Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 81
Toàn bộ Tu La Bảo giăng đèn kết hoa, nửa đêm đứng cách xa ba dặm cũng thấy được cảnh núi thắp đèn sáng rực, tôn lên giữa trời đêm đầy sao của Mạc Bắc, không hiểu sao lại có một loại cảm giác ấm áp mà an tĩnh.
Mộc Lăng từ Lăng Thành chạy vội về, sải chân nhe nanh chạy, còn nhanh hơn cả Tiểu Hắc, hắn muốn hung hăng đánh tiểu hài tử chết tiệt kia, dám hồng hạnh xuất tường!
Tới dưới chân núi Tu La Bảo, liền thấy rất nhiều huynh đệ trong ngoài tới tới lui lui bận rộn, Mộc Lăng suy nghĩ một lát, liền chạy tới sau núi, lén lút theo dõi một chút, Tu La Bảo đương nhiên là hắn quen đường, tuy rằng đã lâu không đến…
Leo tường vào hậu viện, phòng ở trước mắt Mộc Lăng vẫn giống hệt như khi hắn rời đi nửa năm trước, chỉ là trang trí thêm rất nhiều hoa cỏ bàn đá. Mộc Lăng thấy hậu viện không có ai, liền cẩn thận đi đến tiền diện, quả nhiên, phía trước mở tiệc lớn, thân hào nông thôn và các nhân vật nổi danh vùng Mạc Bắc đều đến, Vương thị mã tràng chủ dẫn theo một người tuổi còn trẻ đứng ở cửa, thân thiện tiếp đón khách nhân… Là thiếu chủ của mã tràng Vương thị trước đây bị ngã ngựa tàn phế, xem ra đã khỏi hẳn rồi.
Mộc Lăng nghĩ nghĩ một lát, lẫn vào đám thân hào nông thôn đi vào, tùy tiện tìm một bàn trong góc khuất ngồi xuống.
Người ngồi trong bàn đó đang vừa ăn vừa trò chuyện.
“Ha? Hôm nay không phải Tần bang chủ làm tiệc vui sao? Sao không thấy hắn ra ngoài a?”
“Nga… Nghe nói Tần bang chủ thật sự rất thích vị tân nương tử này, một khắc cũng không muốn ly khai, cho nên vẫn cùng ở trong phòng, một lát nữa bái đường mới ra.”
Mộc Lăng nheo mắt, đũa vừa gắp được mấy miếng thịt sườn mới vừa nhét vào miệng đã bị hắn hầm hừ ném, đứng lên đi qua đoàn người, Mộc Lăng chạy vụt đến tiền thính, hắn hiện tại cũng không thèm quan tâm có người nhận ra hắn không, vừa chạy vào trong vừa vén tay áo, miệng lầm bầm: “Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi đừng để ta bắt được ngươi, lão tử hoạn ngươi!”
Cuối cùng cũng chạy tới gian phòng của hắn và Tần Vọng Thiên, Mộc Lăng xông vào, trong viện rất vắng vẻ, không có người nào, chỉ có đèn trong phòng vẫn sáng, trên cửa dán một chữ hỉ thật to.
Mộc Lăng lửa giận đầy mình, tâm mắng hảo cho ngươi tiểu hài tử chết tiệt, vậy mà dám thành thân trong phòng hai chúng ta, tiểu lưu manh vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, lão tử hoạn ngươi một trăm lần!
Mộc Lăng giận đến không còn biết gì nữa, nói xong kéo quần “rầm” một cước, đá văng cửa xông vào.
Trong phòng giăng lụa đỏ đầy tường, mặt đất cũng phủ kín, trên bàn giữa phòng… Mọi thứ đều quấn tơ đỏ, có nến đỏ đang cháy, và hai chén rượu giao bôi cho tân lang tân nương.
Mộc Lăng nhăn mũi: “Thật không có đẳng cấp, có gì đẹp, như tát máu đầy phòng.” Đang nói, liền thấy trên giường có người đang ngồi, mặc hỉ phục đỏ thẫm, trên đầu đội khăn… Đây là tân nương tử?
