng. Vương lão đầu ngay trong ngày đã bảo bà mối đến cầu thân thuận tiện đưa luôn sính lễ, ra tayrất rộng rãi nha.
Sau đó, Tu La Bảo lại bận rộn chuẩn bị tiệc vui.
Mộc Lăng tận tình khuyên bảo muốn lôi Vương Thập Nhị về đường ngay, nhưng Vương Thập Nhị trước sau vẫn kiên trì nam nữ đều như nhau, Mộc Lăng sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tai.
Mắt thấy cách tiệc vui chỉ còn ba ngày, mà Vương Thập Nhị vẫn chưa có chút tiến triển, Mộc Lăng gần như đã sắp buông tha rồi. Buổi trưa hôm ấy xuất môn, Mộc Lăng cơm nước xong về nhà, liền thấy Vương Thập Nhị ngồi một mình trên ghế đá, bĩu môi, dường như đang không vui.
Mộc Lăng đi đến hỏi: “Thập Nhị, làm sao vậy?”
Vương Thập Nhị ngước mắt nhìn Mộc Lăng một cái, Mộc Lăng kinh ngạc nhảy dựng, vành mắt nha đầu hồng hồng, “Ngươi làm sao vậy?” Mộc Lăng nhảy tưng lên cao ba thước, hắn rất biết tự bao che khuyết điểm, ai khi dễ đồ đệ hắn rồi! “Chuyện gì xảy ra rồi? Có phải là có người khi dễ ngươi không? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi thiến hắn!”
Vương Thập Nhị cũng không lên tiếng, chỉ ngồi trên ghế đá cúi đầu, hai chân vung qua vung lại.
“Thập Nhị?” Mộc Lăng ngồi xuống cạnh nó: “Làm sao vậy? Nói cho sư phụ nghe.”
Vương Thập Nhị nhìn nhìn Mộc Lăng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Trùng Tử bất công, lúc nào cũng đi cùng Tiểu Linh Đang, không để ý đến con nữa, Tiểu Linh Đang nói cái gì hắn cũng chịu, còn hung dữ với con.”
Mộc Lăng sửng sốt, lập tức minh bạch, nha đầu ghen tị, đây là hiện tượng tốt. Vì vậy, Mộc Lăng quyết định tìm hiểu nguồn gốc, nắm lấy cơ hội lần này, bắt Vương Thập Nhị bỏ dáng vẻ tiểu tử đi.
“Ai, Thập Nhị nha, có biết vì sao Tiểu Trùng Tử thiên vị Tiểu Linh Đang không?” Mộc Lăng cười hì hì hỏi.
“Ân.” Vương Thập Nhị gật đầu: “Tính tình con không tốt, cứ cãi nhau với hắn, Tiểu Linh Đang đáng yêu biết bao nhiêu a, vừa ngoan vừa vâng lời.”
Mộc Lăng cười cười, nói: “Không phải vì vậy.”
“Ân?” Vương Thập Nhị không hiểu ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng khoanh chân lên, cười tủm tỉm nói: “Ngươi nghĩ xem a, ta và Tư Đồ cùng lớn lên từ nhỏ, vì sao chúng ta không thích nhau?”
Vương Thập Nhị lắc đầu, không biết.
“Cái này gọi là nhìn nhiều sinh chán ghét, thấy nhiều quá, cũng là quá hiểu, đương nhiên sẽ không còn cảm giác nữa.” Mộc Lăng thần thần bí bí nói: “Ngươi cứ luôn đi cùng với Tiểu Trùng Tử, nhưng lại mặc trang phục tiểu tử, Tiểu Trùng Tử đã sắp xem ngươi là huynh đệ rồi, có biết không?”
Vương Thập Nhị suy nghĩ một lúc, gật đầu.
“Còn tiếp tục như vậy a, sau này Tiểu Trùng Tử và ngươi chỉ có thể càng chạy càng xa, cùng Tiểu Linh Đang càng chạy càng gần, nói không chừng ngày nào đó nó và Tiểu Linh Đang thành thân rồi, hai ngươi vẫn là huynh đệ tốt.” Mộc Lăng nói tiếp, sắc mặt Vương Thập Nhị càng lúc càng khó coi, nói: “Hừ, có gì nghiêm trọng đâu, hắn không thích con, thì con thú người khác là được!”
Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Phải là thế này, dù nó không thích ngươi, thì cùng lắm ngươi gả cho người khác, hảo nữ không lo tìm chồng, phải cho nó biết ngươi không thèm nó!”
“Không thèm hắn?” Vương Thập Nhị ngẩng đầu không hiểu nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng cười cười, nói: “Tiểu Trùng Tử có hứng thú với Linh Đang, là vì nó đã đến tuổi có hứng thú với nữ hài tử rồi, thế nhưng từ trên người ngươi không nhìn ra chút gì là nữ hài tử, cho nên mới vô thức hướng tới Linh Đang.”
Vương Thập Nhị nghĩ nghĩ một chút, gật đầu.
“Nha, ngươi nghĩ a.” Mộc Lăng nói: “Nếu như có một ngày, ngươi đột nhiên thay xiêm y của nữ hài tử, biến thành một nữ hài tử, nhưng lại không hề thân thiết với Tiểu Trùng Tử như vậy nữa, Tiểu Trùng Tử không phải sẽ hoảng hồn chết sao?”
Vương Thập Nhị nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đúng rồi.”
Mộc Lăng cười ha hả: “Ngươi và Tiểu Trùng Tử đã chơi cùng nhau lâu như vậy, tình cảm đương nhiên thâm hậu. Ngươi nghĩ a, nó bỏ ngươi đi chơi với Tiểu Linh Đang, ngươi sẽ không vui, vậy nếu ngươi vứt bỏ hắn, đi chơi với nam hài khác, nó không phải cũng sẽ không vui sao. Còn nữa, Tiểu Trùng Tử vẫn là Tiểu Trùng Tử trước đây, đối với ngươi mà nói, cũng không khác những nam hài bình thường khác, ngươi hiểu rõ hắn như vậy, cùng lắm thì tìm một người khác tốt hơn hắn. Thế nhưng ngươi đã không còn là Vương Thập Nhị trước đây nữa, trước đây ngươi là một tiểu tử, sau này lại là một tiểu cô nương, Tiểu Trùng Tử còn chưa kịp hiểu, ngươi đã không thèm để ý đến nó nữa rồi, vậy không phải nó sẽ không cam lòng đến chết sao? Cũng sẽ hiếu kì đến chết!”
Vương Thập Nhị nghe xong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói với Mộc Lăng: “Ân, lời này rất có lý, nhưng mà nếu như vậy, Tiểu Trùng Tử sẽ đáng thương lắm?”
Mộc Lăng nhìn trời thở dài, nói: “Nha đầu, ngươi nhớ kĩ, ngươi là nữ hài tử, là phải được nam hài tử nuông chiều, chứ không phải ngươi đi nuông chiều chúng nó, nếu chỉ chuyện chút xíu như vậy mà nó cũng không làm được, ngươi gả cho nó cũng sẽ không hạnh phúc, sớm đổi người khác đi!”
Vương Thập Nhị ngửa mặt suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu: “Ân, Mộc Mộc sư phụ nói đúng, vậy con phải làm thế nào?”
Tròng mắt Mộc Lăng đảo đảo, cúi đầu, “xầm xì xầm xì” một trận bên tai Vương Thập Nhị, Vương Thập Nhị nghe xong gật đầu: “Được, con nghe lời sư phụ.”
Hai người còn đang ngồi trong sân nói chuyện, chợt nghe có tiếng bước chân bên ngoài, không bao lâu, Tiểu Trùng Tử thở hồng hộc chạy đến, xa xa hỏi Vương Thập Nhị: “Thập Nhị, ta và Linh Đang muốn theo Trường Kỳ ca ca đến mã tràng mua sính lễ, ngươi có đi không?”
Vương Thập Nhị nghe xong quay đầu lại nhìn nó một cái, cũng không cười với nó, chỉ là nhàn nhạt nói một câu: “Ta không đi đâu, các ngươi đi đi.”
Tiểu Trùng Tử sửng sốt, giật mình nhìn Vương Thập Nhị một hồi, lại xoay mặt nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy Mộc Lăng cười hì hì nói: “Tiểu Trùng Tử a, ngươi đi cùng Linh Đang đi, ta và Thập Nhị muốn lên phố.”