Mộc Lăng nhìn nhìn xung quanh, tiểu hài tử chết tiệt Tần Vọng Thiên không có ở đây, hắn có chút tò mò, tân nương tử này chẳng lẽ rất đẹp rất đẹp?
Suy nghĩ một lát, Mộc Lăng đi đến nhìn nhìn, đưa tay muốn giở khăn, nhưng nghĩ lại thì không được, nói không chừng sẽ làm người ta sợ, dù sao cô nương người ta cũng không có lỗi, tội lỗi là của Tần Vọng Thiên… Được rồi!
Mộc Lăng nảy ra một kế, đi đến cạnh ngồi xuống, đưa một ngón tay chọc chọc vai tân nương tử, cô nương quay đầu.
“Ta nói cô nương nga! Ngươi không nên chấp nhận gả cho Tần Vọng Thiên nga, hắn là một tên lưu manh a!” Mộc Lăng chép miệng bắt đầu nói xấu Tần Vọng Thiên: “Ngươi có biết không a, hắn có rất nhiều khuyết điểm! Chẳng hạn như, hắn đánh thí[đánh rắm] giữa chỗ đông người, còn tùy tiện ngáp, trên răng thường dính rau, tối ngủ ngáy rất to, chân cũng rất thối, uống rượu nhiều sẽ nấc cục, nói chung không có ưu điểm!”
Tân nương cách lớp khăn đội đầu nhìn Mộc Lăng một lúc lâu, sau đó lắc đầu.
Mộc Lăng thấy nàng lắc đầu, nghĩ là nàng không tin, nghĩ lại thấy mình nói toàn những vấn đề nhỏ, phải nói tàn ác hơn một chút. Nghĩ nghĩ một lát, hắn lại nói: “Ngươi có biết không, Tần Vọng Thiên là một đại phôi đản, còn có a… Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi nhất định không được gả cho hắn a, nếu không sẽ cả đời ưu thương!”
Tân nương khẽ nghiêng đầu, dường như là không hiểu.
Mộc Lăng nhìn quanh, vểnh tai nghe bên ngoài, xác định Tần Vọng Thiên không ở trong phạm vi mười dặm, liền nói: “Ta nói cho ngươi nha, Tần Vọng Thiên hắn bất cử!”
“Khụ khụ…” Tân nương dường như bị dọa, nhịn không được ho mấy tiếng.
Mộc Lăng nghe thanh âm nàng ho có chút là lạ, nhưng hiện tại hắn đang giận, cũng lười nghĩ nhiều, liền nói: “Hắn thật sự bất cử nga, ngươi có biết không, hắn vì muốn luyện thần công, nên đã tự hoạn rồi! Sau này không thể hành phòng, ngươi cứ như vậy một đóa hoa cắm trên bãi phân trâu… Ân, bãi phân của một con trâu bất cử!”
Tân nương khẽ thở dài, lại lắc đầu.
Mộc Lăng sửng sốt, tâm nói ý cô nương không phải là dù Tần Vọng Thiên bất cử cũng muốn theo chứ? Cuồng dại vậy sao?
Lại suy nghĩ một chút, Mộc Lăng quyết định ra chiêu ngoan độc hơn một chút, nói: “Cái kia, cô nương nga, Tần Vọng Thiên kia bị bệnh truyền nhiễm!”
Cô nương xoay mặt nhìn hắn.
Mộc Lăng che miệng hắc hắc cười trộm mấy tiếng, thấy nói ra mấy lời này phản ứng của cô nương kia lớn hơn một chút, lại nhỏ giọng nói: “Ta nói cho ngươi nga… Sở dĩ hắn bất cử, lại tự hoạn, là vì trước đây hắn ngày ngày đến kỹ viện, sau đó nhiễm một thân đầy bệnh a!”
Cô nương hoắc mắt đứng lên.
Mộc Lăng đắc ý, trúng kế rồi trúng kế rồi! Ngửa mặt nhìn… Nói ra thì, vóc dáng cô nương này sao lại cao thế a?
Đang nghĩ ngợi, tân nương xoay người ra ngoài, đóng cửa phòng.
Mộc Lăng thấy người đi, thở phào một hơi dài, sau đó nhìn nhìn xung quanh, liền thấy trên giường còn có hỉ phục và khăn đội đầu, tân nương dường như vừa thay y phục.
Tròng mắt Mộc Lăng đảo đảo, tâm nói, hảo cho ngươi tiểu hài tử chết tiệt, lão tử giả trang thành tân nương tử, ngươi vào đi, lão tử hoạn ngươi!
Vì vậy, Mộc Lăng cởi áo ngoài, thay hỉ phục, suy nghĩ một chút, đội khăn lên, nhét y phục thay ra xuống dưới giường… Vừa xong, liền nghe thấy tiếng bước chân… Sau đó, cửa nhẹ nhàng được đẩy vào.
Có người vào phòng, người nọ đứng bên cửa nhìn hồi lâu, mới chậm rãi đóng cửa lại. Sau đó, Mộc Lăng nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần, khí tức rất quen thuộc, Mộc Lăng nheo mắt ———- tiểu hài tử chết tiệt!
Tần Vọng Thiên đi tới cạnh Mộc Lăng, cười nhẹ: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu cùng ta bái đường rồi? Ta đã chờ hơn nửa năm rồi.”
Mộc Lăng nghe được, răng nghiến chặt sắp mòn luôn, tâm nói, hảo một tiểu lưu manh a, thì ra ta vừa đi ngươi đã dụ dỗ người khác rồi, mặt người dạ thú, tức chết rồi! Vậy mà ta còn phí công nghĩ ngươi là kẻ chung tình!
Tần Vọng Thiên cũng không biết Mộc Lăng đang ngồi mắng chửi một mình, chậm rãi ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộc Lăng.
Mộc Lăng hơi giật một chút muốn rút tay về, nhưng lại bị Tần Vọng Thiên nắm chặt, chợt nghe Tần Vọng Thiên nghẹn lời nói: “Ngươi còn muốn chạy?”
Mộc Lăng mếu mếu, rất không vui, tiểu sắc quỷ, dùng loại ngữ điệu này nói với cô nương nhà người ta, khẳng định là động tâm rồi… Tiểu hài tử chết tiệt, tiểu hài tử thối, hoạn ngươi!
Tần Vọng Thiên nắm tay Mộc Lăng, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói: “Ngươi có biết không, nửa năm này ngày nào ta cũng đứng bên cửa chờ ngươi, ngươi cũng không chịu đến liếc mắt nhìn ta một cái, bỏ ta lại một mình nói chuyện với đại thụ.”
Mộc Lăng hơi giật mình, tâm nói không thể nào, tân nương tử của tiểu hài tử chết tiệt này nhẫn tâm thế sao a?
“Ta biết trong lòng ngươi có việc, cho nên không đến làm phiền ngươi, để ngươi giải quyết chuyện trong lòng, thế nhưng chờ thêm một ngày đêm, ta lại khó chịu thêm một ngày đêm… Ngươi có biết không?” Tần Vọng Thiên nhẹ thở dài: “Không phải chỉ là chút chuyện sao, hai ta cùng làm cũng được, hà tất phải xa nhau?”
Mộc Lăng ngẫm lại cũng thấy đúng a, tiểu nương tử này cũng quá tàn nhẫn rồi, tiểu hài tử chết tiệt rất đáng thương.
Tần Vọng Thiên đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Lăng lên, cúi xuống, cách sa khăn hôn một cái lên trán Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Thật vất vả đến hôm nay, ngươi rốt cuộc chịu thành thân cùng ta rồi, sau này chúng ta nhất định phải ở cùng nhau. Ta ở đây phát một độc thệ cho ngươi nghe, sau này nếu ngươi còn bỏ ta đi, ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tim thịt nát xương tan chết không có chỗ chôn.”