“Các ngươi đi đâu vậy?” Tiểu Trùng Tử hỏi, dè dặt đưa mắt nhìn Vương Thập Nhị, thấy nó cũng không để ý mình, có chút không bình thường, trong lòng nó cũng đã hối hận rồi, khi nãy mình hung dữ với Thập Nhị, có khi nào là giận rồi không?
“Hắc hắc, bí mật.” Mộc Lăng thần bí nháy mắt với Tiểu Trùng Tử, kéo kéo tay Vương Thập Nhị, Vương Thập Nhị hoàn toàn không liếc mắt nhìn Tiểu Trùng Tử, Tiểu Trùng Tử khó hiểu gãi đầu.
Về đến tiền viện, Tiểu Linh Đang đã ngồi chờ trên mã xa Vương Trường Kỳ chuẩn bị, thấy Tiểu Trùng Tử mặt mày ỉu xìu trở về, liền hỏi: “Tiểu Trùng Tử, ngươi làm sao vậy? Có tìm được Thập Nhị không?”
Tiểu Trùng Tử lắc đầu, nói: “Nga, Thập Nhị đi dạo phố với Mộc Lăng.”
Sau đó, Tiểu Trùng Tử bò lên xe, Vương Trường Kỳ đánh xe dẫn nhân mã về mã tràng Vương thị, dọc theo đường đi, tuy rằng Tiểu Trùng Tử vẫn nói nói cười cười với Linh Đang, nhưng vẫn luôn có chút không yên lòng, Thập Nhị giận nó rồi.
Mộc Lăng nói tình huống đại thể cho Tần Vọng Thiên, nói hắn muốn dẫn Vương Thập Nhị ra ngoài chơi ba ngày, chờ đến ngày Nhạc Thu Linh thành thân sẽ về, vừa lúc mọi người đang phải bận rộn chuẩn bị làm hỉ sự, hơn nữa Tần Vọng Thiên cũng nhìn ra Vương Thập Nhị có vẻ không được vui, cũng vui vẻ đồng ý. [thế hóa ra bé cưng chả có tác dụng hay giúp đỡ được gì, chỉ biết gây chuyện thị phi thôi sao =.= ]
Buổi chiều cùng ngày, Mộc Lăng dẫn theo Vương Thập Nhị rời khỏi Tu La Bảo, đánh xe chạy nhanh, đi xuống thị trấn náo nhiệt.
Hai người bọn họ đầu tiên là tìm một tiệm cơm ăn một bữa, ăn một bữa cho thỏa thích, oán khí trong ngực Vương Thập Nhị cũng tiêu tán bớt, Mộc Lăng nhìn nó hỏi: “Thập Nhị a, ngươi có từng nói với Tiểu Trùng Tử là thích nó không?”
“Ân.” Vương Thập Nhị gật đầu: “Con nói rồi, cũng đã nói sau này muốn thành thân với hắn rồi.”
“Vậy nó có nói nó thích ngươi không?” Mộc Lăng hỏi.
Vương Thập Nhị nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có.”
Mộc Lăng lắc đầu, đưa tay gõ một cái lên đầu Vương Thập Nhị, nói: “Nha đầu ngốc, nếu có thích ai, liền nói cho hắn, nếu hắn không đáp ứng ngươi, ngươi cũng đừng khổ sở, đó là vì hắn không có mắt không phúc khí, ngươi lập tức đổi người khác! Nha đầu tốt như ngươi còn sợ không ai thương sao? Đừng bám mãi rồi thắt cổ trên một cành cây!”
Vương Thập Nhị cũng cảm thấy rất tức giận, Tiểu Trùng Tử chỉ vì Tiểu Linh Đang xinh đẹp nhu thuận nên bất công, uổng công mình tốt với hắn như vậy, sau này không để ý tới hắn nữa! Gật đầu thật mạnh: “Ân!”
Ăn cơm chiều xong, Mộc Lăng tìm đến cửa hàng vải tốt nhất trong thành, chọn loại vải tốt nhất, dặn lão bản làm y phục cho Thập Nhị, Mộc Lăng và Vương Thập Nhị cùng chọn vài kiểu dáng đẹp, đặt làm, lão bản nói, hai ngày là xong rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộc Lăng lại đưa Vương Thập Nhị đi chợ sớm, mua không ít son nước bột phấn, còn cả trang sức, khăn choàng, khăn thơm, huân hương và tạo giác, còn xỏ hai lỗ tai, đeo vòng tai.
Sau đó, Mộc Lăng tìm một cửa hiệu trang sức độc quyền, chưởng quỹ là một phụ nhân trung niên, ăn mặc rất đẹp, Mộc Lăng mua một đống thứ, sau đó hỏi nàng, có thể giúp Vương Thập Nhị trang điểm một chút không.
Phụ nhân kia nở nụ cười, dẫn Vương Thập Nhị và Mộc Lăng vào bên trong, ngồi xuống trước gương đồng, cẩn thận chăm chút trang điểm lên cho Vương Thập Nhị, vừa chải tóc vừa dạy cho Vương Thập Nhị cách tự chải tóc, tự phối đồ trang sức cùng thoa phấn, nói chi tiết từng chút một.
Vương Thập Nhị rất thông minh, vừa nghe đã hiểu, Mộc Lăng ngồi một bên nhìn mồm há to, đừng nói, Vương Thập Nhị cũng rất có tư sắc nha, nha đầu kia lớn lên thật xinh đẹp, cho Tiểu Trùng Tử cũng quá tiện nghi cho nó rồi! Sau này khẳng định còn là thiên hạ đệ nhất nữ thần y, vậy mới gọi là tú ngoại tuệ trung chứ, hừ! [tú ngoại tuệ trung: đẹp ngoài giỏi trong]
Cả ngày hôm đó, Mộc Lăng và Vương Thập Nhị dành hết trong cửa hàng trang sức của lão bản nương, Vương Thập Nhị học được rất nhiều kỹ thuật trang điểm, đêm tới, mới vui vẻ theo Mộc Lăng trở về.
Ngày thứ ba, hai người tới cửa hàng vải lấy xiêm y, Vương Thập Nhị mặc một chiếc áo xanh nhạt viền vàng, phối với váy thêu hoa, giầy thêu cũng màu xanh, đầu Mộc Lăng gật a gật: “Mỹ nữ a!”
Cùng ngày, Mộc Lăng vẫn chưa dẫn Vương Thập Nhị về Tu La Bảo, chỉ là đưa nó đi xem tuồng, một lát lại đi uống trà, trên đường đi đám tiểu tử nhỏ tuổi đều nhìn chằm chằm Vương Thập Nhị. Mộc Lăng nhỏ giọng nói: “Nhìn đi, người ta nhìn ngươi đến sắp đâm đầu vào cây, đừng phản ứng lại bọn nó! Với Tiểu Trùng Tử cũng phải vậy, ngươi rất được yêu thích, không thích ngươi là nó ngốc, nó để ý đến ngươi ngươi còn phải xem lại nữa!”
“Ân.” Vương Thập Nhị gật đầu, nói: “Mộc Mộc người nói đều đúng hết!”
Mộc Lăng nhướng mày: “Cái đó là đương nhiên!”
Mấy ngày nay hai người Mộc Lăng nhàn nhã, nhưng Tu La Bảo lại không rảnh, Tần Vọng Thiên dẫn mọi người chuẩn bị hôn sự, Tiểu Linh Đang cũng cùng Nhạc Thu Linh đi mua vật dụng chuẩn bị hỉ phục, Tiểu Trùng Tử một mình ở trong Tu La Bảo tìm tới tìm lui… Vương Thập Nhị ba ngày rồi chưa về… Rốt cuộc là đi đâu rồi, có khi nào sẽ không về không, Tiểu Trùng Tử rất sốt ruột, cũng có chút hối hận, chờ Thập Nhị về, nhất định phải xin lỗi nó, để nó không giận nữa.
Rốt cuộc cũng đến ngày thành thân, hỷ yến tổ chức trên sườn núi mã tràng Vương thị và Tu La Bảo, bàn trải dài suốt mấy dặm, Vương lão đầu đứng tại cửa cười đến không ngậm miệng lại được, Tiểu Trùng Tử có một nhiệm vụ, là đứng ở cửa giúp tặng hồng bao.[tiền mừng]
Mãi đến lúc hỷ yến sắp bắt đầu, mới có một chiếc tiểu mã xa dừng ngoài cửa, Mộc Lăng từ trên xe nhảy xuống, đưa tay vén màn xe, đỡ một tiểu nha đầu xinh xắn xuống.