Mộc Lăng nghe được tim đập mạnh một cái, tâm nói, đúng thật a… Thề thật độc nha!
Tần Vọng Thiên nói xong, cười nhẹ: “Ngươi có đáp ứng không? Sau này không đi nữa?”
Mộc Lăng hiện tại có chút rối rắm, ngốc a a gật đầu.
Tần Vọng Thiên cười, kề qua hỏi: “Còn có a, có vài việc ta muốn nói với ngươi… Ta cũng không có nhiều khuyết điểm!”
MặMộc Lăng nhăn nhíu, cảm thấy sao có gì đó không đúng a?
Tần Vọng Thiên nói tiếp: “Chẳng hạn như, sẽ không đánh thí giữa chỗ đông người, còn không tùy tiện ngáp, trên răng cũng không thường dính rau, tối ngủ không ngáy to, chân cũng không thối, uống rượu nhiều sẽ không nấc cục, nói chung không có thói quen bất nhã nào!”
Mộc Lăng nghiêng đầu… Mấy lời sao nghe quen tai?
“Còn có a…” Tần Vọng Thiên biết Mộc Lăng biểu hiện như vậy là đầu óc đang lẫn lộn, cười nói: “Công phu của ta là ngươi giúp ta luyện thành, ta chưa từng tự hoạn để luyện công, cũng không bất cử, cho nên ngươi thành thân với ta rồi, chuyện hành phòng ta có thể bảo đảm làm được đến khi ngươi thỏa mãn mới thôi, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi cả đời ưu thương, lại càng sẽ không để ngươi trở thành đóa hoa cắm trên bãi phân trâu.”
“A…” Mộc Lăng hít sâu một hơi, cảm thấy tình huống không đúng a, muốn rút tay về thế nhưng hai tay lại bị Tần Vọng Thiên nắm chặt lấy, tay kia vòng sang ôm hông, kéo hắn vào lòng, cười nói: “Cuối cùng, đến bây giờ ta cũng chưa từng đến kỹ viện, cũng không tìm kỹ nữ, càng không có bệnh. Lần đầu tiên của ta đã cho thối mộc đầu nhà ngươi rồi, ngươi lại không chịu nhận trách nhiệm, bỏ ta lại đi nửa năm!”
“A…” Mộc Lăng thiếu chút nữa tuyệt khí, ra sức rút tay về, hung hăng giật khăn đội đầu ra ngẩng mặt nhìn, liền thấy Tần Vọng Thiên đang mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn ngập yêu thương cùng vui mừng.
Mộc Lăng ngây ngẩn cả người, ngưỡng mặt nhìn Tần Vọng Thiên đã rất lâu không thấy, tiểu hài tử chết tiệt nửa năm không gặp, đã là đại nhân, mặt mũi rất dễ coi, thân thể cũng không tồi, tóc vẫn cứng như vậy, trên người mặc một bộ hỉ phục đỏ, đang chăm chú nhìn mình.
Tần Vọng Thiên ngơ ngác nhìn Mộc Lăng, nửa năm không gặp, mỗi ngày đều nhớ mong, thế nhưng, hôm nay gặp được, trái lại càng nhớ hơn, thì ra như một cái chớp mắt mà đã lâu như vậy không gặp mặt rồi sao? Mộc Lăng vẫn như trước, tuy gầy hơn nhiều, nhưng sắc mặt rất tốt, thân thể xem ra đã khôi phục rất khá rồi, hắn cố ý làm ra bộ dạng một điên y xem ăn là đệ nhất, cũng là để nói cho mình biết, hắn ở ngoài không tự bạc đãi bản thân, bảo mình không cần lo lắng.
Mộc Lăng đầu tiên là nhìn Tần Vọng Thiên, sau đó ngây dại, sau đó lại trong nháy mắt minh bạch tất cả, tiểu hài tử chết tiệt lừa hắn! Thì ra tất cả đều là âm mưu nha! Vừa định phát hỏa mắng người, đã thấy Tần Vọng Thiên đi đến, cúi đầu thở dài nói: “Ta thật sự rất nhớ ngươi a, ngươi có nhớ ta không?”
Mộc Lăng lại phát ngốc, ngây ngây ngơ ngác gật đầu nói “Nhớ”, Tần Vọng Thiên thỏa mãn ôm tới, hôn xuống, Mộc Lăng sau cái hôn sâu sắc nhiệt tình của Tần Vọng Thiên, triệt để rơi vào tay giặc, sau đó, chợt nghe Tần Vọng Thiên kề bên tai hắn nói: “Ngươi đừng quên độc thệ ta vừa phát, sau này không được đi nữa.”
Mộc Lăng vô lực nhìn Tần Vọng Thiên, suy nghĩ một lát, gật đầu, vậy thì không xa nhau nữa.
Tần Vọng Thiên kéo hắn đứng lên, ra khỏi phòng đến sau núi… Liền thấy hậu sơn vốn vắng vẻ… Lại trồng đủ loại cây, đủ các loại, có cao có thấp, mà khiến người khác chú ý nhất, là một thân cây ở trung tâm, thân cây thẳng tắp, cao tận trời xanh —— Vọng Thiên Thụ.
Trong rừng đã có rất nhiều người, mọi người khi nãy còn trong sảnh ăn uống cũng đã tới.
“Đại phu a!” Mộc Lăng chợt nghe thấy một tiếng rống to hùng khí dữ dội…Giáp Ất Bính Đinh dẫn đầu một đám huynh đệ xông tới, nhào tới bên chân Mộc Lăng bắt đầu gào khóc: “Đại phu a, ngươi về rồi a, ngươi không được đi nữa, chúng ta trồng cây đến sắp bệnh luôn rồi a, đại ca muốn chúng ta mỗi ngày phải trồng một cây.”
Tần Vọng Thiên nhấc chân đá văng mấy người họ, cười nói: “Còn lo cái gì? Chúng ta sắp bái đường rồi!”
Bọn thuộc hạ vui mừng hớn hở chạy đi, Tần Vọng Thiên kéo Mộc Lăng còn đang ngây ngốc đi đến dưới tàng cây Vọng Thiên Thụ, bái thiên địa…
Sau đó, mọi người đến tiền thính ăn mừng, Mộc Lăng liếc mắt nhìn một cái, nghĩ thức ăn tiệc rượu chắc chắn rất ngon, muốn chạy đi ăn, bị Tần Vọng Thiên túm về tân phòng, nói: “Ta đa chuẩn bị cho ngươi rồi, đều là món ngươi thích ăn nhất.”.
Mộc Lăng lập tức mặt mày rạng rỡ, bị Tần Vọng Thiên lừa vào phòng, quả nhiên, trên bàn dọn đầy thức ăn, đủ loại mỹ vị, đều là thứ Mộc Lăng thích.
Tần Vọng Thiên kéo Mộc Lăng ngồi xuống, lấy một con cua gở mai cho hắn, Mộc Lăng hạnh phúc ăn gạch cua, Tần Vọng Thiên gỡ thịt cua cho hắn, Mộc Lăng vươn móng vuốt chụp đùi gà, Tần Vọng Thiên gắp thịt sườn nhét vào miệng Mộc Lăng… Nói chung, cả bàn Tần Vọng Thiên không ăn chút gì, tận lực chăm Mộc Lăng. Chờ Mộc Lăng ăn xong hạnh phúc dạt dào xoa xoa bụng, Tần Vọng Thiên lấy khăn cho hắn lau miệng, kéo hắn đứng lên, đưa cho Mộc Lăng một ly rượu giao bôi, mình cũng cầm một ly, nói: “Giao bôi, không thể quên a.”