Tiểu Trùng Tử đứng xa xa nhìn thoáng qua, giật mình, thầm nghĩ Mộc Mộc đón tiểu thư nhà ai đến a, xinh xắn như vậy?
Thế nhưng vừa đến gần nhìn, Tiểu Trùng Tử nghiêng đầu nhíu mày… Ân? Sao nhìn hơi quen, hơi giống Thập Nhị, thế nhưng lại nghĩ đến hình tượng tiểu khất cái lôi thôi bình thường của Thập Nhị, lại nghĩ không có khả năng mấy.
Tần Vọng Thiên đi đến ôm Mộc Lăng, trước tiên phải hung hăng hôn một cái, ba ngày không gặp, hắn sắp chết thật rồi! Cúi đầu nhìn, vừa mừng vừa sợ: “Thập Nhị!”
Vương Thập Nhị ngẩng mặt cười tủm tỉm nhìn Tần Vọng Thiên: “Sư phụ phu.”
“A…” Tần Vọng Thiên kinh ngạc nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng đắc ý đá mày: “Đẹp chứ?”
Tần Vọng Thiên gật đầu liên tục, Giáp Ất Bính Đinh cũng xông đến: “Ai u, đây không phải Thập Nhị sao? Ai nha, thực sự là nữ nhân mười tám thay da đổi thịt a, chim sẻ đã trổ mã thành phượng hoàng rồi.”
Tiểu Trùng Tử ngơ ngác đứng trước cửa, hai mắt không chớp nhìn Vương Thập Nhị chằm chằm, tay cầm hồng bao ngây ngẩn cả người. Đó thật sự là Thập Nhị nha, sao ba ngày không gặp mà Thập Nhị đã biến dạng rồi a? Thấy Vương Thập Nhị và Mộc Lăng đi đến chỗ mình, hai mắt Tiểu Trùng Tử cũng không chớp được một chút, cảm giác mặt đỏ tim đập thình thịch, Thập Nhị sao lại biến thành xinh đẹp như vậy a…
Đi tới cửa, trước tiên Mộc Lăng chúc mừng Vương lão đầu, Vương lão đầu cũng kinh hỉ nói: “Thập Nhị thật xinh đẹp nha, vài năm nữa là mười lăm tuổi rồi, đến lúc đó hứa hôn cũng đừng quên gọi ta a, ta có vài đứa cháu ngoại trai cũng cùng lứa!”
Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Đương nhiên đương nhiên.”
Tiểu Trùng Tử nghe đến hết hồn, hứa hôn?
“Tiểu Trùng Tử.” Tần Vọng Thiên thấy hình dạng Tiểu Trùng Tử phát ngu rất là thú vị, liền nói: “Sao không đưa hồng bao a? Cho Thập Nhị một bao đi.”
“A?” Tiểu Trùng Tử cuối cùng cũng tỉnh lại, sau đó vội vàng gật đầu: “Nga… Hồng bao.” Vừa nói, vừa lấy một cái hồng bao ra đưa cho Vương Thập Nhị. Vương Thập Nhị đưa tay nhận, cười nhẹ với Tiểu Trùng Tử, sau đó lại cùng Mộc Lăng vào bên trong ngồi, mái tóc truyền đến mùi hương nhàn nhạt.
Tiểu Trùng Tử đứng trước cửa ngơ ngác nhìn, cảm giác hơi choáng váng, Vương lão đầu bên cạnh nhìn ra mờ ám, vỗ nó một cái, nói: “Tiểu tử, sao còn do dự, cẩn thận bị giành mất a!” Tiểu Trùng Tử nghe xong, lập tức đưa rổ hồng bao cho Giáp Ất Bính Đinh, nói: “Các ngươi phát đi!” Nói xong, chạy theo hai người Mộc Lăng vào trong.
Giáp Ất Bính Đinh nhìn nhau, đều chỉ cười không nói.
Bọn người Mộc Lăng là chủ tọa, trước mặt là một bàn tròn lớn, khách mời và thân hữu đến chúc mừng đều đến bàn của bọn họ kính rượu, Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân vẫn đang bận rộn, thấy Mộc Lăng dẫn Vương Thập Nhị đến.