Mộc Lăng híp mắt nghĩ nghĩ một lát, đổi ly với Tần Vọng Thiên, cười hì hì.
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến, vòng tay với Mộc Lăng, uống rượu giao bôi.
Cầm lấy ly rượu đã cạn trong tay Mộc Lăng đặt xuống, Tần Vọng Thiên kéo Mộc Lăng ngồi xuống giường, cười nhẹ: “Có phải ngươi sợ ta hạ dược vào rượu không a?”
Mộc Lăng híp mắt nhíu mày: “Phải phòng a, ta bị thiệt thòi một lần, sẽ không để bị lần thứ hai!”
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng cười đắc ý, liền nói: “Ân… Thật ra, ngày đó Hạ Vũ còn nói với ta một việc.”
“Ân?” Mộc Lăng híp mắt cảnh giác: “Chuyện gì a?”
“Hạ Vũ nói, nếu hạ Độ Tiên Thảo vào thức ăn… Càng dễ phát huy dược lực, hơn nữa không dễ bị phát hiện, Lăng, thức ăn khi nãy, ta không ăn chút nào cả a.”
= 口 =… Mộc Lăng há to miệng, chợt nghe Tần Vọng Thiên cười to ba tiếng, ôm lấy hắn ném lên giường, tự cởi y phục nhào đến áp, tàn bạo nói: “Đại gia đã cấm dục hơn nửa năm, ngươi phải đền lại cho ta, lần này nhất định phải làm đủ ba ngày ba đêm!”
“Nha a!”… Mộc Lăng vùng vẫy giãy dụa, bị Tần Vọng Thiên đè lại, sau đó, lại nghe hắn nói: “Lăng, gọi Vọng Vọng nghe một chút.”
Mộc Lăng đá hắn: “Ngươi coi ta là cẩu a!”
Tần Vọng Thiên cười, hôn lên cổ Mộc Lăng: “Có gọi không?”
Mộc Lăng nhột phải rụt cổ lại, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, gọi một tiếng: “Vọng Vọng…” Sau đó lại bổ sung: “Tiểu hài tử chết tiệt, tiểu lưu manh, hoạn ngươi!”
Tần Vọng Thiên thỏa mãn thở dài một hơi, buông màn giường, bắt đầu gặm mộc đầu.
Mộc Lăng ban đầu hùng hùng hổ hổ, sau đó hầm hầm hừ hừ, sau đó lại rầm rầm rì rì, cuối cùng ân ân a a…
Vì vậy, vì một phút khinh suất, Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên ăn triệt để, đồng thời cũng từ đó vĩnh viễn bị hắn nắm chặt trong tay.
…
Sáng hôm sau, hai người đã hăng hái chiến đấu suốt một đêm tựa đầu ôm chặt nhau ngủ, mơ thấy cùng một giấc mộng.
Trong khu rừng sau núi Hắc Vân Bảo, một tiểu hài tử tám tuổi chỉ vào một tiểu hài tử lớn hơn khoảng mười bảy mười tám tuổi, rống: “Họ Mộc kia, từ hôm nay ta đổi tên thành Tần Vọng Thiên, ngươi chờ, sớm muộn gì cũng có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này.”
Mười năm sau, Mộc Lăng là thần y, là người tốt đệ nhất thiên hạ.
Mười năm sau, Tần Vọng Thiên là mã tặc, là đại phôi đản đệ nhất thiên hạ.
Lại hai năm sau, Mộc Lăng vẫn như cũ là thần y, vẫn là người tốt đệ nhất thiên hạ.
Lại hai năm sau, Tần Vọng Thiên là bảo chủ Tu La Bảo, từ ngày thành thân trở đi, mỗi ngày hắn đều nỗ lực muốn đem người tốt đệ nhất thiên hạ kia nuôi cho béo béo tốt tốt, thơm ngon vừa miệng…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
137 chương
126 chương
90 chương
9 chương
26 chương