“Khụ khụ…” Phùng Ngộ Thuỷ sặc hết một miệng nước trà, ho liên tục, Nhạc Tại Vân cũng giật mình: “Nha, Thập Nhị, người ta nói ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác, ba ngày này ngươi biến hóa thật không ít nha!”
Phùng Ngộ Thuỷ cũng gật đầu, nói: “Nếu Hân Hân lớn lên, không biết có xinh xắn như vậy không?”
“Ân, sẽ mà.” Nhạc Tại Vân nghiêm túc nhìn Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Tứ Nương đẹp, Lô đại ca cũng rất anh tuấn, cho nên Hân Hân lớn lên nhất định sẽ đẹp, nhưng mà có đẹp được như Thập Nhị không thì không chắc được!”
Mọi người ngồi xuống, Tiểu Trùng Tử ngồi xuống cạnh Vương Thập Nhị, len lén liếc nhìn Thập Nhị, Thập Nhị không thèm để ý đến nó.
“Thập Nhị.” Tiểu Trùng Tử đưa tay kéo tay áo Thập Nhị: “Người còn giận ta sao? Ta xin lỗi ngươi còn không được sao?”
Vương Thập Nhị xoay mặt , cười thầm, Mộc Mộc nói đều đúng hết!
Sau đó, tân lang tân nương bái đường, kính rượu, mọi người bắt đầu ăn.
Tại bàn của Tần Vọng Thiên, Vương lão đầu cạn chén với Giáp Ất Bính Đinh, lão đầu hôm nay vui đến sắp mất mạng, miệng cười không khép lại được. Vương Trường Kỳ kính rượu đủ các bàn, cũng cực kì vui sướng. Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ hai người vừa ăn vừa đấu võ mồm, nhân tiện đáp lễ với những người đến kính rượu. Tần Vọng Thiên thì vừa cạn chén với những người đến kính rượu, vừa liên tục gắp thức ăn vào chén Mộc Lăng. Linh Đang và Thập Nhị ngồi cùng một chỗ, Thập Nhị đưa son phấn và đồ trang sức mua cho Linh Đang cho nó, hai nữ oa ngồi nói chuyện của nữ hài tử, còn hẹn ngày mai cùng đi học đàn. Tiểu Trùng Tử ngồi một bên vò đầu bứt tai: “Thập Nhị, có muốn ăn canh không? Thập Nhị, cái này rất ngon. Thập Nhị, ngươi nói chuyện với ta đi, đừng nói chuyện với Linh Đang hoài…”
Đang lúc náo nhiệt, Mã viên ngoại của mục tràng[nông trường, bãi chăn nuôi] Mã thị dẫn tiểu công tử nhà mình đến, chúc mừng Vương lão đầu xong, đi đến cạnh chỗ Mộc Lăng, hỏi Mộc Lăng: “Mộc đương gia, Thập Nhị đã hứa hôn chưa? Con ta mười bốn tuổi rồi, nói thích Thập Nhị.”
“Ách…” Mộc Lăng há mồm còn chưa kịp nói, đột nhiên lại thấy Tiểu Trùng Tử đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: “Không được, Thập Nhị đã đã hứa gả cho ta rồi!” Sau đó hung hăng trừng Mã tiểu công tử kia.
Mọi người đều che miệng cười trộm, Mã viên ngoại vội dẫn nhi tử nhà mình vừa cười vừa đi, Tiểu Trùng Tử ngồi xuống rồi cũng không quên dặn Thập Nhị: “Thập Nhị, ngươi đã đồng ý sau này sẽ thành thân với ta, không cho phép hứa hôn với người khác!”
Vương Thập Nhị xoay mặt nhìn Mộc Lăng, hai người liếc nhìn nhau, cười giảo hoạt.
Từ đó về sau, Tiểu Trùng Tử hóa thành cái đuôi, lúc nào cũng theo Vương Thập Nhị, Vương Thập Nhị đối xử với nó không gần không xa, có đôi khi rất thân thiết, có đôi khi lại không nói không rằng, khiến cho Tiểu Trùng Tử choáng váng thần hồn điên đảo, mãi cho đến khi trở thành đại hiệp danh chấn giang hồ, đệ nhị đại đương gia Tu La Bảo, vẫn bị Vương Thập Nhị trị cho ngoan ngoãn nghe lời…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
137 chương
126 chương
90 chương
9 chương
26 chương